Đêm nay, không chỉ Lam Khiên Mạch ngủ trên sofa, ngay cả Ngôn Thanh Hạm nằm trong phòng cũng không thể ngủ ngon giấc được. Ban đêm, Ngôn Thanh Hạm nhiều lần xuống giường nhìn Lam Khiên Mạch, mỗi lần cũng chỉ nhìn thấy đối phương nhắm chặt hai mắt không phản ứng. Nhưng Ngôn Thanh Hạm biết, đối phương không ngủ, chỉ là không muốn đối mặt với mình.
Dày vò như vậy kéo đến hừng đông, cả đêm không ngủ Ngôn Thanh Hạm thức dậy đi tắm, nhìn chính mình vô cùng tiều tụy, trang điểm một lớp phấn dày ít khi làm. Thay quần áo xong, cô ra khỏi phòng. Chỉ vừa mở cửa đã thấy Lam Khiên Mạch ôm Cát Cát ngồi trên sofa, đáy mắt thâm quầng cùng khuôn mặt trắng bệch, khiến người khác cảm thấy ngoại trừ suy yếu, còn có vài phần rợn người.
"Tiểu Mạch, em vào phòng nghỉ ngơi đi, chị làm bữa sáng cho em, được không?" thấy Lam Khiên Mạch không nhìn mình, chỉ nhìn thẳng phía trước, ánh mắt trống rỗng khiến Ngôn Thanh Hạm không nỡ, cô bước lên ôm lấy Lam Khiên Mạch, dùng bàn tay xoa lên mái tóc mềm mại của nàng. Lúc này, Lam Khiên Mạch vẫn còn mặc chiếc váy tối qua, da thịt lộ ra, lạnh lẽo khiến người cảm thấy lạnh theo.
Nghe lời Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch vẫn như vậy, không để ý đến cô, đem Cát Cát để xuống sofa, xoay người về phòng ngủ, Thấy nàng không quan tâm mình, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không có ý bất mãn gì.
Thân là cháu gái Mạc Lâm, con gái Ngôn Luật, Ngôn Thanh Hạm được nhiều người tôn kính ca ngợi như vậy, cũng không phải do gia cảnh đơn thuần hùng mạnh như vậy. Nhiều hơn chính là khí chất hiếm có trên người cô. Ngôn Thanh Hạm được giáo dưỡng tốt, cũng sẽ không làm chuyện xấu hổ trước đám đông, càng không tức giận không biết khống chế, nói một chút văn minh mới phải lễ.
Cô cơ trí, lý tính, cao nhã, ôn nhu. Những điều này, khiến mọi người ấn tượng với cô. Không cần thế lực của Mạc Lâm hay Ngôn Luật, chỉ với bản thân Ngôn Thanh Hạm, cũng đủ để mọi người thán phục, dó đó tôn kính đến gần cô. Nhưng mà trên đời này có một người sẽ làm Ngôn Thanh Hạm không còn là chính cô, chính là Lam Khiên Mạch.
Cái tên ba chữ đơn giản đối với Ngôn Thanh Hạm mà nói, tuyệt không chỉ là cái danh đơn giản như vậy. Ngôn Thanh Hạm biết, Lam Khiên Mạch này có thể đem mình thay đổi dễ như trở bàn tay. Bởi vì nàng, mình đã ăn đồ ăn vặt khi nhỏ chưa ăn bao giờ. Vì nàng mình không vâng lời ông ngoại, vi phạm luân lý đạo đức, chọn ở cùng một nữ nhân. Cũng vì nàng, Ngôn Thanh Hạm không còn tự tin, trở nên đa nghi, thậm chí là không biết làm gì.
Tất cả mọi chuyện này trước khi Ngôn Thanh Hạm gặp Lam Khiên Mạch chưa hề xảy ra. Cô cũng không ghét cảm giác này, ngược lại thấy may mắn khi có người như vậy, có thể khiến mình thay đổi hoàn toàn. Cho nên dù Lam Khiên Mạch không nhìn mình, Ngôn Thanh Hạm cũng không thấy sao. Cô biết, mình đối tốt với Lam Khiên Mạch còn kém xa 1/10 đối phương dành cho mình.
