Nghèo khó, bệnh tật, ầm ĩ, vùng vẫy, ngây thơ, dốt nát, sa đọa. Trong giấc mơ người phụ nữ mang đủ những yếu tố kia đang qùy xuống đất, từng cá khó khăn không ngừng đánh lên người cô, khiến cô dần mất đi sự ngây thơ, ước mơ, cuối cùng chỉ còn lại vỏn vẹn nhân tính lột xác thành kẻ buôn thành thục.
Đã từng không chỉ một lần tự hỏi mình, nếu sớm biết sẽ thống khổ như bây giờ, cô sẽ dám làm những chuyện kia không. Câu trả lời, vẫn là có. Tả Tĩnh Nhan không hối hận quyết định của mình với bất kỳ ai, cô biết, từ đầu tất cả mọi thứ cũng không phải do cô muốn làm, mà là cô không làm thì không được. Làm, thì sẽ không còn cuộc sống tôn nghiêm. Không làm, cô sẽ mất người thân, tự do, kể cả tính mạng.
Vì vậy cô chọn cách sống lại từ dục hỏa. Cô tự nói với mình, không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải thoát khỏi ác mộng đã từng có kia. Chỉ là có lúc cô sẽ phải mệt, có lúc sẽ không được giúp, cũng không có ai bên cạnh mình. Hy vọng nhỏ này đối với người khác chỉ là mong muốn bình thường, nhưng đối với một người như cô lại là hy vọng xa vời.
Có lẽ đây là trừng phạt trời cao dành cho cô, đã như vậy cô cũng nên tiếp nhận.
''Chị Tĩnh Nhan! Chị cảm giác sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không!?'' Tiếng huyên náo có chút ồn ào vang bên tai, Tả Tĩnh Nhan chớp chớp hai mắt còn đang mờ, khi thấy mặt Tạ Sương Sương còn đang lo lắng ngồi bên cạnh mình, cách đó không xa còn có một nữ nhân đang đứng đó, là người đã từng có duyên gặp qua một lần Ngôn Thanh Hạm.
''Tôi không sao, cám ơn cô đã đưa tôi đến bệnh viện.'' Tả Tĩnh Nhan không như mấy bệnh nhân khác vừa tỉnh liền hỏi tôi đang ở đâu đây, đối với tinh trạng thân thể của mình cô rất rõ ràng. Cô biết bệnh của mình rất nghiêm trọng, cũng biết thân thể này đã sớm không còn như lúc trẻ không thẻ chịu được nhiều dày vò, nhưng lại không muốn đi bệnh viện, thậm chí còn làm liều hút thuốc uống rượu. Kết quả ngược lại còn mang thêm phiền phức cho vạn bè bên cạnh, thật là không nên.
''Chị Tĩnh Nhan, chị có biết là chị hù em sợ muốn chết không hả? Bus sẽ nói chị sốt cao không lùi, còn có rượu độc càng nặng hơn. Nếu đưa đến chậm, rất có thể chị sẽ...'' nói tới đây âm thanh Tạ Sương Sương cũng đã nghẹn ngào. Nhìn cái người có gương mặt nhu là con nít này, cười lên luôn giống như một tiểu cô nương nhưng lại là nữ nhân thất thố trước mặt mình. Tả Tĩnh Nhan tốn sức đưa tay vỗ vai cô một cái, ý muốn cô biết mình không sao, đừng quá buồn.
''Tiểu Sương, xin lỗi, tôi không biết đột nhiên cô sẽ đến. Tôi tính gọi trợ lý đến đưa tôi đi bệnh viện, nhưng bệnh có hơi nặng, cho nên quên mất di động để ở đâu.'' Nghe Tả Tĩnh Nhan giải thích, Tạ Sương Sương trên mặt vốn muốn khóc lại càng già dặn hơn, ngay cả Ngôn Thanh Hạm đứng một bên cũng không khỏi ngẩn người.
Ai mà ngờ được, một người phụ nữ trưởng thành như Tả Tĩnh Nhan lại làm chuyện ngây thơ cẩu huyết đến như vậy?
"Chị Tĩnh Nhan, xem ra em nên kiểm tra lại quan hệ với chị một chút. Chị đã là một minh tình rồi, sao trong lúc quan trọng như vậy lại đần như vậy chứ? nếu không phải em gọi Ngôn Ngôn đến chở hai người chúng ta ra ngoài, ngày mai chị lại lên trang nhất trên báo nữa cho xem!"
