Bốn người họ trở về Trung Quốc sau vài ngày chơi bời bên xứ lạ...
Bao nhiêu cảnh đẹp, bao nhiêu món ngon và bao nhiêu kỉ niệm nhưng đọng lại trong Hạ Nhi và Nhất Lâm có lẽ là những đêm ngại ngùng bên ấy...
Hai người lại trở về căn phòng thân thuộc...
Trình Nhất Lâm tay kéo hành lý đi về phía phòng mình, tự dưng thấy qua khe cửa có ánh sáng hắt ra thì hốt hoảng. Nhà khoá cửa chặt, chìa khoá có cầm theo, trước khi đi đã tắt điện hết rồi mà sao đèn trong nhà lại sáng?...không lẽ có trộm?
Hai người trở về nhà vào ban đêm, hàng lang hiu hắt không một bóng người. Thấy cậu bước chân lại chậm rãi rón rén, nó khó hiểu giật giật tay áo cậu hỏi:
"Ê! Sao thế?"
Cậu hơi cau mày, tay đưa lên miệng "suỵt" một cái rồi hỏi nhỏ:
"Trước khi đi bọn mình đã tắt hết đèn rồi đúng không?"
"Ừ!" Nó gật đầu nhanh chóng, ánh mắt hết sức thản nhiên.
"Thôi chết dở rồi!!..."
Nó lo lắng, sợ hãi thể hiện trên nét mặt, nó đứng sát vào cậu, lay lay tay:
"Sao mà chết???!! Có chuyện gì à?? Nghe giọng cậu ghê thế!"
Trình Nhất Lâm bỗng quan trọng hoá vấn đề, cậu đẩy con bé đứng ra sau mình rồi dặn dò nó:
"Cấm cậu nhào người hay ló cái mặt cậu ra phía trước! Tên trộm nó mà thấy là chết đấy!!"
"Cái gì!!?? Trộm là sao!!!!?"
Nó vừa dứt lời, cậu dùng bàn tay mình bịt miệng nó lại, mặt nghiêm lại, nhắc:
"Khẽ nào, cậu mà nói to thế, nó nghe thấy hốt quá là làm liều đấy!"
Hạ Nhi rén, gật đầu lẹ lẹ. Trình Nhất Lâm đi từng bước chậm chạp, rút trong vali con dao rọc giấy từ từ tiến về phía cửa phòng.
Thấy cửa không khoá, cậu lại càng nghi ngờ, trộm gì mà lại sơ suất đến mức này cơ chứ? Còn có cả tiếng ti vi?? Thằng trộm này bị ngu à?
Cậu hít một hơi thật sâu rồi đạp mạnh cửa phòng, chưa kịp lên tiếng nói gì thì người trong phòng đã gọi với ra, giọng nói khiến cậu giật mình:
"Nhất Lâm về rồi đấy hả con??! Đi kiểu gì mà mẹ gọi điện thoại mãi không thèm bắt máy thế hả!!!?"
Cậu thở phào nhẹ nhõm, chẹp miệng một cái rồi gắt gỏng:
"Aishhhh sao mẹ vào được đây thế!?"
"Nhà con gái yêu của mẹ sao mẹ lại không vào được! Con nghĩ mình con có chìa khoá hả?"
Hạ Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc liền chen lên trước rồi chào thật to, mặt hớn hở:
"Dạ cháu chào cô!!!!"
"Hạ Nhi đấy hả? Đi có vui không cháu???!" Mẹ Nhất Lâm cũng niềm nở không kém.
"Dạ có ạ!!!!!"
Nhất Lâm chợt chen ngang, thái độ xem chừng có vẻ mệt mỏi:
"Mẹ đến có việc gì thế?"
Bà chẹp miệng rồi đánh nhẹ vào mông con gái mình, giọng hờn dỗi:
"Cái đứa con trời đánh này, mẹ ngươi nhớ ngươi muốn sang thăm mà cũng không được hả!?"
"Không phải nhưng mà...tự dưng mẹ sang mà chẳng thấy báo trước.."
Bà thở dài rồi liếc mắt nhìn sang Hạ Nhi:
"Mẹ đến thực ra để hỏi Hạ Nhi cái này.."
Hạ Nhi hớn hở tò mò:
"Dạ!!?"
Bà ngồi xuống ghế rồi kéo hai đứa ngồi theo, bà hít một hơi thật sâu rồi nhìn con bé:
"Nhi này, cháu có muốn đi làm kiếm tiền không?"
Trình Nhất Lâm nóng nảy chen vào:
"Thì cậu ấy vẫn đang làm giúp việc cho con đấy còn gì! Con vẫn trả tiền cho cậu ta đàng hoàng mà!!!!"
