Mẹ Hạ Nhi lâu ngày không thấy con gái tới thăm, hôm nay bệnh tình đã khá khẩm nên có bảo Hạ Dực gọi con gái mình đến. À mà còn "thằng con rể" Trình Nhất Lâm, từ khi con bé mất trí nhớ là mẹ không còn nói đến nữa, trước đó nghe nói đã chia tay rồi, kì thực bà cũng thấy chút buồn buồn tiếc nuối. Con gái bà khi ở cạnh Trình Nhất Lâm thì vui vẻ lắm, khác hẳn cái quãng thời gian khi con bé còn đi học cấp 3 nên bà thấy rất mến cậu, vậy mà cuối cùng chưa được lâu đã chia tay, mất quả "con rể" như vậy cũng tiếc lắm chứ...
Kì lạ thay là hôm nay Hạ Nhi chủ động về thăm mẹ chứ không cần Hạ Dực nhắc, cậu nhóc vừa định mở điện thoại ra gọi cho chị mình thì cô chị ngốc nghếch ấy nhắn đến:
"Hôm nay ở nhà hay ở viện thế?? Chị ngươi đang trên đường về rồi nè!!! (•0•)"
Cậu nhoẻn miệng cười, đứng ngoài cửa phòng bệnh nhắn lại:
"Hôm qua là ngày cuối mẹ ở viện rồi, giờ đang sắp gọn quần áo chuẩn bị về, chị về nhà luôn nhé."
"Ok!! (^o^)"
Cô chị gái đã 24 tuổi đầu ấy vẫn con nít như ngày nào, lúc nào cũng là những dòng tin nhắn với mấy cái icon đáng yêu như thế đấy.
Cậu dọn đồ hộ mẹ rồi bắt xe đứng đợi trước cổng bệnh viện, trên đường thấy mẹ cứ liên tục nhắc "con rể" Lục Niên, cậu con trai sau một hồi thấy bực mình đành lên tiếng:
"Mẹ đừng nhắc đến hai từ "con rể" nữa được không??? Con không đồng ý gả Tiểu Nhi cho cái loại người đấy đâu!!"
Bà mới khoẻ lại đã đanh đá dùng bạo lực với con, bà đánh bộp vào tay Hạ Dực một cái rồi mắng:
"Thằng em vợ láo lếu, dám nói "anh rể" mày thế hả con?"
Bất lực, cậu tốt nhất để mặc cho bà nói một mình vậy, kiểu gì bà cũng chán hết nhắc tới thôi.
......
Hạ Nhi vừa về đến nhà đã chạy tới ôm chầm lấy mẹ rồi khoe với mẹ là mình đã nhớ hết mọi chuyện, chỉ cần nghe đến vậy, bà đã hồ hởi hỏi nó về đứa "con rể"
Tô Lục Niên:
"Không biết Lục Niên giờ ra sao con nhỉ? Người tốt như nó chắc sẽ kiếm được một cô gái tuyệt vời lắm đây!..."
Bà cảm thán, ánh mắt ánh lên niềm vui thú khi nhắc đến cậu, Hạ Dực nghe thấy liền nản giọng:
"Mẹ ơi là mẹ, Tiểu Nhi về mà mẹ không hỏi thăm mà lại đi hỏi về cái tên đấy! Đã nói là chia tay rồi mà, giờ đâu còn liên quan gì đến nhau nữa đâu mà mẹ hỏi mãi thế!!??"
"Làm sao chứ?? Mẹ quý nó thì mẹ hỏi, không được hả???"
"À cậu ấy...mẹ...mẹ thích cậu ấy lắm ạ??" Hạ Nhi thật sự muốn để bà gặp cậu nhưng không thể, nhìn cách bà có gì đó luyến tiếc khi con gái mình chia tay người mà bà cực kì quý mến cũng khiến nó thấy buồn theo. Bà mỉm cười đáp:
"Thích chứ, Lục Niên vừa hiền vừa ngoan lại đẹp trai nữa, hơn nữa nó còn hợp tính mẹ, sao mà mẹ không thích cho được."
