Một đường đi ra khỏi Tiêu Tương Các, Ngôn Thanh Hạm cũng không hề để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, vẫn thản nhiên mà đi ra khỏi cửa, ngay cả cái liếc mắt cũng không để lại. Lên xe, cô lấy di động trong túi xách ra, ấn số điện thoại riêng của Tạ Sương Sương. Vài phút sau, bên kia mới truyền đến âm thanh mười phần sức sống quen thuộc.
"A lô! Ngôn Ngôn? Sao bồ lại gọi cho mình lúc này?" Nghe qua giọng Tạ Sương Sương đang nói chuyện thì cũng có thể đoán ra được cô đang ngồi chơi cùng với những người bạn của mình, tâm tình có vẻ như rất hưng phấn. "Mình có chuyện tìm bồ, trong vòng 10 phút, đến nhà mình.'' Ngôn Thanh Hạm vừa dứt lời, điện thoại bên kia liền không còn âm thanh nào nữa. Vốn là tiếng nhạc huyên náo cũng ngừng lại, ngay cả giọng Tạ Sương Sương cũng trở nên nghiêm túc.
"Ngôn Ngôn, mình còn đang quay phim, không đi được." Không thể không nói, diễn kiểu này cũng thật là vụng về.
"Mình không biết bồ đang quay phim hay tăng ca, cho dù là trên sân khấu cũng phải xuất hiện trước mặt mình trong vòng 10 phút."
"A... Ngôn Ngôn."
"Vậy thôi, mình cúp, gặp lại sau."
Ngôn Thanh Hạm nói xong cũng không để cho Tạ Sương Sương kịp phản ứng lại, liền cúp điện thoại mắt nhìn ba chữ lớn Tiêu Tương Các, chân đạp gas lái về nhà mình. Chuyện hôm nay, coi như là một bộ phim bỏ quên đi. Bắt đầu từ bây giờ, cô vẫn là Ngôn Thanh Hạm trước đó, Tiêu Tương Các, Lam Khiên Mạch, những chuyện này cùng cô sẽ không còn bất cứ quan hệ gì.
Bởi vì đường đi cũng không xa, Ngôn Thanh Hạm chỉ lái 15 phút là tới nhà mình. Ngừng xe trong nhà để xe, đi thang máy lên lầu, đúng lúc nhìn thấy con người giàu sức sống đứng ngay hành lang. Cô ấy quay đầu nhìn thấy mình, căn bản cũng không có lên tiếng liền vọt tới, nhào vào ngực mình.
"Ngôn Ngôn thúi! Ngôn Ngôn xấu! Bồ thật đáng ghét! Người ta đang chơi với bạn trai mới vui vẻ! Bồ lại gọi điện làm người ta đang đào hoa phải chạy đi!" Nghe người trong ngực than thở, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ đẩy cô ra. Nếu như là lúc trước, cô còn áy náy mà an ủi người này. Nhưng mà hôm nay, thiện tâm của cô sớm bị chuyện của Tiêu Tương Các làm cho không còn, mà tên đầu sỏ này còn dám ở chỗ mình nói không phải?
"Chúng ta đi vào rồi nói." Ngôn Thanh Hạm cầm thẻ mở cửa ra, hai người đi vào phòng ngồi lên sofa. Đây là căn hộ Ngôn Thanh Hạm khi vừa về nước dùng tiền của mình mua, mặc dù không sang trọng bằng biệt thự Ngô gia, nhưng cũng là một khu chung cư sang chảnh của thành phố X.
Thân là người Ngôn gia, nhưng Ngôn Thanh Hạm cũng không có nhiều thói quen của một đại tiểu thư. Cô cũng không thích xe sang, một chiếc Porsche xài ba năm cũng chưa thay. Càng không thích nhà xa hoa, vì vậy mới dời khỏi biệt thự Ngôn gia, một ở tại căn hộ bình thường này. Ngoại trừ Tạ Sương Sương và chính cô thì cũng không có ai đến nơi này, có thể nói, đây cũng là nơi ở bí mật của Ngôn Thanh Hạm.