Đến phòng bếp, Ngôn Thanh chiên hai cái trứng gà và nấu một ly sữa nóng đưa cho Lam Khiên Mạch. Nhưng cô có gọi thế nào, hay đưa tay vỗ nhẹ thì người kia vẫn không có phản ứng. Thấy Lam Khiên Mạch quay lưng lại với mình, Ngôn Thanh Hạm coi thường sự đau xót kia, đem bữa sáng để cạnh giường.
"Tiểu Mạch, chuyện tối qua, chị có nhiều điều muốn nói xin lỗi. Xin lỗi, vì chị khiêu vũ với Lăng Long, khiến chị của em bị kẻ khác chạm vào thân mật. Thứ hai, chị không nên lùi bước, dừng lại không đến cạnh em. Chị luôn là người không quen biểu đạt, ít biết dùng ngôn ngữ dành lấy thứ mình muốn."
"Trước đây, chị luôn muốn ba mẹ cùng chị dự sinh nhật. Nhưng mà mỗi khi chị muốn nói thì họ luôn nói mình còn nhiều việc, nên từ chối. Lâu ngày, chị liền quen ít nói, làm nhiều. Chị ít khi nói lời tâm tình ngọt ngào với em, bởi vì chị cảm thấy nói nhiều hơn thì cũng không bằng một cái ôm thực sự."
"Sau khi khiêu vũ với Lăng Long xong, chị vội đi tìm em. Nhưng lúc đó ông ngoại lại gọi chị lên thư phòng. Hắn nói em là con gái Lam Minh tổng tài tập đoàn Lam Nguyên, nói em và Chiến Mang Tuyền có quan hệ, còn thân thể của em có vấn đề. Chị biết, em muốn đem sự thật này tự mình nói cho chị biết. Kỳ thực, chị cũng nghĩ như em. Cho dù ai đánh giá em, chị cũng sẽ không tin. Chị chỉ muốn chính em tự nói với chị, tất cả quá khứ của em. Chỉ cần em nói, chị sẽ tin."
"Chuyện phát sinh hôm qua nhiều lắm, khiến đầu chị không được rõ ràng. Chị thừa nhận, chị bị ảnh hưởng từ ông ngoại, do đó hoài nghi quan hệ của chúng ta. Nhưng mà, thấy ánh mắt em thất vọng, chị thực sự không nỡ. Tiểu Mạch, em biết không? em thực sự rất tốt, rất tốt, chị cảm thấy mình cho em chưa đủ, chị muốn đối tốt với em, tốt đến mức không nghĩ đến được."
"Chị đến giờ chưa từng gặp qua ai giống em cần phải bảo vệ, chị không biết làm sao cho em thoải mái, hay nói gì để em quan tâm đến chị. Chuyện tối hôm qua, toàn bộ đều là lỗi của chị. Nhưng mà, cho dù thế nào, em đều là Tiểu Mạch của chị. Còn chị, là Thanh Hạm của em."
Nhìn người vẫn như cũ không động đậy, tựa như Lam Khiên Mạch đang ngủ. Ngôn Thanh Hạm chỉnh lại mái tóc nàng, hôn lên cánh môi nàng. Cảm giác được thân thể run rẩy, Ngôn Thanh Hạm cười nhạo trong lòng mình không thua kém, đồng thời có chút thất vọng. Qủa nhiên Lam Khiên Mạch không tha thứ cho mình. Dù cho cô đã nói nhiều như vậy.
"Tiểu Mạch, chị đi làm, em nghỉ ngơi cho tốt. Gần đây chị có học nấu món mới, về nhà sẽ nấu cho em ăn." lầm bầm xong, Ngôn Thanh Hạm đắp chăn cho Lam Khiên Mạch, xoay người ra khỏi phòng. Tiếng cửa đóng lại, người nằm trên giường rốt cuộc cũng giật giật.
Lam Khiên Mạch xoay người nhìn căn phòng đã không còn bóng người chỉ còn bữa sáng để cạnh giường, nhếch miệng cười. Một giọt nước trong suốt theo viền mắt chậm rãi chảy xuống, rơi xuống gối, phát sinh âm thanh 'tách' thanh thúy. Mở to hai mắt lờ đờ, Lam Khiên Mạch đưa tay vuốt khuôn mặt đã ướt đẫm của mình, khi ngón tay lau không hết nước mắt, tiếng cười của nàng lại lớn hơn.