Nó ước rằng, giá như Hạ Dực không biết gì về chuyện này, Hạ Dực không cấm đoán hai đứa đến thế thì nó chắc hẳn đã kéo mẹ đến nhà cậu để gặp rồi. Hạ Dực để bà nằm nghỉ rồi kiếm cớ kéo chị gái mình ra một chỗ kín kín nói chuyện, thằng nhóc cầm tay chị mình lôi ra ngoài, ánh mắt cậu nghiêm túc:
"Chị đã ở đâu trong suốt mấy tuần qua?? Chị ở lại công ty đấy à?"
"À không!! Hạ Dực này, chị mày kiếm được việc làm kèm theo chỗ ở ngon ơ rồi nhé!!!"
"Làm gì? Ở đâu?" Hạ Dực đứng khoanh tay trước ngực, tựa người vào cánh cửa, cậu thở dài.
"Giúp việc!! Căn hộ đó rộng rãi hiện đại lắm nhaaa!!!" Nó hào hứng kể lể, vừa nghe hai từ "giúp việc", Hạ Dực đã thấy không vui, cậu nhíu mày:
"Sao? Giúp việc á?"
"Ừ!...nhưng Hạ Dực yên tâm, chị mày rảnh tay lắm, osin mà sướng như tiên í!!" Nó biết Hạ Dực hay lo cho chị gái mình nên là khi nói về cái công việc này, kể cả có nặng nhọc hay không thì vẫn phải cười tươi.
Hạ Dực nhìn chị gái mình từ dưới lên trên rồi phán một câu:
"Sướng như tiên, bảo sao lao động mà vẫn không gầy đi tí nào."
Động đúng vào nỗi đau muôn thuở, Hạ Nhi cáu bẩn gắt lên, mới ban nãy còn cố gắng kể về nơi đó thật tốt để thằng em nó đỡ lo, vậy mà.....
"CÁI THẰNG RANH CONNNN!!!! CHỊ MÀY ĐÂY ĐÃ CÓ LÚC SÚT ĐI 2KG TRONG VÒNG 4 NGÀY ĐẤY NHÉ!!!"
Bà mẹ bên trong nhà nghe tiếng Hạ Nhi nói lớn lại nghĩ hai đứa đanh chạnh choẹ gì với nhau liền nói vọng ra:
"Tiểu Dực!! Tiểu Nhi!!! Lại chí choé với nhau đấy à???!!!"
Nó bực mình bỏ vào nhà, Hạ Dực nhìn cái dáng con chị hậm hực bước từng bước uỳnh uỳnh thì không khỏi buồn cười.
"Cái thằng con hư đốn này, chị con mới về thăm nhà mà chưa gì đã chọc con bé tức rồi đấy à?? Sao chẳng có ngày nào hai đứa tụi bây hoà bình thế hả????"
Hạ Nhi ngồi ngoài xem tivi, đưa miếng snack lên miệng cắn mà vẫn không khỏi hầm hừ.
"À thì mẹ biết tính Tiểu Nhi rồi đấy, có bao giờ nhẹ nhàng được đâu..." Cậu cười trừ.
"Cả con nữa!! Cứ thích chọc ngoáy nó thì nó chả tức à???! Hôm nay mẹ muốn nấu chút gì đó ngon ngon cho hai đứa vì lâu lắm không động vào bếp núc rồi, con với Tiểu Nhi đi ra siêu thị mua giúp mẹ mấy thứ trong giấy này nhé."
Bà đưa cậu con trai tờ giấy note ghi danh sách những thứ cần mua, cậu thở dài:
"Mấy thứ này ở chợ cũng có đầy mà, vào siêu thị làm gì cho tốn chứ..."
"Không được!! Lâu rồi không đãi hai con, hôm nay phải ăn sang một bữa, đồ ngoài chợ sao bằng loại nhập khẩu được bày bán trong siêu thị được." Bà nháy mắt, Hạ Dực đành nghe theo cho mẹ vui. Cậu ra ngoài thấy Hạ Nhi đang cười sặc sụa xem chương trình hài trên tivi thì cũng bất giác cười theo, người ngoài nhìn vào mà nghĩ con bé này là em cậu thì cũng dễ hiểu thôi.
Hạ Dực nói với giọng nhẹ nhàng nhất vì ban nãy mới gây hấn với con chị xong, cậu chàng tiến lại gần chỗ ghế mà Hạ Nhi đang ngồi:
"Mẹ bảo bọn mình ra siêu thị mua đồ đấy."
