Hai người chuẩn bị xong đã hơn 4 giờ chiều. Lam Khiên Mạch ra ngoài phòng ngủ nhìn thấy Cát Cát đang ngồi trên sofa như bị kinh sợ vội nhảy vào ổ mèo ngay cả con vịt nhựa cũng quên tha đi. Nhìn thấy nó trừng đôi mắt xanh nhìn chằm chằm món đồ chơi để trên sofa nhưng không dám ra gặm đi. Ngôn Thanh Hạm rất muốn biết Lam Khiên Mạch làm cái gì mới khiến cho Cát Cát sợ đến như vậy.

"Thanh Hạm đang cười trộm cái gì?" thấy Ngôn Thanh Hạm cười rất vui vẻ Lam Khiên Mạch nghi ngờ nói.

"Không có gì, chị chỉ thấy tò mò em chọc Cát Cát cái gì? Hình như nó rất sợ bộ dạng của em."

"Em cũng không phải Cát Cát làm sao biết nó đang sợ cái gì chứ? Thanh Hạm không nên nói em khinh dễ nó. Nhưng em là chủ nhân tốt nhất không có hành hạ nữ nhi của mình. Đến, Cát Cát đến với mẹ nào."

Lam Khiên Mạch ngồi xuống vỗ tay kêu Cát Cát, Ngôn Thanh Hạm nhìn không khỏi khẽ cười một tiếng. Đây rõ ràng là cách bắt chuyện với con chó nhỏ, đối với giống mèo quỷ quyệt như Cát Cát, nó sẽ không dễ dàng bị dụ dỗ mà qua đây. Quả nhiên Cát Cát thấy Lam Khiên Mạch gọi nó như vậy, nó vẫn như cũ không nhúc nhích trốn trong ổ mèo, một bộ lãnh diễm cao quý, không để ý đến bộ dạng người bên ngoài.

"Cát Cát không nghe lời có phải không? như vậy không có tiểu hoàng nha." Lam Khiên Mạch nói cầm lấy con vịt nhựa trên sofa lắc lư qua lại. Nhìn thấy món đồ chơi mình yêu mến Cát Cát vội lao ra chồm tới dùng hai tiểu thịt trảo moi tay Lam Khiên Mạch không chịu buông ra "Được rồi, cho con cho con. Mẹ cùng mẹ Thanh Hạm đi mua đồ ăn, con ở nhà giữ nhà, biết chưa?"

Chọc ghẹo Cát Cát một hồi hai người lúc này mới ra cửa, lái xe đến siêu thị gần nhất. Đứng trước cửa siêu thị, Lam Khiên Mạch hỏi Ngôn Thanh Hạm muốn làm món gì cho mình ăn, vừa xong thì đối phương gật đầu nói lắp ba lắp bắp nửa ngày, rồi nói ra một món ăn khá đơn giản, gà KFC nhìn Ngôn Thanh Hạm bộ dạng ngượng ngùng Lam Khiên Mạch cũng không muốn chọc quê cô. Dù sao đại tiểu thư nhưng Ngôn Thanh Hạm có thể vì mình nghiên cứu cách chiên cánh gà cũng đã không dễ rồi.

Ở trong siêu thị Lam Khiên Mạch phụ trách mua nguyên liệu nấu nướng, còn Ngôn Thanh Hạm không ngừng đem vài thứ đồ ăn vặt, cùng hoa quả bỏ vào trong xe đẩy. Nhìn cô mua hơn 10 hộp kẹo mút ômai Lan Khiên Mạch hoài nghi ngôn Thanh Hạm có phải bị cái gì kích thích, muốn tăng cân hay sao? "Thanh Hạm mua nhiều đồ ăn vặt như vậy chị không sợ hỏng răng sao? hơn nữa còn sẽ mập ah!"

"Không sao. Chị mua cho em, em có thể từ từ ăn." Ngôn Thanh Hạm tiếp tục càn quét đồ ăn vặt trên kệ. Bao bì lớn, số lượng nhiều, khiến Lam khiến mặt xem đến sợ hết hồn. Nàng nhìn vào trong xe đẩy phát hiện ngoài những thứ này, còn có kẹo mút dâu tây, hoa quả khô, bánh bích quy, thịt bò khô và nhiều loại đồ ăn vặt khác. Ngược lại chỉ cần mình thích ăn gì? Ngôn Thanh Hạm đều mua, mỗi thứ một ít. Như vậy không phải muốn nuôi mình thành một người mập mạp nên chị ấy muốn đem cả siêu thị dời hết về nhà hay sao?

