Trên đường trở về, Lam Khiên Mạch không nói một lời nào bước đi rất nhanh, Ngôn Thanh Hạm cũng chỉ trầm mặc theo sau lưng nàng. Ngẩng đầu nhìn bóng lưng cào gầy kia, Ngôn Thanh Hạm gắt gao nhíu mày. Cô không ngờ mình gặp Lăng Long dưới lầu lại bị Lam Khiên Mạch nhìn thấy, mong là đối phương nhất định đã hiểu lầm gì đó, đồng thời tự trách chính mình đã lừa dối nàng.
Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Lam Khiên Mạch dưới lầu, Ngôn Thanh Hạm biết trong lòng người này e là không thể biểu hiện ra sự hờ hững như vậy. Nếu không thì cũng sẽ không lạnh lùng đối đãi với mình như vậy. "Tiểu Mạch, chị..." quay về nhà của hai người, Ngôn Thanh Hạm kéo Lam Khiên Mạch lại, để cả người nàng đối mặt với mình. Cô muốn giải thích với nàng, mình và Lăng Long vốn dĩ không có bất kỳ quan hệ nào, chuyện lần này chỉ là hiểu lầm.
"Thanh Hạm, xin lỗi." một câu đầy áy náy, nghe được tim của Ngôn Thanh Hạm cũng run lên. Nhìn ánh mắt Lam Khiên Mạch cô đơn, Ngôn Thanh Hạm đột nhiên cảm thấy mình giống như tên ngốc luôn tự cho là đúng. Cô cho là nói dối Lam Khiên Mạch, gạt nàng đi gặp Lăng Long là vì nàng. Nhưng lại không hề nghĩ đến, cảm giác bị người yêu lừa dối sẽ khó chịu đến cỡ nào.
Mà hiện tại, người này còn đang xin lỗi mình. Nhưng mà nàng căn bản không hề làm gì sai, sai đều là do mình!
"Tiểu Mạch, muốn nói xin lỗi thì phải là chị. Chị không nên nói dối với em, càng không nên lén gặp mặt Lăng Long. Nhưng xin em tin chị, chị gặp hắn chỉ là công việc, không phải như em nghĩ." cuối cùng Ngôn Thanh Hạm vẫn chọn lựa giấu chuyện tại nạn. Cô không muốn để Lam Khiên Mạch tham gia vào, càng không muốn để đối phương phải nhớ lại ký ức thể thảm kia.
"Em biết, Thanh Hạm chỉ thích một mình em, gặp Lăng Long cũng là vì công việc. Trước đó em ngồi trên ban công chờ chị, đợi rất lâu rồi. Sau đó, em thấy chị bước xuống từ chiếc xe đó. Em tưởng chị đi chung xe với khách hàng, lại không ngờ đó là Lăng Long."
"Nếu không phải hắn động tay chân với chị, em cũng sẽ không xuống. Em biết rõ, quan hệ của em và chị càng ít người biết càng tốt, nhưng em không nhịn được khi thấy tên Lăng Long làm vậy. Thực sự xin lỗi." Lam Khiên Mạch nói xong, cúi đầu xuống. Trong lòng nàng rất khó chịu, đầu cũng rất hỗn loạn.
Chỉ có Lam Khiên Mạch mới tự mình biết, khi nàng nhìn thấy Lăng Lòng cùng Ngôn Thanh Hạm cùng nhau từ trên xe xuống lúc đó, tim nàng đập rất nhanh. Đây là lần đầu tiên Ngôn Thanh Hạm nói dối nàng, là vì cùng Lăng Long đi ăn cơm. Khi nhìn thấy tay Ngôn Thanh Hạm bị nam nhân kia nắm lấy, nàng không suy nghĩ liền đổi quần áo đi xuống. Dù trong người có khó chịu, nhưng vẫn đi giày cao gót. Bởi vì , cô không muốn thua nam nhân kia, vô luận là ở đâu khi nào.
"Tiểu Mạch, không phải như vậy. Em đừng nói như vậy được không?" nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm đau lòng ôm nàng. Mới vừa rồi, nữ nhân này vênh váo hống hách cướp mình khỏi tay Lăng Long. Nhưng khi đối mặt với mình, thì lại hèn mọn yếu đuối hơn hết. Nhìn chiếc nàng để bên cửa sổ, Ngôn Thanh Hạm có thể tưởng tượng được. Lam Khiên Mạch mòn mỏi đợi chờ cô về như thế nào, kết quả lại đem đến một sự lừa dối.
Ngôn Thanh Hạm cảm thấy cách Lam Khiên Mạch làm khi nãy có bất kỳ sai lầm nào, thậm chí còn vui vẻ vì đối phương có thể quang minh chính đại tuyên bố quan hệ của hai người các nàng. Tiểu Mạch của cô, nên là như vậy không đúng sao?
