Trình Nhất Lâm dừng ngay lại cái hành động thân mật của mình, có chút rối khi thấy mẹ đang nhìn mình chằm chằm. Bà cười hiền từ gật nhẹ đầu với con gái mình rồi ngó nhìn Hạ Nhi, vẫn nở nụ cười dịu dàng thân thiện:
"Hạ Nhi đấy à? Lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?"
Nó đần mặt ra vì rõ là chưa gặp người đàn bà này bao giờ, sao đã biết cả tên nó luôn rồi còn nói là lâu chưa gặp như thế? Nó bối rối ngập ngừng cúi gập người:
"Dạ...cháu chào cô..."
Bà thấy con bé hành xử như người xa lạ thì ngạc nhiên, lại gần chỗ nó:
"Ơ kìa...chào nhau bình thường thôi, cháu cứ làm như chúng ta xa lạ lắm ấy." Bà cười trừ.
Nhất Lâm nhìn hai người áy náy, cậu chưa hề nói cho mẹ mình biết tình trạng con bé hiện tại, đang định lên tiếng thì bà hỏi:
"Hạ Nhi này, bây giờ cháu sống ở đâu thế? Nhất Lâm nhà cô lúc về nước muốn qua gặp cháu mà không thấy ở nhà cũ nữa."
Hạ Nhi lại đang cố nhớ lại, đầu bắt đầu quay mòng, thấy sắc mặt nó có vẻ khó chịu, cậu liền giải vây, đánh trống lảng. Cậu vỗ nhẹ vai nó rồi nói nhỏ:
"À...Nhi này, em ra lấy thêm vài gói snack nữa đi."
Hạ Nhi ngay lập tức quên ngay cái đầu đau của mình, gật đầu cái rụp rồi chạy lẹ. Giờ chỉ còn mình Nhất Lâm và bà đứng nói chuyện, cậu tự dưng không dám nhìn thẳng mắt bà:
"À..ừm...sao tự dưng hôm nay mẹ lại đi siêu thị thế? Mọi khi toàn bác Trương giúp việc đi cơ mà."
"Hôm nay mẹ ngồi nhà rảnh quá muốn ra ngoài mua chút đồ làm bánh cho con gái mẹ." Bà nháy mắt.
"Ầyyy, lâu lắm rồi không được ăn bánh của mẹ làm đó nhaaaa." Cậu cười, tuy nhiên có gì đó rất gượng gạo.
Bà giờ mới đi vào cái cần hỏi, bà nghiêm túc nhìn con gái mình, giọng nghiêm lại:
"Con đang có chuyện gì giấu mẹ?"
Cô con gái cưng giật mình chối vội, nét mặt hoảng hốt:
"Ơ con làm gì có chuyện giấu mẹ!! Xưa nay con có gì cũng nói cho mẹ biết mà..."
"Trình Nhất Lâm, con là con gái, dù ngoại hình con có giống con trai đi nữa thì con vẫn chỉ là một đứa con gái thôi."
Cậu bắt đầu thấy sợ, hình như mẹ đã thấy được gì đó ở mình. Ánh mắt cậu lấp liếm, tay siết chặt để giữ bình tĩnh, cậu cười nham nhở:
"Ha ha tự dưng mẹ nói cái gì thế không biết? Con đương nhiên vẫn là con gái rồi!!"
"Nhưng con đang đối xử với Hạ Nhi như thể con là con trai đấy có biết không??!!! Tại sao hai đứa đều là con gái mà con lại đi xưng "anh - em" với nó chứ?!"
Trình Nhất Lâm cứng họng, miệng mở hờ, mắt chớp nhẹ liên hồi:
"Con..."
"Con còn rất nhiều chuyện giấu mẹ đúng không?...Nhất Lâm này, con thành ra như này là do bố con nhưng mẹ biết con xưa nay không hề thích việc người khách xem mình là con trai một chút nào. Đến cả việc người khác khen con đẹp trai, con cũng rất khó chịu. Nhưng mà con ơi, hành động của con đối với Hạ Nhi lúc này hoàn toàn không giống Trình Nhất Lâm con gái của mẹ chút nào cả." Bà thở dài, con gái bà sao có vẻ như sắp biến thành con trai bà rồi vậy.