Thì ra, nàng tự cho mình đúng và kiên cường cũng chỉ có như vậy. Một lần cạn khô nước mắt, cũng không lưu dấu vết.
Vì đêm không nghỉ ngơi, không ăn gì, vừa thấy mặt trời, Ngôn Thanh Hạm đã thấy đầu choáng váng, suýt chút ngã xuống đất. Lắc đầu, cô mạnh mẽ lên tinh thần, ngồi lên xe. Dù cho có nhiều chuyện nén trong lòng, thì cô cũng không thể ngã xuống. Còn nhiều chuyện cần mình hoàn thành.
Lái xe đến công ty không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, mình lại là người đầu tiên đến đây. Nhìn nhân viên đến công ty, Ngôn Thanh Hạm dựa vào ghế, xoa con mắt mỏi mệt. Sinh nhật đêm qua, xem ra không đơn giản như bề ngoài. Vì sao Chiến Mang Tuyền lại đến? khi cô ta ở cùng Lam Khiên Mạch đã nói gì? vì sao khi mình đến cùng Mạc Lâm, họ lại phát sinh cãi vã?
Từng cái vô tình đúng lúc, nhiều cái hợp lại, gọi là cố ý. Đầu tiên, mình không hề mời Chiến Mang Tuyền, cô ta biết không mời mà đến, lại đơn giản dụ bảo an đến. Hơn nữa, cho dù Chiến Mang Tuyền chủ động đến chúc sinh nhật, thì có thể đến lúc bắt đầu bữa tiệc cũng sẽ không trễ lắm.
Nói đúng hơn, Chiến Mang Tuyền không có tính đến, mà chỉ là ý muốn nhất thời, Như vậy, đúng lúc Mạc Lâm phát hiện Lam Khiên Mạch đến, chỉ đành cố ý mời Chiến Mang Tuyền đến, diễn một vở kịch. Bề ngoài, cho mình biết bí mật của Lam Khiên, thì sẽ dùng Chiến Mang Tuyền gây xích mích giữa mình và Lam Khiên Mạch. Một mũi tên trúng hai con chim không liên lụy đến mình, hoàn toàn phù hợp với tính cách Mạc Lâm. Nhưng mà, Mạc Lâm vì sao lại chọn hợp tác cùng Chiến Mang Tuyền?
Từng vấn đề ập đến, khiến Ngôn Thanh Hạm gắt gao nhíu mày. Nghĩ đến Lam Khiên Mạch thờ ơ với mình, cô lại khổ sở hơn, rồi lại lý giải tâm tình đối phương. Dù sao, đối với người nào bị người yêu mình nghi ngờ như vậy, đều sẽ thất vọng. Có thể nói cuộc chiến tối qua mình và Lam Khiên Mạch thua hoàn toàn. Nguyên nhân này cũng do chính mình chưa đủ chín chắn. Chỉ vài câu gây ly gián của Mạc Lâm liền rối bời, thật không nên.
"Ngôn giám, dưới lầu có Chiến tiểu thư muốn gặp chị." lúc này, thư ký tới thông báo. Nghe cô ấy báo cáo xong, Ngôn Thanh Hạm biến sắc, sắc mặt vốn không tốt cũng trở nên u tối. "Mời cô ta lên đi." Ngôn Thanh Hạm nói rất nhanh nắm chặt tay. Cô cũng không biết Chiến Mang Tuyền đến đây vì mục đích gì, không phủ nhận là chính mình cũng chán ghét cô ta.
"Ngôn, xin lỗi, hôm qua làm loạn bữa tiệc sinh nhật của cô. Cô vội đi khỏi, tôi cũng không đem quà cho cô, hôm nay tôi cố ý đến tặng quà cho cô." Chiến Mang Tuyền vào cửa, lộ chút áy náy nói, cầm hộp quà để trước mặt Ngôn Thanh Hạm. Người kia nhìn cũng không nhìn, ánh mắt nhìn Chiến Mang Tuyền.
