''Thật ra thì tôi còn muốn tìm thêm cho Cát cát một người mẹ nữa.''

''Hửm? Được đó a.'' Nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm cũng phụ họa theo. Chỉ là khi tiếng nói cô vừa dừng lập tức cảm giác được hai vai bị một cổ lực đạo đè lên, khiến bước chân đi theo cũng phải dừng lại.

''Nếu như... Tôi muốn cô làm mẹ Cát cát thì sao?'' Nháy mắt tim liền co lại, tựa như có gì đó rơi ra từ bên trong. Ngôn Thanh Hạm nhìn Lam Khiên Mạch đứng trước mình, hiện tại đang nghiêm túc nhìn mình. Khuôn mặt yêu mị che đi nụ cười, thay vào đó chính là thần thái vô cùng nghiêm túc.

Thông minh như Ngôn Thanh Hạm, thì cô cũng không thể nào mà không nghe được ý từ lời nói của Lam Khiên Mạch. Nhưng mà, cách bày tỏ như vậy dường như không nên xuất hiện giữa hai người bọn họ. Trước không nói mình và đối phương đều là nữ, chỉ nói đến phương diện cảm giác, thì Ngôn Thanh Hạm đã không đáp ứng Lam Khiên Mạch.

Mặc dù cô thừa nhận mình đối với cô gái này có chút hảo cảm cùng một thứ tình cảm khó nói ra, hơn nữa nghe câu nói đó vừa rồi lòng cô cũng không có chút gì thấy chán ghét, thậm chí còn có vài phần vui vẻ. Nhưng Ngôn Thanh Hạm biết cảm giác như vậy chỉ có thể dùng sự yêu thích cực kỳ bé nhỏ để hình dung. Thử hỏi, ngay cả thích cũng không được nhiều, đến cả cách yêu cũng xa đến 108 ngàn dặm như vậy?

Nghĩ vậy Ngôn Thanh Hạm nhíu mày, muốn nói rõ ý mình cho Lam Khiên Mạch biết. Nhưng mà khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt chăm chú đầy thâm trầm của cô gái này, dường như những lời độc ác kia nháy mắt tan thành mây khói, cũng không còn cách nào để nói từ không.

"Ha ha, dáng vẻ Thanh Hạm ngẩn người nhìn thật khả ái. Tôi chỉ đùa với cô một chút thôi, không phải cô tưởng là thật chứ? Hơn nữa Cát cát có một người mẹ là tôi thì đủ rồi, nếu thêm một người nữa, nó sẽ phải đắn đo xem quấn lấy ai đây." nhận thấy Ngôn Thanh Hạm muốn nói lại thôi, Lam Khiên Mạch cười nói. Trên mặt nàng lần nữa lại là nụ cười, hoàn toàn không có bộ dạng nghiêm túc khi nãy nữa, tựa như lời nói thật khi nãy chỉ là vui đùa.

Thấy nàng khôi phục dáng vẻ bình thường, biểu tình ngưng lãnh của Ngôn Thanh Hạm cũng buông lỏng. Cô né tránh bàn tay Lam Khiên Mạch muốn nắm lấy tay mình, đi về phía trước. Nhìn bóng lưng Ngôn Thanh Hạm cao gầy, Lam Khiên Mạch cúi đầu si ngốc nhìn bàn tay bị Ngôn Thanh Hạm tránh thoát, bật cười.

Qủa nhiên, đúng là chưa đến lúc sao?

Chuyện này như một khúc nhạc đệm nhỏ rất nhanh hai người liền quên đi, bầu không khí lại khôi phục về nguyên dạng như trước. Khi các cô cùng đến siêu thị, thì lập tức bị ánh mắt xung quanh nhìn vào. Lam Khiên Mạch chú ý thấy có hơn 80% số người đều đang nhìn Ngôn Thanh Hạm.

Nói đến, vị đại tiểu thư này ăn mặc quả thật rất xuất sắc. Tướng mạo Ngôn Thanh Hạm nói thật thì không có gì để bắt bẻ, ngũ quan xinh xắn dung hợp nhiều điểm của một mỹ nhân, không chút gì là kém cạnh. Hơn nữa còn có sẵn phần hồn nhiên cao quý ưu nhã, cho dù xinh đẹp có ngước mặt lên trời cũng khiến người ta không thể dời đi tầm mắt được. Hôm nay cô vẫn như trang điểm nhẹ nhàng như mọi khi, thân hình vốn cao 1.72m còn thêm đôi giày cao 8cm, khiến chiều cao lên đến 1.80m muốn khiến người khác không chú ý đến cũng khó.