Hạ Nhi vốn thấy rằng làm việc ở nhà cậu sướng như tiên, nó thi thoảng còn không được phép động vào chổi để lau hay quét nhà vì Nhất Lâm chiều toàn làm hộ hết. Cậu còn nấu ăn vì sợ Hạ Nhi của cậu hậu đậu vụng về bị bỏng, giặt quần áo nhiều lúc cũng là cậu giặt vì sợ con bé đau tay. Trình Nhất Lâm chiều Hạ Nhi như thế, chẳng để nó làm việc nhiều mà vẫn trả rõ lắm tiền. Con bé dần dần cảm thấy mình vô dụng, cứ như này làm nó ngày càng thụ động, lười biếng. Nó nhiều lần đã nghĩ đến chuyện đi làm ở bên ngoài và sống ở nơi khác, không làm phiền cậu nhiều nữa mà vẫn chưa có cơ hội nói ra. Lần này được đà, nhất định phải nói rõ cho cậu hiểu thôi.
"Tôi không muốn làm giúp việc nữa, tôi cũng muốn ra ngoài đi làm kiếm tiền như mọi người!! Chuyện này tôi cũng muốn bàn với cậu lâu rồi nhưng chưa có dịp...còn nữa, cậu để tôi ở nhà cậu mà chẳng lấy của tôi một đồng gọi là tiền thuê nhà, trong khi điện nước tôi dùng hao tốn của cậu bao nhiêu. Tôi muốn nói rằng tôi muốn về nhà lâu rồi. Tôi muốn về ở với mẹ tôi và Hạ Dực rồi ra ngoài đi làm, thi thoảng nếu cậu cần người dọn, cứ gọi tôi đến!"
Mẹ Nhất Lâm hơi bất ngờ vì không nghĩ đến việc con bé sẽ phản ứng mãnh liệt như này. Bà gật đầu tỏ ý hài lòng, con gái bà mặt mày đờ ra nhìn chằm chằm đứa con gái đối diện khiến bà có chút để ý. Trình Nhất Lâm bên trong có gì đó hơi buồn, nghe câu nói này của nó như thể không muốn ở với cậu thêm chút nào nữa vậy.
Nhưng mẹ cậu đang đứng ngay đây, những cảm xúc lúc này phải kiềm chế lại bớt thôi.
"Cậu không muốn ở đây nữa?"
"Phải! Ở miễn phí tốn tiền của cậu mãi được chắc!!?"
Bà chờ đợi câu trả lời của cô con gái mình, bà để ý đến sắc mặt của con gái.
Trình Nhất Lâm nuốt ực nước bọt hay nước mắt trôi xuống cổ họng, răng hơi nghiến, cậu thở dài:
"Vậy tôi cho cậu thuê, cậu ở đây, tôi sẽ sắp xếp cho cậu chỗ ngủ riêng, mỗi tháng tôi sẽ thu tiền như ngày xưa ở trọ. Nhà cậu xa trung tâm thành phố, đi làm không tiện!"
Bà hơi bất ngờ, con gái bà là vẫn lưu luyến muốn có đứa con gái này ở cùng sao?
"Nhất Lâm à, để bạn về nhà ở có sao đâu con..." Bà đặt tay lên vai cậu, nhẹ giọng hỏi:
Hạ Nhi cũng hùa theo:
"Đúng rồi đấy, xa thì tôi đi xe bus cho quen, lo gì!? Cậu chiều tôi thế lâu ngày tôi thành đứa vô dụng mất."
Cậu quay người đi vào phòng, thái độ lảng tránh hẳn khiến hai người kia khó hiểu. Mẹ cậu với nó đi theo, vào phòng thấy Trình Nhất Lâm đang mở tủ quần áo của nó, lôi ra hết sạch sành sanh rồi nhét vào cái bali to oành của con bé. Hạ Nhi trố mắt nhìn, miệng há hốc không nói được gì. Bà hốt hoảng hỏi cậu:
"Nhất Lâm!! Con đang làm cái gì thế?!!"
Cậu nhét hết quần áo nó vào rồi vào phòng tắm lấy đồ dùng cá nhân của con bé cho vào balo. Hạ Nhi có ít đồ nên dọn cũng nhanh, xong xuôi cậu đứng dậy, để cái balo ra trước mặt nó, hất hàm, còn không nhìn nó lấy một cái:
"Cảm ơn vì đã dọn dẹp nhà cửa và rửa bát hộ. Về cẩn thận."
Bà hoảng hốt cầm tay con gái mình lay lay, hỏi dồn dập:
"Con làm cái gì thế hả????!! Sao dọn hết đồ của bạn đi là sao!!?"
"Cậu ấy muốn về nhà lắm mà, cậu ấy từ lâu đã chẳng muốn ở đây. Giờ cho cậu ta toại nguyện chứ." Giọng nói cậu lạnh nhạt, Hạ Nhi còn thấy môi cậu vẽ lên một nét cười nhạt đáng sợ. Hình như câu nói của nó khiến cậu suy nghĩ hơi quá, cậu lạnh nhạt thật, nhìn ánh mắt cậu xa lạ biết bao...