"Ngôn Ngôn, bồ tìm người ta đến gấp như vậy làm gì?" Uống coffee trước mặt, đôi mắt xanh đen đầy đáng thương của Tạ Sương Sương nở to nhìn chằm chằm chờ đợi Ngôn Thanh Hạm. Cô là một đứa con lai, cha là ông chủ mỏ than đá thành phố X, mẹ là một diễn viên múa người Canada.
Nói đến giao tình giữa Tạ gia và Ngôn gia thật ra cũng không có gì phức tạp. Hai nhà đều là hàng xóm, Ngôn Luật cha của Ngôn Thanh Hạm lại có chuyện làm ăn với Tạ Chính Hựu cha của Tạ Sương Sương. Khi còn nhỏ, hỗn thế ma vương Tạ Sương Sương này cũng đã biểu lộ ra bên ngoài. Cô thích em bé xinh xắn, ăn quà vặt ngon, quần áo công chúa đẹp, nhưng thứ này so với sở thích của Ngôn Thanh Hạm, căn bản không đáng giá nhắc đến.
Hai đưa trẻ lần đầu gặp nhau khi đó các nàng chỉ mới ba tuổi, khi đó Ngôn Thanh Hạm đã giông như là một thiếu niên già dặn, bợi vì thương bị Mạc Lâm trông coi, trên người cũng bị lây chút ngang ngược của người gia trong nhà, ngoài việc giơ tay nhấc chân giống như một bé gái ra thì còn có thêm vài phần ưu nhã. Ngày đó Tạ Sương Sương theo ba mẹ đến Ngôn gia làm khách, liếc mắt liền nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm đang ngồi trong phòng đánh dương cầm.
Trong lòng thích người đẹp, con nít dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Khi nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm Tạ Sương Sương còn nghĩ, trên dời này sao lại có thể có người so với mình càng giông công chúa hơn chứ? Vì vậy, khi còn nhỏ cũng không hiểu được ghen tị là cái gì Tạ Sương Sương cứ như vậy thành fan cuồng (nguyên văn: NC 粉). Mỗi khi rảnh rỗi cô sẽ đến Ngôn gia tìm công chúa mà mình nhận định chơi cùng, nếu như gặp phải lúc Ngôn Thanh Hạm đến Mạc gia thì cô sẽ khóc nháo đòi đi cùng.
Mấy người lớn ngăn cô cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Cho đến giờ Ngôn Thanh Hạm vẫn còn nhớ, cái con người này trước đó còn khóc bù lu bù loa trong người mình sau khi lên xe lập tức dính vào người mình, đem nước mũi nước mắt lòng thòng chà lên bộ đồ trắng tinh của mình, sau đó ngẩng đầu cười với cô đầy đắc ý.
Lâu ngày, Ngôn Thanh Hạm cũng dung túng cho Tạ Sương Sương đến gần cô. Hai người một thích vui trong yên lặng, một thích hoạt náo, một luôn lắng nghe, một luôn bày tỏ. Theo thời gian ngày càng dài, cũng đã thành không có gì dấu nhau, thậm chí cũng không biệt được là bạn thân hay không. Hôm nay, cái người nhỏ bé trước kia hay tìm mình làm nũng giờ đã trở thành một nữ nhân đáng yêu, không biết sao, Ngôn Thanh Hạm lại có chút ảo tưởng con gái nhà lớn rồi.
Đúng như tính cách của Tạ Sương Sương, tướng mạo của cô cùng nghiêng về hình tượng khả ái. Mái tóc nâu uốn lượn xoăn dài xỏa trên hai vai, khuôn mặt trắng nõn mang hình dạng trẻ nhỏ vĩnh viễn cũng không muốn trưởng thành, không thay được dấu vết của thời gian. Đôi mắt xanh đen trong suốt mát mẻ, giống như ngọc lam quý báu, khiến người ta nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.
