"Cởi xuống hết được không?" Tầm mắt vì nhắm hơi lâu có chút mơ hồ, Ngôn Thanh Hạm khép hờ đôi mắt nhìn Lam Khiên Mạch đang nằm trên người mình. Há miệng một cái nhưng cũng phát ra được tiếng nào. Cô biết đối phương đang trưng cầu ý kiến của mình, biết rõ làm như vậy thì sau đó cũng sẽ phát sinh thay đổi. Trong lòng cũng không muốn cự tuyệt, thậm chí còn có mong đợi mơ hồ.
Lam Khiên Mạch tất nhiên sẽ đem ánh mắt còn lóe lên sự băn khoăn của Ngôn Thanh Hạm rõ ràng thu vào trong mắt, cô không hề thúc giục, cũng không làm động tác dư thừa, chỉ nhẹ nhàng nằm trên người cô ấy, đưa tay vuốt ve mái tóc đen dài nhu thuận của cô ấy. Cho đến khi trên đỉnh đầu truyền xuống một tiếng ừ nhỏ xíu không thể ngửi được, môi cô mới cong lên, lộ ra nụ cười trong veo.
"Đừng sợ, tôi sẽ để cô được thoải mái." Được sự cho phép Lam Khiên Mạch lên tiếng an ủi, cô biết làm như vậy đối với người luôn sống trong nhung lụa, đối với một đại tiểu thư được dạy dỗ cực tốt như vậy mà nói đều là xa lạ. Ngay cả Lam Khiên Mạch cũng không biết tại sao mình đối với Ngôn Thanh Hạm lại cố chấp như vậy, bất quá cô gái này về tướng mạo cùng vóc người chỉ xuất chúng có một chút thôi, thật sự chẳng lẽ lại đáng gia cho mình phấn đấu quên mình mà đi trêu chọc hay sao?
Nói cho cùng, thì trong lòng kia là chấp niệm hay quấy phá đây.
Lý trí nói cho Lam Thiên Mạch biết, Ngôn Thanh Hạm cũng không phải à một người cho mình chọc nổi. cho dù mình sinh ra sự hiếu kỳ cực lớn cùng hứng thú với cô ấy, nhưng những thứ này cũng không thể tạo ra cơm ăn, hay là mạng sống. Cô vẫn không thể chết, cho dù là sống không còn ý nghĩa gì nữa, cô vẫn muốn ở lại trên đời này, cho dù chỉ là được hít thở thêm không khí mới cũng rất tốt rồi.
Những đạo lý này Lam Khiên Mạch đều hiểu, nhưng cô vẫn không cách nào khống chế được hai tay của mình, muốn vuốt ve thêm, muốn thương yêu cổ đồng thể hoàn mỹ này. Ngôn Thạnh Hạm có vóc người rất đẹp, căn bản không thua kém mình. Khi cái bra được tháo xuống, cho dù đang nằm ngửa trên giường nhưng bộ ngực vẫn ngạo nghễ đứng thẳng trước mắt. Nhụy hoa màu hồng xinh xắn đứng trên chóp đỉnh, có lẽ nhận ra được mình đang theo dõi nó, nên tự mình co rút đầu lại, giống như một cô gái nhỏ lần đầu tiên cởi quần áo trước mặt bạn trai, toàn thân đều tràn đầy khí tức cấm dục.
"Phản ứng này thật đáng yêu, nơi này ngoại trừ chính cô thì tôi chính là người đầu tiên nhìn thấy?" Nghe Lam Khiên Mạch hỏi như vậy, Ngôn Thanh Hạm khẽ gật đầu, ngượng ngùng đưa cánh tay lên che mặt mình. Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt người khác cởi quần áo, cho dù là lúc cùng Chu Ninh làm chuyện ấy, thì cũng đều là hắn cởi quần áo trước mặt cô sau đó thì nôn đến thần trí mơ màng, nào còn nghĩ tới chuyện cởi quần áo vô ích kia?
"Bình thường có sờ qua không?:
"Chỉ lúc đi tắm thôi." Ngôn Thanh Hạm thành thật trả lời, giọng tự nhiên không giống giả vờ, nói chuyện cũng hết sức bình thường.
Luôn luôn là một cục cưng như cô cho đến giờ cũng không hiểu được dục vọng là cái gì, cho dù biết giữa nam và nữ sẽ phải làm chuyện ấy, nhưng cũng chưa bao giờ một mình lén đi tìm hiểu. Cô không có tính vọng tưởng, lại càng không có tính xung động. Trên phương diện tính tình, căn bản là một cô gái hệt như tờ giấy trắng. Cô như vậy, thì làm sao biết rảnh rỗi mà chạm vào chỗ đó?