"Ngôn nhìn tôi làm gì? mặt tôi dính cái gì sao?" chú ý đến tầm mắt cùng biểu tình Ngôn Thanh Hạm, Chiến Mang Tuyền cười hỏi. "Vậy trước tiên cám ơn Chiến tiểu thư, quà của cô tôi xin nhận, không còn chuyện gì thì tôi làm việc đây." Ngôn Thanh Hạm đương nhiên sẽ không ngây thơ cho là Chiến Mang Tuyền qua đây chỉ tặng quà cho mình đơn giản như vậy, cho dù người này muốn nói gì cô cũng không muốn nghe.
"Ngôn vội như vậy đã đuổi tôi, là chán ghét tôi, hay cô sợ nghe được những điều không dám nghe từ miệng tôi?" mặc dù Ngôn Thanh Hạm đuổi khách rõ ràng nhưng Chiến Mang Tuyền cũng không có ý rời đi.
"Tôi cũng không biết Chiến tiểu thư đang nói gì."
"Ha ha, Ngôn đúng là khác hẳn người thường, đối mặt với tình địch, lại còn bình tĩnh được như vậy."
Nói đến nước này, Chiến Mang Tuyền đến mục đích là vì chuyện cô cùng Lam Khiên Mạch quan hệ thế nào, không cần nghĩ nhiều. Còn mình cùng Lam Khiên Mạch xem ra cũng đã bị đối phương biết hết. Thoáng nhìn mặt Chiến Mang Tuyền đắc ý, Ngôn Thanh mỉm cười lộ vẻ khinh thường, phảng phất như đang đối mặt với sự ngang ngược tàn ác.
"Chiến tiểu thư, e rằng cô không hiểu tình hình. Tình địch, là hai người cùng thích một người, mà cạnh tranh. Còn tiểu Mạch đã sớm là nữ nhân của tôi. Còn cô, chỉ là kế mẫu của nàng thôi. Cô cho là, cô dựa vào cái gì cạnh tranh với tôi? và đứng trên lập trường gì, nói với tôi những lời này?"
Ngôn Thanh Hạm biết thản nhiên thừa nhận quan hệ của cô cùng Lam Khiên Mạch như vậy, là điều khiến Chiến Mang Tuyền không ngờ đến. Trong mắt cô ta lóe lên sự kinh ngạc cùng tán thưởng, rồi lập tức biến mất. "Ha ha, Ngôn đúng là người thú vị. Không sai, tôi kế mẫu của nàng, nhưng không thể phủ nhận là tôi chính là người đầu tiên mà nàng yêu."
"Nụ hôn đầu của nàng dành cho tôi, lần đầu tiên của nàng cũng dành cho tôi. Khi đó, nàng chỉ 18 tuổi, thân thể trẻ trung, luôn có sức dụ dỗ không nói ra được. Chỉ là nàng bây giờ so với trước kia nhìn qua càng ngon miệng hơn. Tôi nghĩ, đây chính là nguyên nhân chính khiến Ngôn tiểu thư không muốn buông a!?"
"Chiến Mang Tuyền, đừng nghĩ những lời này có thể đã kích tôi, Bất kỳ ai cũng sẽ cho đi, tôi cũng từng là người kết hôn. E rằng, trước đây các người rất yêu nhau. Nhưng cô nên hiểu rõ, đó chỉ là trước đây."
"Ah? Ngôn thực sự nghĩ như vậy? vậy tại sao tối qua cô lại dừng chân không đến cạnh nàng? cô sợ nàng đột nhiên phát bệnh là hại cô? hay là sợ biết được nàng luôn coi cô như thế thân?"
Mặc dù Chiến Mang Tuyền nói không rõ, nhưng ý tứ trong lời nói cũng hiểu được. Cô ta muốn nói Ngôn Thanh Hạm biết, Lam Khiên Mạch luôn xem cô như thế thân. Nghe những lời này, Ngôn Thanh Hạm đột nhiên cười khẽ một tiếng. Cô thực sự bội phục Chiến Mang Tuyền, thật ra đây là một người như thế nào, mới có được sự tự tin mù quáng mạnh mẽ như vậy?
"Chiến tiểu thư, tôi không nghĩ là tôi giống cô chỗ nào, thế thân thì lại càng là lời nói vô căn cứ. Tiểu Mạch có mắc chứng bệnh kia hay không, tôi rõ hơn cô nhiều. Nàng là người tôi yêu, một người không thể bình thường hơn được. Cho dù nàng có vấn đề, tôi cũng sẽ không vì nguyên nhân này mà bỏ nàng. Đừng nghĩ rằng, chuyện cô cùng ông ngoại hợp tác, tôi không biết."