Cậu phẩy tay, cố gắng nhìn thẳng để lấy được lòng tin của mẹ:
"Mẹ thật là, bọn con trêu nhau nên gọi thế thôi, con vẫn là con gái của mẹ mà, con chẳng có gì bất thường cả. Thực ra cậu ấy đang bị mất trí nhớ tạm thời nên con trêu vậy, mẹ nói cứ như kiểu con gái mẹ lệch lạc ấy."
"Mất trí nhớ tạm thời sao? Có chuyện gì với con bé thế?"
"Con cũng không rõ...nhưng mà ta đổi chủ đề đi mẹ, mẹ nãy giờ cứ dò xét như kiểu sợ con gái mình sai lệch ấy."
Ánh mắt bà đanh lại, ngước lên nhìn thẳng mặt con gái mình:
"Đúng rồi đấy, mẹ sợ con như vậy đấy, mẹ thấy con thay đổi rất nhiều từ khi con gặp Hạ Nhi..."
"Aishhh mẹ thật là...ai chẳng phải có lúc thay đổi chứ!! Còn con gái mẹ đương nhiên là vẫn yêu con trai rồi, con chắc chắn phải lấy chồng rồi sinh cháu cho mẹ bế rồi..."
Bà nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, Trình Nhất Lâm vừa nói dứt câu đã cảm thấy ghê, gì mà mình lại đi lấy chồng rồi sinh con chứ, giờ cậu chỉ yêu có mình Hạ Nhi thôi mà, cậu còn muốn biến thành con trai nữa kia.
"Thật không đấy?"
"Đương nhiên rồi!! Mẹ cứ lo nghĩ nhiều quá chứ con gái mẹ sao mà đi theo cái tình yêu bệnh hoạn đấy được."
Bà thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, bà ngó quanh rồi hỏi cậu:
"Vậy Hạ Nhi giờ ở đâu thế? À mà con có nói là làm quản lý mới cho con đúng không?"
Cậu gãi đầu bối rối:
"À...cậu ấy...làm giúp việc cho con..."
Bà trố mắt lên ngạc nhiên, sao lại bắt con bé nhỏ xíu đó làm giúp việc chứ, hôm nào đó cậu còn hứng khởi khoe với mẹ rằng từ nay Hạ Nhi sẽ làm quản lý mới cho mình cơ mà:
"Sao lại giúp việc??? Sao con lại để bạn làm giúp việc cho mình thế??!! Con có thể gọi bác Trương đến giúp con mà."
Thấy cậu cúi mặt nghĩ cái lý do để trả lời, bà nghi vấn:
"Hay đấy là cái lý do mà con đòi ra riêng ở? Con ở vậy là vì muốn được sống riêng tư với Hạ Nhi đúng không?"
Cậu đỏ bừng mặt, xua xua tay chối bỏ:
"Mẹ buồn cười thật đấy, sao con lại có thể có cái suy nghĩ đấy chứ!!!? Con chỉ là lớn rồi muốn tự lập thôi. Bọn con là bạn, ở với nhau đương nhiên là vui hơn rồi. Mà cậu ấy ngốc vậy nên không thể làm cái công việc quản lý con được, con sợ cậu ấy căng thẳng nên để làm giúp việc thôi vì cậu ấy đang túng thiếu lắm với lại cũng chưa xin được việc. Con ở cũng sạch mà nên cậu ấy không phải dọn nhiều, nói là giúp việc chứ cậu ấy sướng như vua ấy!!"
Bà bật cười vỗ vai con gái mình, Trình Nhất Lâm của bà lại có lúc nghĩ cho người khác như thế này khiến bà rất vui. Bà thấy Hạ Nhi đang từ xa chạy lại thì chào tạm biệt con gái rồi nhắc:
"Ngày mai con được nghỉ làm thì về nhà ăn cơm tiện thể bảo Hạ Nhi đi cùng nhé, bố con chắc cũng muốn gặp con bé lắm đấy."
Cậu gật đầu lia lịa rồi chào mẹ mình, sau khi bà quay người rời khỏi thì mới thở phào nhẹ nhõm. May mà khôn khéo nói để mẹ khỏi nghi ngờ chứ không thì chắc lại bị tách ra như 5 năm trước quá.
Hạ Nhi tay ôm một đống gói snack chạy đến chỗ cậu, cười tươi rói như mấy đứa nhóc con được mẹ mua cho đồ ăn yêu thích vậy. Nó bỏ vào xe đẩy, đống snack chất đầy bên trong, cậu nhìn nó đầy khinh bỉ:
"Em ăn được hết cả đống này mà không ngán thì anh cũng lạy em luôn."
