Mùi thuốc khử trùng quẩn quanh chóp mũi, Ngôn Thanh Hạm xoa đầu đau nhức tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tạ Sương Sương. Cô còn nhớ rõ người này đang ở nước ngoài quay phim mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây? hơn nữa sao mình lại đến bệnh viện? không phải là nên về nhà sao?
"Ngôn Ngôn, bồ tỉnh rồi? bác sĩ nói bồ mệt nhọc quá độ sốt nhẹ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt." nhìn mặt Ngôn Thanh Hạm tái nhợt, Tạ Sương Sương vội vàng nói. "Mệt nhọc quá độ? sốt nhẹ?" đem mấy chữ này lầm nhẩm nhiều lần, Ngôn Thanh Hạm đột nhiên đỏ mặt. Không sai mệt nhọc quá độ là do tối qua cùng Lam Khiên Mạch kịch liệt hoan ái. Nghĩ đến vì làm chuyện đó mà vào bệnh viện, e là cũng chỉ có mình a!?
"Tiểu Sương, mình cần phải về, Tiểu Mạch đang ở nhà chờ mình." nhìn đồng hồ đeo tay cũng đã bốn giờ, Ngôn Thanh Hạm nói liền muốn đứng dậy. Ai ngờ cô vừa nhấc người dậy đầu óc liền choáng váng, hai tay mềm nhũn liền năm ngửa lại. "Ngôn Ngôn, bác sĩ nói bồ lao lực quá độ, còn sốt nhẹ. Bồ gọi cho cô ấy, để cô ấy qua lo cho bồ là được mà?"
"Không được, mình không muốn cô ấy biết mình đang ở bênh viện. Tiểu Sương bồ giúp mình làm thủ tục xuất viện, mình phải về." Ngôn Thanh Hạm đã quyết định sẽ không thay đổi. Cô vẫn nhớ lúc gần đi, Lam Khiên Mạch còn lộ ra hổ thẹn cùng lo lắng. Nếu để nữ nhân ngu ngốc kia biết mình vài bệnh viện, không biết còn khổ sở thành bộ dạng gì. Ngôn Thanh Hạm không muốn, lại không muốn để Lam Khiên Mạch vì cô lo lắng khổ sở.
"Ngôn Ngôn, hai người có chuyện gì sao?" nhìn Ngôn Thanh Hạm muốn xuất viện, Tạ Sương Sương nhẹ giọng hỏi. Gần đây cô ở nước ngoài quay phim, ngay cả sinh nhật Ngôn Thanh Hạm cũng không về dự được. Vất vả mới có ngày nghỉ, muốn tìm Ngôn Thanh Hạm đi ăn, lại không ngờ biết được người này ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện. Liền nhà cũng không về từ sân bày chạy đến chỗ này.
"Không có gì, bồ nghĩ nhiều rồi, mình và cô ấy vẫn tốt." vì điều gì đó Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn Tạ Sương Sương biết mình và Lam Khiên Mạch có mẫu thuẫn. Cô nhìn hồ sơ để mép giường, lúc này mới yên lòng. Xem ra tài xế kia vẫn làm đúng phận sự, không có ném đồ mình đi. Nếu nội dụng bên trong bị người khác thấy, sẽ không có chuyện gì tốt.
"Được rồi, Ngôn Ngôn mình tin bồ một lần, vậy bây giờ bồ còn muốn xuất viện?" nhìn Ngôn Thanh Hạm nhiều lần muốn gục, Tạ Sương Sương đứng đỡ cô, để cô ngồi lên giường. "Ừm, bồ đi làm thủ tục đi, mình nhất định phải về trước bữa cơm Tiểu Mạch cô ấy..." "Người yếu thành như vậy, không ở bệnh viện bồ còn muốn đi đâu?"
Ngôn Thanh Hạm chưa nói xong, liền bị âm thanh ở cửa truyền đến cắt đứt. Hai người men theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Mạc Lâm mặc quân trang chầm chậm đi đến, phía sau còn có đàn ông mặc quân phục. "Ông ngoại." "Mạc gia gia." thấy Mạc Lâm, Ngôn Thanh Hạm cùng Tạ Sương Sương vội vàng chào hắn. Thừa lúc Mạc Lâm không chú ý, Ngôn Thanh Hạm vội lấy hồ sơ bên mép giường để dưới gối nằm.
"Ông ngoại, làm phiền ông." ở đây thấy Mạc Lâm, Ngôn Thanh Hạm cũng không thấy kinh ngạc gì. Dù sao cô ngất trên xe người đầu tiên tài xế gọi tất nhiên là người nhà Mạc gia. "Ta không đến, chỉ sợ cháu gái ta sẽ bị người khác bắt cóc đến không còn chút cặn. Cháu sao vậy, gần đây sao sức khỏe kém như vậy? Ông ngoại nhớ trước đây cháu không yếu như vậy."