"Không thấy chị mày đang xem à??!" Nó vẫn chăm chú nhìn vào màn hình tivi, vừa cười vừa nói, mồm nhai snack nhồm nhoàm.
"Lâu lắm chị mới về cái chỗ hẻo lánh này, cũng lâu rồi mẹ mới nấu ăn chiêu đãi, chị ngồi xem tivi không thấy phí thời gian à?"
Nó lườm Hạ Dực rồi đứng phắt dậy, tắt tivi rồi bước về phía cửa, xẵng giọng:
"Đi!!"
.......
Hai đứa xuống xe bus...
Trên đường đi vào siêu thị, có hai đứa chị em một đứa thì vừa đi vừa ngắm đường, đứa thì vẫn bực mình vì đang xem hay lại phải đi mua đồ với cái thằng em chết bầm nên cứ vừa đi bừa thỉnh thoảng thấy cục đá hay cái lon bia ở dưới đất lại khó chịu đá cho một cái. Hạ Dực cố gắng kiếm chuyện để nói cho chị gái mình đỡ bực:
"Chị nhớ lại mọi chuyện từ bao giờ thế?"
Hạ Nhi đáp gọn lỏn:
"Vài ngày trước."
"Sao tự dưng lại nhớ lại?"
"Ai biết được!!! Tự nhiên nó nhớ lại thôi!!"
"Thật là...chị không nhẹ nhàng với em được à?"
"Không! Ai bảo mày làm gián đoạn chương trình hay của tao, mày có thể đợi chị mày xem xong rồi cả hai cùng đi cũng được mà!!"
"Thật đúng là Tiểu Nhi mà...vẫn như con nít ấy." Hạ Dực thở dài ngao ngán, Hạ Nhi liếc nhìn em trai mình, hỏi:
"Gì? Mày nói ai như con nít??"
"Chị ấy, 24 tuổi đầu rồi mà tính khí vẫn như xưa, người ngoài trông vào khéo còn nghĩ em là anh còn chị là em của em ấy."
"Láo!!! Loại ngươi mà cũng đòi làm anh ta á?? No no." Nó tặc lưỡi rồi bĩu môi, lắc lắc đầu tỏ í khinh thường.
Hai đứa vào siêu thị, Hạ Dực theo tờ note vào quầy thịt, cố gắng chọn lựa loại thịt rẻ nhất để tiết kiệm tiền cho mẹ, đột nhiên Hạ Nhi tách cậu ra chạy đi đâu đó. Cậu quay lại đặt túi rau vào trong giỏ thì không thấy Hạ Nhi đâu, bắt đầu dáo dác ngó quanh rồi chẹp miệng đi tìm bốn phương tám hướng.
Hạ Dực gọi cho nó, thấy chuông reo, Hạ Nhi từ đâu đó mồm oang oang lên nói vào trong điện thoại:
"Từ từ đã!! Đợi chị mày lát!!!"
Hoá ra là con bé thấy Trình Nhất Lâm ở quầy đồ uống gần đấy, nó lập tức chạy tới bỏ mặc em trai mình đứng mua rau một mình. Hạ Dực nghe thấy tiếng nó gần đấy thì mò theo, lúc phát hiện ra thì sững sờ.
"Ơ...tôi tưởng cậu về nhà thăm mẹ?" Trình Nhất Lâm thấy nó chạy đến thì ngạc nhiên, con bé đi giày trơn suýt thì không phanh kịp chân, may thay có cậu chìa tay ra đỡ lấy.
"À, mẹ nhờ bọn tôi đi mua đồ hộ mẹ. Ở nhà cậu tôi nhớ là hôm kia vừa mua một đống rồi cơ mà, đã hết rồi á???"
"Cậu ăn hết rồi còn đâu..." Môi cậu khẽ cong lên, lộ nét cười.
"Thì...không ăn để đấy làm gì?..." Hạ Nhi xấu hổ lí nhí.
"Tiểu Nhi, làm gì ở đấy thế?" Hạ Dực khó chịu nhìn Nhất Lâm đang đứng cùng nó, một phần cảm thấy như đã bị lừa một vố, họ vẫn nói chuyện thân thiết thế kia vậy mà Hạ Nhi lại nói rằng đã dứt hẳn. Cậu lại gần, Trình Nhất Lâm nhanh chóng buông tay mình ra rồi lúng túng:
"Hạ Dực đấy à...bọn chị...chỉ là..vô tình gặp nhau thôi..."