"Qủa nhiên là cô gái ngoan, bất quá cứ tiếp tục như vậy, là không thể thực hiện được. Chỉ có tình ái mới khiến cho nữ nhân vừa trổ mã càng thêm xinh đẹp, trên người đang thiếu thốn nhất chính là hương vị của nữ nhân." Ngôn Thanh Hạm nghe cũng không hiểu lời Lam Khiên Mạch nói, đây là lần đầu tiên có người nói cô không giống như nữ nhân. Nghĩ lại hình dáng của mình, tóc dài, không có xương ở cổ, không có mọc râu, có ngực, vóc người cũng là của phụ nữ, thường xuyên mặc váy mang giày cao gót. Mình như vậy, tại sao lại không có hương vị của nữ nhân?
"Tiểu ngu ngốc, tôi không có nói loại hương vị này của nữ nhân, mà là một loại mùi vị khi đàn ông ngửi được sẽ cảm nhận thấy là mùi vị của sự cứng rắn. Cô nhìn qua như một đóa hoa sen thánh khiết kiêu ngạo, tôn quý mà không thể xâm phạm. Người bình thường vừa nhìn thấy cô thì cũng chỉ nghĩ tới cô là người ưu nhã tôn quý như thế nào, căn bản sẽ không để mắt đến trên người cô. Bộ dạng cô như vậy, phần lớn trên giường đàn ông đều không thích nga."
"Vậy tại sao cô còn muốn làm những chuyện này với tôi?" Nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm có chút bất mãn hỏi ngược lại. Làm việc từ trước đến giờ luôn đạt được hoàn mỹ nhất định không bao giờ để sai sót, lại rất ít khi bị người phê bình. Hôm nay lại bị Lam Khiên Mạch nói như vậy, trong lòng cũng có chút tư vị không phải.
"Bởi vì tôi là nữ nhân a, tôi thích cô, như vậy đủ lí do chưa?"
"Xin lỗi, nhưng tính hướng của tôi rất bình thường."
"Nhưng là người ta không bình thường nha."
"Cô thích con gái?"
"Dĩ nhiên, tôi cũng giống như cô vậy là một nữ nhân hạnh phúc. Từ sau khi cô bước vào cửa tôi đã chú ý đến cô, cô cao quý, ưu nhã, xinh đẹp, toàn thân cao thấp hoàn mỹ như một nữ thần. Tôi rất muốn biết, kết quả thì chuyện gì mới có thể khiến cho cô tháo xuống cái mặt nạ ngụy trang kia, làm sao có thể khiến cô nằm dưới người tôi biết nhận lấy sự hầu hạ này, vì tôi điên cuồng. Bây giờ, mục đích này dường như tôi phải đạt tới được."
"Cô tốt nhất không nên đắc ý quá sớm, bây giờ nói những lời này..." Ngôn Thanh Hạm còn chưa nói xong, lúc này, một ngón tay đã đặt trên cánh môi của cô, khiến cô không cách nào mở miệng.
"Xuỵt... không cần phải mất hứng, quần áo cô còn chưa cởi xong." Lam Khiên Mạch vừa nói, đem nụ hôn rơi vào giữa ngực Ngôn Thanh Hạm, từ từ dời hướng xuống dưới.
Nhìn thấy cái quần lót màu tím nhạt xuất hiện trước mắt, tấm vải mỏng manh căn bản cũng không thể che dấu được cảm dỗ tản mát từ bên trong. Một mảng rừng cây không quá rậm rạp như ẩn như hiện bại lộ bên dưới lớp vải mỏng, nhìn như vậy thôi cũng đã khiến cho Lam Khiên Mạch cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Cô đưa tay nhẹ cởi quần lót xuống, cuối cùng, dùng răng cắn lấy, chậm rãi kéo ra. Cùng lúc đó, cô cảm giác được Ngôn Thanh Hạm tay đang nắm chặt lấy ra trải giường.
"Lam Khiên Mạch..." Khi phòng tuyến cuối cùng của thân thể hoàn toàn bị sụp đổ, Ngôn Thanh Hạm kẹp chặt hai chân, thật sự không biết làm gì nên gọi tên Lam Khiên Mạch. Vào lúc này, nơi tư mật nhất của mình lại bị một nữ nhân lần đầu gặp mặt nhìn xem. Hệt như một người tập võ bị một kẻ khác tóm được mạng vậy, thấp thỏm lo lắng nhưng cũng không biết phải làm gì.