"Tiểu Sương." Tạ Sương Sương nóng lòng miệng nhanh mồm nhảu, không cẩn thận liền đâm trúng chỗ kiêng kị của Tả Tĩnh Nhan. Nhìn sắc mặt người kia có chút lúng túng, Ngôn Thanh Hạm vội lên tiếng ngăn lại.
"Chị Tĩnh Nhan thật xin lỗi, em không phải cố ý nói mấy chuyện kia, cũng không phải hoài nghi chị và người đàn ông kia bên ngoài... A! không phải, không phải, mà tin chị tuyệt đối không phải loại người ở ngoài đường làm chuyện như vậy! Ai yo! em đang nói gì vậy a!" Tạ Sương Sương vốn muốn giải thích, kết quả càng nói càng đen. Nhìn cô vội đến toát mồ hôi, Tả Tĩnh Nhan cười, nắm tay cô.
''Tiểu Sương, không sao hết, báo ngày hôm đó nói là giả, nhưng người trong hình đúng thật là tôi.'' Những lời này Tả Tĩnh Nhan vừa nói ra, mặt Tạ Sương Sương trước tiên cũng không dám tin, sau đó nắm chặt hai tay cô. Lực đạo cũng không dễ chịu chút nào, thậm chí có thể dùng quá sức để hình dung. Chỉ là Tả Tĩnh Nhan cũng không muốn mở miệng nhắc nhở cô, chỉ để mặc cho cô siết.
''Chị Tĩnh Nhan... Chị...''
''Tiểu Sương, thật xin lỗi, chuyện này hơi phức tạp, tôi cũng không thể giải thích rõ ràng trong lúc này được. Nhưng người trong hình kia đúng là tôi.''
''Chị Tĩnh Nhan, chị thích người đàn ông kia.'' Tạ Sương Sương thấp giọng hỏi, cô cúi đầu rất thấp, tận lực không để cho âm thanh mình mang theo run rẩy, chỉ là cái giọng khàn khàn làm bại lộ sự ngụy trang của cô.
''Tiểu Sương, chuyện này tôi...''
''Chị Tĩnh Nhan! Nói em biết, có phải chị thích người đàn ông kia không?'' Lúc này đột nhiên Tạ Sương Sương lên giọng. Cô đè lên vai Tả Tĩnh Nhan lớn tiếng hỏi, hai trong mắt mơ hồ ửng đỏ.
''Tiểu Sương? Cô sao vậy?'' Tả Tĩnh Nhan không hề biết trong lòng Tạ Sương Sương có ý khác với mình, chỉ cho là cô ấy xem tin tức trên báo chi mình là nữ nhân hành không không đàng hoàng, mới đối với mình như vậy.
''Tiểu Sương, Tĩnh Nhan mới tỉnh lại, bồ để cô ấy nghỉ ngơi một chút được không? Ngoài ra, đi mua chút nước đi, dày vò lâu như vậy, chắc cô ấy cũng khát nước rồi.'' Lúc này, Ngôn Thanh Hạm mới đến kéo Tạ Sương Sương qua một bên. Nhìn dáng vẻ cô cũng đã biết hết, Tạ Sương Sương biết tình cảm mình đối với Tả Tĩnh Nhan căn bản không thể gạt được người bạn thân đầy thông minh này, hiểu mình hơn chính mình còn nói giúp cho mình.
''Ừ, vậy mình đi mua chút nước với đồ ăn đến, chị Tĩnh Nhan, xin lỗi, mới vừa rồi là em thất lễ.'' Tạ Sương Sương nói xong cầm theo cái nón cùng kính mát đi ta ngoài, còn Ngôn Thanh Hạm lúc này thay cô ngồi vào bên ghế để cạnh giường, nhìn vẻ mặt Tả Tĩnh Nhan nghi ngờ.
''Tĩnh Nhan, tính tình tiểu Sương hay xúc động, hy vọng cô có thể tha thứ hành động thất lễ khi nãy cho cậu ấy.''
''Ừ, tôi biết. Ngôn, cám ơn cô hôm nay đưa tôi đến, nếu không phải hai người, chỉ sợ là tôi bệnh chết ở nhà cũng nên.'' Tả Tĩnh Nhan nói xong, cói làm vẻ ung dung cười một tiếng, bên trong còn có khổ sở cùng vô lực bị Ngôn Thanh Hạm thu hết vào tầm mắt. Trực giác nói cho cô biết, Tả Tĩnh Nhan và một người có tâm sự. Mà chuyện này cũng không phải là câu chuyện thiếu nhi tốt đẹp gì, mà là tiểu sử đầy khổ cực, bên trong tràn đầy thực tế rất tàn khốc.