Kỳ thật Ngôn Thanh Hạm sở dĩ làm như vậy cũng do có ý nào đó. Nghe nói đồ ngọt có thể khiến cho tâm tình trở nên vui vẻ, cho nên trong lúc cô chọn đồ ăn vặt hơn phân nửa đều là đồ ngọt. Cô cũng không thể bỏ đi tất cả công việc và trách nhiệm để ở nhà lo cho Lam Khiên Mạch chí ít cũng có thể để cho đối phương ăn chút đồ ăn vặt để cho qua thời gian.

"Được rồi, nếu Thanh Hạm muốn nuôi em thành người béo. Vậy em chỉ liền cung kính không bằng tuân mệnh." Lam Khiên Mạch dựa vào người Ngôn Thanh Hạm lười biếng nói. Hai người khác nhau một đi giày cao gót, một đi giày đế bằng, thân cao chênh lệch cũng bị đảo ngược. Nhìn thấy Lam Khiên Mạch không ngừng ngáp, biểu tình trên mặt lộ ra chút uể oải, Ngôn Thanh Hạm nghĩ người này chắc làm mệt mỏi lắm. Dù Sao từ hôm qua tới giờ, hai người các nàng cũng chưa có ai được nghỉ ngơi tốt.

Mua xong mọi thứ chúng ta về nhà thôi vì muốn để cho Lam Khiên Mạch nghỉ ngơi sớm một chút Ngôn Thanh Hạm đề nghị về nhà. Đồ cần mua đều đã mua xong, ở chỗ này đi dạo cũng không có ý nghĩa gì.

"Uhm." Ngôn Thanh Hạm đẩy xe đến phía trước Lam Khiên Mạch theo sau nhắm mắt tựa lên lưng cô. Hai người có tướng mạo khá cao còn hành động thân mật như vậy khiến không ít người quay xem. Lam Khiên Mạch vẫn như cũ không phát hiện bám lấy người Ngôn Thanh Hạm còn thỉnh thoảng dùng cánh môi hôn lên cổ đối phương.

Nàng luôn cảm thấy thời gian như vậy bên cạnh đối phương không nhiều lắm. Nàng luyến tiếc buông Ngôn Thanh Hạm ra, càng không muốn lãng phí từng giây phút cùng ở với nhau.

Nguyên liệu nấu ăn cùng đồ ăn vặt đã có đủ, còn có hoa quả. Hai người rất nhanh trở về nhà, lúc này chỉ hơn một tiếng đã đến nhà, Lam Khiên Mạch lười biếng nằm trên sofa, nhai kẹo mút ômai chóp chép. Nhìn hành động của nàng như một đứa bé, Ngôn Thanh Hạm không nói gì chỉ xoa đầu nàng, xoay người vào phòng bếp nấu ăn.

Hai người ở chung một chỗ trong khoảng thời gian này vô số các bữa cơm đều do Lam Khiên Mạch chuẩn bị. Thứ nhất là Ngôn Thanh Hạm công tác bận rộn, về đến nhà cũng đã hơn 5 giờ chiều căn bản không có sức lực và thời gian để làm gì. Thứ hai tay nghề nấu nướng của vị đại tiểu thư này thực sự không được tốt lắm, ngoại trừ bữa sáng cơ bản ra, thì xào cà chua rán trứng những món ăn này do Lam Khiêm mặt dốc lòng dạy dỗ, lãng phí hết một tuần mới học được.

Nghe tiếng thái thức ăn cạch cạch từ phòng bếp Lam Khiên Mạch không tự chủ được nhấc miệng cười, có thể tưởng tượng được hiện tại Ngôn Thanh Hạm đang luống cuống chân tay như thế nào. Tóc nhất định rối bù, khuôn mặt thoải mái như bình thường tuyệt đối cũng không có, thậm chí sẽ còn hiện lên vài phần ửng hồng mê người, nghĩ như vậy Lam Khiên Mạch đi xuống sofa rón rén đứng trước cửa phòng bếp.

