Vương Khiết hít một hơi thật sâu rồi quay người về phía giọng nói đó, khẽ lùi lại rồi đẩy con bé đi lên trước, mặt anh cúi gầm xuống, vận dụng khả năng diễn xuất của mình để có thể giải thích một cách tự nhiên nhất:
"Dạ cả đoàn vừa mới xong việc đi về thì Hạ Nhi ngủ quên, tôi gọi dậy thì cô ấy kêu đưa vào phòng nghỉ nhân viên để ngủ sáng mai mới về ạ."
Hạ Nhi mơ hồ, ủa mình nói mớ hay sao ta? Không nhớ gì hết trơn vậy?
"Có hả? Tôi có nói vậy hả?"
Anh quay sang nhìn nó gật gật, thấy ánh mắt ấy trông cũng thật thà, nó cũng tin sái cổ luôn. Nhưng ở phía Nhất Lâm, cậu nhìn ánh mắt ấy cỡ nào cũng ra nét dối trá, không đáng tin. Cậu cũng ậm ừ, vì ở trước mặt người trong công ty nên cũng không muốn để lộ mối quan hệ giữa mình và nó, cậu bèn hỏi cả hai:
"Tôi tới đây lấy đồ, hai người lên xe đi, đêm hôm rồi cũng không bắt xe bus được."
Vương Khiết nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cậu lại biết được anh và nó đi làm bằng xe bus, cấp trên ở công ty này quan tâm tới phương tiện di chuyển của nhân viên tới vậy cơ hả?
"Dạ thôi ạ, tôi có thể đi bộ về được ạ."
"Tôi ngỏ ý mà cậu còn chối sao?"
Vương Khiết đồng ý ngay tắp lự, cả ba đi về phía xe cậu cũng như là chiếc xe quen thuộc của Hạ Nhi, nó còn xém tí nữa quen trèo lên ghế trên ngồi. May thay cậu nhướn mày nhìn phía sau ra hiệu cho nó không là lộ toi.
Tới ngã 3 cách nhà anh khoảng hơn 1km, anh chỉ dám bảo Trình Nhất Lâm cho anh xuống ngay khúc này, không muốn cho người nào khác trong công ty ngoài Hạ Nhi biết được hoàn cảnh của mình. Trình Nhất Lâm thấy vậy càng mừng, anh vừa xuống, cậu đã phóng xe đi nhanh chóng, để lại người nào đó đứng nhìn mãi theo với khuôn mặt thẫn thờ một hồi, xong cũng thở dài quay người bước đi.
Nhất Lâm vỗ tay xuống ghế cạnh mình ra hiệu cho Hạ Nhi trèo lên ngồi cạnh. Con bé cũng hiểu ý nhanh lắm, cậu bật đèn trong xe cho con bé leo lên trên dễ dàng, trong lúc đó còn thích thú vỗ vào mông nó một cái rồi nhận lại cú đánh vào vai. Khi nó đã yên vị thì cậu mới tra hỏi:
"Sao nãy em nhắn cho tôi là phải quay lại cái gì cơ mà? Lại còn cái giọng điệu nhắn tin lạnh lùng chẳng giống em mọi lần gì cả..."
Giọng cậu càng về cuối càng lộ rõ sự hờn dỗi trách móc, Hạ Nhi chưa kịp thấy đáng yêu thì đã nhanh chóng thấy khó hiểu, nó có nhắn cái gì đâu ta.
"Ơ? Quay lại là sao? Sau khi em nói ngủ dậy là thấy em nằm cạnh là em không có nhắn cái gì cho Lâm hết nữa mà??"
Cậu hơi cau mày khó hiểu, cậu lôi điện thoại ra rồi giơ tin nhắn cho nó đọc, con bé há hốc mồm, lông mày cũng cau lại, lắc đầu nguầy nguậy:
"Em thề là em không có nhắn, em có bao giờ nhắn như thế này đâu??"
"Tôi cũng đã nghi nghi vì tôi cũng không lạ gì cách nhắn tin của em nữa rồi, nhưng mà điện thoại của em, không em nhắn thì là ai?"