Nhìn lại trang phục của mình Lam Khiên Mạch cảm thấy thua thiệt. Vì cân nhắc đến việc ăn cơm ở nhà, nên nàng cũng không có mặc qua mức long trọng. Chỉ tùy ý mặc một chiếc áo thun trắng cùng với chiếc quần đùi đã ra ngoài, hơn trên chân nàng còn đi cả đôi dép lào, đi chung với Ngôn Thanh Hạm thì đúng là một sự chênh lệch giữa trứng gà và quả dương đào (Trái kiwi).

"Ha ha, Thanh Hạm thật mê người, mới vừa đến thì đã kéo theo cả bầy ong bướm như vậy rồi." Lam Khiên Mạch nói có vẻ ghen tị, tiếp đó đưa tay khoác lên tay Ngôn Thanh Hạm, tựa đầu lên vai người ta. Hiện tại cô cảm thấy có chút vui vẻ vì mình không có đi giày cao gót. Nếu không sao có thể diễn tốt bộ bách hợp vô tận này, còn có thể diễn tiếp tiết mục chim nhỏ nép vào người được chứ?

Hành động thân mật xảy ra bất ngờ khiến Ngôn Thanh Hạm không hiểu ý nói hơi nhíu mày, cô cũng không cảm thấy mình so với bình thường có gì khác nhau, ngược lại mỗi lần gặp Lam Khiên Mạch lại nhìn thấy một hình tượng mới. Bất luận là sườn xám đỏ rực, hay là trong bộ sơ mi trắng cùng quần dài đầy mạnh mẽ, hay là như hôm nay chiếc áo thun trắng để lộ hơi thở của thiếu nữ. So với một người không thay đổi như cô thì Lam Khiên Mạch lại đa diện hơn.

Không nói đến vấn đề nàng thay đổi như thế nào, nhưng cũng không có chút gì là khác biệt. Cô gái này, mỗi lần tỏ ra yêu mị thì bất cứ ai cũng không thể chống cự được □□, muốn đùa bỡn kiểu soái suất đầy mạnh mẽ thì không thua gì đàn ông. Nhưng nếu hôm nay không phải do mình mang giày cao gót tương đối nổi bật, chỉ sợ là người nhìn Lam Khiên Mạch cũng sẽ không ít hơn mình.

Hai người cứ thế bị ánh mắt soi mói của mọi người dòm ngó mà bước vào siêu thị, cho đến khi không còn ai chú ý đến hai người các cô nữa thì Ngôn Thanh Hạm không dấu vết liền đẩy Lam Khiên Mạch ra. "Chậc chậc, Thanh Hạm thật vô tình nha, mới vừa ôm người ta chặt như vậy, giờ đã vội vàng đẩy người ta ra rồi."

"Lam Khiên Mạch, tối này muốn ăn gì?" Ngôn Thanh Hạm cũng không thèm để ý đến Lam Khiên Mạch vô lý tố cáo, mà dời đề tài đi. Thật ra lúc đầu khi nghe cái người này nói mời mình ăn cơm khiến mình còn tưởng là mời mình đến nhà hàng ăn cơm, không ngờ là Lam Khiên Mạch sẽ nấu cơm cho mình ăn. Mắt thấy người đứng đối diện cười xấu xa, trong lòng Ngôn Thanh Hạm rùng mình một cái. Cái cô này có biết nấu cơm không đây?

"Thanh Hạm đúng là cô gái hư hỏng mà, vui muốn chết mà còn hỏi. Tối nay tôi ăn cái gì? Đương nhiên là..." Lam Khiên Mạch nói đến đây thì dừng lại, ngay sau đó Ngôn Thanh Hạm cảm thấy bên hông căng thẳng, nháy mắt đã bị đối phương ôm vào ngực. Bụng hai người dính lại với nhau, dù cách một lớp quần áo nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn cảm thấy được trên người Lam Khiên Mạch lạnh lẽo. Chỉ là lúc này đang là mùa hè, thân thể cô gái này sao lại lạnh như vậy?

"Tối nay sao, đương nhiên là muốn ăn cô rồi. Bất quá Thanh Hạm cứ yên tâm, tôi ăn no thì cũng sẽ không khiến cô đói bụng đâu. Tôi nhất định sẽ cho cô và bông hoa được ăn thật no, để cả hai sẽ không bị đói nữa." Lam Khiên Mạch nói xong, ánh mắt quét ngang qua cái chỗ giữa hai chân Ngôn Thanh Hạm. Thấy ánh mắt nàng bỉ ôi như vậy, người kia lòng chợt lạnh, mơ hồ nổi ý muốn rút lui.

"Lam Khiên Mạch."

"Hả?"

"Buông tôi ra."

