3 giờ sáng bệnh viện vắng vẻ không có người qua lại, âm thanh giày cao gót đạp trên đất vang lên thanh thúy. Ngồi trước cửa phòng cấp cứu, Ngôn Thanh Hạm ngốc lăng nhìn di động. Đột nhiên, bả vai bị giữ chặt, lực đạo rất lớn khiến vết thương sau lưng cô phát đau. Ngôn Thanh Hạm không phản kháng, chỉ giương mắt nhìn Lăng Vi đứng trước mặt mình.

"Cô ấy sao rồi? có nguy hiểm đến tính mạng không!?" nghe đối phương hỏi mình, Ngôn Thanh Hạm giật giật môi, cũng không phát ra được chút âm thanh nào. Có nguy hiểm tính mạng không? vấn đề này, ngay cả chính cô cũng không biết, thì trả lời Lăng Vi thế nào?

Nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh lo lắng khi nãy. Sau khi mình bỏ ra khỏi xe, quản gia cũng nhanh chóng đem theo người cùng xe cứu thương của Ngôn gia đến. Ngôn Thanh Hạm lúc đó cũng không quản đến hình tượng của mình, cô chỉ nhớ rõ mình như kẻ điên kêu bọn họ lấy đèn đường ra, gọi xe cứu thương đến đưa Lam Khiên Mạch đến bệnh viện.

Dọc theo đường đi, Ngôn Thanh Hạm nắm chặt tay Lam Khiên Mạch đã lạnh như băng không hề buông. Có lẽ nếu cô buông tay, thì người này sẽ tiêu tán như không khí biến mất khỏi thế giới này. Ngọn đèn trong xe rất sáng, có thể nhìn thấy máu trên người Lam Khiên Mạch vô cùng kinh khủng. Cho dù hôn mê, nhưng nàng vẫn không ngừng nôn ra máu, quần áo trắng trên người cũng đã bị nhiễm đỏ.

Trong châm kim, hộ sĩ nhìn thấy tay phải Lam Khiên Mạch toàn là máu, liền muốn tháo bao tay trái của nàng ra, may mắn Ngôn Thanh Hạm phát hiện ra, liền ngăn động tác họ lại. Cô biết, nữ nhân này không muốn mình biết được bí mật của nàng ngay lúc này. Cho nên, Ngôn Thanh Hạm nguyện ý tiếp tục chờ, cho đến ngày Lam Khiên Mạch chủ động thực sự thẳng thắn với mình.

Thật vất vả đến bệnh viện, nhìn thấy Lam Khiên Mạch bị đẩy vào phòng cấp cứu, Ngôn Thanh Hạm cảm giác như khi còn cùng đối phương ở sân bay. Nhìn người mình yêu xoay người đi khỏi, còn mình chỉ có thể bất lực đứng tại chỗ, không có cách nào giữ lại, không cách nào ngăn lại. Đây không thể dùng lạc lõng hay khổ sở để hình dung sự cảm thụ này, mà là cảm giác vô lực dâng lên từ đáy lòng.

Khi tất cả mọi dũng khí tiêu thất theo sức mạnh không còn, Ngôn Thanh Hạm để mặc nhân viên y tế xử lý vết thương, sau đó lại quay trở về trước cửa phòng cấp cứu. Cô rất muốn biết, thật ra thì làm sao một người có thể vì mình mà không cần tính mạng? nếu như trước đây nghe hỏi như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng chỉ cảm thấy kẻ hỏi kia đúng là mộng tưởng. Nhưng mà, khi cô thật sự gặp được người đó, thì trong lòng thật không nỡ chút nào.

Đèn đường nặng như vậy, Lam Khiên Mạch đã dùng hết bao sức lực mới có thể chịu đựng được như vậy? nữ nhân kia rõ ràng đã yếu đến nỗi hô hấp cũng run rẩy, nhưng vẫn sợ mình lo lắng mà lừa gạt không dám nói ra. Nghĩ đến bộ dạng Lam Khiên Mạch khi được cứu ra, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy trong lòng quặn thắt đau đớn không chịu nổi, cánh mũi cũng đau xót muốn chết.