"Ngôn, có lẽ cô hiểu lầm ý tôi. Cái gọi là thế thân, không phải hình dáng bề ngoài. Tôi đã từng nói với cô, tôi khiến nàng bị thương tổn nặng. Chính như vậy, nàng mới trở nên không bình thường. E rằng, nàng vẫn luôn sống trong thế giới của mình mà không cách nào tự kiềm chế. Trị bệnh, nói không chừng ngay cả cô là ai nàng cũng không biết."
"Nếu như Chiến tiểu thư hôm nay đến chính là muốn nói chuyện này, cô có thể đi."
"Ngôn Thanh Hạm, ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng cô cũng không hoàn toàn tin tưởng, không đúng sao? Nếu cô thực sự tin Lam Khiên Mạch không có bệnh, không phải ở lại chỗ ta nói nhiều như vậy. Tôi khuyên cô nên trị hết bệnh cho nàng, để nàng biết bản thân yêu rốt cuộc là ai. Hoặc là cô cứ tiếp tục giả ngu đi. Như vậy người đó mãi mãi vẫn thuộc về cô."
"Cô bận việc, tôi sẽ không quấy rầy nhiều, vẫn nên cho cô thời gian suy nghĩ rõ ràng. A, được rồi, e rằng cô đã thấy hình xăm trên chân trái của nàng, cái đó đó là chữ la tinh anh ngữ, X. Còn hàm nghĩa tôi nghĩ cô hẳn là sơ với tôi biết rõ hơn."
Chiến Mang Tuyền nói xong, đứng dậy đi khỏi phòng làm việc. Nhìn bóng lưng cô ta, Ngôn Thanh Hạm nhắm mắt lại dựa vào ghế, hay tay nắm chặt tay vịn trên ghế. Cô ép mình phải tỉnh táo lại, không thể bị lời Chiến Mang Tuyền nói ảnh hưởng đến tâm tình. Nhưng khi cô xem văn kiện, trong đầu mỗi câu mỗi chữ lại hiện lên. Những lời này, tựa như cái bóng vây quanh đầu cô, khiến Ngôn Thanh Hạm không yên tĩnh được.
"Tiểu Trương, phiền cô đem thứ này ném đi, hôm nay tôi về trước, công ty có chuyện gì thì gọi điện cho tôi." không chịu được kiềm nén, Ngôn Thanh hạm cho thư ký đem quà Chiến Mang Tuyền đưa đến ném đi, lái xe đi khỏi công ty. Cô đột nhiên rất nhớ Lam Khiên Mạch, dù chỉ mới rời khỏi mất tiếng thôi, cô cũng đã nhớ nàng đến phát điên.
Một đường đi với tốc độ 100km/h, Ngôn Thanh Hạm lần đầu phóng xe nhanh như vậy. Từ công ty về nhà hơn 20 phút bị cô rút ngắn còn 12 phút. Khi mở cửa phòng ra Ngôn Thanh Hạm liền bị không khí kỳ lạ trong phòng khiến mày nhíu lại. Nhìn rèm cửa sổ, cô thay giày mình, kéo rèm cửa sổ ra, lúc này gian phòng mới thấy được ánh mặt trời.
Liếc nhìn ổ mèo gọn gàng của Cát Cát, Ngôn Thanh Hạm có chút nghi hoặc, chậm rãi đi đến phòng ngủ. Cô phát hiện cửa phòng vốn đóng chặt lại có khe hở. Theo bản năng Ngôn Thanh Hạm tò mò nhìn vào trong. Nhưng cái nhìn này khiến cô mất đi năng lực suy nghĩ cùng hành động.
Trong phòng, Lam Khiên Mạch ngốc lăng ngồi dưới đất, không ngừng dùng tay cào sàn nhà, trong miệng lẩm bẩm gì đó. Khuôn mặt nàng trắng bệch đầy một tầng mồ hôi, theo cằm rơi trên mặt đất, từng giọt nhỏ xuống. Đột nhiên, nàng dùng hai tay che đầu, trong miệng phát sinh âm thanh tựa như gào thét. Lực đạo cũng lớn hơn mu bàn tay nổi đầy gân xanh nhô lên, như dây cung bị kéo căng, bất kỳ lúc nào cũng sẽ đứt.