Người cao 1.65cm thêm đôi giày cao gót, trên người mặc bộ váy thanh thuần đầy bán manh. Bộ dạng cùng cách ăn mặc như vậy khiến cho nhiều người không thể đoán ra được tuổi thật của cô, nhìn qua thật giống như sinh viên vô hại vừa mới tốt nghiệp, đẩy vào dòng người nhật định là phát sáng mà tồn tại, nhưng đâu ai biết được tiểu nữ sinh nhin bề ngoài khả ái như vậy chính là một người tình trường lão luyện?
Ngôn Thanh Hạm không có đếm qua cũng không có cố ý nhớ tới, chỉ là Tạ Sương Sương nói với cô không dưới chục lần. Trong đó nam có nữ có, già có trẻ có. Non nớt vừa vào đời có, nam giới thành thục có chức có quyền cũng có. Có nữ nhân yêu mị quyến rũ, cũng có cả tiểu nữ sinh thanh thuần khả ái.
Ngôn Thanh Hạm quả thực không hiểu, một người có sở thích bầu bạn như vậy sao có thể biết rộng rãi đến như vậy, nói là bác ái cũng không quá đáng. Bất quá thì Tạ Sương Sương vẫn chỉ mê gái, vẫn còn nguyên tắc. Cô chưa bao giờ bắt cá hai tay, bình thường sau khi chia tay mói tìm người mới. Không quay đầu ăn cỏ, trước kia là người ngoại trừ bạn ra thì là người xa lạ.
Nếu là quen biết trước ba tháng tuyệt đối sẽ không phát sinh quan hệ với bên kia, cho đến khi tình cảm phát triển, cô mới cân nhắc có nên hay không tiến hành bước kế tiếp. Nếu như ở trên giường ma hợp không đủ hoàn mỹ, cũng sẽ trở thành lý do cô nói chia tay. Hai điều trước Ngôn Thanh Hạm còn hiểu được, nhưng điều cuối cùng lại khiến cô cảm thấy vẽ rắn còn thêm chân.
Cô biết tốc độ thay bạn nam nữ gì cũng đều rất nhanh, cứ ba tháng thay một lần. Mỗi khi Ngôn Thanh Hạm hỏi sao cô lại chia tay thì cô lại nói ra mấy lí do đó, nhưng mỗi lý do đều liên quan đến chuyện quan hệ trên giường. Như thế cái thứ nhất, khiến Ngôn Thanh Hạm hoang mang, nếu đại đa số vì chuyện lên giường mà chia tay, thì kỳ hạn ba tháng kia còn xảy ra chuyện gì? Không bằng rút ngắn thành một tháng, còn có thể bớt đi nhiều thời gian hơn.
Mỗi lần nghe kiểu nghi ngờ như vậy Tạ Sương Sương chỉ khịt mũi coi thường, nói Ngôn Thanh Hạm quá tùy tiện, đối với người ta qua lại không được ba tháng sao có thể lên giường được chứ? Chỉ có thể sau ba tháng mới thấy được phẩm hạnh của người kia rồi tiến hành linh hồn giao hợp chứ. Nghe được cái dạng lý thuyết xiêu vẹo kia, Ngôn Thanh Hạm bình thường cũng chỉ giữ im lặng, không còn gì để nói.
Cô tùy tiện? được rồi, cô thật không nên tùy tiện kết hôn rồi lại tùy tiện ly dị, sau đó còn giữ lại thân thể xử nữ.
"Được rồi, tiểu Sương, hôm nay mình gọi bồ đến cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn tính sổ rõ ràng chuyện giữa hai chúng ta mà thôi."
"Hờ.... Ngôn Ngôn, bồ nói nghe thật xa lạ, hai người chúng ta còn dùng cả tính sổ gì nữa a?" Nhìn vẻ mặt Tạ Sương Sương có chút cứng ngắc, là điển hình cho việc có tật giật mình.
"Không có gì, chỉ là hôm nay mình tới cái chỗ tâm lý trị liệu bồ chỉ cho mình..."
"Ngôn Ngôn!" Mới nói được một nửa liền bị Tạ Sương Sương cao giọng cắt đứt, Ngôn Thanh Hạm dựa lưng lên sofa, thấy cô dùng tay che bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nhìn mình đầy đáng thương.