"Ông ngoại nói đùa, gần đây công ty nhiều việc, có chút mệt. Hiện tại cháu không sao nên cháu muốn xuất viện."
"Ha ha, không sao? những lời này cháu nên mình lại sắc mặt của mình mà nói! cháu muốn xuất viện không phải vì cô ta sao. Sao hả? cháu gái của ta theo cô ta, cô ta không những không chăm sóc tốt cháu, còn để cháu mệt đến nằm viện, lẽ nào có lý đó!" Mạc Lâm nói quải trượng dùng sức đánh lên nền gạch trắng bệnh viện, phát sinh âm thanh lớn.
"Ôn ngoại, chuyện không phải như ông nghĩ, sức khỏe cháu không có gì đáng ngại, chỉ là mùi bệnh viện thực sự khiến cháu không chịu nổi." Ngôn Thanh Hạm nói khổ sở nhíu mày. Nhìn cô bộ dạng tiều tụy như vậy, tâm Mạc Lâm cũng không phải làm bằng sắt, tự nhiên sẽ không nỡ. Cũng không muốn Ngôn Thanh Hạm ở trong này, ngược lại Mạc gia luôn có bác sĩ tư.
"Tiểu Vương, cậu theo nha đầu Tiểu Sương giúp Ngôn Ngôn làm thủ tục xuất viện."
"Vâng." nghe Mạc Lâm giao phó, Tạ Sương Sương nhanh chân chạy ra ngoài. Khi còn nhỏ, cô sợ nhất người nhà họ Mạc chính là Mạc Lâm. Dù cho cô không còn là con nít, nhưng sự kính nể này vẫn còn cắm rễ trong lòng cô. Ai kêu Mạc Lâm luôn có bản mặt hung dữ, cười cũng không cười. Mỗi lần thấy Mạc Lâm, Tạ Sương Sương đều nhớ đến món ăn đó chính là khoai tây. Mạc Lâm trong lòng cô, giống như là khoai tây. Vừa đen vừa cứng, khó nuốt, đập hoài cũng là một cục to.
"Ông ngoại, cám ơn ông." nhìn Mạc Lâm đồng ý cho mình xuất viện, Ngôn Thanh Hạm nhje giọng nói. Cho dù thế nào cô cũng phải về gặp Lam Khiên Mạch. Các nàng có nhiều mâu thuẫn, càng xa lánh, khúc mắc sẽ càng sâu. "Cháu không cần cám ơn ta, ta để cháu xuất viện nhưng không phải về để gặp cô ta, cháu nên ngoan ngoãn về Mạc gia, không được dây dưa đến cô ta nữa!"
Nếu nói Mạc Lâm còn dùng cách thứ 2 án binh bất động vậy lần này hắn cũng đã có thái độ, phá bỏ lớp lá mỏng yếu ớt kia. Thân là người thế hệ trước, Mạc Lâm không thể chịu được cháu gái ưu tú của mình cùng nữ nhân ở với nhau. Dù cho Lam Khiên Mạch là con gái Lam Minh, nhưng hiện tại tài sản Lam gia đã nằm trong tay Chiến Mang Tuyền, Lam Khiên Mạch cũng chỉ là chó chết chủ mà thôi. Không xem tính, chỉ là gia thế Mạc Lâm cũng không cho phép cô ở cùng Ngôn Thanh Hạm.
"Ông ngoại, Thanh Hạm biết ông đang quan tâm cháu, cũng biết lo lắng của ông. Nhưng cháu thực sự rất yêu Tiểu Mạch, vì sao nữ nhân và nữ nhân không thể sống chung? chỉ cần cháu bảo vệ tốt, căn bản không có ai biết chuyện này."
"Ngôn Ngôn, sao cháu cố chấp vậy. Hai nữ nhân sao có tương lại được? sao có thể có được gia đình bình thường? cô ta thậm chí sinh con cho cháu cũng không được, hai đưa già rồi phải làm sao? huống hồ, nếu không phải cô ta tự câu dẫn cháu, sao cháu lại biến thành như bây giờ!"
Nhìn cổ Thanh Hạm có dấu ám muội không rõ, sắc mặt Mạc Lâm vì phẫn nộ mà đỏ bừng. Hắn thực sự không nghĩ ra, Lam Khiên Mạch không địa vị không tiền tài, chỉ có tướng mạo, còn đến Tiêu Tương Các làm việc thì có cái gì tốt, Ngôn Thanh Hạm sao thích loại nữ nhân này!