"Thanh Hạm, có vài lúc em cảm thấy cảm xúc của mình rất kỳ lạ, giống như kẻ điên. Em muốn làm nữ nhân của chị, để chị bên cạnh em. Nhưng ở phương diện khác, em cảm thấy mình đang ngán chân chị, ảnh hưởng đến chị. Tựa như đêm nay, em không biết nên làm gì bây giờ. Em..."
"Ngoan, đừng nói nữa. Đừng nói thêm gì nữa, em muốn để chị khóc sao? Lam Khiên Mạch, em rất tốt, làm đúng lắm. Chuyện tối nay chị không có ý trách em gì cả, chỉ là giận chính mình không trung thực. Em muốn nghiêm phạt chị thế nào cũng được, chỉ là em đừng oán chính mình được không?"
Ngôn Thanh Hạm ôm Lam Khiên Mạch vội vàng, ngữ điệu nói chuyện càng lúc càng nhẹ. Nhìn bộ dạng nàng rúc vào ngực mình, Lam Khiên Mạch cũng đưa tay ôm cô lại, kéo cả hai cùng ngồi trên sofa. "Được rồi, Thanh Hạm chuyện tối nay cứ cho nó qua đi. À, cho em xem chị đã mua những món gì đi." thoáng nhìn tay Ngôn Thanh Hạm xách thêm cái túi, Lam Khiên Mạch nhìn cười hì hì hỏi, giống như con mèo nhỏ tham ăn đưa tay moi moi cái hộp đồ ăn.
"Chỉ là chút cháo và cơm nắm, em có đói bụng lắm không?" Ngôn Thanh Hạm để túi đồ ăn trên bàn, đến phòng bếp lấy đũa cùng muỗng đến. Nếu Lam Khiên Mạch không muốn nhắc lại chuyện tối này, cô cũng không ngại cùng nàng bắt đầu. Cô hiểu rõ, Lam Khiên Mạch sẽ không tự trách mình nữa. Ở chung với nhau một cách tự nhiên so với xin lỗi nhau thì vẫn tốt hơn nhiều.
"Em muốn Thanh Hạm đút cho em ăn." Lam Khiên Mạch lười biếng dựa vào ngực Ngôn Thanh Hạm, nũng nịu nói. Người kia nghe xong thì cưng chiều cười một cái, gắp một miếng cơm nắm lên đưa đến miệng nàng.
"Thế nào, ăn ngon không?" thấy biểu tình Lam Khiên Mạch thỏa mãn, Ngôn Thanh Hạm cố nén xúc động muốn hôn của mình lại hỏi.
"Uhm, mùi vị không tệ lắm. Bất quá so với cơm nắm, Thanh Hạm lại mềm và thơm hơn." Lam Khiên Mạch nói xong, hôn lên môi Ngôn Thanh Hạm một cái, vẫn không quên chép chép cái miệng nhỏ, tựa như đang nghiêm túc so sánh.
"Em a, chỉ biết ăn 'đậu hũ'. Lại đây, há miệng." hai người một tình nguyện đút cơm, một yên tâm thoải mái ngồi ăn, không lâu sau mấy nắm cơm sạch sẽ hết. Ngôn Thanh Hạm vốn muốn Lam Khiên Mạch ăn thêm chút cháo, nhưng thấy đối phương ăn không nổi nữa, bộ dạng nếu ăn nữa sẽ lè ra hết, không thể làm gì khác là dừng tay lại.
"Thanh Hạm, có phải sắp đến sinh nhật chị rồi không? hình như hồi nãy em có nghe thấy Long tiên sinh kia có nói đến."
"Ừ, là ngày 5 tháng sau."
"A, vậy không phải còn 10 ngày nữa là đến rồi sao? chị thật xấu, ngay cả chuyện quan trong như vậy cũng không nói cho em biết. Lỡ như qua ngày đó rồi em cũng không biết, sao chúc mừng sinh nhật chị được, ai mà mua quà cho chị đây?"
Lam Khiên Mạch gối đầu trên đùi Ngôn Thanh Hạm, không ngừng vuốt mái tóc dài sau đầu của người kia rồi từ từ thả ra, đùa đến vui vẻ. "Thật ra có quà hay không cũng không quan trọng, chỉ cần em ở cùng chị là được rồi. Bất quá hôm đó chị phải về Mạc gia tham dự tiệc tối, chị sẽ sớm đi sớm về, dành cả buổi tối cho em."