"Sao vậy?"
"Ngôn Ngôn, mình muốn đi vệ sinh."
''Tiểu Sương, bồ mượn cớ thì cũng nên giả tạo một chút. Cho dù thế nào dai nữa, hôm nay bồ cũng phải nói rõ với mình, Tiêu Tương Các kia rốt cuộc làm gì, sao bồ lại biết chỗ đó?'' Ngôn Thanh Hạm nói mặt không biểu tình, giọng cô khi nói chuyện cũng không phập phồng quá nhiều, nhưng Tạ Sương Sương cũng hiểu rõ, cô gái này đang nổi giận, biểu hiện trên mặt cũng rất là bình tĩnh.
''Ngôn Ngôn, bồ xem chúng mình cũng là bạn tốt gần 30 năm rồi, có chuyện gì mà không thể tha thứ cho nhau chứ?''
''Ừm, Hửm?'' Nghe Tạ Sương Sương nói, Ngôn Thanh Hạm tỏ ý muốn cô nói tiếp.
''A... Thật ra thì mình cũng là nghĩ cho bồ a. Bồ xem bồ đi, cũng đã lớn tôi như vậy rồi mà vẫn còn cô độc. Khó khăn lắm mới kết hôn được, kết quả lại thành như vậy. Bồ không gấp mình cũng gấp dùm bồ a. Sau đó mình gấp đến loạn cái đầu, mình liền.... Mình liền lấy chỗ đó giới thiệu cho bồ mà.''
''Ha ha, theo như bồ nói thì mình còn phải cám ơn bồ vì lớn tuổi như vậy rồi còn để cho bồ lo dùm?'' Ngôn Thanh Hạm nói xong nhìn Tạ Sương Sương mỉm cười. Đôi mắt đen xinh đẹp của cô híp lại, tạo thành hình trắng lưỡi liềm, môi mỏng hơn nhếch lên nhưng không thất lễ, lộ ra hàm răng trắng sáng chỉnh tề. Bất luận là nhìn từ góc độ nào thì nụ cười này cũng oan nhu đến mức không lộ ra được điểm hở tấn công nào, nhưng lại khiến Tạ Sương Sương phải rùng mình một cái.
''Ngôn Ngôn, cái đó, ý mình là, thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng tốt, hội quán đó mát xa cũng không tệ lắm.''
''Đã như vậy sao không nói thẳng với mình, bồ lại còn nói là cơ sở tâm lý trị liệu?'' Nhớ lại ba chữ to tướng Tiêu Tương Các kia, trong lòng Ngôn Thanh Hạm lại ảo não khinh thường. Lúc đó sao mà cô không nhận ra khác thường? Làm gì có cơ sở tâm lý trị liệu nào lại nổi lên với cái tên như vậy chứ?
''Ai nha, Ngôn Ngôn, mình biết rõ bồ mà, tất nhiên bồ sẽ không tới hội quán mát xa bao giờ, cho nên mình mới nghĩ một kế nhỏ mà. Ai mà biết mấy ngày trước mình vừa nói xong, hôm nay bồ lại âm thầm chạy tới. Ngôn Ngôn, mình thật không cố ý mà, bồ tha thứ cho mình đi được không?'' Tạ Sương Sương vừa nói vừa ôm cánh tay Ngôn Thanh Hạm lắc tới lắc lui, bộ dạng hoàn toàn là đứa con nít vòi vĩnh người lớn mua đồ chơi cho mình.
''Tha cho bồ cũng được, nhưng bồ phải nói mình biết, làm sao bồ biết được hội quán đó, rồi nói mình một nữ nhân tên Lăng Vi là ai?''
''A....'' Tạ Sương Sương không nghĩ tới Ngôn Thanh Hạm sẽ hỏi mình, nhất thời liền cảm thấy sợ. Nếu cô ấy ở đó mà biết được mọi chuyện bị Ngôn đại tiểu của Ngôn gia biết được, sợ là lột da mình mất thôi!