Hạ Dực biết chỉ là vô tình nhưng lâu rồi mới thấy Hạ Nhi thích thú đến thế, hơn nữa lại tự dưng nghĩ đến mẹ ở nhà, giả dụ giờ mà gặp được Trình Nhất Lâm, mẹ kiểu gì cũng vui lắm cho coi. Thôi thì giờ chị cậu cũng chấm dứt với người này rồi, miễn cưỡng rủ đến nhà chơi cho mẹ vui chắc cũng không sao đâu nhỉ?
"Lâu rồi chưa gặp...mẹ tôi muốn gặp chị lắm đấy..."
Hạ Nhi cũng phấn khởi hùa theo:
"Phải đấy!! Mẹ tôi suốt ngày nhắc đến cậu, tôi vừa về đã hỏi về cậu rồi! Cậu đến nhà tôi đi, hôm nay mẹ tôi nấu nhiều đồ ngon lắm đó!!!"
Hạ Dực thấy nó cầm tay Trình Nhất Lâm đung đưa thì tiến tới tách nó ra khỏi, gạt người con bé ra xa cậu, thật cảnh giác mối quan hệ của hai người rồi lạnh giọng:
"Vậy chị rảnh chứ?"
Trình Nhất Lâm cũng muốn gặp lại người đàn bà đáng quý ấy, cậu nhẹ nhàng gật đầu:
"Được."
Hạ Nhi khỏi phải nói là vui đến mức nào, nhưng khổ nỗi Hạ Dực cứ mỗi khi thấy nó nhào tới gần Trình Nhất Lâm thì lại kéo con bé ra, cẩn thận giữ khoảng cách giùm nó từng tí một.
Ba người ra xe của cậu, Hạ Dực mới nhìn qua đã cảm thán một câu:
"Đúng là nhà giàu, không làm gì cũng có ô tô xịn để đi!"
Hạ Nhi chỉ cần nghe xong cái là quay ra mắng:
"Không được nói thế!!! Cậu ấy cũng phải đi làm mới kiếm được tiền mua đó!"
"Chị ta thì làm gì chứ? Nhà đầy tiền, cái xe này đối với chị ta thì có là gì."
"Làm sao em biết được nhà cậu ta như nào chứ?"
Hạ Dực khựng lại, chẳng lẽ thú nhận rằng cậu đã từng đi theo dõi rồi điều tra cả hoàn cảnh của Trình Nhất Lâm khi chị nó với Nhất Lâm còn đang yêu đương giả . Cậu bối rối chẹp miệng rồi xua xua tay:
"Nhìn là biết chứ sao!! Thôi chị vào xe đi."
Trình Nhất Lâm vốn đã xuống mở cửa cạnh ghế mình để nó ngồi mà Hạ Dực nhất quyết không cho, cậu chàng kéo nó xuống ghế sau ngồi với mình mặc cho Trình Nhất Lâm tay vẫn giữ cánh cửa rồi mắt cứ nhìn theo hai đứa. Cậu được vài giây liền trở lại bình thường, bước vào trong rồi bắt đầu cho xe chạy, Hạ Dực mỗi lần thấy chị mình nhướn người lên để nói chuyện với Nhất Lâm thì tay lại tự động gạt nó ra, Hạ Nhi bất lực chẳng buồn nói chuyện nữa, Trình Nhất Lâm cũng thấy bầu không khí này thật căng thẳng...
....
Mẹ Hạ Nhi thấy Nhất Lầm thì khỏi phải hỏi là vui đến cỡ nào, chuyện Nhất Lâm là con gái, cậu cũng không muốn nói vì sợ bà buồn. Bà đon đả mời Nhất Lâm vào nhà rồi mời nước y như đón khách quý, trong suốt buổi trò chuyện, bà cứ cười mãi trông khoẻ hẳn lên. Mẹ Hạ Nhi nghĩ tới việc hai đứa đã chia tay, hơi ái ngại quay ra hỏi cậu:
"Bạn gái con chắc hẳn xinh lắm nhỉ?"
Trình Nhất Lâm nghệt mặt ra:
"Bạn gái nào ạ?"
