Lông mi Lục Tu khẽ run, anh yên lặng trong chốc lát rồi mới khẽ cười ra tiếng: “Đúng vậy, người anh thích nhất chính là em.”

Mễ Tửu dịch vào phía trong giường, cô dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh.

Giáo viên phòng y tế nói là đi tham dự cuộc họp, hẳn là phải một lát nữa mới có thể trở về, vẫn còn thời gian cho bọn họ tán tỉnh nhau một chút.

Lục Tu nằm trên giường cùng cô, Mễ Tửu đưa cho anh một nửa chăn, khi anh cảm nhận được ấm áp, thân mình mềm mại của cô cũng chui vào trong lồng ngực anh.

Mễ Tửu ngẩng đầu, không chút rụt rè nào: “Em muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon.”

Đáy mắt Lục Tu phiếm ý cười, nụ hôn của anh đặt lên môi cô, cực kỳ dịu dàng.

Sau khi nhận được một nụ hôn, Mễ Tửu mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, Lục Tu nói không sai, cô gặp ác mộng vào bạn đêm, bị dọa một hồi, bây giờ rất muốn ngủ.

Có lẽ Lục Tu thật sự là thần dược của cô, vừa rồi cô thật sự còn cảm thấy có chút tức ngực, nhưng bây giờ cảm giác thân thể đã khá hơn nhiều, cũng vì thế mà cô có thể ngủ nhanh như vậy.

Khuôn mặt của cô gái dần dần trở nên hồng hào, bộ dáng khi cô giả bộ ngoan ngoãn còn có chút đáng yêu, cô cứ núp ở trong lồng ngực anh như vậy khiến anh dường như có thể tưởng tượng ra nếu anh dùng sức ôm cánh tay cô một chút, cô nhất định sẽ vừa cau màu vừa bày ra bộ dáng lầm bầm buồn ngủ.

Lần nào cũng vậy, cô không có chút phòng vệ nào đối với anh, đều có thể khiến cho quân lính phòng tuyến của anh tan rã trong nháy mắt.

Lục Tu ôm cả người cô vào lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu cô, chóp mũi quanh quẩn hơi thở chỉ thuộc về cô, vẻ u ám trong đôi mắt đen láy của anh tan đi không ít.

……

“Thấy cậu không sao thì tớ an tâm rồi.” Trong phòng học, Tần Tịnh nắm tay Mễ Tửu xúc động nói, mắt cô ta có chút đỏ, chắc là phải dụi một lúc lâu mới đỏ đây.

Mễ Tửu áy náy: “Tịnh Tịnh, khiến cậu lo lắng rồi.”

Triệu Mộc ngồi bên cạnh Tần Tịnh nói: “Tình bạn của hai cậu thật tốt.”

Tần Tịnh nhìn bạn cùng bàn với mình: “Đó là đương nhiên, tớ và Tửu Tửu là chị em tốt nhất, chúng tớ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình bạn có thể không tốt sao?”

Lục Tu lặng lẽ rút bàn tay của Mễ Tửu đang bị người khác nắm, khóe môi anh mang theo nụ cười, nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau tay cho Mễ Tửu, động tác nhỏ tự nhiên này, Tần Tịnh đang nói chuyện với Triệu Mộc cũng không để ý đến.

Còn Mễ Tửu lại rất quen rồi, sau khi ở bên Lục Tu, Lục Tu thường thích mân mê cô một chút, có đôi khi là quần áo trang sức của cô, có đôi khi là tóc hay tay cô.

Triệu Mộc nhìn về phía Lục Tu ngồi đằng trước, trong ánh mắt cậu tràn ngập cảm kích: “Lục Tu, việc lúc trước cảm ơn cậu.”

Nếu không phải Lục Tu đột nhiên đứng ra, nói không chừng cậu thật sự sẽ bị tên côn đồ đó đánh một trận.

Lục Tu mỉm cười: “Chỉ là việc nhỏ, cậu không cần để ở trong lòng.”

“Không không không, chuyện cậu giúp tớ, tớ nhất định sẽ luôn nhớ kỹ, sau này nếu cậu có cần mình hỗ trợ chỗ nào, tớ nhất định dốc hết toàn lực.” Triệu Mộc lại nhìn về phía Mễ Tửu: “Thật ngại quá, Mễ Tửu, còn liên lụy tới cậu nữa.”

Mễ Tửu cười: “Bạn học mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”

Triệu Mộc nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt này, đôi tình nhân còn có phẩm đức cao thượng, nhất thời càng bội phục không thôi.

Tần Tịnh như cảm thấy tự hào nói: “Tửu Tửu của chúng ta là người đẹp thiện tâm, chính là tiên nữ nhỏ thích giúp đỡ mọi người, cũng là ánh mắt của tớ tốt, tìm được một chị em tốt như vậy.”

Mễ Tửu ngượng ngùng cười: “Sẵn sàng giúp đỡ người khác là đức tính truyền thống mà.”

Tần Tịnh bí mật trợn tròn mắt.

Thích giúp đỡ mọi người?

Nếu không phải thấy chuyện này dính líu đến Lục Tu, có quỷ Mễ Tửu mới sẽ đứng ra làm bia đỡ đạn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play