"Thế thì anh lạy dần đi là vừa, em ăn suốt vì lười đi mua gạo mà vẫn không thấy chán đấy thôi. Nay lại còn toàn snack đắt tiền khó lắm mới được ăn, sao mà ngán được chứ, em còn ăn thêm được nhiều gấp mấy lần chỗ này nữa cơ nhé!!"
"Rồi rồi biết rồi, khỏi khoe." Cậu chán nản gật đầu, môi nhếch nhếch lên quay mặt đi chỗ khác.
Hạ Nhi chọc chọc vào lưng cậu, nó thắc mắc:
"Người lúc nãy là mẹ anh à?"
Cậu gật đầu, Hạ Nhi nhớ lại bộ đồ bà mặc mà trầm trồ khen:
"Đẹp thật đấy, đến cái váy cũng đẹp nữa!!"
"Cứ trở thành người phụ nữ của Trình gia là sẽ đẹp hết, em có muốn đẹp như vậy không?" Cậu liếc mắt nhìn nó, ngỏ ý thật khéo và nhận lại cái kết đắng là bị con bé ném cho cái nhìn khinh bỉ.
..........
Vậy là viễn cảnh mà Trình Nhất Lâm mong muốn bao năm qua cuối cùng cũng sắp bắt đầu diễn ra rồi, Hạ Nhi và cậu sẽ cùng nhau nấu nướng trong gian bếp ấm cúng như một đôi vợ chồng trẻ thực thụ. Nhưng đời đâu như mơ, "cô vợ" ngốc Hạ Nhi xem cậu trổ tài nấu nướng có vẻ thuần thục nên thấy khá xấu hổ, người ta con trai mà bếp núc còn khéo hơn cả mình. Nó lùi lùi ra sau nhìn cậu làm rồi lẩn dần đi, cuối cùng thành ra một người đứng làm cặm cụi, một người ngồi lù lù một góc hí hoáy điện thoại. Cảnh tượng ấy cứ diễn ra trong vòng gần chục phút rồi cậu cũng để ý, cậu ngó quanh tìm cái rây bột, thấy nó ngồi chơi thì chống nạnh, liếc con bé từ trên xuống dưới dòm cái tướng ngồi đúng kiểu người lười:
"Ơ ơ hay nhỉ? Thế cuối cùng là chủ phải đi phục vụ osin đấy à?"
Nó giật mình tí hất tung cái điện thoại, cười nham nhở:
"Hề hề...ngồi nghỉ tí í mà."
Cậu giật lấy điện thoại nó để lên nóc tủ cho nó đỡ lấy xuống được nữa, cậu lôi nó vào công việc, đặt củ hành tây ra trước cái nhìn ngơ ngác của nó. Cậu thở dài:
"Không biết thái hành tây đúng không?"
Hạ Nhi đưa đôi mắt ngây thơ mở thật to nhìn cậu, gật nhẹ mấy cái.
Cậu đứng ra sau nó, vòng cánh tay ra phía trước bao vây lấy Hạ Nhi, một tay cầm vào củ hành, một tay cầm dao làm mẫu, từ từ đưa con dao lên củ hành tây rồi ấn nhẹ. Giọng nói Trình Nhất Lâm nhẹ nhàng dịu dàng bên tai Hạ Nhi, bất giác khiến nó thấy ngại:
"Ai lấy phải em đúng là đáng thương mà, đến củ hành tây còn không biết thái thế nào."
Hạ Nhi tự dưng thấy khoé mắt cay cay, một lúc sau thì bắt đầu rớt nước mắt, chẳng lẽ bị lời cậu làm cho tự ái đến chảy nước mắt sao? Không thể, nó chảy nước mắt nhưng đâu có chút cảm xúc gì.
Hạ Nhi càng ngày thấy mắt càng cay, cay đến mức phải nhắm tịt lại, tay quệt quệt mãi. Trình Nhất Lâm bị hành động ấy làm cho chú ý, cậu ngó sắc mặt nó.
