Editor: nói túm lại là dạo này hơi lâu có chương mới, nên mọi người đừng bùn nha, nhớ đọc và comment nha, nếu không sẽ mọc lông chân cạo ko hết nha mấy má. =]]]

---///---

"Tả Tĩnh Nhan, mai gặp lại." sau khi nói tạm biệt cùng Tạ Sương Sương, Tả Tĩnh Nhan lấy thẻ ra mở cửa nhà đi vào. Bữa cơm tối nay vì không có Lăng Vi mà trở nên tẻ nhạt vô vị. Trong lúc tịch mịch dù Tạ Sương Sương không ngừng gắp đồ ăn cho nàng, thì nàng ăn cũng không được nhiều. Nghĩ đến Lăng Vi không nói một tiếng mà bỏ đi, Tả Tĩnh Nhan luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như mất đi một món đồ quan trọng vậy.

"Haiz..." nghĩ vậy nàng thở dài một hơi, mở hết đèn trong phòng lên. Nhưng mà khi nàng xoay người lại, tim không tự chủ được mà tốc độ đập còn nhanh hơn. Đó là vì còn chưa lột xác, nháy mắt mọi tích tụ tuôn ra, không cách nào khống chế, càng không thể dừng lại. Chỉ vì, nữ nhân khiến nàng lo lắng suy nghĩ cả đêm, lúc này đang nằm trên giường của nàng.

"Lăng tiểu thư, tôi nghĩ đây cũng không phải phòng của cô, mời cô đi cho." nhìn thấy đối phương thật như muốn ngủ trên giường của mình, cho dù trong lòng tham luyến muốn có được cơ hội chung đụng này, nhưng Tả Tĩnh Nhan vẫn mạnh miệng đuổi người đi. Chỉ nàng cảm thấy đêm nay Lăng Vi có gì đó khác lạ. Sắc mặt tái nhợt quá mức, ngay cả quần áo cũng khác trước đó, rõ ràng là mới thay xong.

"Nhan Nhan thật cay nghiệt a, cho tôi nằm một chút có sao đâu? hơn nữa cô cũng đâu muốn tôi rời đi không phải sao?" qua hồi lâu, Lăng Vi mới mở miệng nói chuyện. Nghe giọng cô phá lệ khàn khàn, Tả Tĩnh Nhan nhíu mày, luôn cảm thấy người này có gì đó kỳ lạ. "Lăng tiểu thư, xin cô tự trọng."

"Hả? tự trọng? xin lỗi, từ nhỏ đến lớn tôi không biết được tự trọng chỉ biết muốn làm gì thì làm thôi." Lăng Vi vừa nói, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Tả Tĩnh Nhan lại. Vốn còn đang phân thần người kia còn chưa kịp phản ứng, chân giày cao bị trượt một cái, liền ngã vào ngực Lăng Vi, hơn nửa người đè lên người cô.

"Uhm... Nhan Nhan... nhẹ một chút..." không biết vì sao, Lăng Vi bị mình đè một cái liền rên lên. Nghe tiếng kêu câu nhân cùng tiếng thở dốc, Tả Tĩnh Nhan liền đỏ mặt. Người này rốt cuộc đang làm trò gì vậy?

"Lăng Vi, cô buông tôi ra."

"Sao bây giờ lại gọi Lăng Vi rồi, không phải gọi là Lăng tiểu thư sao? Nhan Nhan thật quá muộn tao mà."

Gi ọng Lăng Vi rất nhỏ, khiến giọng điệu nhạo báng ngày thương của cô cũng trở nên ôn nhu hơn. Tả Tĩnh Nhan đưa tầm mắt nhìn vào gò má tái nhợt của cô, hiện tại người này đang yên tĩnh nhìn hoa bản trên trần nhà, bộ dạng đang ngẩn người, tay còn đang ôm chặt mình như muốn mạng, căn bản không cách nào cựa ra.

"Lăng Vi đừng làm rộn, buông tôi ra." Tả Tĩnh Nhan từ trước đến giờ luôn là người tỉnh táo, dù có tham luyến hơn nữa được ôm trong ngực lúc này, thì nàng cũng không pho phép chính mình chìm đắm trong đó. Đúng như mỗi ngày nàng luôn tự cảnh báo mình, không thể để Lăng Vi tùy tiện đến gần mình. Bởi vì nàng biết, đối phương đem lại sức ảnh hưởng quá lớn với mình. Lăng Vi và mình, có quan hệ giống như thợ săn và con mồi. Khắp nơi mình luôn bị hạn chế bởi cô ấy, có lúc chỉ sợ đối phương lại tùy tiện nhớ mong, thì sẽ khiến nàng rơi vào vạn kiếp bất phục.