Đúng như dự đoán, phòng bếp ngăn nắp ban đầu bị Ngôn Thanh Hạm làm cho hầu như khắp nơi đều có dấu vết nấu ăn lưu lại. Dù cho những thứ này nàng tự mình đi dọn Lam Khiên Mạch cũng không có bất mãn. Nàng cảm thấy lúc nữ nhân này nghiêm túc là lúc đẹp nhất, nhất là bộ dạng vì người mình yêu nấu ăn luôn khiến người nhìn mãi không chán.

Chuyện phát sinh tối qua không chỉ làm cho Ngôn Thanh Hạm không biết phải làm sao? mà ngay cả Lam Khiên Mạch cũng không ngờ ở Mạc gia sẽ gặp Chiến Mang Tuyền lại lần nữa. Nhìn thấy cô ta Lam Khiên Mạch thừa nhận tâm tình của mình bị kích động, đồng thời cũng xen lẫn và tia phẫn nộ cùng khủng hoảng. Nàng có thể đoán được tối hôm qua, tất cả có thể đều do chiến Mang Tuyền cùng Mạc Lâm bày ra. Nhưng chính mình vẫn ngây ngốc rơi vào bẫy.

Lam Khiên Mạch không để bụng việc Chiến Mang Tuyền chế giễu mình, cũng không ngại Mạc Lâm vũ nhục bỏ đá xuống giếng. Khiến nàng khó chịu, cũng chỉ có phản ứng khi đó của Ngôn Thanh Hạm. Không ai biết, trước một khắc Ngôn Thanh Hạm bước đến, nhịp tim của mình cơ hồ bất động, ngay cả hô hấp đơn giản, đối với nàng mà nói đều là gánh nặng.

Tình yêu của nữ nhân cùng nữ nhân, nghe thì tốt đẹp nhưng thực tế thì không. Từ khi yêu Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch cũng không còn gì nữa. Nàng không sợ Mạc Lâm uy hiếp mình, càng không sợ ánh mắt người ngoài. Nàng tin chỉ cần hai người yêu nhau, cũng đủ dũng cảm rồi, sẽ không có trắc trở có thể các nàng xa nhau.

Nhưng mà, khiến Ngôn Thanh Hạm dừng bước khi đó, Lam Khiên Mạch nghi ngờ. Nàng không biết có phải Ngôn Thanh Hạm đã nghĩ đến điều đó, vì sao lúc mình cần chị ấy như vậy, thì chị ấy vẫn đứng cách xa đó không chịu đến? Tay bị vặn rất đau, bị đá và thủy tinh kéo rách da chân rất đau, cắn lưỡi cũng rất đau. Nhưng mà, cho dù đem đau đớn này có gấp lên 10 lần thì vẫn còn kém xa đau lòng.

Lam Khiên Mạch từng oán qua Ngôn Thanh Hạm, nhưng chưa từng trách cô. Nhất là sáng này nghe Ngôn Thanh Hạm xin lỗi, oán niệm còn xót lại trong lòng nàng cũng biến mất. Có, cũng chỉ là chút kiêu ngạo tâm lý phụ nữ. Nhưng mà Lam Khiên Mạch không ngờ được Ngôn Thanh Hạm lại phát hiện ra thuốc của mình, còn gạt mình đi lấy trộm. Nếu như thời gian có thể quay lại, Lam Khiên Mạch cũng sẽ không kêu Ngôn Thanh Hạm lấy khăn tắm cho nàng, như vậy cũng sẽ không thấy cảnh đó.

Thanh Hạm nói cho cùng thì chị vẫn không tin em. Sớm muộn cũng có ngày em nói mọi chuyện với chị, vì sao chị không cho em chút thời gian? chờ em một chút chứ?

