Làm sao che tay chân vẫn không thể ấm lên được khiến Ngôn Thanh Hạm vô cùng phiền lòng, thân thể người trong ngực không ngừng run rẩy khiến cô không biết nên làm gì cho phải. Tối hôm qua sau khi về nhà thì trạng thái của Lam Khiên Mạch vô cùng tệ, tùy vì đau đầu mà ngủ sớm. Nhưng vì ngủ chung giường Ngôn Thanh Hạm biết giấc ngủ của người bên cạnh này không được yên ổn.
Cả đêm, Lam Khiên Mạch liên tục gặp ác mộng, trong miệng không ngừng rên rỉ tiếng thống khổ. Nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của nàng, Ngôn Thanh Hạm nhiều lần lau đi cho nàng, nhưng lại nhanh hiện lên một lớp mồ hôi mới. Ngôn Thanh Hạm vuốt đến bồ đồ ngủ ướt nhẹp mồ hôi của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm suy nghĩ một lúc vẫn nên giúp nàng cởi quần áo ra, đem thân thể lạnh ngắt ẩm ướt kia ôm vào ngực.
Ngôn Thanh Hạm không muốn Lam Khiên Mạch phải khó chịu như vậy, nhưng không đành lòng đánh thức nàng, chỉ biết nỗ lực trấn an đối phương. Nhưng qua hết một đêm, tình trạng người này căn bản vẫn không có chuyển biến tốt, ngược lại càng nặng hơn. Cho đến khi trời sáng, chỉ có thể mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Ngưng mắt nhìn lông mày Lam Khiên Mạch nhăn lại, tuy cả đêm không ngủ Ngôn Thanh Hạm cũng không thấy buồn ngủ. Cô rón rén xuống giường, đắp kin chăn cho Lam Khiên Mạch, xoay người đi ra ngoài. Chỉ là, Ngôn Thanh Hạm ra ngoài không được vài bước thì liền quay trở lại. Cô đứng cạnh giường, hôn lên trán Lam Khiên Mạch một cái rồi mới đi.
Ánh sáng chói mắt xuyên qua căn phòng khiến Ngôn Thanh Hạm phải nhắm mắt lại, cô đem Cát Cát đang nằm trên sofa ôm lên giường để nó ở cùng Lam Khiên Mạch. "Cát Cát, con không được làm ồn, để mẹ nghỉ ngơi một chút." Ngôn Thanh Hạm biết, Cát Cát là con mèo nhỏ hiểu lời người. Quả nhiên cô nói xong câu đó, Cát Cát vốn muốn cùng Lam Khiên Mạch đùa giỡn cũng im lặng hẳn. Nó đem thân thể chui vào trong tay Lam Khiên Mạch, mở to hai mắt nhìn mình. Tụa như đang nói, nó rất nghe lời, rất là ngoan.
Nghĩ đến núi việc còn chất đống trong công ty, Ngôn Thanh Hạm chán nản nhíu mày, ngã người nằm trong bồn nước ấm. Từ sau khi tiếp quản Ngôn thị, càng lúc càng có nhiều việc kéo mình theo, khiến cô cảm thấy rất mệt, cũng rất chán chường. Công việc của cô vốn chỉ là giám định và thưởng các tác phẩm nghệ thuật. Nhưng hiện tại còn đường của cô cùng nghệ thuật đã càng lúc càng xa, từng bước lột xác trở thành một thương nhân.
Nhớ đến chuyện hợp tác cùng Chiến Đới Tuyền, đột nhiên trong đầu Ngôn Thanh Hạm lóe lên suy nghĩ. Chiếc xe đêm qua suýt chút đụng vào Lam Khiên Mạch, hình như có chút giống với xe của Chiến Đới Tuyền từng lái. Có phải là.... nghĩ vậy, Ngôn Thanh Hạm vội lấy khăn tắm bên cạnh đi ra, trong lúc cô đang cầm di động ấn số, thì lại có một số khác trong danh bạ gọi đến. Dãy sô quen thuộc này khiến ánh mắt Ngôn Thanh Hạm kinh ngạc, vôi vàng bắt máy.
"Không ngờ cô lại chủ động gọi tới cho người khác trước." Ngôn Thanh Hạm nói sắc mặt không còn ung dung như trước. Dù sao chủ nhân số di động kia chủ động tìm mình, vậy nhất định là có chuyện lớn rồi.
"Mạc Sâm và tổng tài Lăng Long tập đoàn Lăng thị trong lúc cô từng gặp tai nạn xe có gặp mặt trước với nhau, sau này vẫn luôn duy trì quan hệ."
Không có những tin tức vô bổ, độ quan trọng bên trong cũng rất cao. Nghe lời đối phương nói, căng thẳng trong lòng càng mạnh hơn. Cô không ngờ mình đem Mạc Sâm loại ra khỏi sự nghi ngờ, thì đột nhiên lại có tin tức này. "Nhiễm, cám ơn cô, tin này đối với tôi là một trợ giúp lớn."