"Vô ý rồi, làm em cay mắt rồi." Cậu lo lắng rửa tay mình thật sạch, kéo nó ra ngoài ngồi rồi ngồi xuống đối diện. Hạ Nhi mắt nhắm tịt lại, mếu máo vì đau, mồm liên tục kêu than:
"Tại anh đấy!! Tất cả là tại anh! Nếu anh không bắt em thái hành tây thì em đã chẳng bị như thế này!!! Ư hư hư..." Nó bắt đầu ăn vạ, đấy, động tí là ăn vạ khóc nhè thế đấy, khổ nàng kia ghê cơ.
Cậu lúng túng cầm chặt tay nó rồi dịu dàng nhắc:
"Mở mắt ra nào."
"Cay bỏ xừ!! Sao em mở được chứ!!!!"
"Cố gắng mở ra, anh chữa cho hết cay ngay lập tức, nhanh." Cậu nhỏ giọng ra lệnh, con bé ngoan ngoãn nghe lời, gượng mãi mới mở hé được một chút. Mãi một lúc mới mở to ra được hơn chút, Trình Nhất Lâm cầm chặt vào cánh tay nó rồi đưa mặt lại gần, môi hơi chu ra, thổi nhẹ vào mắt nó. Hạ Nhi đỏ rần mặt mũi định nhắm tịt mắt lại vì ai kia mặt gần quá, gần thế này thật dễ khiến tim người khác đập liên hồi. Cậu chẹp miệng nhắc:
"Mở mắt ra nào, chút nữa thôi."
Hạ Nhi lại ngoan ngoãn tuân lệnh, cậu đang thổi vào mắt cho nó bớt cay mà vô tình liếc mắt xuống thấy nó nuốt nước bọt thì liền cười gian, ngay lập tức tham lam mò đến môi nó. Cậu dâʍ đãиɠ hôn lên đôi môi xinh, lần này là một nụ hôn nhẹ, cái hôn vì thấy nó đáng yêu quá, đồng thời cũng muốn xem phản ứng của con bé sẽ đáng yêu như thế nào. Cậu vừa rời, ngay lập tức Hạ Nhi đưa tay lên che miệng mình, bàng hoàng tròn mắt lên nhìn cậu. Trình Nhất Lâm nhìn vành tai nó đỏ ửng lên thì thừa biết, rõ ràng là đang ngại ngùng lắm đây này.
"Từ sau đừng có vô thức nuốt nước bọt trước mặt anh nữa nhớ chưa? Nguy hiểm lắm đấy."
Cậu cười gian, hai tay chống xuống ghế từ từ đứng dậy đi vào bếp. Hạ Nhi vừa giận vừa xấu hổ, mặt đỏ chín lên sôi sùng sục, nó quát lớn:
"TRÌNH NHẤT LÂM LÀ ĐỒ DÊ GIÀ, ĐỒ DÊ CỤ, ĐỒ Biếи ŧɦái, ĐỒ...."
"Nói tiếp một chữ "đồ" nữa xem, anh cho em thêm "phát nữa" đấy." Cậu ở bên trong nói vọng ra với cái giọng dâʍ đãиɠ, ai đó ngồi ngoài rén quá chỉ biết im re không dám ho he thêm nửa lời.
Cuộc đời Trình Nhất Lâm đúng là kiếp thê nô, ai đời là chủ mà vẫn phải phục vụ bữa ăn cho cái con osin như thế này không?
Trình Nhất Lâm bỗng trong một giây có cảm giác như mình đang trông trẻ ấy, để bé con ngồi ngoan xem ti vi, mình thì lọ mọ ở cái xó bếp với đủ món dinh dưỡng. Thiết nghĩ không biết con bé này có bị bố mẹ khai gian năm sinh không nữa, như thế kia thì ai mà dám nói hai người bằng tuổi chứ?
Cậu bưng từng đĩa thức ăn ra, Hạ Nhi mắt sáng lên, trầm trồ há mồm khen ngợi cậu, cứ hết nhìn đồ ăn rồi lại nhìn lên Nhất Lâm, ba lần bảy lượt cho đến khi Trình Nhất Lâm ngại quá quát cho cái:
"Khổ quá nhìn gì mà nhìn lắm thế?!!!"
Hạ Nhi hồn nhiên, vô thức buột miệng khen cậu:
"Oaaaaa lúc nấu ăn nhìn anh ngầu lắm ấy!!"
Mặt nó ngẩn ngơ, tay chống cằm nhìn ngắm cậu y như mấy đứa con gái ngẩn ngơ khi thấy trai đẹp.