"Ông ngoại, trong mắt nhiều người, Tiểu Mạch không xứng với con. Nhưng mà ông chỉ thấy một phương diện, cháu vẫn chưa nói cho ông biết, thậm chí ba mẹ cháu cũng không biết. Kỳ thực, cháu không thể chịu nổi khi nam giới đến gần, chỉ cần tiếp xúc thân mật với họ, cháu sẽ có hiện tượng nôn mửa."
"Trước mọi người hỏi cháu vì sao ly hôn Chu Ninh, kỳ thực đó không phải nguyên nhân do hắn, mà là cháu. Là vì cháu không thể cùng hắn làm chuyện vợ chồng, nên hắn mới ly hôn. Nếu cháu và Tiểu Mạch xa nhau, lần nữa kết hôn với đàn ông, cũng sẽ tiếp tục vết xe đổ đó. Dù sao thì không người đàn ông nào chịu được vợ mình không thân mật với hắn."
Nghe Ngôn Thanh Hạm nói Mạc Lâm không khiếp sợ là giả. Hắn thực sự không dám nghĩ, cháu gái hoàn mỹ của mình lại có ẩn tật này. Nhìn Ngôn Thanh Hạm vì ngại mà đỏ mặt, hắn không biết nói gì cho phải. Cuối cùng chỉ thở dài xoay người ra cửa. "Ngôn Ngôn, ông ngoại không biết cháu có ẩn tình này, mới hiểu lầm cháu. Nhưng mà cho dù nguyên nhân gì, ta vẫn không đồng ý cho cháu và cô ta ở chung. Bệnh của cháu, ông ngoại sẽ tìm người chữa."
Mạc Lâm nói xong, đẩy cửa phòng đi. Nghe tiếng bước chân hắn càng xa, Ngôn Thanh Hạm thấy mồ hôi ướt trán mình vô lực ngã lên giường. Xem ra ông ngoại không buông tha bắt mình và Lam Khiên Mạch xa nhau. Dù cho cô đã nói như vậy nhưng vẫn không được. Cần phải có nhiều lợi thế hơn mới được.
"Ngôn Ngôn, thủ tục xuất viện xong rồi."
"Ừm." nghe Tạ Sương Sương làm xong thủ tục xuất viện, Ngôn Thanh Hạm ngồi xuống, mang giày đứng dậy. Thấy cô chao đảo Tạ Sương Sương vội đi đỡ cô.
"Ngôn Ngôn, mình thấy bồ có vẻ khó chịu, hay là... ở lại bệnh viện một ngày đi."
"Mình không sa Tiểu Sương phiền bồ đưa mình về." Ngôn Thanh Hạm đem hồ sơ dưới gối ra, được Tạ Sương Sương đỡ xuống lầu. Thấy cô đi không tự nhiên Tạ Sương Sương nghi ngờ nhìu mày, muốn hỏi gì đó. Lại nhìn đến hai mắt Ngôn Thanh Hạm nhắm chặt cùng vết tích trên cổ thì liền ngậm miệng.
"Ngôn Ngôn bồ ngủ trước đi đến thì mình gọi bồ dậy." đỡ Ngôn Thanh Hạm lên xe, Tạ Sương Sương nhẹ giọng nói. Trực giác nói cho cô biết, Ngôn Thanh Hạm và Lam Khiên Mạch nhất định là có chuyện. Nếu không Ngôn Thanh Hạm sẽ không đêm việc nằm việc nói với Lam Khiên Mạch, còn đòi về nhà. Ngược lại nhìn Ngôn Thanh Hạm nhíu mày Tạ Sương Sương nghĩ, Ngôn Thanh Hạm chọn ở cùng Lam Khiên Mạch có phải là lựa chọn đúng hay không?
Dọc đường đi, trong xe quá yên tình, cũng may bệnh viện cách nhà Ngôn Thanh Hạm cũng không xa, chỉ hơn 10 phút liền đến lầu dưới. Tạ Sương Sương vốn định dìu Ngôn Thanh Hạm đến, lại bị đối phương cự tuyệt. Nhìn Ngôn Thanh Hạm mạnh mẽ lên lầu, Tạ Sương Sương ngây người rồi lái xe đi.
Thì ra tình yêu sẽ thực sự thay đổi một người. Ngôn Thanh Hạm trước kia làm gì có quan tâm đến ai? sao lại chật vật như vậy? Nhìn màu tóc trong gương sắp phai đi, khôi phục lại màu tóc vàng kim của mình. Tạ Sương Sương nghĩ, mình không phải cũng trưởng thành nhiều rồi sao? hôm nào đi đổi hình tượng khác a.
"Tiểu Mạch, chị về rồi." lấy chìa khóa mở cửa Ngôn Thanh Hạm hưng phấn nói. Nhưng mà đợi cô cũng chỉ là gian phòng trống vắng. Ngoại trừ Cát Cát thì không có ai khác chờ mình. Ngồi trên sofa, Ngôn Thanh Hạm lấy di động gọi cho Lam Khiên Mạch. Vì không còn sức, cô ấn sai số vài lần, cuối cùng vẫn gõ được dãy số thuộc lòng mà gọi đi.