Rõ ràng giọng nói vẫn bình thường, ngay cả giọng nói so với lúc bình thường cũng không khác bao nhiêu, Lam Khiên Mạch có thể cảm thấy được hàm ý trong lời nói có sự tức giận. Nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen không chút gợn sóng của Ngôn Thanh Hạm, thấy được một tia thẹn quá thành giận của cô, tự nhiên đối với mình bất mãn còn có chút lãnh ý. Lam Khiên Mạch nghe lời buông tay ra, đẩy xe mua đồ đến khu rau củ và thịt. Nàng biết, nếu mình còn tiếp tục khiêu chiến tính nhẫn nại của Ngôn Thanh Hạm, chỉ sợ cái cô này sẽ bỏ đi luôn không chừng.

Nàng không muốn, càng không hy vọng Ngôn Thanh Hạm cứ như vậy mà rời đi. Đêm còn chờ các cô.

Thân là đại tiểu thư Ngôn gia, Ngôn Thanh Hạm không bao giờ phải làm cơm, chứ đừng nói đến tự mình đi mua thức ăn. Nhìn Lam Khiên Mạch đang chọn đồ trong khu vực rau củ, tiếp đó đến chỗ bán thịt. Ngôn Thanh Hạm cũng đi theo nàng, nháy mắt nhìn miếng thịt tươi dính đầy máu để đó mùi vị xông lên khiến cô phải nhíu mày.

Thấy bộ dạng cô khó chịu, còn cứng rắn không chịu nói với mình, Lam Khiên Mạch thấy Ngôn Thanh Hạm ngốc đến khả ái. Nàng cười một tiếng, lấy một cái hộp nhỏ trong túi ni-lon đưa cho Ngôn Thanh Hạm. Cô không biết đó là cái gì nên cũng không dám tùy tiện đưa tay ra nhận.

"Yên tâm đi, không phải độc đâu, chỉ là xà phòng tiện lợi bình thường thôi. Cô mở ra để dưới mũi, thì sẽ không ngửi thấy mùi ở đây nữa." Nghe Lam Khiên Mạch giải thích, Ngôn Thanh Hạm không quá nghi ngờ, dựa theo mà làm. Từng cổ khí thoang thoảng quanh quẩn trong mũi, chân mày cô lúc này mới thả lỏng, nhìn Lam Khiên Mạch nghiêm túc đứng bên kia lựa thịt.

Hiện tại, cô gái này đang nói gì đó với ông chủ bán thịt, hình như ông chủ bán thịt và nàng có quen biết nhau, luôn cười với Lam Khiên Mạch rất vui vẻ. Thấy nàng cẩn thận đánh giá ba miếng thịt trước mặt. Ngôn Thanh Hạm quả thực không thể đem Lam Khiên Mạch khi đó trong Tiêu Tương Các nhìn thấy coi nàng giống như vậy, càng không ngờ được một cô gái giống như nàng lại thật sự biết nấu cơm.

Chọn một lúc lâu, Lam Khiên Mạch quyết định mua miếng thịt kia. Nhìn xe đẩy hàng đầy đồ, nàng hài lòng vỗ tay, đưa Ngôn Thanh Hạm đến quầy tính tiền. Lúc này, sự chú ý của Lam Khiên Mạch bị một gói nhỏ để trên kệ hàng trông giống như là quà vặt hấp dẫn.

Thấy nàng vô cùng hưng phấn chạy tới chọn mấy hộp rồi bỏ vào xe, bộ dạng như không thể đợi cực kỳ giống con cún nhỏ nhìn thấy xương. Ngôn Thanh Hạm quả thật không biết thứ khiến Lam Khiên Mạch cao hứng như vậy là gì, cô tò mò cầm một hộp bên trong lên xem thử. tỉ mỉ quan sát.

"Hì, Thanh Hạm thật khả ái, cái này chỉ là kẹo mút ô mai mà thôi, không phải tác phẩm nghệ thuật gì đâu. Khi còn nhỏ tôi hay mua ăn. Nhưng mà không biết nguyên nhân gì lâu rồi không thấy bán nữa, không ngờ hôm nay lại thấy ở đây. Xem ra, Thanh Hạm đúng là phúc tinh của tôi rồi." Lam Khiên Mạch cười nói, tự nhiên dắt tay Ngôn Thanh Hạm kéo cô đến trước quầy tính tiền xếp hàng.

Lúc đó Ngôn Thanh Hạm định dùng thẻ của mình, lại bị Lam Khiên Mạch ngăn lại. Nhìn nàng lấy tiền mặt ra đưa cho nhân viên thu ngân, Ngôn Thanh Hạm lại suy nghĩ nhìn nàng, quả thật không hiểu chỉ có chút tiền lẻ như vậy, đối phương sao lại để ý như vậy.

