“Sao lại đứng đây?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mễ Tửu chạy về phía người kia, cô nhào vào lồng ngực nam sinh, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi, cô ngẩng đầu, tủi thân nhỏ nhẹ nói: “Vừa nãy em gặp Tiết Tập, sợ chết mất.”

“Đừng lo.” Lục Tu xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô, trầm giọng trấn an: “Cậu ta sẽ không làm gì em đâu.”

Mặc dù Tiết Tập là người lưu ban tới hai lần mà người ta vẫn hay đồn, hắn còn làm rất nhiều việc xấu không trừ việc nào, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng ra tay với phái nữ chân yếu tay mềm.

Bộ dáng Mễ Tửu đáng thương: “Tuy cậu ta không làm gì thương tổn đến thân thể em, nhưng mà cậu ta làm tinh thần em thương tổn.

Sao Lục Tu lại không hiểu?

Cô nhóc đang cố ý mượn cơ hội để làm nũng mong được an ủi đây mà.

Anh mỉm cười, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu tới gương mặt của Lục Tu càng làm tăng thêm sự dịu dàng, trong đôi mắt đen đẹp đẽ kia đều là ý cười: “Anh nên làm gì mới có thể dỗ dành được tâm hồn Tửu Tửu của chúng ta đang bị thương đây?”

Mễ Tửu liếc mắt nhìn dưới gốc cây bên ngoài cửa sổ, cô nóng lòng nói: “Lục Tu, ở chỗ kia chúng ta chưa thử.”

Anh liếc mắt nhìn theo hướng của Mễ Tửu, gương mặt ôn hòa nắm tay cô đi.



Lúc Tần Tịnh gặp lại Mễ Tửu, là lúc bắt đầu học tiết thể dục, cô ta đứng bên cạnh Mễ Tửu, liếc thấy mắt Mễ Tửu hồng hồng, khó hiểu hỏi nhỏ: “Sao môi cậu đỏ thế?”

Mễ Tửu cũng thì thầm: “Bị muỗi cắn.”

Tần Tịnh lập tức giả bộ đau lòng nói: “Con muỗi đó thật đáng chết, tại sao lại lưu dấu vết dễ thấy trên gương mặt xinh đẹp như thế này chứ!”

“Không sao, sẽ nhanh khỏi thôi.” Mễ Tửu mím môi mỏng mềm mại còn ướt, cô lơ đễnh nói: “Quen rồi, tớ có kinh nghiệm.”

Hả?

Mễ Tửu thật sự bị muỗi đốt nhiều lắm sao?

Tần Tịnh nghĩ mãi chẳng hiểu.

Giáo viên thể dục ở trên hô lớn: “Cả lớp chạy bốn vòng khởi động! Còn em Mễ Tửu…”

“Em cũng muốn chạy khởi động!” Mễ Tửu giơ tay, tất cả mọi người đều dồn ánh nhìn về phía cô, chỉ thấy cô nhiệt tình nói: “Thân thể em đã tốt hơn trước rất nhiều, bác sĩ cũng nói em nên vận động.”

Giáo viên thể dục bị làm cảm động, so với mấy học sinh nghe tiếng hô chạy bộ khởi động thôi là tìm lý do lười biếng xin nghỉ, một học sinh thật thà như Mễ Tửu chẳng khác gì dòng nước trong, nhưng giáo viên thể dục vẫn phải chú ý an toàn cho cô: “Không cần miễn cưỡng, em cứ chạy chậm một vòng xem thế nào nhé.”

Lục Tu đứng ở hàng phía sau liền nói: “Đừng cố quá.”

Lúc này Mễ Tửu mới bỏ ý định sẽ chạy bốn vòng cùng cả lớp.

Chờ khi Mễ Tửu chạy trước, Tần Tịnh mới hồi phục tinh thần: “Không phải, mùa đông làm gì có nhiều muỗi đốt?”

Trước đó Triệu Mộc cũng nghe được ít hội thoại giữa hai người, cậu khó hiểu: “Tần Tịnh, cậu thật sự tin Mễ Tửu bị muỗi cắn à?”

“Đương nhiên không tin!” Tần Tịnh cảm giác như mình vừa bắt được chân tướng quan trọng, cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng Mễ Tửu đang chạy phía trước, Lục Tu còn chăm sóc cạnh Mễ Tửu, Tần Tịnh cười giễu: “Hồi nhỏ có lần tớ thấy Mễ Tửu ăn vụng que cay, cậu ta còn chẳng chịu thừa nhận, chắc chắn bây giờ lại chứng nào tật nấy đi ăn vụng, đại tiểu thư nhà họ Tô lại đi ăn thứ thực phẩm cấp thấp đó, nếu như bị phanh phui, hình tượng tiểu thư cao quý như công chúa này khó mà giữ.”

Triệu Mộc ngừng lại một chút: “Tần Tịnh, cậu có cảm thấy đôi khi cậu cũng đơn thuần lắm không?”

Tần Tịnh vươn tay hất mái tóc xoăn từ trước ngực ra sau, gương mặt đầy thần thái tiểu thư kiêu ngạo liếc Triệu Mộc: “Ý cậu là sao?”

Triệu Mộc: “…”

Thôi, cứ coi như không nhìn thấy thứ được giấu bí mật tên ‘Que cay Vệ Lưu’ trong ba lô của Tần Tịnh vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play