Trình Nhất Lâm như muốn gào thét ở trong lòng, nó vừa khen cậu ngầu đó sao? Aaaaaa đây là lần đầu tiên trong đời cậu được khen ngầu mà lại sướng muốn điên như vậy đấy. Trước đây cậu cũng có nghe đám con gái trầm trồ khi thấy ảnh cậu, cũng khen cậu ngầu nhưng lại khiến cậu khó chịu lắm. Hạ Nhi đáng ghét, tự dưng khen làm cậu sướng điên sắp không kiềm chế nổi mình mà làm loạn lên rồi này.
Cậu quay người đi bê đĩa thức ăn khác, vẫn còn gạn hỏi lại:
"Ngầu?"
"Dạ! Ngầu lắm luôn!!!"
"Hạ Nhi em có im ngay đi không?...tôi lại sướng quá hoá điên lao ra cho em thêm "phát nữa" bây giờ chứ lại."
"Biết." Cậu đáp trả gọn lỏn, giọng điệu nghe có phần tự mãn, lạnh lùng tuy trong lòng sướng rơn như muốn gào rú.
Trong bữa cơm, cậu dường như chỉ chăm chăm ngắm nó ăn ngon miệng, môi thi thoảng bất giác vẽ lên nét cười mà không hay. Chết rồi, càng như này lại càng yêu không dứt ra được, sau này nhỡ mọi chuyện có không còn được như vậy thì phải làm sao đây?
Đúng là càng yêu sâu đậm, ta lại càng sợ tình yêu ấy nhanh chóng tan biến. Sao Trình Nhất Lâm lại cảm thấy Hạ Nhi y như bông hoa tuyết, hễ chạm vào là ngay lập tức có thể tan biến ngay được, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ rời xa cậu, không còn vui vẻ cười đùa ngay trước mặt cậu như thế này nữa.
Vậy giờ còn được ở cạnh nhau, có lẽ cậu nên tận dụng mà làm những thứ mình luôn muốn làm với Hạ Nhi ngay chứ nhỉ?
Hạ Nhi ăn uống y như trẻ con, sốt cà chua không để ý mà còn dính lên gần khoé miệng không hay biết.
Cậu nhướn người về phía nó, đầu hơi nghiêng, tay giữ vai nó rồi từ từ đưa lưỡi liếm gọn phần sốt vương lên đó. Hạ Nhi tay buông thõng cả cái dĩa trên tay xuống vì quá bất ngờ, nó cứ ấp úng không nói nên câu:
"A..anh..anh vừa..."
Cậu đưa ngón tay lướt nhẹ trên má nó rồi trườn xuống vùng môi nó lau nhẹ, tự dưng giở ra cái nụ cười đầy mê hoặc nhấn chìm đối phương nãy giờ vẫn đang nghệt cả mặt ra nhìn mình:
"Không gọn gàng tí nào cả." Cậu từ từ rời tay khỏi, biếи ŧɦái đưa ngón tay vừa rồi dính vết môi nó lên miệng mút lấy thưởng thức vết môi kia. Hạ Nhi trống ngực đánh dồn dập chỉ biết cắm mặt vào ăn để cậu đỡ nhìn thấy gương mặt của mình lúc này rồi trêu chọc. Thầm rủa Trình Nhất Lâm đáng chết, cứ luôn tuỳ tiện làm mấy cái thứ hành động biếи ŧɦái bất ngờ khiến nó không kiểm soát được mà hoá thành con ngốc chỉ biết đần thối cái mặt ra như này đây.
Trình Nhất Lâm cũng ngại chẳng kém, mặt đỏ bừng lên rồi nóng rực cả người đến mức phải lấy tay phẩy phẩy quạt quạt mấy cái cho bớt nóng.
"Đáng yêu quá...em cứ đáng yêu mãi như này tôi sợ tôi không kiềm nổi mà làm bậy với em mất..."
Đó, một bên thì trách móc vì đối phương quá đỗi đáng yêu khiến bản thân mình không kiểm soát nổi, bên kia thì...
"Tên khốn Trình dê già biếи ŧɦái giỏi tán gái, đừng tưởng làm vậy là Hạ Nhi đây rung động. Xuỳ, quá tầm thường!!!"
Khổ ghê khổ gớm, rốt cuộc là giờ cơm vẫn diễn ra trong bầu không khí ngại đến mức đôi đũa chạm nhau cũng phải giật mình rụt lại đấy...