Chính mình sao có thể đáng giá được Lam Khiên Mạch đối xử như vậy?

"Xin lỗi, tình hình cụ thể, tôi cũng không biết rõ." Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng trả lời, thấy biểu tình Lăng Vi lo lắng, cô chỉ cảm thấy hổ thẹn không ngớt. Đúng là sự cố lần này căn bản không phải ngoài ý muốn, mà là có người cố ý sắp đặt, mục tiêu chính là mình. Nếu không phải Lam Khiên Mạch cứu cô, thì có thể cô đã bị đèn đường đè chết rồi.

"Ngôn Thanh Hạm, cô đùa gì vậy hả? tình hình  cô ấy thế nào, sao cô lại không biết? cô ấy chính là vì cứu cô, mới thành như vậy!" Lăng Vi gào thét Ngôn Thanh Hạm, viền mắt cũng dần đỏ lên. Bộ dạng cô nhìn như muốn ăn thịt người, Tạ Sương Sương và Tả Tĩnh Nhan lại cùng nhau chạy đến ngăn cô lại, sợ người này sẽ phát điên mà động thủ với Ngôn Thanh Hạm.

"Lăng Vi, cô nổi điên cái gì vậy? biết chuyện xảy ra như vậy rồi, ai cũng đâu muốn thấy. Cho dù muốn trách, cũng phải trách kẻ đã giở trò với máy móc trong xe kìa, cô cần gì phải làm loạn với Ngôn Ngôn!" Tạ Sương Sương bất mãn nói, cô thật sự chán ghét tính tình manh động của Lăng Vi. Cô lợi hại như vậy sao không tìm hung thủ đứng sau chuyện này đi a, nổi nóng với Ngôn Thanh Hạm làm gì!?

"Chuyện này không cần cô nói tôi cũng biết. Chiếc xe kia có kể động tay, tôi sẽ điều tra. Cho dù là ai, hắn cũng chết chắc rồi!" Lăng Vi nói xong, ngồi xuống ghế, móc ra một điếu thuốc nhóm lên. Chỉ cô chưa kịp hút một hơi nào, thì có y át chạy đến, vô cùng lịch sự nói với cô chỗ này cấm hút thuốc.

"Đ*t , lão nương phiền chết đi được lại còn không cho tôi hút thuốc!" Lăng Vi thấp giọng mắng, khó chịu đưa tay đỡ đầu. Lúc này, cô cảm giác vai trầm xuống, ngẩng đầu lên chính là Tả Tĩnh Nhan đang đứng cạnh mình. "Có chuyện gì vậy?" Lăng Vi không được tự nhiên thân thiết, lén lau đi nước mắt trên mặt mình. Cô cũng không muốn Tả Tĩnh Nhan nhìn thấy mình chật vật như vậy, vô cùng ảnh hưởng đến hình tượng.

"Ra ngoài hút đi, tôi đi với cô." âm thanh nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu, ngay sau đó, tay mihf nhẹ nhàng bị kéo đi. Bàn tay kia rất ấm, rất nhẵn, giống như kẹo ngọt, khiến người ta không nhịn được muốn bóp vài cái. Lăng Vi ngây ngốc đi theo Tả Tĩnh Nhan ra ngoài, cô không hề biết biểu tình lúc này của mình mê gái đến khinh bỉ thế nào.

Hai người cùng nhau ra khỏi bệnh viện, đứng trên sân cỏ, Lăng Vi mặc kệ quần áo có dơ hay không, cũng không sợ người qua đường nhìn thấy, trực tiếp ngồi bệt xuống đất. Cô nhìn Tả Tĩnh Nhan còn đứng đó, không suy nghĩ nhiều liền cởi áo khoác của mình ra trải xuống. "Này, lại đây ngồi đi, cô cũng mệt cả ngầy rồi."