"Thanh Hạm, tôi biết cô không quan tâm đến chút tiền lẻ này. Nhưng mà cô đừng quên, hôm nay tôi là chủ mời cô, sao lại không biết xấu hổ để cho khách mời mình được? Nếu muốn cho tôi tiền, không bằng đến hội quán của tôi vài lần, như vậy tôi cũng có thể kiếm nhiều hơn một chút."

Nghe lời Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm không đáp lại, cầm lấy hai túi đồ đi ra khỏi siêu thị. Cô không biết bản thân vì sao nghe Lam Khiên Mạch nói quan hệ giữa các cô xây dựng trên quan hệ tiền bạc thì cảm thấy vô cùng phiền não. Nhưng mà, đây không phải là sự thật sao? Lần đầu các cô gặp mặt, rồi đến lần thứ hai gặp lại cũng xảy ra quan hệ trên giường. Ngoại trừ mua bán thì làm gì có ai lại làm như vậy chứ?

"Thanh Hạm, cô đang giận sao?" Lam Khiên Mạch không hề ngốc, dễ dàng nhìn thấy được Ngôn Thanh Hạm không vui. Nàng vội bước theo rồi nhảy tót đến cạnh người trước mặt, thấy trên mặt đối phương không có biểu tình gì, trong lòng biết mình thật đã chọc giận vị đại tiểu thư này rồi. "Ha ha, tại sao tôi phải giận? Cô có điểm nào đáng cho tôi giận?" Ngôn Thanh Hạm nói xong, vòng qua người Lam Khiên Mạch tiếp tục đi. Nếu như cô quay lại lúc này sẽ nhìn thấy trên mặt người đó là một nụ cười đắc ý.

"Ngôn Thanh Hạm, là đứa trẻ kiêu ngạo không ăn kẹo, hơn nữa cái này hình như cũng không phải chuyện cô biết làm nga." Lam Khiên Mạch đi bên cạnh Ngôn Thanh Hạm, vựa ngậm kẹo mút ô mai vừa nói. Mặt mũi nhìn như muốn ăn đánh khiến Ngôn Thanh Hạm càng thấy phiền não, thậm chí khiến cho một người luôn được giáo dưỡng tốt tại nhà như cô cũng muốn tát vô cái mặt này một cái.

"Sao, muốn ăn một cây sao?" Lúc này Ngôn Thanh Hạm cũng dừng lại. Nhìn cây kẹo mút ô mai trước mặt mình như ẩn như hiện, còn có khuôn mặt Lam Khiên Mạch đứng bên cạnh cười khiêu khích, cô không chút nghĩ ngợi liền đoạt lấy cây kẹo mút ô mai cho vô miệng mình!

---///---

Tác giả có lời muốn nói

Mọi người buổi tối khỏe nha a a a a a ! Hiểu Bạo đến đăng chương mới đây. Chương này là một chương vô cùng hạnh phúc a, cảm thấy hai người ở chung một chỗ thì nên có một người biết nấu cơm, cuộc sống mới như vậy càng thêm ấm áp. Nếu như nói không biết làm cơm, thì sao còn có trải nghiệm hai người cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn còn có cảnh tượng ấm áp nữa chứ? Nhưng mà đột nhiên tên kẹo mút ô mai kia xuất hiện làm loạn hết mà! Ngươi sao lại có mị lớn đến như vậy khiến Ngôn Ngôn nhà chúng ta mất hết hình tượng rồi! Thật là khiến người ta hâm mộ mà! Nếu như có kiếp sau tui muốn trở thành một hộp kẹo mút ô mai, được một ngụ tỷ xinh đẹp mua đi. Tui không ngại nàng ăn tui, hay là dùng thân thể tui làm mấy chuyện khác.

Ps: Ngoài ra muốn nói thêm, hai nhân vật chính tu thành chính quả còn cần thời gian rất dài, hiện tại Tiểu Lam Lam chỉ mới động tâm, chọn cách theo đuổi người ta, còn Ngôn Ngôn cũng để mặc cho nàng đến gần chỉ do có chút thích và tò mò.

So... Lam Lam, ngươi cần phải cố gắng hơn, cho Ngôn Ngôn nhiều hơn, nàng mới có thể yêu ngươi được. Không lẽ ngươi quên mất tên bộ truyện này rồi sao? Hừm hử? 

Mọi người: Trời ạ, tên tác giả này thô bỉ đến không thể xem được nữa! Mau cho người đuổi bà cô này đi đi!

Hiểu Bạo: ╮(╯▽╰)╭ đuổi tui đi các người lấy đâu ra chương mới mà coi?

S tỷ tỷ: cười không nói

Hiểu Bạo:  Này! Ngươi cười cái gì? Không cho cười mưu mô như vậy! Hu hu, lăn lộn làm nũng đủ kiểu cầu comment, comment và like là hảo hài tử, xem chương này sẽ có lúc có vài câu phỉ nhổ nga.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play