"Nhan, cô sao lại không chịu tiếp nhận tôi?"

"Cô nói gì?" đang suy nghĩ tâm sự trong lòng Tả Tĩnh Nhan cũng không nghe rõ được lời Lăng Vi nói, nghi ngờ hỏi ngược lại. Nhìn nàng vùi trong ngực mình không dám động đậy, bộ dạng vô tội sợ hãi. Lăng Vi cười, càng ôm chặt Tả Tĩnh Nhan hơn, rồi dán môi lên trán nàng, nhẹ nhàng cạ vào.

Tối nay, chỉ nửa bước nữa thôi là cô vào quan tài nằm. Lăng Vi nằm mơ cũng không ngờ được, vệ sĩ của mình lại là sát thủ giả danh. Khi thân thể bị lưỡi dao sắc lạnh đâm vào, khi đó mọi suy nghĩ trong cô đều trống rỗng. Nhìn thấy đối phương lộ biểu tình độc ác không rút dao, còn cố khuấy đảo bên trong. Cơn đau mãnh liệt khiến cho cô hồi thần, khi đó Lăng Vi không sợ hãi đối mặt với cái chết, chỉ có vô cùng quyến luyến không thôi.

Cô còn chưa có một câu bày tỏ đàng hoàng với Tả Tĩnh Nhan, càng chưa có yêu thương thật tốt nữ nhân kia. Thậm chí cô còn chưa nói lời nào đã vội vàng đi khỏi. Lăng Vi nghĩ, nếu chết như vậy, thật không đáng giá. Cho dù phải chết, cũng phải chết bên cạnh Tả Tĩnh Nhan, nói với nàng những lời cảm động sâu sắc. Như vậy đối phương cũng sẽ không quên mất cô, ít nhất giới hạn ngắn nhất trong đó cũng là không.

Suy nghĩ ích kỷ như vậy, Lăng Vi dùng hết sức đẩy tên đàn ông kia ra. Khi hai người tách ra, thì lưỡi đao sắc bén cùng từ trong cơ thể rút ra, khiến da thịt bị dày xéo mà đau hơn. Bất quá thân thể đau đớn, Lăng Vi cũng không còn để ý đến nữa. Cô vội vàng ấn còi báo động trên tường, không nể nang chém gã đàn ông kia mấy nhát.

Rất hiển nhiên, đối phương là sát thủ được huấn luyện. Cho dù cầm dao đối mặt với mình cầm súng, cũng không có chút nào hoảng hốt. Nhìn hắn trốn sau sofa, Lăng Vi che vết thương dựa vào cửa, thở dốc từng hồi, đồng thời phân tích tình huống lúc này. Trước tiên cô cũng không biết tên sát thủ này có tiếp ứng bên ngoài hay không, tùy tiện ra ngoài, vạn nhất đụng phải kẻ cầm súng, thì mình có thể phải bỏ mạng. Thà mạo hiểm vì cái đó, còn không dựa vào hai viên đạn này, cùng tên sát thủ tiến hành một trận đối đầu 1vs 1, để kéo dài thời gian.

Lăng Vi bất động, sát thủ cũng không có hành động gì. Dần dần, Lăng Vi cảm thấy tứ chi càng lúc càng lạnh, vết thương chảy máu cũng đầy ra sàn. Thấy máu theo khe cửa tràn ra, cô cười từ đi đến sofa. Cô biết mình có chống tiếp thì cho dù không bị sát thủ giết chết, cũng sẽ mất máu mà chết.

Hai con đường này, tuyệt không phải là kết quả của cô. Cô phải sống! Lăng Vi cô không thể chết như vậy được!

Chỉ là Lăng Vi đánh giá quá cao năng lực của mình, cũng đánh giá thấp tốc độ phản ứng của sát thủ. Khi cô đến gần sofa thì cả ghế sofa đều bị đối phương giơ lên. Nhắm hướng mình mà ném đến, Lăng Vi vội né sang một bên, từ đó lộ ra sơ hở. Nhìn thấy lưỡi dao bạc đang lao đến, Lăng Vi trong lòng tự nói với mình, tránh đi! nhất định phải tránh đi! có thể, nhưng thân thể lại không kịp phản ứng.

