Chương 171 [H]
Lời Lăng Vi nói khiến Tả Tĩnh Nhan nghe thấy trên mặt một trận nóng bỏng, nàng ngưng mắt chuyên tâm nhìn cái người bị mình đè dưới người. Lúc này, Lăng Vi dùng đôi tay mảnh khảnh chống đỡ mặt đất, hai ngọn núi trắng nõn giơ cao, eo dựa vào cành cây lơ lửng trên cao, độ cong như vòm tròn, nhìn qua mùi vị khá lạ.
Tả Tĩnh Nhan cũng không ngờ đến, mình sẽ muốn Lăng Vi ở đây. Thật ra thì, nàng muốn làm như vậy, chỉ là muốn nhìn xem một chút nữ nhân này kinh hoảng cùng thất thố thôi. Nghĩ đến mấy ngày qua Lăng Vi không ngừng ngày đêm dày vò mình, luôn khiến nàng ngày thứ hai không xuống giường được. Tả Tĩnh Nhan thường xuyên nghĩ nếu như Lăng Vi gặp phải chuyện này sẽ có phản ứng gì.
Nhưng mà, đối phương lại khiến nàng không tưởng được cùng ngạc nhiên mừng rỡ. Lăng Vi nổi danh là hào phóng, chỉ là Tả Tĩnh Nhan không ngờ dưới tình huống như vậy, vẫn có thể thản nhiên như bình thường được. Nghĩ đến câu nói vô cùng lộ liễu khi này, Tả Tĩnh Nhan dừng ngón tay trong cơ thể Lăng Vi, ngay sau đó, chờ người kia buông lỏng cảnh giác, chợt dò vào chỗ sâu nhất.
"Ừm... Nhan..." xảy ra thế công bất ngờ khiến Lăng Vi ứng phó không kịp. Cô nhẹ giọng rên rỉ, không tự chủ được mà lắc eo, nghênh hợp tiết tấu của Tả Tĩnh Nhan. Bụng Lăng Vi rất chắc, bên trên lại là cơ thịt mê người. Tả Tĩnh Nhan chưa từng nói, nơi nàng thích nhất chính là bụng của Lăng Vi.
Hàng năm rèn luyện mới có đường cong, là một trong những vị trí có mị lực nhất trên người Lăng Vi. Nhìn cái bụng phủ đầy mồ hôi mỏng không ngừng phập phồng khi mình rút ra cho vào, cơ bụng như ẩn như hiện đỉnh núi liên miên chập chùng, như sử thơ rung động lòng người. Đồng thời làm mê hồn người, khiến người xem cũng để rung động, khiến cho nó xem thế là đủ rồi.
Tất cả mọi chuyện theo hạt bụi mà bay đi, sau khi Thành Khang, Ứng Hùng còn có Lăng Long chết, Lăng Vi lần nữa quay về làm đường chủ Lăng Vân Đường, Lăng thị chưa bao giờ nằm trong tay cô cũng thuộc về cô. Một mình làm hai nơi, Lăng Vi thậm chí bận đến nỗi thời gian ăn cơm cũng không có, cả ngày không ở Lăng Vân Đường thì chính là ở Lăng thị làm việc.
Sau khi tình thế ổn định, Lăng Vi khai trương lại những nhà hàng cùng quán bar của cô đã bị đánh sập. Mọi thứ được khôi phục lại, nhất là Tiêu Tương Các có duyên sâu nhất với các nàng. Hôm đó khai trương, hai người cùng nhau đến. Nhìn cái biển Tiêu Tương Các lần nữa treo lên, Lăng Vi trêu chọc Tả Tĩnh Nhan nói, muốn tìm nàng đường đường Tả đại ảnh hậu làm khách đến đây nhiều ngày, lôi kéo thêm khách làm ăn, mình nhất định sẽ để nàng quản lý và đứng đầu Tiêu Tương Các này.
Nghe thấy vậy Tả Tĩnh Nhan im lặng hồi lâu, cuối cùng nói ra một chữ được. Bất quá, ngay sau đó nàng lại nói một câu khiến Lăng Vi dở khóc dở cười. "Lăng ma ma có ý kiến rất hay, chỉ là, từ trước đến giờ tôi bán thân không bán nghệ." nếu như phải dùng một câu khái quát tâm tình Lăng Vi lúc này, thì chính là thiên lôi cuồn cuộn.
Một người luôn trầm tĩnh như Tả Tĩnh Nhan lại nói như vậy, cô thực sự không biết mình nên làm gì để phản bác lại đối phương. Ai có thể nói cho cô biết, thế giới này bị sao vậy? Nhan Nhan nhà cô sao lại nói mấy lời buông thả như vậy? hơn nữa, ta đã xảy ra chuyện gì sao? đó không phải cái người luôn tự xưng thục nữ với mình sao? sao lại từ trong miệng Tả Tĩnh Nhan đi ra chứ!