Hạ Nhi định mở miệng nói gì nhưng cậu đẩy người nó đi rồi vừa đi vừa nói:
"Đang mưa đấy, để tôi đưa cậu về."
"Cái đứa con dở hơi này, con đang làm quá mọi chuyện lên đấy!" Bà thở dài nhìn theo, không nói được gì vì thừa hiểu tính cách con gái mình.
.......
Hạ Nhi ngồi trên xe, hễ bắt chuyện thì cậu một là im lặng, hai là đánh trống lảng. Đến khi gần đến cổng khu nhà trọ của con bé, nó mới ái ngại hỏi cậu lần cuối:
"Lâm..Lâm này...cậu giận tôi à? Cậu giận vì tôi nói rằng tôi muốn về nhà ở với mẹ và Hạ Dực đúng không?"
Cậu vẫn giữ cái giọng lạnh nhạt ấy, mắt nhìn về phía trước:
"Đấy là quyết định và mong muốn của cậu, tôi không can thiệp."
Hạ Nhi buồn thiu, thái độ trùng xuống. Bầu không khí trông xe tĩnh lặng, cậu bực mình vì sự lặng im ấy nên cố gắng lái thật nhanh để mau chóng đến khu nhà trọ của nó. Đến nơi, con bé vừa định mở miệng bắt chuyện với cậu thì xe phanh gấp, cậu dừng xe rồi lạnh nhạt nói nó:
"Đến rồi."
Hạ Nhi khoé mắt rưng rưng, Trình Nhất Lâm biết nhưng cố gắng không bận tâm vì sợ mình bị mềm lòng. Nó cắn răng như nhẫn nhịn rồi cuối cùng nói lớn:
"Cậu thật khó hiểu!! Tôi càng lúc càng không thể hiểu nổi cậu!!! Tôi nghĩ chúng ta thật sự chẳng phải thân thiết như cậu đã từng nói đâu!"
Nó nói rồi đóng sầm cửa lại rồi cầm theo cái balo nặng trịch mở cổng đi vào, cũng không thèm ngoái nhìn Nhất Lâm một cái nào. Cậu gục đầu xuống cái vô lăng, thở dài nghe buồn rũ rượi rồi vò rối mái tóc mình, sắc mặt thật chán nản. Giờ nghĩ lại thấy bản thân thật quá đỗi ngu ngốc, hành động như vậy khác nào tự mình cắt đứt hai đứa.
Cậu yêu nó, nhưng người đi cắt đứt mối quan hệ giữa hai người lại chính là cậu, vậy có khác nào Trình Nhất Lâm đang tự đẩy mình vào vực sâu của đau khổ. Không còn gặp nhau mỗi ngày, không còn nằm chung trên chiếc giường ôm con bé ngủ đến sáng, người thiệt thòi và đau lòng chắc chỉ có cậu thôi. Chẳng hiểu sao bản thân lại hành động ngốc nghếch đến vậy, giờ nghĩ lại thật sự muốn chạy theo xin lỗi, nhưng tự ái của cậu đâu cho phép. Giờ thì tự dày vò mình, có can đảm thì chắc một ngày không xa sẽ lại đến đây để gặp nó xin lỗi được thôi.
Trình Nhất Lâm lái xe về nhà, đi qua Lavender, cậu cho xe đi chậm rồi nhìn vào quán nhớ lại ngày xưa. Cái lúc cậu còn mập mờ về cảm xúc của mình, cậu cũng nóng vội giải quyết mọi chuyện mà không hề suy nghĩ, cái tính cách xấu ấy hôm nay lại được trưng ra. Chưa hiểu rõ ngọn ngành, chỉ cần nghe con bé nói rằng muốn về nhà là cậu đã hành động như thể muốn tống cổ nó ra khỏi đây mà không cần suy nghĩ.
Cậu trên đường về nhà, vừa đi vừa nghĩ đến hình ảnh khi ở Thái, nghĩ đến cảm xúc và hương vị tuyệt vời từ đôi môi có mùi cherry thơm ngọt mỏng mềm ấy mà rơi nước mắt vì nhớ. Cậu điên dồ lôi điện thoại ra tính gọi, nhưng cứ đưa ngón tay đến gần màn hình là lại thụt lại, cứ vậy mấy lần cuối cùng bực bội ném điện thoại ra ghế sau.
..........
Hạ Nhi chẳng hiểu sao không kiềm nổi nước mắt, đang đi lên cầu thang thì dừng giữa chừng sụt sịt, tay quệt nước mắt ngắn dài lăn hai bên má. Nó vừa khóc vừa nghĩ rằng Trình Nhất Lâm ghét mình, muốn hỏi lý do cậu ghét mà lại nghĩ cậu muốn chấm dứt với mình hoàn toàn nên lại thôi. Cứ đứng khóc cho đến khi nghe tiếng có người gọi tên mình....