"Sao lại ngây ra vậy?" trong lúc Lam Khiên Mạch suy nghĩ, Ngôn Thanh Hạm đã thấy nàng đứng đó. Nhìn cô vội vàng dùng xẻng đảo đồ ăn trong chảo, Lam Khiên Mạch lắc đầu, đi vào phòng bếp ôm Ngôn Thanh Hạm. "Thanh Hạm, thực sự rất đần nha, đây, để em là giúp chị." Lam Khiên Mạch nói, cầm tay Ngôn Thanh Hạm, cùng nhau xào thức ăn.

Nghe trên người nàng ngọt ngào không dính mùi thức ăn, Ngôn Thanh Hạm dựa vào người Lam Khiên Mạch, tham lam hưởng thụ thời khắc êm đềm này. Lúc này các nàng ôm nhau cùng một chỗ, thân mật không chia lìa. Thật giống như chuyện không vui trước đó chưa từng xảy ra. Ngôn Thanh Hạm hy vọng cô và Lam Khiên Mạch có thể tiếp tục như vậy, cho đến vĩnh viễn.

Cuối cùng, hai người cùng nhau làm xong bữa tối. Nhìn đồ ăn bày trên bàn, ngoại trừ món gà KFC không nhìn ra hình thù thì hoa quả cùng mấy món nguội khác, cơ bản đều từ tay của Lam Khiên Mạch. Đứng bên cạnh bàn, Ngôn Thanh Hạm có chút thấp thỏm nhìn cánh gà đưa đến miệng Lam Khiên Mạch, đợi nàng đánh giá. Bộ dạng nhìn như tiểu cô nương vừa gả đi, ngượng ngùng còn có chút mong chờ.

"Ưm..." có lẽ thấy Ngôn Thanh Hạm bất an, Lam Khiên Mạch cố ý nói thật chậm. Nhìn nàng ngậm cách gà dáng vẻ khổ não. Ngôn Thanh Hạm rất muốn mở miệng nàng ra, để nghe câu sau rốt cuộc là gì. "Mùi vị cũng không tệ, bất quá, vẻ ngoài cần nâng cao hơn." mặc dù ca ngợi không phải 100%, nhưng đối với Ngôn Thanh Hạm lần đầu làm món này mà nói, đánh giá như vậy cũng rất cao rồi.

Nghe xong Lam Khiên Mạch nói nên Thanh Hạm cũng muốn nếm thử ai ngờ cô vừa đem chiếc đũa đưa tới thì đĩa cánh gà đã bị Lam Khiên Mạch đưa sang bên kia rồi. "Món ăn này là Thanh Hạm làm cho em, cho nên phải do em độc chiếm mới đúng. Nếu như chị muốn ăn đồ ăn thì ăn những thứ em làm đây nè." nhìn Lan Khiên Mạch cầm đĩa cánh gà bỏ sang một bên Ngôn Thanh Hạm biết mình lấy của nàng cũng không được. Chỉ cần nghe lời thành thật ăn đồ ăn đối phương làm.

"Được rồi, Thanh Hạm. Mặc dù có chút ngốc nhưng em hy vọng chị có thể nếm thử cái này." Lam Khiên Mạch như nghĩ tới điều gì. Nàng vội mở tủ lạnh đem bánh sinh nhật hôm qua làm cho Ngôn Thanh Hạm, vì được bảo quản tốt cho nên bánh sinh nhật còn rất mới, nhìn bánh sinh nhật cũng biết là được làm từ tay Lam Khiên Mạch dù sinh nhật đã qua nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Tiểu Mạch, cảm ơn em." Ngôn Thanh Hạm phát ra từ nội tâm nói, thân thể dần dần bị ngọt ngào bao quanh. Cô từng trải qua nhiều sinh nhật, nhưng mỗi lần bánh sinh nhật so với bánh của nàng tinh xảo, xa hoa hơn nhiều. Nhưng không có bánh sinh nhật nào khiến cho Ngôn Thanh Hạm cảm thấy thật lòng yêu thích. Cô đi đến bên cạnh Lam Khiên Mạch không ngừng ôm lấy người kia, siết chặt cỡ nào cũng đều không thấy đủ.