"Tiểu Mạch, em đang ở đâu?"
"Tôi là Lăng Vi, Lam uống say rồi, tôi đang ở cạnh."
"Cô ấy uống say? ở chỗ nào, tôi đi đón cô ấy." Ngôn Thanh Hạm nói, ánh mắt hoảng hốt đục ngầu. Cô chống bàn cố gắng đứng dậy, lấy chìa khóa xe ra cửa.
"À... không cần không cần, cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt nàng."
"... cô ấy tối này có về không?"
"Chắc là không rồi."
"Ừ, tôi biết rồi, Lăng Vi phiền cô giúp tôi chăm sóc cho nàng."
"Yên tâm, nàng sẽ không mất sợi tóc nào."
Cúp di động Ngôn Thanh Hạm siết chìa khóa trong tay, cả người nằm xuống sofa không sức nhúc nhích. Lần đầu tiên cô cảm nhận được thì ra cảm giác chờ một người nhưng không thấy thực tế là như vậy. Nhìn Cát Cát ngồi dưới sofa, Ngôn Thanh Hạm đưa tay vuốt đầu nó.
"Tiểu Mạch, chị thực sự rất mệt."
Tác giả mói ra suy nghĩ của mình: Tui quyết định lần này viết tiểu kịch trường mới về máy tính. Nói đúng hơn thì là Lam Lam và Lăng lão bản đột nhiên biến thành đồ công nghệ cao, một là Ipad, một là laptop. Vì vậy Ngôn Ngôn và Tả tỷ tỷ chính là người dùng máy.
Lam Lam: Thanh Hạm làm sao đây, sao em lại biến thành như vậy a?
Ngôn Ngôn: Chậc, em đừng lo sớm muộn cũng sẽ trở lại mà. (Ngôn Ngôn nói, đưa tay sờ sờ cái Ipad thường dùng, thực sự không hiểu Lam Khiên Mạch sao lại biến thành như vậy.)
Lam Lam: Ngô, Thanh Hạm chị đừng làm em thoải mái, nếu em vĩnh viễn không về được, em làm sao cùng chị yêu yêu, em làm sao hôn chị!
Ngôn Ngôn: Ngoan, yên tâm đi, em sẽ trở lại mà. Cho dù có vậy, cũng... cũng có thể hôn em a. (Ngôn Ngôn nói nâng Ipad lên hôn một cái. Nhìn thấy Ipad trắng có màu hồng, Ngôn Ngôn xì một tiếng bật cười.)
Lam Lam: Ngô, Ngôn Ngôn thật xấu. Chị... chị khi dễ em. (Lam Lam bày tỏ, bị chọc nhưng không làm gì được, đúng là thống khổ!)
Ngôn Ngôn: Được rồi, em ngoan đi, chị đi mua đồ ăn chút về. (Ngôn Ngôn đem Ipad Lam Lam để lên giường rời đi.)
Cát Cát: Meo meo ~ meo meo! (Hiểu Bạo hữu tình phiên dịch: Cái gì trên giường vậy a, không lẽ là đồ chơi mới mẹ mua cho Cát Cát?!)
Lam Lam: (Trầm mặc không nói, nhìn thấy Cát Cát đến đây.)
Cát Cát: Meo meo! meo meo! (Phiên dịch: Ta chọt, ta chọt) chỉ thấy Cát Cát dùng tiểu thịt trảo của nó không ngừng chọt tới chọt lui Lam Lam biến thành Ipad.
Lam Lam: Cát Cát, không được sờ bậy!
Cát Cát: Meo meo!!! Meo meo!!! (Hiểu Bạo hữu tình phiên dịch: Ngô! Lam Lam mẹ bị đồ chơi hút vào rồi!)
Lam Lam: Ngươi nhanh đi ra mau!
Cát Cát: Meo meo!! meo meo!! (Hiểu Bạo hữu tình phiên dịch: Mẹ đừng sợ, Cát Cát đến cứu mẹ!) không ngừng dùng tiểu thịt trảo chọt Ipad.
Lam Lam: Ngô, Ngôn Ngôn cứu em ~!
Cát Cát: Meo meo! meo meo! (Hiểu Bạo hữu tình phiên dịch: Quái vật, ngươi la rách cổ họng, cũng sẽ không ai đến cứu ngươi!)
Ngôn Ngôn: Cát Cát, ngươi làm gì vậy!?
Hiểu Bạo: Khụ khụ, tiểu kịch trường càng quái dị, xin mọi người thứ lỗi!