Cô nghĩ, nếu không phải do đám người Diệp Y đến cứu mình. Thì hiện tại, cô đã là một cái xác rồi.

"Bồ mới bị thương, nên nghỉ ngơi cho khỏe, bây giờ còn muốn ra ngoài, bồ muốn chết hả?" kiềm chế nỗi nhớ mãnh liệt trong lòng, khi Lăng Vi lau sạch máu, cô cũng không muốn nghỉ ngơi, mà nói tài xế lái xe đưa mình về nhà hàng. Nhìn thấy Diệp Y lo lắng như bộ dạng lại như hung thần ác sát, Lăng Vi cười. Nữ nhân này luôn không thẳng thắn, lo lắng thì nói, tại sao cứ không tự nhiên như vậy?

Kể cả Diệp Y và mọi người bên trong cũng không ai cản được Lăng Vi, nhìn ánh mắt cô quyết tâm, Diệp Y đành đem mấy túi vải băng bỏ vào giỏ xách cho Lăng Vi, tặng cô một chữ cút rồi về phòng của mình. Cười cười ngồi lên xe, Lăng Vi ngồi trên xe cười nhạo Diệp Y, miệng dao găm tâm đậu hủ. Nghĩ đến ngày mai mình còn phải về Lăng Vân đường xử lý chuyện đêm nay, trong lòng lại một trận phiền não.

Chỉ là quyết định hiện tại của cô cũng không còn tự do phóng khoáng nữa, lý do mà cô muốn quay về nhà hàng. Chỗ đó còn có một nữ nhân khiến cô nhớ đến phát điên. Không nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan, thì lòng cô cũng phát đau...

"Nhan Nhan, tôi thừa nhận, tôi là một người rất tồi. Tôi giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm, cuộc sống riêng rối loạn, bạn giường nhiều đến đếm không hết. Lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã nghĩ loại nữ nhân như cô, thì có gì thanh cao? lên giường thì có lẽ cũng như những thứ lai vãng kia thôi, căn bản không có gì khác." nghe Lăng Vi nói, Tả Tĩnh Nhan cũng không lên tiếng. Nàng không nghĩ đến đối phương đột nhiên lại nói mấy chuyện này, cũng không bàn nội dung kế tiếp là gì, nàng đều nguyện ý nghe hết.

"Nhưng mà a, tôi lại phát hiện cô cùng với họ khác nhau. Cô rất kiên cường, dù bị Thành Khang đối đãi như vậy cũng không khóc, nhưng bởi vì tôi mà lại rơi nước mắt. Khi đó, tôi nhìn bộ dạng cô nén chịu muốn khóc, trong lòng tôi rất xót, rất khó chịu, hận không thể tự tát chết mình. Sau đó, vì sự háo thắng không đáng một đồng của tôi, tôi khiến cô mang vào tai tiếng, lại không ngờ cô vì chuyện này mà ở nhà bị bệnh."

"Nếu như không phải lần đó bị rơi xuống biển, tôi căn bản cũng không phát hiện, càng không thừa nhận, tôi thật sự thích cô. Đối với tôi mà nói, muốn tôi nghiêm túc thích một người thật sự rất khó. Cô có thể dễ như trở bàn tay chinh phục tôi, Tả Tĩnh Nhan, cô là sự kiêu ngạo của tôi, cô biết không? không phải là cô không xứng với tôi, là tôi.... so với cô không vực dậy nổi."

"Đừng nói." cánh mũi chua sót muốn rơi, Tả Tĩnh Nhan nghiêng đầu qua nhìn hốc mắt Lăng Vi ửng đỏ, tầm mắt dần mơ hồ. "Nhan Nhan, đừng cự tuyệt tôi nữa được không? tôi không quan tâm, cái gì tôi cũng không quan tâm! tôi không quan tâm cô từng có con, không quan tâm đến tuổi của cô, còn có khoảng cách giữa chúng ta, tôi yêu cô."