"Tuy ba chữ đơn giản như vậy nhưng được những người khác nói ra khỏi miệng một cách thường xuyên là điều bình thường. Thế nhưng em muốn nói cho chị biết, em yêu chị, tình yêu này không có bất kỳ lý do gì cả. Không phải là do thần kinh ảnh hưởng. Em thật sự rất lo lắng một ngày nào đó, ngay cả ba chữ này em cũng không còn cơ hội nói với chị. Cho nên xin chị nhất định phải tin tưởng và nhớ kỹ mỗi lần yêu thương đã nói với em, chúng nó mỗi lần đều không giả dối, đều do ta dùng tim của mình mà nói, dùng yêu thương mà nói.

"Tiểu Mạch." Ngôn Thanh Hạm cuối đầu nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt, 4 cánh môi hợp lại thiết hợp vào cùng nhau. Lam Khiên Mạch nhìn Ngon Thanh Hạm nhắm chặt hai mắt, chậm rãi xoa vai của cô, ôm lấy đối phương áp đảo trên bàn cơm. Cái hôn này dùng rất nhiều sức giống như muốn đem tất cả ngày hôm qua còn thiếu sót, mọi nhiệt tình toàn bộ bù đắp lại ai cũng không muốn buông đối phương ra.

"Thanh Hạm, lên thôi." âm thanh Lam Khiên Mạch mang theo mệnh lệnh không sai, nàng đưa tay nâng hông Thanh Hạm lên, đẩy cô về phía bàn. Chuyện đến nước này, Ngôn Thanh Hạm dĩ nhiên biết ý của Lam Khiên Mạch. Cho đến giờ cô vẫn là nữ nhân bảo thủ, dù ở chung cùng Lam Khiên Mạch, đối với chuyện làm tình cũng không còn bài xích. Nhưng là ở trong phòng khách làm chuyện ấy trên bàn cơm, vẫn khiến nàng cảm thấy vô cùng thẹn.

Thoáng nhìn ánh mắt Ngôn Thanh Hạm do dự Lam Khiên Mạch dừng lại hành động. Kỳ thực, nàng chỉ muốn thừa dịp này hôn Ngôn Thanh Hạm nhiều hơn một chút, để hai người lưu lại nhiều ký ức đẹp đẽ hơn thôi. Nhưng mà, nàng lại quên Ngôn Thanh Hạm vẫn còn nội liễm. Nếu như mình ở đây muốn cô, vậy chỉ còn biết để nàng mất hứng a!?

"Xin lỗi." Lam Khiên Mạch vì sự vọng động của mình mà tự trách, nàng buông tay đặt trên vài Ngôn Thanh Hạm ra, chậm rãi lùi lại. Trong lúc nàng định xoay người đi, cổ tay bị lực đạo cực mạnh kéo lại, liền đặt lên chỗ mềm mại nhất. "Thanh Hạm?" nhìn bàn tay mình bị Ngôn Thanh Hạm đặt lên ngực, Lam Khiên Mạch không nghĩ đến đối phương sẽ làm chuyện như vậy, tâm tình đang xuống cũng bị kinh ngạc thay thế.

Kỳ thực không nói đến Lam Khiên Mạch, ngay cả Ngôn Thanh Hạm cũng đang nghĩ, cô vừa rồi mượn dũng khí chỗ nào mới làm chuyện lớn mật như vậy. Lúc đó thấy Lam Khiên Mạch xoay người đi, Ngôn Thanh Hạm mơ hồ có ảo giác. Cô cảm thấy Lam Khiên Mạch sẽ cứ như vậy rời đi, giữa các nàng, sẽ không quay lại được nữa. Hiện tại, thấy bộ dạng Lam Khiên Mạch kinh ngạc. Ngôn Thanh Hạm mới biết, hành động của mình có bao nhiêu sáng suốt.

"Tiểu Mạch, không có chuyện gì, em muốn làm gì cũng được. Chỉ cần là em, chị đều thích, lần này, coi như quà sinh nhật của em cho chị được không?"

Tác giả nói suy nghĩ của mình: Uh uh uh, ồn ào. Hoan Nghênh mọi người đến chuyên mục nhiều chuyện lúc 8:00 của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại sẽ bị chị đại hoa tươi mát nội hàm đẩy ngã, chuyên mục dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường của Bạo tỷ tỷ là thục nữ! ← hôm nay có chút ngắn đúng không? thật ra tui tính nói nhiều hơn bên dưới, mọi người xem dòng chữ nhỏ màu xanh ít lại mọi người sẽ có cảm giác chấn động. (Mọi người: dựa vào, ngươi cho là ngươi dùng chữ xanh nhỏ của ngươi có phiên bản kim cương biến hình a?)