Lam Khiên Mạch mở tủ quần áo, lấy ra một lọ thuốc. Nàng vội vàng mở lọ thuốc, ánh mắt đục dần... vì lọ thuốc xuất hiện dần sáng lại. Trong lọ thuốc đầy viên nén màu trắng, thấy Lam Khiên Mạch thuận tay đổ ra một nhúm rồi cho vào miệng. Ngôn Thanh Hạm đột nhiên nghĩ đến thuốc này đã từng thấy qua.
Uống thuốc xong, Lam Khiên Mạch cất lọ thuốc vào tủ quần áo, cả người ngã xuống giường không ngừng run. Nàng tựa như con rối đứt dây, cho dù đắp chăn bông thật dày, thì vẫn gầy gò khiến người ta đau lòng.
Ngôn Thanh Hạm không ngờ sẽ thấy cảnh này, cô không biết mình đứng ngoài cửa bao lâu, cho đến khi chân tê dại thì hồi phục tinh thần. Vuốt bộ đồ ướt đẫm mồ hôi, Ngôn Thanh Hạm nghĩ e là khi mình không nhìn thấy Lam Khiên Mạch mỗi ngày đều chịu đựng sự đau khổ này.
Còn mình cái gì cũng không biết cứ thế yên tâm hưởng thụ để nàng vì trả giá, vô điều kiện sủng ái chính mình, cuối cùng vì chút nực cười ngây thơ trên người nàng đã có ngàn vết thương lại đâm thêm một vết. Ngôn Thanh Hạm nhịn xuống đau xót, vào trong phòng.
Cô lúc này chỉ muốn ôm lấy Lam Khiên Mạch.
"Tiểu Mạch, chị lo cho em, cho nên về sớm. Chúng ta tối nay cùng đi mua thức ăn, sau đó chị nấu cho em ăn, được không?" nhìn thân thể Lam Khiên Mạch vẫn run lên, Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói. Cô phát hiện, nghe lời mình nói đối phương thân thể vốn căng thẳng lại cuộn chặt mình hơn. Ngôn Thanh Hạm đau lòng không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể ngồi cạnh giường ôm chặt Lam Khiên Mạch.
"Tiểu Mạch, chuyện chị làm sai, nên bị phạt. Em có thể mắng chị, đánh chị, em muốn thế nào cũng được. Nhưng mà, em đừng không quan tâm đến chị được không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vù vù, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục 8:00 tối của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại bỏ qua dòng chữ xanh nhỏ, ngực sẽ biến đổi, meo meo bị biến chất Bạo tỷ tỷ gần đây rất buồn, giá trị thục nữ không ngừng giảm, gần đây đổi thành Dung ma ma đen tối nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường.
Chương hôm nay, đủ mọi phân bố. Nói tiếp nội dung gần đây thật khó viết. Mỗi lần tui viết một tiếng là 3000 chữ, sau đó tui dùng thêm vài tiếng để sửa chương, tui phát hiện, số lượng chữ lại nhiều hơn 2000 chữ.
Thấy bình luận nói, chắc ngược Ngôn Ngôn, vậy chắc tui sắp ngược Ngôn Ngôn rồi. Lam Lam thực sự rất đáng thương, cho dù tình cảm hay thân thể. Vì vậy chương này ngược Ngôn Ngôn, chương tiếp theo có lẽ sẽ tiếp tục.
Nghe mọi người nói, dạo này văn chỗ nào cũng ngược, tui cũng phát hiện định luật này. Vì thi vào trường cao đẳng sắp đến trung khảo, mọi người đều bận việc, áp lực cũng lớn, tui cũng không muốn đăng chương mới lúc này, nhưng vẫn phải tiếp tục. Mâu thuẫn Lam Ngôn không chỉ hình thành một hai ngày, các nàng muốn giải quyết vấn đề căn bản nhất, cũng không phải một hai ngày. Lần này xem như hành hạ khúc đầu, Hiểu Bạo đoán, thời gian ngược lần này sẽ kéo dài rất lâu. Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu chút ngọt ngào xen lẫn. Lúc đầu nói ngược lần nói có thể viết thịt, nhưng dựa theo đại cương thì hình như chưa đến lúc.