"Em biết sinh nhật Thanh Hạm cũng không đơn giản như vậy. Chỉ có một đêm, nếu như em muốn thì phải cả đó nha?" Lam Khiên Mạch vờ thất vọng nói, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Ngôn Thanh Hạm, hận không thể rơi thêm vài giọt nước mắt. Ngôn Thanh Hạm nghe xong cũng không trả lời vội, mà vô cùng nghiêm túc đang suy nghĩ gì đó, qua hồi lâu, lại lên tiếng lần nữa. "Chị chỉ có thể nói với ông ngoại khi đó chị sẽ bận công việc, phải dời lại tiệc sinh nhật. Như vậy chị mới có thời gian ở cạnh em."
"A, không cần đâu. Ông ngoại chị so với người khác còn tinh ranh hơn, sẽ biết được là giả mà. Thanh Hạm em biết sinh nhật chị sẽ không giống bình thường có thể làm một cái sinh nhật đơn giản, chị không cần vì em mà hoãn lại, bởi vì em không muốn chị vì em mà có xung đột cùng người nhà của chị. Dù chỉ là một đêm, em cũng sẽ rất quý trọng. Bởi vì em biết, người đầu tiên cùng người cuối cùng nói sinh nhật vui vẻ với chị chính là em."
"Tiểu Mạch, cám ơn em, chị thực sự không biết nên nói gì cho phải." Ngôn Thanh Hạm cũng không phải người giỏi biểu đạt tình cảm, ngược lại cô sống hơn 28 năm, căn bản cũng chưa tiếp xúc nhiều với tình cảm. Đối với thân tình quan hệ với cha mẹ cô cũng rất mờ nhạt, mà Mạc Lâm cũng không phải kiểu trưởng bối mỗi ngày nghe theo yêu cầu của cô.
Đối với tình yêu, Ngôn Thanh Hạm càng lạ lẫm không hiểu. Cô kết hôn chỉ vì muốn được yên ổn, chọn nam nhân kia, cũng là do không thấy ghét hắn. Nếu không phải vì mình không thể tiếp nhận thân thể đàn ông được, e là hiện tại cô đã cùng Chu Ninh một chỗ, sinh hoạt cũng sẽ bình thản không có gợn sóng nào, sau đó hợp thời thì sẽ sinh một đứa bé.
Vậy thì cô cũng sẽ không gặp phải Lam Khiên Mạch, có được cuộc tình trân quý này.
"Lúc này cái gì cũng không cần nói, chỉ hôn là được rồi." Lam Khiên Mạch nói, đem thân thể khởi động, từ từ đến gần Ngôn Thanh Hạm. Nhìn đối phương không kịp đợi nhắm hai mắt lại, nàng cười thân thể ngã về phía sau tránh để bị Ngôn Thanh Hạm hôn, lại không ngờ rằng dường như cô ấy đã biết được ý định của mình mà dùng hai tay nâng lưng của nàng lên, cúi đầu hôn mình.
"Ha ha, Thanh Hạm trở thành người xấu rồi nha." vừa hôn xong, Lam Khiên Mạch nhìn đôi môi Ngôn Thanh Hạm bị mình hôn đến sưng to, thỏa mãn cười.
"Nếu như không phải em làm chuyện xấu trước, thì chị cũng sẽ không xấu xa hơn. Thời gian không còn sớm, chúng ta đi nghỉ sớm đi!"
"Ừ, Thanh Hạm bế em về. Chân em mềm nhũn không đi được."
"Sao vậy? sai chân lại mềm nhũn?" nghe Lam Khiên Mạch nói chân nàng tê, Ngôn Thanh Hạm khẩn trương hỏi. Chỉ là nghe đến lời mình sau đó sắc mặt trắng nõn của Lam Khiên Mạch đột nhiên có chút đỏ, ngay cả ánh mắt cũng tránh né không dám nhìn mình.
"Thanh Hạm biết rồi còn hỏi, không phải là tối hôm qua chị muốn người ta nhiều lần như vậy còn gì, hồi nãy đi giày cao gót chân không mềm mới lạ."
"Đó là do em tự làm tự chịu." Ngôn Thanh Hạm ngoài miệng nói lời tàn nhẫn, nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Lam Khiên Mạch, đứng dậy đi đến phòng ngủ.
Cửa phòng bị chân đạp ra, đêm nay các nàng cũng chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ thật bình yên.
Sáng hôm sau, bất luận Ngôn Thanh Hạm phải đi làm cùng Lam Khiên Mạch không đi làm cũng phải dậy thật sớm. Nhìn đối phương rời giường vội vàng đem Cát Cát vào phòng tắm để tắm rửa, trả lại cho nó bộ lông màu sắc ban đầu. Ngôn Thanh Hạm mặt đầy ý cười nhìn Cát Cát bị Lam Khiên Mạch ngồi ngay bàn trang điểm hành hạ, trong lòng nghĩ nếu con mèo nhỏ này biết nói nhất định sẽ mắng Lam Khiên Mạch là đồ mẹ ghẻ.