"Chẳng phải là con có bạn gái mới rồi đó sao? Bác đang hỏi về bạn gái con đó Lục Niên." Ánh mắt bà hơi trùng xuống, nom khá buồn.
"Ơ..."
Cậu quay sang nhìn nó đầy thắc mắc, Hạ Nhi còn chưa kịp nghĩ ra lý do gì thì Hạ Dực chêm vào:
"Tiểu Nhi trêu mẹ đấy, làm gì có bạn gái nào đâu ạ...Tiểu Nhi với tên này vẫn đang yêu nhau mà...phải không Tiểu Nhi???" Hạ Dực nháy mắt, Hạ Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết gật gật lấy lệ.
Nhất Lâm không hiểu Hạ Dực muốn làm gì nữa, tại sao lại phải nói vậy trong khi thằng nhóc rất ghét cậu và không hề ủng hộ hai người cơ mà.
Sau lời nói ấy, Hạ Dực thấy mẹ mình lại tươi roi rói trở lại, cậu chàng cười mỉm, sâu trong đôi mắt ấy là niềm hạnh phúc về điều gì đó mà mọi người không hiểu được. Bà nhìn Hạ Nhi rồi mắng yêu:
"Cái con bé này, to gan dám trêu cả mẹ cơ đấy!! Cắt cơm bây giờ chứ lại..."
Hạ Nhi vẫn chưa hết đần mặt, nghe thấy cắt cơm mà mặt vẫn nghệt ra như thế. Bà hạnh phúc chạy vào bếp bắt đầu nấu nướng, bên ngoài, Hạ Dực trở mặt ngay được, cậu lạnh giọng nói nhỏ với Nhất Lâm:
"Tôi làm thế là vì mẹ tôi thôi, đừng có nghĩ là tôi ủng hộ."
Cậu nhếch môi, liệu lời nói lần này có cứu vãn được sự chia cách từ Hạ Dực?
"Ủng hộ gì?? Em nghĩ chị có tình cảm với chị gái em đấy à??"
"Không phải chắc?" Hạ Dực cười khẩy, còn không cả thèm liếc mắt nhìn cậu một cái.
"Em nhầm rồi, ai nói với em thế?"
"Chẳng cần ai nói, tôi tự nhìn ra được."
"Hạ Nhi, bọn mình là bạn thân đúng không?" Cậu nhìn sang Hạ Nhi, nó vừa kịp tỉnh lại đã gật lẹ.
"Thì sao?" Hạ Dực cau mày.
"Bạn thân thì đương nhiên là hay có những hành động thân mật rồi, chị không hề yêu con gái nên em không thể phán chị yêu Hạ Nhi được."
Hạ Dực hơi khựng người lại, cậu nhóc dễ tin người y như chị gái mình, ánh mắt Hạ Dực bán tính bán nghi nhìn Nhất Lâm:
"Thật??"
"Ừ, có lẽ em hiểu lầm rồi."
Hạ Dực đột nhiên xấu hổ đánh trống lảng lấy cớ vào giúp mẹ để tránh cậu, bên ngoài, Trình Nhất Lâm thở phào nhẹ nhõm, Hạ Dực thật thà cả tin như vậy cũng tốt.
Hạ Dực vẫn cảm thấy hoang mang, rõ là thấy ánh mắt Trình Nhất Lâm dành cho Hạ Nhi khác thường lắm mà, không hề giống như bạn bè một chút nào cả. Đôi lúc còn hành động quan tâm quá mức, người ngoài nhìn vào ai nghĩ hai người chỉ đơn thuần là bạn thân thôi chứ.
.......
Hôm nay mẹ Hạ Nhi vui lắm, trong suốt bữa cơm cứ luôn hỏi Trình Nhất Lâm giờ làm gì, ở đâu và 5 năm qua đã sống như thế nào. Được một hồi thì bà bắt đầu chuyển hướng sang thằng con trai Hạ Dực kia mà thở dài ngao ngán:
"Haiz...đứa nào cũng yêu đương hết rồi mà sao con trai mình thì vẫn cứ ế chổng mông đến tận bây giờ là sao? Tiểu Dực này, con tốt hơn hết là nên lo đi kiếm bạn gái đi chứ, lo cho Tiểu Nhi mãi làm gì, chị con cũng lớn rồi mà..."