Lăng Vi nói vỗ cái áo đã trải trên đất. Hai người sau khi ra khỏi nhà hàng không có đến bênh viện, mà cùng nhau đến nhà Lăng Vi. Hai người cũng không tính là bạn bè, quan hệ lúng túng một là uy hiếp còn một là bị uy hiếp. Nghĩ đến Lăng Vi có ý với mình, nhìn lại cũng chỉ có hai người các nàng trong nhà. Tả Tĩnh Nhan cảm giác mình đang lao vào miệng cọp, vô thì dễ mà ra thì khó.

Ngồi trên sofa, Tả Tĩnh Nhan giả vờ bình tĩnh uống trà, trong lòng đã rối bời thành một đống. Nàng biết Lăng Vị có học võ, cũng biết sức cô ấy rất lớn. Nếu như cái người này muốn làm gì mình, nàng sợ là đến cả sức chống cự mình cũng không có.

"Nhan Nhan, chúng ta cùng xem phim trước một chút, sau đó cùng tắm rồi ngủ được không?" lúc này, Lăng Vi đột nhiên lại gần nói. Nghe cô nhấn mạnh hai chữ kia, trong lòng Tả Tĩnh Nhan thầm kêu không tốt, cơ hồ theo bản năng liền đứng dậy, chuẩn bị nhấc chân bỏ đi.

"Rất xin lỗi, Lăng tiểu thư, hôm nay tôi hơi mệt, nên xin về trước." Tả Tĩnh Nhan nó, đi ra cửa, nhưng khi nàng vặn chốt cửa, thì phát hiện chốt cửa có vặn kiểu gì cũng không nhúc nhích, mà trên chốt còn có hệ thống mật mã.

"Nhan Nhan, đừng có phí sức nữa, không có mật mã của tôi, thì cánh cửa này không không mở ra đâu." không biết khi nào, Lăng Vi đã đứng đằng sau nàng. Nhìn ánh mắt đối phương đầy ám muội, Tả Tĩnh Nhan giận tái mặt, dùng hai tay che chở trước ngực. Động tác nhìn như cường thế, nhưng thực chất đang biểu hiện không có cảm giác an toàn.

Thấy Tả Tĩnh Nhan lộ ra biểu tình có chút tức giận, Lăng Vi cũng không nói gì, chỉ như vậy tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng. "Lăng tiểu thư, tôi đồng ý xem phim với cô, nhưng tôi hy vọng cô không nên làm những chuyện khác trong khi coi phim." Tả Tĩnh Nhan nói xong, lần nữa quay về sofa ngồi. So với tắm chung rồi ngủ, thì ngồi coi phim khả năng nguy hiểm vẫn nhỏ hơn.

Vì đề phòng Lăng Vi cho mấy thứ kỳ quái vào coi, Tả Tĩnh Nhan cố ý chọn một bộ có thể loại về lịch sử cho vào. Hai người ngồi xem một hồi, không biết ai khép mắt trước, ai bế người nào trước. Nói chung là có giường không ngủ, mà ngủ luôn trên sofa. Cũng không lâu sau, trong lúc hai người đang ngủ say, quản gia Ngôn gia liền gọi điện đến. Nói cho các nàng biết, Lam Khiên Mạch và Ngôn Thanh Hạm bị tai nạn.

"Cô thật thoải mái, cái áo hơn mấy vạn cũng để trên đất được." ngồi bên cạnh Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan nhỏ giọng nói. Nàng cảm thấy đêm này đối với mình mà nói là một buổi tối kỳ diệu. Từ sau khi gặp phải Lăng Vi, nàng cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày mình ngồi chung một chỗ với người này trong yên lặng, thậm chí là ôm nhau ngủ trên sofa. Nghĩ tới khi nãy mình đè lên ngực đối phương ngủ say sưa như vậy, Tả Tĩnh Nhan có chút ngượng ngùng sờ mũi một cái.