"Đừng sợ, tôi sẽ không tiến vào đâu, sẽ không làm cho cô thấy đau, tôi chỉ muốn nhìn nó một chút mà thôi. Ngoan, tách hai chân ra một chút." Giọng nói Lam Khiên Mạch hết sức nhẹ nhàng và chậm, hợp với khuôn mặt vô hại của cô, giống như mẹ hiền đang dỗ con mở cửa ra. Trên thực tế, thì đúng là cô đang mở một cánh cửa, một cánh cửa nơi cất dấu vô số bảo tàng.
Rõ ràng là lời nói vô cùng dâm mỹ, nhưng Ngôn Thanh Hạm lại cảm thấy giống như là thần chú đánh vào lòng mình, khiến cô không tự chủ được mà làm theo. Nhìn thấy hai chân khép chặt lại mở ra lần nữa, Lam Khiên Mạch cười nơi bị dồn nén trong đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào địa phương thần bí đang nằm chính giữa kia, cũng không hề dời tầm mắt đi.
Đúng như cảm giác của Ngôn Thanh Hạm, đóa hoa của cô cũng phá lệ mà bảo thủ khắc chế. Bốn cánh hoa căng mềm quyện dính vào một chỗ, bọc lại hoa hạch cùng nhụy hoa bên trong đó. Rõ ràng đã làm nhiều chuyện như vậy, nhưng nó lại không có dấu vết của chút ướt át nào, lại khô khốc sạch sẽ như một đứa trẻ sơ sinh.
Chỉ mới nhìn như vậy, Lam Khiên Mạch chỉ muốn liền một hớp mà nuốt trọn đóa hoa cấm dục kia. Vì vậy, cô từ từ cúi đầu, càng nhích càng gần. Cũng may cô không phải là một người vội vàng, cuối cùng thì sắp chạm vào bông hoa kia lại kịp dừng lại. Nhìn những cánh hoa kia so với lúc nãy còn muốn co chặt hơn, bọn chúng cũng không phải hoa sen cao ngạo thanh cao, cũng không phải tình yêu hoang dã của hoa hồng, càng không phải yêu quái thần bí mị hoặc màu lam.
Mà lại là một cây mắc cỡ khả ái nhưng nhát gan, khi có người đến gần, thì lại giống như con rùa liền chui tọt vào trong vỏ mà trốn.
"Rất đẹp."
"Cô nói gì?" Đang còn trong trạng thái mắc cỡ nên Ngôn Thanh Hạm cũng không nghe rõ Lam Khiên Mạch nói gì, chỉ có thể hỏi lại.
"Tôi nói, đóa hoa bên dưới này của cô rất đẹp. Nếu như khiến nó ướt thì sẽ càng thêm hoàn mỹ."
"Đừng nói..."
Ngôn Thanh Hạm vô cùng hối hận chính mình uổng công vô ích đi hỏi cô ấy là cô vừa nói gì, không hỏi, thì cũng sẽ không nghe được những lời mắc cở này. Cô cũng không đoán được Lam Khiên Mạch sẽ làm gì tiếp theo, lại càng không hiểu tại sao cô ấy lại nhìn đến chỗ đó của mình lâu như vậy. Ngay chỗ địa phương mắc cở này chính cô còn chưa từng xem qua, nhưng hôm nay lại bị cô gái này nhìn hết mọi chỗ...
Vì để giải bỏ khẩn trương cho Ngôn Thanh Hạm, Lam Thiên Mạch đưa hai tay mình ấn hai bắp chân cô xuống. Bên trái là phần vải vóc hơi chút sần sùi có xúc cảm, bên phải chính là bàn tay trơn bóng nhẵn nhụi. Ngôn Thanh Hạm cảm giác thân thể mình trở nên có chút kỳ quái, luôn luôn mát lạnh như cô lại cảm thấy phá lệ nóng ran. Mà không chỉ đơn thuần là làn da bên ngoài nóng lên, mà càng nhiều hơn chính là nhiệt độ phát ra từ bên trong cơ thể mình.