Hạ Dực khẽ cười, nụ cười mang nhiều ẩn ý. Hạ Dực cúi mặt xuống rồi tủm tỉm vừa nói vừa cười:
"Thật là...con biết rồi mà."
"Còn cười là sao hả??? Haiz cái thằng...22 tuổi đầu rồi mà chẳng có lấy nổi một mảnh tình, hay là con chẳng có ma nào theo hả???"
"Mẹ cứ từ từ đừng hối, con sẽ dẫn cô ấy về ra mắt mẹ sớm thôi."
Hạ Nhi bĩu môi nhìn em trai mình:
"Chị đây sẽ chống mắt lên xem sớm của mày là bao giờ."
Trình Nhất Lâm hôm nay phải hạn chế những hành động tình cảm lẫn nói ít hơn kẻo sơ hở Hạ Dực sẽ nhìn thấy, cậu cũng kiềm chế những hành động biểu hiện sự quan tâm của mình dành cho Hạ Nhi, chỉ thỉnh thoảng lặng lẽ liếc nhìn ngắm nó ăn mà thôi.
............
Bữa cơm kết thúc, mẹ Hạ Nhi chào hai đứa ra về trong sự tiếc nuối, nhất là đã cố níu Nhất Lâm ở lại ngủ nhưng cậu vẫn nhất quyết đi về vì sợ nó có làm gì thì mình lại không kiềm nổi, lỡ mà có để Hạ Dực thấy được thì tiêu.
Bà cứ vẫy tay mãi ngay cả khi Trình Nhất Lâm cùng Hạ Nhi đã đi khuất tầm nhìn, mắt bà cong lên để lộ những nếp nhăn nơi đuôi mắt. Hạ Dực nhìn sang mẹ mình mà môi cũng bất giác nở nụ cười theo, vậy là hai người đó không có gì mà chỉ đơn thuần là bạn, có lẽ người gửi tin nhắn ấy cho cậu có hiềm khích gì với một trong hai người đó nên đã dựng chuyện như thế. Hạ Dực thấy hơi trách bản thân, nếu không vì mình tách hai người họ ra thì có lẽ Hạ Nhi đã không phải chịu cảnh bị mất trí nhớ tạm thời trong vòng gần một năm trời như thế, cũng không làm mẹ buồn vì không còn được gặp "con rể tương lai". Nhưng dù sao sớm muộn cậu cũng phải nhanh kiếm bạn trai cho chị gái mình mới được vì đâu thể để Trình Nhất Lâm đóng giả mãi, nếu để vậy có ngày mẹ mà biết được thì có lẽ sẽ đau buồn lắm đây...
............
Trình Nhất Lâm lái xe gần về tới nhà thì nhận được một cuộc gọi từ bố mình:
"Alo."
"Con gái à? Đến công ty bố đưa cho cái này này!!!" Giọng ông nghe có vẻ rất hào hứng.
"Bố lừa con để con đến chụp choẹt gì nữa đúng không? Hôm nay con mệt lắm rồi, để mai đi."
"Ơ hay cái đứa con đa nghi này!! Bố có cái này đảm bảo con thích lắm đấy, đến nhanh không ta cho người khác!!!"
Cậu lắc đầu cười mỉm rồi lái xe đến công ty, Hạ Nhi ngồi bên cạnh thấy không giống đường về nhà bèn thắc mắc:
"Ơ, cậu định đưa tôi đi chơi hả?" Hai mắt nó sáng rực nhìn cậu chờ đợi câu trả lời.
"Chơi chiếc gì, bố tôi bảo đến công ty cho cái gì ấy."
Nó tiu ngỉu:
"Làm mình tưởng..."
Cậu chỉ biết cười trừ, đợt sắp tới công việc dồn dập, muốn đưa con bé đi chơi cũng khó. Mà lâu rồi hai người cũng chưa đi chơi với nhau, suốt ngày Hạ Nhi ở trong nhà cũng chán lắm chứ, muốn làm nó vui mà cũng chẳng có thời gian. Cậu thầm nghĩ có nên bảo bố rời lịch chụp của tuần này sang lúc khác được không vì đằng nào ảnh cũng còn lâu mới đăng bìa tạp chí cơ mà, giờ để cậu dành thời gian nghỉ ngơi cùng với người mà cậu yêu chứ nhỉ?