Nó ngồi ngẫm nghĩ , còn Nhất Lâm từ lúc thấy người đó bế Hạ Nhi của cậu trên tay thì cũng đủ hiểu rồi. Nó bặm môi, mặt cau lại cố nhớ xem lúc đó liệu có đúng là mình nhắn không, rồi con bé lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ là Vương Khiết hả trời? Thằng nhóc đó thì lấy điện thoại mình nhắn vậy làm chi? Chắc không phải."
Nhất Lâm cũng không muốn nói ra suy nghĩ của mình không lại thành lớn rồi còn đi nghĩ xấu một thằng nhóc trong khi chưa có chứng cứ gì. Cậu đổi chủ đề, chuyển sang giọng điệu cao hơn, nhẹ nhàng hơn:
"Em có đói không? Mệt lắm không nào?"
Hạ Nhi trưng ra cái bản mặt nũng nịu, nó dựa dựa vào tay cậu bám víu, cái giọng cũng thay đổi thành cái giọng như trẻ con đang phụng phịu ngay lập tức:
"Cóoooo ạ....nhưng mà chẳng hiểu sao vừa thấy người yêu em cái, tự dưng thấy no luôn rồi í, hết cả mệt luôn cơ."
Cậu bật cười vì sự đáng yêu này, tay bên kia vòng qua nhéo cái má nó, giọng trêu chọc:
"Tưởng tới đó thấy cảnh đẹp quá quên cả tôi rồi."
"Eo ơi đâu có, em cứ bị nhớ Lâm í, chẳng cảm thụ nổi cảnh đẹp gì cả!!"
Cậu quay sang đặt một nụ hôn vội lên trán nó vì không cưỡng nổi sự đáng yêu này, con bé đáp trả lại bằng cách chồm người lại gần hơn rồi cạp một cái vào vai cậu khiến cậu kêu lên. Trời ơi, coi nó bày tỏ tình yêu kìa, làm vậy xong còn cười khoái chí nữa chứ, muốn tí về bị phạt hay gì?
"Sao người ta hôn em mà em đáp trả bằng cách cắn là sao hả con nhóc này? Muốn bị cắn lại không??!!"
Nó ngứa đòn trêu ngươi lại cạp thêm phát nữa vào tay cậu, lần này cậu giở giọng nguy hiểm ra đe doạ:
"Ờ em cứ cắn đi, em cắn đâu cũng được, cắn bao nhiêu cái cũng được rồi lát về tới nhà thì cho tôi cắn vào đây, ok chưa?"
Nói đoạn, Trình Nhất Lâm chỉ tay vào ngực nó. Con bé đỏ mặt đánh cậu túi bụi, cậu vừa cười phá lên vừa giơ tay lên đỡ đòn.
.......
Hạ Nhi giờ mới xong xuôi cả no bụng lẫn sạch sẽ thơm tho nằm lên giường, Nhất Lâm định bụng phạt cho trận nhưng nhớ ra nay nó cũng thấm mệt nên để yên, trèo lên giường rồi tắt đèn và ôm nó vào lòng. Hạ Nhi xoay người áp mặt vào ngực cậu, hít hà cái rồi nói:
"Người yêu em thơm thế nhỉ? Mới đổi sữa tắm hả?"
"Ghê, cũng nhận ra là người yêu mình mới đổi sữa tắm cơ đấy."
"Ui dời, riêng mùi của người yêu em á đi lướt qua cái em cũng đoán ra được, huống chi dăm ba cái sữa tắm."
Cậu phụt cười, nó tưởng cậu không tin thì ngẩng mặt lên cao giọng:
"Nè!! Nói thật đó, không tin hay sao mà cười vậy trời?!!"
"Có có, tin em chứ, cứ em là tôi tin tưởng tuyệt đối luôn, ok chưa?"
"Biết điều đó, láo nháo xem đây cắn tiếp đó!"
"Em quên nãy trên xe tôi nói gì với em hả Nhi? Em cắn gì cũng được, nhiêu cái cũng không thành vấn đề, miễn là tôi được cắn vào cái bánh bao của tôi."
"Đồ dê già, chỉ thế là nhanh!"
Cậu ôm nó chặt hơn, cả hai đều nở nụ cười hạnh phúc, cậu vỗ về lưng nó, mắt nhắm lại rồi thầm thì:
"Thôi muộn rồi, ngủ thôi, mai tôi đãi em một bữa tôi nấu nên giờ đi ngủ, sáng mai còn dậy đi siêu thị mua đồ với tôi."