"So với cô, thì mấy vạn này cũng chả là gì." nữ nhân là động vật thích nghe lời ngon tiếng ngọt, tuy Lăng Vi có chút thô tục, nhưng nghe ra cũng chân thực không sai chút nào. Nhìn khuôn mặt cô từ một bên, mặc dù ngàn đèn rất tối, nhưng Tả Tĩnh Nhan vẫn có thể nhìn thấy được từng dòng nước mắt trong suốt. ''Muốn khóc thì khóc đi! Đừng chịu đựng.'' Tả Tĩnh Nhan nói, vỗ nhẹ lên vai Lăng Vi. Cảm giác người kia run rẩy, nàng chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, giống như bị côn trùng cắn.

''Con mẹ nó, cô nói Lam Khiên Mạch ngu xuẩn kia sao có thể làm cái việc ngu xuẩn đến như vậy chứ? Bình thường lão nương cho nàng 1 vạn tệ kêu nàng khiêng cái bàn nàng còn không thèm làm, lần này lại đi đỡ cho nữ nhân Ngôn Thanh Hạm kia cả cái đèn đường. Đ*t cmn, cái thứ đồ choie kia nặng như vậy, con nhỏ còn học đòi người ta đỡ dùm. Cô nói đi con nhỏ có đáng khinh không? Tôi còn ở đây vì cô ta thương tâm khổ sở, mà tôi còn cmn bị coi thường nữa!''

Lăng Vi kéo Tả Tĩnh Nhan ôm vào ngực chửi ầm lên, nghe thì giống như trách cứ, nhưng thật sự là đang lo lắng, Tả Tĩnh Nhan mỉm cười, tự tay ôm lại Lăng Vi. ''Yên tâm, cô ấy sẽ không sao đâu.'' Đó không phải là câu kỳ vọng bình thường, mà là sự tin tưởng kiên định. Tả Tĩnh Nhan cũng không nghĩ là Lam Khiên Mạch sẽ đoản mệnh như vậy, nàng cũng không muốn Lăng Vi lại khổ sở thêm.

''Phải, tôi cũng tin là cũng tin là cô ấy sẽ không có chuyện gì, nếu con nhỏ chết bầm kia mà có gì, tôi sẽ đem mấy việc ngu xuẩn mà cô ta hay làm nói hết cho Ngôn Thanh Hạm, cho cô ta chết cũng bị cười nhạo.''

''Ah... Cô lại có ý xấu rồi. Bất quá, làm như vậy cũng hợp với tính cách của cô, hoàn toàn hư hỏng.'' Tả Tĩnh Nhan nói xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Thân thể của nàng cũng mệt lắm rồi, so ra cũng kém hơn mệt mỏi trong lòng tích lũy nhiều năm. Nàng mang theo mặt nạ giả dối đã lâu. Làm nghệ sĩ, mỗi ngày nàng phải đối mặt với ký giả ở mọi nơi, còn phải đối mặt với quan hệ đủ loại trong giới giải trí. Tuổi tác càng lớn nàng phát hiện những chuyện mình gánh được cũng càng lúc càng ít đi.

Trong ấn tượng của Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi là một phú nhị đại dựa vào tiền cha mẹ đi khắp nơi gây họa. Nhưng sau vài ngày tiếp xúc, dường như nàng cảm nhận được đối phương cũng không hề hư hỏng như nàng đã nghĩ. Cô thẳng thắn luôn tự nói với mình, cô ấy là xã hội đen. Cô giết người, buôn lậu thuốc phiện, không chuyện ác nào không làm, nhưng xưa nay chưa hề phạm vào quy tắc hay sự chân thật của chính mình.

Cô mỗi ngày đều chạy đến đoàn phim quấy phá mình, nhìn qua thì toàn hành vi khiến người khác chán ghét, nhưng chung quanh lại chỉ toàn cẩn thận và thân thiết. Cô ấy biết khi nào mình khát nước liền đem nước đến, mỗi ngày đều mang một phần cơm nước tới cho mình, càng biết khi mình mệt mỏi chán nản thì đến làm phiền mình, để mình quên đi những chuyện cũ khổ sở.