Cúp di động, Ngôn Thanh Hạm để di động lên bàn, bắt đầu tiêu hóa những tin tức vừa nghe được. Trong phương diện làm việc, Mạc thị và Lăng thị không có bất kỳ quan hệ làm ăn giao dịch nào. Nếu ngoại trừ quan hệ của ông nội Lăng Long và ông ngoại mình ra, thì quan hệ hai nhà cũng không thể tính là bạn bè được.
Theo lý mà nói, thì Mạc Sâm và Lăng long dĩ nhiên sẽ không biết nhau. Lần gia yến đó, hai người đúng hẳn là lần đầu gặp mặt. Lăng Long rất thông minh, tất nhiên có thể nhìn ra mình và Mạc Sâm bất hòa, hơn nữa hắn còn có tâm tư khác với mình, cho nên hắn có liên quan đến Mạc Sâm cũng khiến hắn đáng nghi hơn nhiều. Hơn nữa, nơi bọn họ gặp nhau cũng rất bí mật, có thể thấy đôi bên không muốn bất kỳ ai biết bí mật của cả hai.
Nghĩ đến đại cữu muốn cùng người ngoài liên kết hãm hại mình, Ngôn Thanh Hạm nhắm mắt lại, cố nén xuống chua xót trong lòng, đứng dậy đi đến phòng ngủ.
Trong phòng, Lam Khiên Mạch vẫn còn đang yêu tĩnh nằm trên giường ngủ say, còn Cát Cát đang nằm trên mặt đất chơi với cái đuôi của nó. Ngôn Thanh Hạm báo với trợ lí hôm nay cô không đến công ty, sau đó thay một đồ ngủ khác lên giường nằm. "Tiểu Mạch, hôm nay chị không đi làm, ở cùng với em, có được không?"
Như dự liệu câu hỏi của mình đối phương vẫn không trả lời. Ngôn Thanh Hạm cũng không để ý cười cười, ôm Lam Khiên Mạch vào lòng. Người kia như cảm giác được sự tồn tại của nàng, theo bản năng xích đến gần cô, giống như Cát Cát làm nũng rồi tọa ổ trong ngực mình.
Đêm qua hai người nghỉ không được tốt, nhưng ánh mặt trời bên ngoài vô cùng rực rỡ lại khiến cả hai ngủ rất yên bình. Lần này, Lam Khiên Mạch dậy trước. Nàng vừa mở mắt đã thấy quanh người không được ổn, ngoại trừ đồ ngủ mặc trên người bị cởi sạch, thì cũng chỉ còn mỗi chiếc quần lót, còn có cái người vốn nên đi làm vẫn ngủ bên cạnh mình.
"Em tỉnh rồi?" Ngôn Thanh Hạm vừa tỉnh ngủ âm thanh cũng có chút khàn khàn, mặc dù thình thường luôn ôn uyển nhưng lại phá lệ gợi cảm. Nhìn ánh mắt người kia mông lung, Lam Khiên Mạch cười, hôn lên mặt Ngôn Thanh Hạm. "Thanh Hạn xấu xa, dám nhân lúc người ta ngủ mà cởi hết, nói mau, tối hôm qua chỉ làm gì cơ thể em?"
Lam Khiên Mạch nói cả người đều xích lại. Cảm giác hai khỏa căng tròn trước ngực nàng đè ép ngực mình, Ngôn Thanh Hạm ngượng ngùng giật giật cơ thể, đưa tay xoa khuôn mặt nàng. "Chị thấy em ra nhiều mồ hôi, mới cởi ra giúp em. Tiểu Mạch, em biết không? đêm qua thấy em như vậy, chị thực sự rất sợ. Tốt rồi, em không sao rồi."
Âm thanh Ngôn Thanh Hạm êm ái tựa như làn nước mềm dẻo, khiến lòng Lam Khiên Mạch cũng bình tĩnh lại. Nhớ đến tối qua khi mình nhìn thấy chiếc xe của người kia, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy tầm nhìn của mình không còn như xưa nữa. Người kia, hẳn là không nên biết chỗ này mới đúng.
"Thanh Hạm, xin lỗi, em sẽ không như vậy nữa, môi còn đau không?" thấy cánh môi dưới của Ngôn Thanh Hạm bị mình cắn hỏng, Lam Khiên Mạch áy náy hỏi. Không chỉ Ngôn Thanh Hạm mà ngay chính nàng cũng không nhớ nổi tối qua mình như thế nào. Cho dù cô có sợ thế nào đi nữa thì cũng không nên làm tổn thương đến Ngôn Thanh Hạm. Trời sinh nữ nhân này là dùng để yêu thương, chính mình tại sao lại dùng sức cắn cô ấy chứ?