''Ngôn Ngôn a, chuyện liên quan đến Tiêu Tương Các, ngày mai mình đến sẽ nói với bồ ha? Mình chợt nhớ còn có việc chưa làm.'' Tạ Sương Sương liền xoay người muốn rời đi, lúc nay sau lưng truyền tới âm thanh ly coffee để lên bàn thủy tinh 'tách'. Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng lại phá lệ đầy kỳ ảo mà rõ ràng.
Cô nuốt nước miếng một cái, nhìn Ngôn Thanh Hạm ngồi trên sofa cũng không nhìn mình. Vào lúc này, cô ấy bình tĩnh ngồi chỗ đó, ngay cả trong nhà mình nhưng lưng vẫn thẳng tắp, không có một khắc thả lỏng. Nắng chiều cam nhạt xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào phòng, ánh lên gò má khuôn mặt hoàn mỹ của cô. Đôi mắt đen thuần túy hơi nheo lại, khiến người nhìn không biết cô đang vui hay giận. Sóng mũi cao xuống bên dưới và đôi môi căng mọng, cứ mỗi lần mở miệng, âm thanh luôn ôn uyển thấp chậm, khiến người nghe không tự chủ được mà yên tâm.
''Tiểu Sương, bồ ở bên ngoài chơi thế nào cũng được, mình không can thiệp. Nhưng chỗ đó tốt nhất là ít đi thì hơn, người ở chỗ đó cũng không tốt lành gì đâu.'' Nghe Ngôn Thanh Hạm tận tình dạy dỗ mình, Tạ Sương Sương muốn ngừng lại xúc động muốn chạy trốn quay về bên người cô, dùng hai tay ôm lấy Ngôn Thanh Hạm. Cô cũng biết, nữ nhân này cho dù như thế nào cũng sẽ không nổi giận với mình.
''Ngôn Ngôn, mình cũng biết bồ là tốt nhất, trên đời này hiểu mình cũng chỉ có mỗi mình bồ. Vậy hôm nay bồ đến Tiêu Tương Các cảm giác thế nào? Có gặp phải chuyện gì không?'' Một khi nguy hiểm được giải trừ, bản tính nhiều chuyện của Tạ Sương Sương lai trỗi dậy. Cô chớp chớp mắt nhìn Ngôn Thanh Hạm, hận không thể biến thành con giun chui vào trong bụng đối phương xem cái bí mật không thể nói của người ta.
''Không có chuyện gì đặc biệt.'' Ngôn Thanh Hạm nhàn nhạt nói, không tự chủ được lại nghĩ đến chuyện vừa rồi ở cùng Lam Khiên Mạch. Hương vị ngọt ngào trên người nữ nhân kia cũng không có hương thơm đậm đà, vóc người hoàn mỹ, ôn như nước khẽ gọi, thỉnh thoảng lại yêu mẹ nhưng lại không thấy chút chân thật khi mỉm cười.
Một nữ nhân như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng không nghĩ tới cách xông vào cuộc sống của cô, chỉ mới nửa ngày ngắn ngủi nhưng lại cắm rễ thật sâu trong đầu mình. Ngôn Thanh Hạm rất ghét cảm giác bị loại người này khống chế, giống như mình đang để ý cô ấy vậy. Cô nên tự nhìn lại sự thật, nữ nhân kia trong lòng mình cái gì cũng không phải, thậm chí ngay cả khách qua đường cũng không hề.
''Ngôn Ngôn! Ngôn Ngôn! Bồ còn ngẩn ra đó làm gì?''
''Mình không sao cả...'' Ngôn Thanh Hạm cười một tiếng nhẹ giọng nói. Nhìn cô vẫn bình thường nhưng nụ cười có chúa kì lạ, đột nhiên Tạ Sương Sương như nghĩ ra gì đó, liền phóng lên sofa ngồi.
''Ngôn Ngôn! Không phải bồ ở Tiêu Tương Các bị yêu tinh nào hớp mất hồn rồi đó chứ!?''