Nói chung, chương tiếp theo để hai người hảo hảo giải thích một chut, sau đó ngược tiếp a! ╮(╯▽╰)╭! ! ! mặt khác nếu muốn có thịt thịt nghiêm phạt, mọi người có thấy phản cảm không? dù sao Ngôn Ngôn nói em muốn làm gì chị cũng được, đều có thể, có thể ah!!! (mọi người: tác giả dâm đãng! cút đi!)
Như vậy, không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi, mọi người biết vì sao tui mở tiểu kịch trường chỗ này không? vì tui muốn có hiệu quả lửa băng, cái gọi là chính văn càng ngược, thì chữ xanh càng vui. Tiểu kịch trường này nối tiếp kỳ trước, Ngôn Ngôn bị chậu hoa rớt chết, biến thành tiểu quỷ hồn Thanh Hạm. Sao đó thì sao, chỉ có Lam Lam mới thấy cô, vì vậy một người một quỷ bắt đầu chuyện bỉ ổi ah.
Lam Lam: Ưm... Thanh Hạm, đừng đụng chỗ đó.
Ngôn Ngôn: Tiểu Mạch, em kẹp chị chặt quá, chị không ra được. (quỷ hồn tiểu Thanh Hạm ngượng ngùng nói, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.)
Lam Lam: Thanh Hạm, mau mau... mau chút muốn em...
Ngôn Ngôn: Ừm.
Không sai, tiểu quỷ hồn Thanh Hạm cùng Lam Lam đang làm chuyện 18+. Thân là bạn bè Lam Lam, Lăng lão bản cũng rất quan tâm vấn đề sinh lý của Lam Lam. Vì vậy, cô lại đến tìm Lam Lam, nhất định phải để nàng thừa nhận Ngôn Thanh Hạm thực sự đã chết. Nhưng mà, chỉ vừa đến cửa, cô lại nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng kỳ lạ. Cho nên lòng hiếu kỳ nhiều chuyện thắng tất cả, Lăng lão bản nghĩ, nhất định là Lam Khiên Mạch nhớ Ngôn Thanh Hạm nên tự xxx. Nên, Lăng lão bản vô cùng thô bỉ nằm sấp dưới cửa nghe lén.
Lam Lam: Thanh Hạm... sắp đến.
Lăng lão bản: Ái chà? kịch liệt như vậy? trời ạ, thật muốn xem a. (uốn éo uốn éo uốn éo)
Tả tỷ tỷ: Em đang làm gì vậy? (vẻ mặt ghét bỏ nhìn mặt Lăng lão bản thô bỉ)
Lăng lão bản: Xuỵt, Nhan Nhan, kia là ai, ở bên trong ưm ưm vậy.
Tả tỷ tỷ: cái gì? (Tả tỷ tỷ thuần khiết không hiểu)
Lam Lam: A, Thanh Hạm... chậm một chút...
Lăng lão bản: Thật là, nhìn không thấy bực thiệt à.
Tả tỷ tỷ: Lăng Vi, em thật ra đang làm gì vậy?
Lăng lão bản: Nhan Nhan, chị không nghe thấy sao, Lam Khiên Mạch đang ở trong phòng tự xử đó.
Tả tỷ tỷ: Sao vậy? em rất muốn xem? (Tả tỷ tỷ chớp mắt nói)
Lăng lão bản: Nói nhảm, lão nương đương nhiên muốn xem rồi.
Tả tỷ tỷ: Vậy em xem đi. (Tả tỷ tỷ đẩy vai Lăng Vi một cái, lại không ngờ cửa nhà Ngôn Lam không khóa, nên Lăng lão bản lăn vào.)
Lam Lam: Ưm, Thanh Hạm... đừng dừng...
Ngôn Ngôn: Tiểu Mạch có người vào. (quỷ hồn tiểu Thanh Hạm ngượng ngùng nói, túm chăn che mình. Vì vậy Lăng lão bản nhìn thấy cái chăn biết bay.)
Lam Lam: Lăng Vi, ai cho chị vào, không được nhìn Thanh Hạm của em! ( che trước qủy hồn tiểu Thanh Hạm là hình chữ Đại_tiểu Lam Lam.)
Lăng lão bản: (chảy máu mũi_ing. . . )