Thấy bộ dạng Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan rất muốn tổng hợp lại mọi thứ gặp nữ nhi chưa thấy qua một lần. Mấy năm gần đây, nàng có dùng chút tiền thuê thám tử tìm kiếm tung tích nữ nhi. Nhưng hơn mười mấy năm qua đi, đứa nhỏ kia lại chưa bao giờ xuất hiện qua, như là mất tích khỏi thành phố X này, tìm không được hành tung.

Nàng biết, nếu con gái mình còn sống, chắc cũng không cách tuổi Lăng Vi bao nhiêu. Nếu như coi đối phương đối đãi như con gái, dường như cũng sẽ không đáng ghét như vậy nữa. Tả Tĩnh Nhan nghĩ như vậy, chỉ là nàng không có phát hiện, sâu trong lòng nàng, cho tới giờ vẫn không hề coi Lăng Vi như con gái mà đối đãi.

"Ngôn Ngôn, trên người bồ cũng bị thương, đi nghỉ ngơi một chút đi! chỗ này có mình rồi." nhìn hai người dưới lầu ôm nhau, Tạ Sương Sương xoay người, nói với Ngôn Thanh Hạm. Lăng Vi không nỡ bỏ Lam Khiên Mạch, cô cũng không nỡ bỏ Ngôn Thanh Hạm. Nữ nhân luôn ưu tú hoàn mỹ như vậy, làm gì có lúc nào chật vật được?

"Tiểu Sương, không sao đâu, cứ để mình canh chừng! Mình muốn nhìn thấy nàng đi ra trước tiên." Ngôn Thanh Hạm nói, đưa hai tay chống đầu phát đau. Lúc này, hành lang lại truyền đến tiếng bước chân, hai người cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy được người kia thì cả hai đều trầm xuống.

Đó là lão nhân mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, mặc dù tóc đen trên đầu đã điểm bạc nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn không có quá nhiều nếp nhăn. Hắn chống gậy đầu rồng chầm chậm đi tới, như đang săn bắt nhìn quanh phòng cấp cứu một lần, cuối cùng rơi trên người Ngôn Thanh Hạm.

"Ông ngoại, sao ông lại đến đây?" không sai, lão nhân nghe tin chạy đến chính là Mạc Lâm. Ngôn Thanh Hạm đứng lên, nhìn sắc mặt đối phương không được tốt, nhẹ giọng hỏi.

"Ta nghe nói, cháu xảy ra chuyện, liền tới đây. Cháu xem cháu đi, bị thương thành như vậy rồi, sao còn không đi nghỉ? viện trưởng Trần, phiền ông dẫn Ngôn Ngôn nhà ta đi nghỉ đi."

"Dạ dạ dạ, Mạc thủ trưởng, tôi sẽ đưa Ngôn tiểu thư đi nghỉ liền." nam nhân là viện trưởng Trần chân chó nói, Ngôn Thanh Hạm định cự tuyệt, thì cửa phòng cấp cứu lúc này chợt mở ra. Ngay sau đó, là Lam Khiên Mạch nằm trên giường bị đẩy ra ngoài.

"Bác sĩ! cô ấy thế nào rồi?" Ngôn Thanh Hạm bất chấp lời Mạc Lâm nói, liền chạy đến chỗ bác sĩ điều trị chính. "Bệnh nhân vì bị vật nặng đè ép trong thời gian dài dẫn đến xuất huyết bên trong, xương vai nhỏ có dấu hiệu gãy lìa. Hiện tại tôi đã cầm máu cho cô ấy, nhưng cơ thể bệnh nhân vì thiếu máu cùng dinh dưỡng trong thời gian dài sức khỏe yếu ớt, nên mất rất lâu mới tỉnh lại được."

Nghe bác sĩ nói xong, Ngôn Thanh Hạm rốt cuộc cũng thở dài một hơi. Cô vuốt khuôn mặt trắng bệch của Lam Khiên Mạch, đau lòng giúp nàng vén lên sợi tóc lộn xộn.

"Tiểu Mạch, em không sao rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play