Trải qua vài chương ngược quan hệ Lam Ngôn cũng có chút tăng tiến lại! kỳ thực Lam Lam không cho Ngôn Ngôn ăn cánh gà là tui muốn mọi người hiểu đã có chuyện gì nha, mùi vị đó chắc là mất hồn lắm! không biết có bạn nào trải qua chuyện này chưa, khi chúng ta không biết làm cơm nhưng tình yêu nhà mình đổ hết tâm tư làm cho mình, nàng biết dù món đó khó ăn nhưng cũng ăn sạch sẽ.

Đương nhiên, đối với tui mà nói, chuyện này chỉ có trong tiểu thuyết, hay tivi thôi. Như tui nè, tui đã từng làm chút đồ ăn mới cho S tỷ tỷ. Mỗi khi có món mới, S tỷ tỷ sẽ không vui, đồng thời còn chê đủ kiểu, sau đó ném đi, rồi mua thức ăn, còn không thì kêu ra ngoài ăn. Muội ngươi! Lúc tui thật sự muốn đánh chết nàng, ngươi không thể cho bổn cung chút mặt mũi sao! không ăn được ngươi cũng đừng có ném đi chứ, chí ít có thể cho mèo hoàng hay chó ăn mà! (Mọi người: Ngươi chắc thứ đồ chơi đó chó mèo có thể ăn được? hệ tiêu hóa của tụi nó có công năng tiến hóa cường hãn hơn con người rồi a.)

Nói vậy thì mọi người biết chương tiếp theo là gì rồi chứ. Mặc dù mọi người cảm thấy không nên H vào lúc này, bất quá Hiểu Bạo cho rằng, H lần này cần phải có. Đây không chỉ là H đơn thuần, mà là lộ ra sự ưu thương khi H. Ngôn Ngôn thực sự thì không hề muốn làm ở đó, nhưng vì Lam Khiên Mạch, cô cũng chấp nhận. Còn Lam Khiên Mạch đối với Ngôn Thanh Hạm cũng là mang theo chút tiểu tâm muốn trả thù. Cho nên H lần này Hiểu Bạo sẽ dùng đến bốn loại tư thế manh manh từ cơ thể ah. Hơn nữa, mọi ác thú cũng sẽ có. Tỷ như, hoa quả a, bánh kem a, mấy người hiểu mà! tối nay tám giờ, nhớ qua đây xem nha. Mấy cũng biết tốc độ khóa văn của Tấn Giang rồi, so với lấy vé xem đi xem hội xuân còn tàn khốc hơn cạnh tranh dữ dội hơn! Mặt khác nói luôn, H rồi, không có nghĩa là hòa bình, e là sau H này, chân chính ngược ngược tiếp đó nha... ah ha ha ha ha ha ha ha ha! ← âm hiểm cười.

Ok, nói đến S tỷ tỷ viết giấy làm hòa, tui thiệt muốn nhổ nước bọt. Gần đây khí trời tốt, cả gia đình bu dưới nhà để ăn thịt nướng xiên que. Trên lầu hai bị cái mùi hấp dẫn bay vào. Ưm!!! thơm quá, ăn thêm hai cái nữa a! vì vậy khi dưới lầu có thịt nướng tui đều thò đầu ra xem a, xem a, ngửi a, ngửi a. Hôm nay bị S tỷ tỷ phát hiện, kết quả, nàng khinh bỉ nhìn ta, liền lôi tui đi ăn thịt xiên que. Kết quả mới thấy tiệm cơm dưới lầu không có nướng thơm như vậy đâu? S tỷ tỷ nói, xem thường tui, thích thôi cũng không được. Sau đó tui nói, vậy em đi với chị, hình như tui không được thương yêu a. Sau đó... không còn sau đó... S tỷ tỷ hình như không nghe thấy ăn cái gì, tui nghĩ người nào đó đang ngạo kiều. Xem ra lần sau tui phải tự mình nướng thịt xiên que rồi. Nếu có bạn nào đến tham gia, nhớ mang cho tui 50 cây nha.