"Sao cô không tháo cái bao tay bên kia xuống?" vì hóa giải lúng túng, Ngôn Thanh Hạm tùy tiện hỏi một chút, nhưng lại phát giác biểu tình Lam Khiên Mạch nháy mắt có chút cứng ngắc. "Không có gì, chẳng qua chỉ là thói quen mà thôi. Ngôn Thanh Hạm, chúng ta cùng chơi một trò chơi được không?" Lam Khiên Mạch hỏi xong cũng không có chờ trả lời mà liền xoay người xuống giường, nhìn cô kéo một cánh cửa khác trên tường đi vào đó. Lúc này Ngôn Thanh Hạm mới phát hiện căn phòng này còn có một gian phòng ngăn ra, chẳng qua cửa kéo được làm cực kỳ kín đáo, không nhìn kỹ căn bản cũng không tìm được.
Không lâu sau thì thấy Lam Khiên Mạch bưng một cái khay đi ra, trên khay có một bình trà, hai cái ly bằng gốm và một cái bút lông, Ngôn Thanh Hạm cũng không biết cô ấy mang những thứ này ra làm gì, nhưng trực giác nói cho cô biết là liên quan đến trò chơi lúc nãy vừa hỏi.
"Xin lỗi, để cô đợi lâu, miệng khát sao?" Lam Khiên Mạch vừa nói vừa rót một ly trà đưa cho Ngôn Thanh Hạm, không nói thì không cảm thấy, lúc này bình tĩnh lại, ngược thật sự có chút khát. Ngôn Thanh Hạm khép hai chân ngồi dậy, một tay che đi phong cảnh trước tay còn lại đón lấy ly trà Lam Khiên Mạch đưa cho uống một hớp nhỏ.
Mùi trà tươi mát thông qua cổ họng lan rộng xuống toàn thân, ngay cả tầm mắt cũng trở nên tỉnh táo rất nhiều. Ngôn Thanh Hạm có chút không dám tin nhìn vào trong ly trà, không nghĩ tới một nơi như vậy lại có được trà chính gốc Thiết Quan Âm. "Sao vậy?" nhìn thấy biểu tình cô như đang suy nghĩ, Lam Thiên Mạch hỏi nhỏ.
"Cô cũng thích uống trà?" Ngôn Thanh Hạm có chút không tin được hỏi, trong ấn tượng của cô, loại nữ nhân giống như Lam Thiên Mạch luôn thích hưởng lạc , thích nếm trải cùng những đột phá mới của một cô gái trẻ. Các cô ấy luôn thích âm nhạc có phong cách cá tính riêng, xem coffee và rượu như mà sinh mạng. Còn chuyện như ngồi thưởng thức trà thế này, cùng với cô dường như không bao giờ có.
"Cũng không phải là đặc biệt thích, lúc không có trà thì sẽ uống coffee." Lam Khiên Mạch vừa nói, vừa né người để ly lên bàn. Lúc này, Ngôn Thanh Hạm lại phát hiện trên người cô ấy lại có một cổ khí chất thường thấy. Đó là chỉ xuất từ nhà giàu có mới có được quý đó, mà nhiều nữ nhân phong nguyệt có muốn bắt chước cũng không được.
Cô biết lòng người luôn tính toán, làm người cũng phải biết xử sự tiến thoái vừa lúc, làm việc trong một hội quán như vậy, nhưng từ trong xương lại không nhìn thấy một chút hèn mọn, ngược lại còn lộ ra sự tự tin không nhìn thấy đáy. Liên tưởng đến mọi thứ phát sinh vừa nãy còn có cách nói chuyện cùng với tướng mạo của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy dường như đối phương cũng không phải chỉ là một kỹ thuật viên đơn giản như vậy. Có lẽ, sau lưng cô còn cất giấu một bí mật về thân phận khiến cho mình phải ngạc nhiên.
"Cha mẹ cô..."Đang lúc cô muốn tiến thêm một bước dò hỏi thông tin của Lam Khiên Mạch, thì thái độ người nọ trở nên khác thường liền áp lên người mình. Ly trà rớt xuống đất vang lên một tiếng xoảng, ngay cả trên giường cũng lún xuống mấy phần. "Nói nhảm nhiều như vậy, cũng nên bắt đầu trò chơi của chúng ta rồi."
Nghe qua những lời này, Ngôn Thanh Hạm không biết làm sao nhìn người đang nằm trên người mình, chỉ thấy trong tay trắng nõn của Lam Khiên Mạch cầm một vật thể vừa ốm vừa dài, bất ngờ chính là cây bút lông khi nãy.