......
"Hả?? Đây là cái gì thế???" Cậu cầm 2 tờ vé mà ông vừa đưa trên tay, ánh mắt khó hiểu.
"Phía công ty du lịch vừa tặng bố 2 cái vé đi Thái, bố với mẹ thì đợt này bận nên muốn để cho con gái mình đi chơi với bạn bè. Đi 5 ngày lận nhé, lịch chụp của con bố rời rồi yên tâm!!!"
Trình Nhất Lâm như trong lòng có trăm hoa đua nở, vừa mới rầu rĩ vì không có thời gian đi chơi riêng tư với Hạ Nhi mà đùng một phát có cái vé đập vào mặt, kiểu này đem khoe con bé thể nào chẳng nhảy cẫng lên ôm hôn cậu rối rít vì vui mừng cho xem...nghĩ đến thôi đã đỏ hết cả mặt lên rồi.
"Bố đúng là số 1 đấy!!." Cậu cười tươi, hai con mắt híp lại, ông thấy con gái vui thì cũng thấy phấn khởi. Tiện thể nhớ ra còn một người nữa trong công ty có vé, ông gọi:
"Thất Thất!!! Thất Thất đâu rồi???"
"Thất Thất?" Nhất Lâm khó hiểu.
"À, bố của Thất Thất cũng làm ở mảng du lịch nên con bé nó cũng có vé, để bố bảo nó đi cùng con luôn nhé!"
"Ơ...nhưng con muốn riêng tư với Hạ Nhi của con cơ..."
Thất Thất từ đâu cầm theo một đống tài liệu chạy lại, vừa thấy Nhất Lâm đã đá lông nheo với cậu.
"Thất Thất, có gì cháu rủ bạn rồi đi cùng Trình Nhất Lâm cho vui nhé, may quá, dù gì hai đứa cũng đã từng học chung với nhau, đi chơi thì vui phải biết!!"
"Dạ, nhưng cậu ấy muốn riêng tư với..." Thất Thất cười gian nhìn cậu, Trình Nhất Lâm đỏ mặt sẵng giọng lên lấn át lời cô:
"Này này cậu lại định nói lung tung gì đấy!!"
"Hì hì đâu có, chỉ đang định nói sự thật thôi mà."
Lão gia kia biết thừa, thừa hiểu ý Thất Thất muốn nói là gì, người mà con gái mình muốn riêng tư ở cùng, ông còn lạ gì nữa. Ông vờ lấy cớ công việc rồi lẩn đi để cho bọn trẻ tự nhiên nói chuyện. Thấy bố mình đi khỏi, Trình Nhất Lâm liền mắng:
"Cậu vô ý thật đấy!! Lỡ bố tôi biết được thì sao???"
"Ầyyyy dù gì chẳng biết, cậu giấu mãi được à??"
Cậu hằn học vài giây, sau đó đổi chủ đề:
"Hạ Nhi nhớ lại rồi."
"Thật sao??? Vậy khỏi xưng hô kiểu ngọt ngào như trước với cậu rồi, lại trở về như xưa."
Cậu mất hồn một lúc rồi hất hàm hỏi cô:
"Mà cậu định rủ thêm ai? Cậu có 2 vé kia mà."
Thất Thất cười nham hiểm tỏ ý trêu:
"Hàn Mộc Dương nhé?"
Biết ngay là Trình Nhất Lâm nhảy dựng lên gắt gỏng mà:
"Không được!!!! Cậu rủ cậu ta đi làm gì chứ???!! Hàn Mộc Dương dù gì cũng có người yêu rồi mà!!!!!"
"Vậy cậu lo lắng đến giãy nảy như thế làm gì? Lão nương này lo hết rồi, hôm đấy ta đây sẽ rủ bạn trai đi cùng đó!"
Cậu cười cợt:
"Gì? Cậu mà cũng có bạn trai?"
"Chẳng lẽ có bạn gái? Chẳng lẽ tôi như cậu?"
Bị cậu lườm, cô bèn lẩn lẩn đi rồi vẫy tay chào tạm biệt, Trình Nhất Lâm mới đầu còn bực bực nhưng sau đó thì cười suиɠ sướиɠ như kẻ ngốc. Nhanh chóng chạy ra xe để khoe với Hạ Nhi......