"Sao hôm nay lại dậy sớm vậy? muốn dẫn Cát Cát ra ngoài sao?"
"Ừm, không phải Lăng Vi đang đầu tư cho một bộ phim sao? lần trước mượn Cát Cát, lần này lại cần dùng đến, cho nên em đem Cát Cát đến."
"Em đưa đi rồi về hả?" so với Cát Cát có phải trở thành mèo minh tinh hay không thì Ngôn Thanh Hạm vẫn quan tâm đến sắp xếp của Lam Khiên Mạch hôm nay hơn.
"Chắc không được, em đại khái sẽ phải ở lại trông Cát Cát. Lăng Vi nói tiểu gia hỏa này mỗi lần quay phim đều rất không nghe lời, luôn tập kích ngực bạn gái tương lai của cô ấy." nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm liếc nhìn Cát Cát, tự động nghĩ đến hình ảnh Tả Tĩnh Nhan cùng Cát Cát ở chung, không nhịn được mà cong khóe miệng.
Ban đầu cô định tối nay đưa Lam Khiên Mạch ra ngoài ăn cơm, có lẽ kế hoạch này phải kết thúc. Bất quá, từ sau khi Lam Khiên Mạch xuất viện về nhà, cô cũng đã có thời gian dài không gặp Tả Tĩnh Nhan và Tạ Sương Sương, nếu tối nay cùng ăn một bữa cơm chắc cũng không tệ. Dù sao lúc Lam Khiên Mạch nằm viện, các nàng đến cũng không ít.
"Như vậy đi, hôm nay em đến đoàn phim, sau khi tan việc chị đến đón em, sau đó cùng Lăng Vi và mọi người đi ăn cơm được không?"
"Được, em chờ chị. Cát Cát nói hẹn gặp lại mẹ đi con, mama sẽ đưa con đi đóng phim a." Lam Khiên Mạch nói xong, ôm lấy Cát Cát đang nằm trên bàn trang điểm còn chưa tỉnh ngủ, cầm lấy móng vuốt của nó lắc lư với Ngôn Thanh Hạm.
"Ục ục ục ục..."
Bỗng nhiên có âm thanh phát ra không giống tiếng mèo kêu khiến sắc mặt hai người đen đi. Nghe tiểu gia hỏa trong ngực còn học được cái loại âm thanh thô bỉ này, Lam Khiên Mạch giả vờ tức giận đem tiểu hoàng của Cát Cát để trong túi ném xuống đất. Ý rất rõ ràng, không cho ngươi chơi.
"Em lớn như vậy rồi còn tính toán với con mèo nhỏ? em ra ngoài phải cẩn thận đó, nếu không... để chị đưa em đến đoàn làm phim trước rồi đi làm sau cũng được." Ngôn Thanh Hạm đối với Lam Khiên Mạch trong lúc vô tình lộ ra biểu thị ngây thơ bất đắc dĩ, cô cảm thấy nữ nhân này có đôi khi trưởng thành muốn chết, có đôi khi lại không khác gì đứa con nít.
"Không cần, Thanh Hạm làm vậy rất cực, em tự đón xe là được rồi, tối gặp lại."
"Ừ, tối gặp lại." hai người đứng trước cửa tạm biệt nhau, vẫy tay cùng nhau rời đi.
Khi Lam Khiên Mạch vừa đến đoàn phim liền nhắn tin cho Ngôn Thanh Hạm báo bình an, sau đó được nhân viên công tác dẫn đến một nơi rộng rãi trong phòng quay phim. Chỗ đó trước kia còn có một phòng ngủ nhỏ, tuy diện tích không lớn, nhưng bên trong cũng đầy đủ. E là đang ở nơi nào đó diễn cảnh tình cảm, ở đây cũng chỉ có Cao Lâm cùng vài nhân viên đang làm việc. Mà hiện tại, Tả Tĩnh Nhan quần áo xộc xệch bị Tạ Sương Sương áp dưới người hôn, từng tiếng thở dốc mất hồn khiến Lam Khiên Mạch có chút ngượng ngùng.
Đột nhiên cảm nhận được phía sau có sát ý rất nặng đang kéo đến. Lam Khiên Mạch quay đầu lại nhìn Lăng Vi đang ở bên cạnh xem báo, vô cùng xấu hổ bật ra tiếng cười. "Chậc chậc... gần đây hình như có mùi dấm chua lâu năm còn trộn thêm cái mùi oán phụ thật nồng nặc đó nha? lão bản, chị phải thả lỏng nha, gân xanh trên trán nổi lên hết rồi kìa. Hơn nữa, chị có che đi bao nhiêu nữa thì cũng không thể che được chuyện chị đang ghen là thật a."