''Thật ra thì, hôm nay khi tiểu Sương nhìn thấy cô té xỉu ở trước cửa nhà cũng đã rất hoảng rồi, cậu ấy rất lo cho cô,cũng để ý đến cảm giác của cô.'' Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói, sống cùng 28 năm, cô rất rõ tính các làm người của Tạ Sương Sương. Mặc dù bộ dạng lúc nào cũng không tim không phổi, đổi bạn trai cùng bạn gái không ngừng, nhưng lại là một người như thế, chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu là gì.
Tạ Sương Sương cũng thường nói với mình là sẽ không yêu ai, bất kỳ tình nhân nào chỉ cần sống chung vài tháng rồi cũng sẽ chia tay. Cô cũng rất muốn tìm một người để an ổn, cũng muốn nếm mùi chua, cay, ngọt, đắng của tình yêu. Chỉ là đã lâu như vậy, nhưng người đó vẫn chưa xuất hiện. Bây giờ lại thấy Tạ Sương Sương vì Tả Tĩnh Nhan mà khẩn trương như vậy, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy lần này bạn thân mình cũng đã thật lòng, cho nên cô cũng không dám hy vọng người bạn thân nhất của mình lại cô đơn.
''Ngôn, những lời cô nói tôi cũng hiểu. Tiểu Sương rất nhiệt tình, đối với ai cũng rất tốt, tôi luôn coi cô ấy như em gái mình. Liên quan đến tin tức trên báo, tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ với cô ấy, bởi vì tôi cũng không muốn mất đi người bạn là cô ấy." Tả Tĩnh Nhan không biết sao Ngôn Thanh Hạm hai ba lần cứ liên tục nói lời khen Tạ Sương Sương, nhưng trong lòng cô cũng thích một cô gái như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ Tạ Sương Sương cười, Tả Tĩnh Nhan lại nhớ đến đứa nhỏ chỉ gặp được một lần. Nếu như nàng còn sống, chắc cũng sẽ lớn lên thành một cô gái ưu tú đáng yêu như vậy đúng không?
"Chĩ Tĩnh Nhan, Ngôn Ngôn, mình về rồi." nghe giọng Tạ Sương Sương có chút trầm thấp, hai người cùng lúc xoay đầu nhìn ra cửa phòng bệnh nhìn cô. Chỉ thấy người này đi mới có một lát đã mang theo một túi đồ lớn quay lại, nhìn sơ qua bên trong có nước, có trà có sữa, còn có cà phê. Đồ ăn cũng rất đa dạng, cháo đủ loại, đồ ăn dinh dưỡng a, rồi đủ loại quà vặt đủ hết. Nhìn qua căn bản không giống đồ cho bệnh nhân nằm bệnh viện ăn, mà là giống như đi cắm trại.
"Tiểu Sương... thật ra cô không cần phải mua nhiều như vậy đâu." Tả Tĩnh Nhan cười nói, có chút bất đắc dĩ nhìn thức ăn cô bày trên bàn ăn đủ cho bảy ngày. "Nhưng em không biết chị Tĩnh Nhan thích ăn gì, cho nên mua hết. Ngoài ra vừa rồi đạo diễn bên đoàn phim gọi điện cho em, nói em về gấp quay phim, cho nên..."
Tạ Sương Sương nói đến đây, vô cùng áy náy cúi thấp đầu. Nhìn cô gắt gao cắn môi dưới, còn không dùng bàn tay nhỏ bé nắm vạt áo, Tả Tĩnh Nhan cùng Ngôn Thanh Hạm phì một tiếng bật cười, đồng thời cùng cảm thấy Tạ Sương Sương này dung mạo bề ngoài nghịch biến với tâm sinh lý của cô, hình dáng hiện tại giống hệt học sinh đang bị giáo viên phê bình.
"Tiểu Sương, cô và Ngôn cùng về đi, chỗ này có điều dưỡng chiếu cố tôi rồi, hai người không cần vì tôi mà để lỡ việc quan trọng."
"Chị Tĩnh Nhan, thật xin lỗi, em rất muốn ở lại đây. Nhưng mà đạo diễn cứ gọi hoài, hôm nay em đã ra ngoài cả ngày, nếu không về liền thì thảm lắm." Tạ Sương Sương mặt đầy ủy khuất nói, hận không không thể đem đạo diễn ném vào vùng bình nguyên Địa Trung Hải luôn. Nếu không phải cái bộ phim đáng chết kia, thì mình cũng không lãng phí hết một đêm này được cùng Tả Tĩnh Nhan bù đăp thêm cơ hội tốt.