"Không sao, lúc đầu cũng không quá đau. Bất quá, chị mới vất vả lắm chủ động hôn em được mộ lần, nếu lần sau em còn cắn chị như vậy, chị cũng không dám hôn em nữa đâu." Ngôn Thanh Hạm thả lỏng nói, nghe giọng cô đang chế giễu mình, Lam Khiên Mạch ngượng ngùng cắn môi dưới, đỏ mặt.
"Sao lại đỏ mặt vậy?" ở chung lâu như vậy, Ngôn Thanh Hạm biết Lam Khiên Mạch rất cởi mở. Số lần đỏ mặt cũng không phải là không có, cũng không nhiều. Như hiện tại, nhìn bộ dạng đối phương giống như đang bị mình khi dễ, Ngôn Thanh Hạm có cảm giác mình mới giống kẻ xấu hơn.
"Thanh Hạm, trước kia em cũng không thấy chị như vậy nha?" Lam Khiên Mạch nói, chậm rãi nhắm mắt lại. Nhìn nàng từ từ đến gần mình, Ngôn Thanh Hạm nhất thời quên phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn nàng. Trước kia, Ngôn Thanh Hạm cũng không có đam mê sắc đẹp hay mê phụ nữ đẹp. Nhưng sau khi biết Lam Khiên Mạch, cô phát hiện nhiều lần chính mình bị dung nhan của Lam Khiên Mạch làm cho thất thần.
Ngũ quan nữ nhân này vô cùng tinh xảo, dường như mỗi tấc đều qua tay thượng đế tự mình tạo ra. Đôi mắt phượng hẹp dài cao thấp vừa đủ, bên trong tràn đầy thân ảnh mình. Cánh mũi khéo léo thanh tú, nhìn từ một bên như là ngọn núi cao vút. Còn đôi môi mỏng tựa cánh hồng, dường như có thể bấm ra nước trên da. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mình nhặt được bảo vật, sau một khắc, bảo vật này đem môi mình nhẹ nhàng ngậm vào miệng, nhu nhu liếm lấy.
Vết thương bị đầu lưỡi lướt qua, mang đến một trận đau rát, sau đó lại vô cùng thư thái. Ngôn Thanh Hạm nhắm mắt lại, không kiềm chế được đưa tay ôm Lam Khiên Mạch. Cô hy vọng hai người có tiếp tục như vậy mãi, hôn đến một thế kỷ cũng không thấy chán, cho dù mệt mỏi, cũng sẽ tích được nhiều ngọt ngào.
"Thanh Hạm, chị đói không?" vừa hôn xong, Lam Khiên Mạch nhẹ giọng hỏi.
"Hửm?" Ngôn Thanh Hạm còn đang chìm đắm trong nụ hôn khi nãy, còn chưa hoàn hồn.
"Ha ha, nhìn chị ngây người kìa, em hỏi chị có đói không? em nấu đồ ăn cho chị ăn."
"Được."
Được Ngôn Thanh Hạm đáp lại, Lam Khiên Mạch vui vẻ xuống giường, chuẩn bị làm cơm cho Ngôn Thanh Hạm, chỉ là khi chân nàng vừa chạm đất thì chân trái vì sưng lên mà ngã lại lên giường. Nhìn cái chân sưng lên Lam Khiên Mạch bĩu môi, nàng cảm thấy cuộc sống tự do của mình lại mất tiêu, còn cái tay này lại muốn bị đánh rồi.
"Không phải đã bôi thuốc rồi sao, sao lại sưng to như vậy?" thấy chân Lam Khiên Mạch sưng như cái bánh bao, Ngôn Thanh Hạm đứng dậy hỏi, vẻ mặt đầy áy náy. "Được rồi, Thanh Hạm đừng như vậy, bôi thêm thuốc là ổn rồi, không sao đâu." thông mình như Lam Khiên Mạch, tự nhiên có thể nhìn ra Ngôn Thanh Hạm đang xấu hổ và đau lòng. Nàng biết, tình huống tối qua khiến chân bị trật là hoàn toàn do lỗi của nàng, không hề liên quan gì đến Ngôn Thanh Hạm.
Nhưng mà, nữ nhân ngốc này cứ thích đem trách nhiệm vác lên người mình không.
"Em ngồi im đi, chị đi lấy thuốc." Ngôn Thanh Hạm lấy áo ngủ phủ cho Lam Khiên Mạch đi ra ngoài, cầm chai rượu thuốc vào. Cô dùng thun buộc tóc lên, đổ rượu thuốc lên tay thoa đều. Sau đó Ngôn Thanh Hạm quỳ trên đất, vì Lam Khiên Mạch xoa bóp cái chân bị thương kia.