Hạ Nhi thích thú mắt sáng rực, tay vòng qua ôm lại cậu, giọng hớn hở nói:
"Uâyyyy lâu lắm rồi không được ăn đồ do người yêu mình nấu!! Mai Lâm định nấu món gì cho em đó?"
"Cái gì cũng được miễn là công chúa thích."
"Thật nha? Vậy để mai em lên thực đơn hí hí."
"Tôi nấu cho em ăn thì em cho tôi ăn nhé, năm mươi năm mươi."
"Lâm muốn ăn gì?"
"Em."
"Gì trời? Em sao mà ăn được? Định luộc chiên hấp xào hay gì người ta?!"
"Không, ăn tươi nuốt sống chứ."
"Eo, đồ ác độc!! Chứng tỏ chẳng yêu thương gì người ta!"
Mắc cười ghê, con bé này bao nhiêu lần bị cậu chén vậy rồi mà vẫn còn không hiểu ý cậu nữa. Cậu gõ nhẹ đầu nó cái tội ngốc nghếch, xong lại xoa xoa chỗ đó rồi nói:
"Rồi mai biết đi, nói luôn bây giờ em lại đánh tôi, giờ ngủ đi."
"Nói vậy người ta tò mò, nói luôn đi!!"
"Thôi đi ngủ!"
"Khônggggggg phải nói luôn!!!"
"Em mà đòi thêm câu nữa tôi cắn vào đấy luôn bây giờ."
Hạ Nhi ngoan ngoãn câm nín ngay lập tức. Ngỡ tưởng cậu ngủ rồi vì thấy cũng im im, nào ngờ cậu lên tiếng:
"Dạo này có vẻ to lên phết nhỉ, nhờ tay mình có khác."
Hạ Nhi đỏ mặt đánh vào lưng tên dê già này mấy cái. Khổ, tưởng buồn ngủ về ngủ luôn ai dè cứ trêu chọc nhau, lục đục mãi đã đứa nào ngủ đâu. May thay cậu im một hồi nên con bé nghĩ cậu ngủ cũng ngủ theo, chứ không thức tới sáng mất.
......
Nhất Lâm tỉnh dậy không thấy người yêu mình bên cạnh, cậu dáo dác nhìn quanh rồi đứng dậy vừa đi ngó nghiêng vừa gọi con bé. Lạ thật, xung quanh im ắng đến lạ, rõ ràng đã bảo sáng nay đi siêu thị mua đồ về nấu với nhau mà? Hay là bày trò trốn tìm các kiểu con đà điểu?
Nhất Lâm khẽ cười, cậu vừa đi chậm rãi vừa nói lớn:
"Mới sáng ra đã nhiều năng lượng quá ta, lại còn bày đặt chơi trốn tìm với người ta nữa."
Nhất Lâm tiến tới gần cái tủ, nét cười dần dần biến chất hơn, nói nhỏ đủ để vọng vào trong tủ:
"Giờ em tự ra hay để tôi bế ra đây?"
Đáp lại cậu vẫn là sự im lặng, tĩnh mịch của căn phòng. Cậu tiến lại gần hơn nữa, nhỏ giọng hơn nữa, mặt ghé sát tủ:
"Cho em 3 giây để ra đây, nếu dư ra dù chỉ 1 giây thì buộc phải dùng em thay thế cho bữa sáng nay của tôi rồi."
Nói đoạn, Trình Nhất Lâm bắt đầu đếm:
"Một..."
....
"Hai..."
...
"Hai phẩy năm..."
...
"Cơ hội cuối này."
...
"Ba!"
Vừa nói cậu vừa mở toang cánh tủ ra, mở ra rồi bên trong cũng chỉ toàn là quần áo cậu. Tự dưng nghĩ lại hành động vừa rồi của mình coi ngốc nghếch ghê, cái này nó mà thấy thì chọc quê cậu cỡ nào chứ...
Điện thoại cậu trên bàn rung lên, là tin nhắn của Hạ Nhi gửi tới:
"Sáng nay em có việc gấp phải lên công ty, sorry tình iu nhiều tối em bù đắp cho nhaaaaa (>.