"Thật xin lỗi, tôi cũng không thích cô, xin cô đi khỏi nhà tôi." từng chữ từng câu Lăng Vi rất thẳng thắn, nhưng là cung tiễn bắn vào lòng Tả Tĩnh Nhan, khiến nàng khổ không thể tả. Thấy Lăng Vi như vậy, nàng sao không khó chịu? không đau lòng? nàng suy nghĩ nhiều lúc cũng muốn nói với Lăng Vi, là mình cũng thích cô, cũng muốn cùng cô chung một chỗ. Nhưng mà, nàng không làm được a!

Lăng Vi tuổi còn trẻ như vậy, mình cũng đã 42 tuổi. Khi nàng đến tuổi 50, Lăng Vi cũng chỉ hơn 30 một chút. Đối với bất kỳ ai mà nói thì cũng không có quyền dùng danh nghĩa yêu để tổn thương đến mình hoặc những người khác. Tả Tĩnh Nhan cũng không đành lòng để Lăng Vi chỉ mới 26 tuổi phải phụng bồi mình từ từ già đi, cũng không muốn để đến khi mình già đi đeo chuỗi châu, từ trong mắt đối phương nhìn thấy dù chỉ là một chút cũng khiến nàng cảm thấy chán ghét.

"Ha ha..." nghe Tả Tĩnh Nhan ra lệnh đuổi khách, Lăng Vi cười ôm chặt Tả Tĩnh Nhan. Lực đạo kia rất lớn, cơ hồ khiến người kia không thể nào thở được. Bất đắc dĩ Tả Tĩnh Nhan không thể làm gì hơn là đưa tay chống lên eo Lăng Vi, để dựng người dậy. Chỉ là khi tay chạm vào chỗ đó, thì có gì đó sền sệt ấm ấm khiến cho tay nàng ướt đi. Nhìn chất lỏng đỏ tươi trên đó, Tả Tĩnh Nhan như nghĩ ra gì đó liền kéo áo lông trên người Lăng Vi ra. Đập vào mắt, chính là một mảng màu đỏ khiến mình giật mình, còn có lớp vải đã bị nhuộm đỏ.

"Lăng Vi! cô bị thương?! mau, đứng dậy, tôi đưa cô đi bệnh viện!" Tả Tĩnh Nhan muốn kéo Lăng Vi dậy, nhưng người kia chỉ mỉm cười nhìn nàng, không nhúc nhích. Hệt như đứa nhỏ đang ăn vạ không muốn đi học, khiến ngươi tức giận lại không thể đánh. "Cô có ổn không? tôi đưa cô đi bệnh viện, cô đang chảy máu đó." Tả Tĩnh Nhan không biết phải làm sao nhìn thấy lớp vải từ từ dính máu của Lăng Vi thì hốc mắt cũng đỏ lên.

"Ha, nếu như chảy chút máu có thể khiến Nhan Nhan cuống lên như vậy, tôi không ngại chảy thêm một ít. Coi như là kinh nguyệt chảy bên hông đi, không tốt sao?"

"Lăng Vi, đến bệnh viện được không?" thấy bộ dạng Lăng Vi không nhanh không chậm. Tả Tĩnh Nhan muốn đỡ cô dậy, lại sợ vết thương đối phương lại rách lớn hơn. Bất đắc dĩ, Tả Tĩnh Nhan muốn ôm Lăng Vi dậy. Lần này, người kia lại chủ động ôm lấy cổ nàng, trực tiếp hôn lên môi nàng.

Mùi vị quen thuộc xâm nhập vào miệng, vật thể ướt át mềm mại không ngừng dao động khích bác với lưỡi nàng, chỉ trong chốc lát khiến Tả Tĩnh Nhan không còn sức lực, trực tiếp ngã quỵ bên cạnh giường. Nhìn thấy bộ dạng Lăng Vi đắc ý, Tả Tĩnh Nhan chỉ cảm thấy cánh mũi chua xót đến cực hạn, hốc mắt cũng dần mông lung. Nữ nhân này, sao lại khiến nàng chật vật như vậy thì mới cam tâm? cô, thật sự khiến người vừa yêu vừa hận.

"Nhan Nhan ngoan, đừng khóc. Tôi sẽ gọi Diệp Y đến chữa thương cho tôi, cô chỉ cần nói cho tôi biết, lần này bảy tỏ, cô có tiếp nhận không?"

"Lăng Vi, tôi..."

"Suỵt.... đừng nói là còn nguyên nhân gì, tôi không muốn nghe lời cự tuyệt từ miệng cô. Tôi thích cô, Tả Tĩnh Nhan. Vậy thì, cô có thích tôi không?"

Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của Lăng Vi, khiến cho bộ dạng yếu ớt của cô nhìn qua có thể ngất đi bất kỳ lúc nào. Thích? còn phải hỏi sao? chỉ sợ là vì quá thích, mới không ngừng cự tuyệt như vậy, không ngừng hời hợt như vậy. Cuối cùng, là sợ có được mà mất đi. Nhưng mà, nếu ngay cả sống chết cũng không sợ. Mất đi, thì phải làm sao đây? Tả Tĩnh Nhan, ngươi nên dũng cảm một chút.

Khi trán bị đôi môi lạnh hôn lên, Lăng Vi nhìn sắc mặt Tả Tĩnh Nhan đỏ bừng lui về sau, cười đem nàng ôm lấy.

"Nhan Nhan thật ngoan, hôn trán cái gì, đúng là bảo bảo ngoan nha."

Nhan, chị bất an, em cũng có thể cảm nhận được. Từ giờ trở đi, Lăng Vi chính là nữ nhân của chị. Tất cả những gì em cảm kết, đều sẽ thực hiện được.

Tác giả có lời muốn nói: Hey yo~, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục 8:00 pm mỗi tối mọi người luôn nói tui thổ bỉ, tui cười mấy người không hiểu biết. Dung ma ma thật sự yêu hoàng hậu, Tiểu Yến Tử chạy đến làm tiểu tam nói nhiều với Hiểu Bạo, xem xong không nói gì chân sẽ mọc đầy lông, mặc vớ cao màu đen cũng che không được bên trong, Hiểu Bạo thùy mị chưa bao giờ nguyền rủa người khác trong dòng chữ xanh nhỏ!

Hu hu, trải qua trăm cay ngàn đắng, trèo núi vượt sông, tính đủ mọi đường âm hiểm, khổ nhục kế thì Lăng lão bản của chúng ta cùng Tiểu Nhan Nhan cũng có được tiến triển! cái này tiến triển cũng khá lớn, mặc dù còn H của mọi người! Tả tỷ tỷ cũng chưa thực sự nói ra! nhưng ít ra quan hệ hai người cũng không mập mờ mờ ảo nữa! Ở đây, phải làm khó Lăng lão bản thâm tình một lần vỗ tay a! Tả tỷ tỷ lớn tuổi còn manh như vậy cũng bị ngươi kéo đi! ngươi có biết chúng ta rất muốn có Tả tỷ tỷ không! khụ khụ... sờ đầu Tả tỷ tỷ manh nhất cái gì! nhất là cái đồ tuổi thua cả người cũng lùn hơn. (tại sao tui lại nghĩ đến Cát Cát sờ đầu Tả tỷ tỷ, hay là Tạ Sương Sương sờ đầu Tả tỷ tỷ vậy ta? cách bán manh này đúng là không ổn rồi!! chiều cao chênh lệch quá lớn rồi a!)

Như vậy cp phụ nôi dụng tạm thời dừng ở đây, tiếp theo chính là cp chính còn có hội quần chúng, còn có bos đảng, nhân vật phản diện đảng, còn chốt thí đảng tụ tập đủ các chương. Chậc chậc, mọi người đang mong chờ Lam Lam và Chiến tỷ tỷ gặp nhau sắp diễn ra!!!!!! làm sao đây! đẩu M như tui rất kích động a! đại ngược cái gì, rốt cuộc cũng sắp đến! mở sâm tốt! ← Mọi người: vui vẻ em gái ngươi á!

Ngoài ra, gần đây có viết một cái H đặc biệt, chính là lúc hai nhân vật có kinh nguyệt mài đậu hủ, sau đó là cảnh máu chảy thành sông. Các ngươi có thể tiếp nhận không? nếu không thể, cứ nói tui biết, tui tuyệt đối sẽ không viết! mặc dù tui có ý thích xấu xa sẽ lén viết, nhưng tui tuyệt đối sẽ không phát lên Tấn Giang! Hừ! Tui là có phỉ nhổ! không nói cho mấy người biết, tui rất muốn viết lúc có kinh nguyệt mài đậu hủ! được rồi, mong mọi người tha thứ tui không thể giải thích được, hơn nữa sở thích quái đảng lắm! nếu mọi người không thích cái này, thì mong cứ nghiêm túc là được! trực tiếp nói với tui!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play