Cho dù dùng từ ngữ nào thì cũng không thể hình dung được tâm tình Lam Khiên Mạch lúc này, là chấn động, là vô cùng kinh ngạc, là vui sướng điên cuồng, còn có một chút không nỡ. Trước mặt người ngoài Ngôn Thanh Hạm cao quý ưu nhã, chỉ khi đối mặt với mình thì nữ nhân này mới lộ ra tính chiếm hữu đặc biệt cùng sự chăm sóc. Cô nhẹ nhàng nắn bóp cổ chân sưng lên của mình, lực đạo vừa phải, vô cùng chuẩn xác. Cảm giác như mình là món đồ vô cùng yếu ớt, chỉ cần dùng sức thì sẽ hỏng.
Bởi vì cúi đầu, Ngôn Thanh Hạm không có vén mấy sợi tóc rơi xuống quẹt lên chân mình cảm giác ngứa ngứa khiến Lam Khiên Mạch lại vội vàng, trong lòng lại dâng lên cảm giác hạnh phúc. Ngưng mắt nhìn gò má đối phương vô cùng nghiêm túc, Lam Khiên Mạch cảm thấy, lúc này Ngôn Thanh Hạm không phải dùng tay nắn bóp chân cho mình mà là đang dụng tâm dùng yêu với mình.
Nữ nhân tốt đẹp như vậy đã thuộc về mình, cô tiếp nhận mình đột nhiên tiến vào cuộc sống của cô ấy, còn đem cả tình yêu cho mình. Cô vì nàng mỗi lúc tâm tình không vui sẽ làn cho nàng thoải mái, vì nàng mà học nấu ăn, vì nàng mà đau lòng rơi lệ, vì nàng chịu cực ngày đêm không dám nghỉ ngơi canh giữ nàng chăm sóc nàng cả đêm trong bệnh viện.
Hiện tại còn vì nàng tỉ mỉ nắn bóp chân. Nghĩ như vậy, Lam Khiên Mạch dùng hai tay run rẩy xoa gương mặt Ngôn Thanh Hạm, kéo cả người cô đến trước mặt mình.
"Thanh Hạm.... chị tốt đẹp như vậy, thực sự khiến em nhịn không được... muốn chị."
Em yêu chị, rất yêu rất yêu. Yêu đến hận không thể hòa chị cùng là máu thịt của em, đem tâm này móc ra tặng cho chị.
Chỉ cần chị nguyện ý...
---///---
Tác giả có lời muốn nói: Ai yo~ hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục dòng chữ xanh nho nhỏ về thể loại nói xàm nói nhiều - chuyện lúc 8:00pm của Hiểu Bạo. Hôm nay đúng là ngày đen của tui, tui từ khi sáng đã không yên rồi. Kiểu như chân vừa chạm đất thì chuột rút, xuống lầu thì trật chân, sau đó về nhà giặt đồ, thì bị nắp máy giặt kẹp luôn cái tay. Một lần may, thì lần hai lần ba, tui đành gọi cho S tỷ tỷ, nói hôm nay tui gặp họa sát thân, địa vị vạn năm công của tui khó lòng giữ được! Tui bị nắp máy giặt đoạn ngón tay! (← cái này có ánh mắt bất đắc đi của S tỷ tỷ)
Vì vậy để thoát họa sát thân, tui đem rèm cửa sổ xuống lầu, để quần áo còn dư cho S tỷ tỷ tối về giặt. Kết quả, trong lúc tui đem rèm xuống lầu, thảm kịch đã xảy ra, đ*t cmn, gió lớn thổi đến, tui méo cả miệng, cái rèm cửa vừa giặt xong, bất hạnh rớt xuống đất, dính đầy bùn giơ.
Hu hu.... đúng là không may a, tui chỉ còn có một bộ đồ trên người thôi à. Tui cũng đã tưởng tượng thấy tối nay S tỷ tỷ về nhà xử tui thế nào nè. Nhất định nàng sẽ nắm mấy ngón tay này nhét và máy giặt, cho vào trong thì trời ơi ~ đứt lun rồi còn gì! vậy làm sao có thể 口! sao có thể 口 đây!
S tỷ tỷ: ngược lại loại người như người có giữ lại ngón tay cũng không cần dùng đến (nụ cười tà ác)
Hiểu Bạo: này, ai nói đó! ta đứt tay, ai dám cho ngươi tính phúc vậy?
S tỷ tỷ: (lấy một đống đồ chơi, búp bế bơm hơi của Hiểu Bạo từ trong ngăn kéo ra) ngươi đứt tay, ta cũng có thể tìm người khác để vui chơi với ta, còn ngươi ta nghĩ mấy cái thứ búp bế này chắc không ghét cái tay đứt của ngươi đâu.
Hiểu Bạo: ~~~~(>_<)~~~~