Nói nhiều như vậy, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay a! kịch trường này nói sao đây. Lăng lão bản té gãy chân, bị Tả tỷ tỷ nhốt trong bệnh viện tâm thần. Sau đó, biến thành quá trình trị liệu.

Lăng lão bản: Nhan... Nhan Nhan, chị đừng chích em nữa, em sắp điên rồi!

Tả tỷ tỷ: Điên? điên là bệnh thần kinh, cô bệnh nghiêm trọng như vậy, cô cảm giác này nói lên bệnh của cô càng nghiêm trọng hơn rồi.

Lăng lão bản: Nhan Nhan, em không có bị thần kinh.

Tả tỷ tỷ: Hửm? đúng rồi, Lam tiểu thư ở bên cạnh, ngày nào cũng nói với tôi như vậy.

Lăng lão bản: Mẹ nó! (Lăng lão bản trong lòng vô số chửi tục lao nhanh đi.)

Tả tỷ tỷ: Bùng phát thô tục, cũng là bệnh thần kinh là biểu hiện lâm sàng của người mắc bệnh. Cô hiện tại nhất định đang nổi nóng, muốn gọi lớn tiếng hơn, hay muốn bị nhét đồ vào miệng.

Lăng lão bản: Nhan Nhan, cô biết không? hiện tại tôi muốn làm nhất, chính là cắn chết cô! (Lăng lão bản nước mắt lưng tròng.)

Tả tỷ tỷ: Vì người nhà của tui an toàn nghĩ lại, mặc dù đã chích thuốc an thần, tôi cần phòng ngừa cô làm chuyện tổn thương mình cùng hành động của cô. (Tả tỷ tỷ nói, đem miếng vải trắng nhét vào miệng Lăng lão bản.)

Lăng lão bản: Ưm! Ưm! (Hiểu Bạo hữu nghị phiên dịch: Muội ngươi, thả ra! Cô muốn SM tui hả?)

Tả tỷ tỷ: Vì bảo đảm sinh lý cho người mắc bệnh thần kinh, mỗi ngày phải quan sát cô, nhưng vì nhân viên trong bệnh viện không đủ, cho nên nhiệm vụ này để tôi làm. (Tả tỷ tỷ nói cởi tây trang của Lăng lão bản ra, sau đó là áo sơ mi, lộ ra áo ngực cùng quần lót phong tao, nháy mắt Lăng lão bản lộ ra mọi thứ.)

Lăng lão bản: Ưm! Ưm!! (Hiểu Bạo hữu nghị phiên dịch: Chị là cố ý a!! Tả Tĩnh Nhan!)

Tả tỷ tỷ: (khuôn mặt nghiêm túc, chuyên chú lau chùi, đặc biệt dùng sức lau chỗ mị mị của Lăng lão bản.)

Lăng lão bản: Ừm... (đỏ mặt...)

Tả tỷ tỷ: Để người bệnh tìm về độ thuần khiết, cho nên bệnh viện đặc biệt chuẩn bị lấy ký ức khi nhỏ làm chủ đề quần lót. (Tả tỷ tỷ nói, lấy dưới giường ra cái quần lót còn chưa mở. Quần lót màu trắng tinh, đằng trước còn có hình vẽ tiểu trư màu hồng, đáng sợ nhất là, ở phía sau còn có cái đuôi heo.)

Lăng lão bản: Ngô !!!!!!! (Hiểu Bạo phiên dịch: Không muốn! không muốn! đem cái thứ này tránh xa ra! tui muốn nội y gợi cảm a!)

Tả tỷ tỷ: (giơ chân Lăng lão bản lên, mặc vào sau đó, rồi bình tĩnh nắm cái đuôi heo phía sau.)

Lăng lão bản:... (Lam Khiên Mạch, cứu chị...)

Ngôn Thanh Hạm:... (quỷ hồn Tiểu Thanh Hạm bay tới bay lui, chứng kiến Lăng lão bản chỉ mặc cái quần lót bên trong, ngượng ngùng che mặt chạy đi, tuy là không ai có thể thấy nàng.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play