"Tĩnh Nhan, không bằng để cho tiểu Sương đi đi, tôi ở đây cho đến khi cô khỏe lại." lúc này, Ngôn Thanh Hạm liền đề nghị. Mặc dù cô cũng rất mệt, nhưng vẫn không yên lòng để Tả Tĩnh Nhan một mình ở nơi này.
Editor: nghe chút music cho phần này thêm chút mị hoặc đê bà con, có cái mẹ con nhà Phong Phong thụ đều thế nhỉ -.-, quên khỏi xem mv làm chi chả liên quan đâu nghe nhạc thôi hen =='
Khuyên thêm lần nữa vẫn không được gì, cuối cùng Ngôn Thanh Hạm và Tạ Sương Sương cũng phải rời khỏi bệnh viện. Hai người cũng không hề phát hiện sau khi các nàng rời đi thì có một người đẩy cửa phòng bệnh Tả Tĩnh Nhan đi vào.
"Mấy ngày không gặp, Tả tiểu thư có khỏe không? không ngờ lần trước gặp ở trên đường, lần này lại biến thành bệnh viện." không sai, người vào phòng bệnh chính là Lăng Vi. Thấy cô đến, Tả Tĩnh Nhan đầu tiên có chút sững sốt, tiếp đó dùng một tay chống thân thể ngồi dậy, có vẻ hơi cảnh giác nhìn chằm chằm người đang từ từ đến gần mình.
"Sao vậy? Cô rất sợ tôi? Hay sợ bị ký giả tìm đến, hay là sợ tôi..." Lăng Vi nói đến đây thì dừng lại, cô đưa tay để lên cái túi lớn trên đầu giường, tiếp đó cong □, dùng sức nắm cằm Tả Tĩnh Nhan, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt của nàng cho dù đang ngước lên nhìn cũng phá lệ đẹp mắt.
Không thể không nói, Tả Tĩnh Nhan bảo dưỡng rất tốt, 42 tuổi ngoại trừ khóe mắt có vài nếp nhăn không phát hiện ra, thì làn da còn lại nhuạn hoạt như là người chỉ mới 26 tuổi. Nếu như không phải biết tuổi thật của người này, cô còn tưởng là tuổi đối phương so với mình cũng không nhích hơn bao nhiêu.
"Lăng tiểu thư, thật xin lỗi, thân thể tôi có chút không thoải mái, cũng không muốn cùng cô nói chuyện phiếm." Tả Tĩnh Nhan né tránh sự đụng chạm của Lăng Vi, nghiêng đầu không nhìn cô.
"Tả Tĩnh Nhan, cô đúng là một nữ nhân ngu xuẩn. Tại sao trải qua nhiều chuyện như vậy rồi cô lại không học cách khôn ngoan lên chứ? Cô nên biết, người tung ra những tin tức kia là tôi, nói cho mấy tên ký giả kia biết cũng là tôi."
"Tôi biết là cô, chẳng qua không hiểu vì sao cô lại làm như vậy?" Tả Tĩnh Nhan thấp giọng hỏi, đôi mắt đen ngoại trừ lãnh đạm ra còn có ảm đạm.
"Tại sao lại phải làm như vậy? Bởi vì vui a. Cô không biết tôi là một người rất tồi tệ sao? Ở Tiêu Tương Các mỗi khi có nam nhân hay nữ nhân nào làm vẻ đáng thương trước mặt tôi, nói tôi biết họ ghét những khách nhân kia thế nào, tôi cũng sẽ tát cho họ nát miệng. Nếu đã chọn lựa đến đây, bọn họ cũng nên nghĩ sẽ có ngày này. Lăng Vi tôi ghét nhất, những thứ không biết tự cứu mình kia, tự cho là đúng, ngu xuẩn."
"Ý cô là, tôi khiến cho cô thấy ghét?" Tả Tĩnh Nhan xoay người lại, ngửa đầu nhìn Lăng Vi, biểu tình như vậy có vài phần vô tội cùng không biết làm sao.
"Ghét cô? Ha ha ha!" Lăng Vi giống như đang nghe chuyện cười mà cười thật lớn, ngay sau đó cô chợt nhảy lên giường, đem Tả Tĩnh Nhan đè dưới người mình.
"Tả Tĩnh Nhan, cô sai rồi. Tôi không có ghét cô, ngược lại, tôi còn có chút thích cô. Thậm chí thích đến..."
"Tôi bây giờ liền muốn thượng cô."