Vì vậy, không muốn để trên đầu mình bị cắm sừng, trong lúc Tả Tĩnh Nhan giúp mình quản lý, thì mỗi ngày Lăng Vi đều tự mình đi theo dõi Tả Tĩnh Nhan. Lần này ngược lại thì tốt, lượng công việc không ít, ngược lại còn tăng thêm. Mỗi lần nhìn thấy khách đeo kính râm còn ném ánh mắt quyến rũ Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi hận không thể lôi đầu họ ra làm cầu đạp, xem bọn họ còn dám nhìn Tả Tĩnh Nhan hay không.
Cuối cùng Lăng Vi khuyên can mãi, còn thề sau này sẽ không tự mình xử lý việc ở Tiêu Tương Các nữa, còn có các tiểu cô nương câu kết bất hòa, Tả Tĩnh Nhan mới đồng ý rời đi. Trải qua cuộc nháo, Lăng Vi cũng cảm nhận được thủ đoạn của Tả Tĩnh Nhan, Người này, biết rõ mình quan tâm nàng nhất, nàng lại dùng bản thân để uy hiếp mình. Bất quá, dù bị tính toán như vậy, Lăng Vi cũng rất hưởng thụ, ai bảo khi dễ mình lại là Nhan Nhan nhà cô chứ?
"Lăng Vi, em ra nhiều mồ hôi quá." vui vẻ còn đang kéo dài, tình yêu vẫn còn đầy duyên. Ở nơi lộ thiên này, hai nữ nhân điên cuồng kịch liệt tiến hành cuộc hoan ái mang tên yêu thương. Thấy đồ trên người Lăng Vi bị mồ hôi thấm ướt, từng giọt trong suốt trượt từ cằm xuống cổ cô, rồi rơi xuống đất.
Đây là lần đầu tiên, Tả Tĩnh Nhan thấy Lăng Vi bộ dạng câu người cùng yếu đuối như vậy. Cô hiện tại như con rùa nhỏ mới từ trong nước bò ra, khiến người ta nhịn không được muốn ôm chặt cô, nhưng lại sợ rời khỏi nước thì cô sẽ chết.
"Nhan Nhan... mệt quá... chị nhanh chút... eo em sắp không chịu nổi rồi." nghe Tả Tĩnh Nhan nói như vậy, Lăng Vi mới phát hiện mồ hôi trên người mình sớm ướt thành một mảng. Cô biết, lưu nhiều mồ hôi như vậy chính là do động tác khó gây ra. Nhưng mà, dù thân thể mệt không chịu nổi, cô vẫn hưởng thụ cảm giác bị Tả Tĩnh Nhan chiếm đóng. Có lẽ, mình thực sự là đẩu M rồi.
"Được, chị sẽ cho em thoải mái." Tả Tĩnh Nhan nói vậy nhưng giọng vô cùng đứng đắn, giống như nói nửa năm tới muốn mở cửa hàng bán vớ vậy. Giương mắt nhìn ánh mắt màu cà phê của đối phương, hiện tại ánh mắt đang chăm chú, tràn đầy hình ảnh đều là mình, nhưng cũng không phải chỉ có mình.
Lăng Vi đó với Lăng Vi mình từng biết hoàn toàn khác nhau, mái tóc đen toán loạn bị ướt, dính trên mặt. Đôi mắt sắc bén không còn, thay vào đó là mị hoặc muốn cự còn nghênh. Khuôn mặt quen thuộc khiến nàng thấy xa lạ tựa như đanh nẩn nhẫn và hạnh phúc.
Một nữ nhân như thế, thực sự là mình sao? sau khi chăm chú nhìn xem, Lăng Vi rốt cuộc thừa nhận, người trong mắt Tả Tĩnh Nhan, đúng là mình. Thì ra, cô cũng có thể làm được bị động như vậy, không có lực công kích như vậy. Nhưng mà, cho dù là thế yếu chỉ cần Tả Tĩnh Nhan đem lại hạnh phúc cho cô thì cô cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Điểm nhạy cảm trên thân thể bị lặp đi lặp lại đụng chạm, tiểu đậu tử bên ngoài không ngừng bị Tả Tĩnh Nhan dùng ngón cái vừa xoa vừa bóp. Như là vắt mì chưa thành hình, cần tiến hành nhiều lần chế biến. Thi thoảng Tả Tĩnh Nhan còn xấu tính cong ngón tay chạm vào giữa cái khối nhô ra, đó là chỗ nào, Lăng Vi biết rất rõ.
Cô không biết Tả Tĩnh Nhan có để mình ở tại chỗ này lên đỉnh hay không, chỉ là bất kể đối phương muốn làm gì, cô cũng sẽ vô điều kiện tiếp nhận. Cô yêu nữ nhân này, yêu đến có thể bỏ ra tất cả, huống chi là cơ hội để nàng một lần hoàn toàn công chiếm?
"Em sắp tới." lúc này, âm thanh Tả Tĩnh Nhan lần nữa từ phía trên truyền đến. Nghe lời nàng nói Lăng Vi cười một tiếng, dùng sức kẹp chặt chân Tả Tĩnh Nhan. Đúng vậy, cô sắp tới, cô sắp ở chỗ này, dùng tư thế mắc cỡ bị Tả Tĩnh Nhan đưa lên đỉnh. Cảm giác như vậy cũng không quá khó chịu, cô có thể cảm nhận được, cũng chỉ có tốt đẹp.
Một chân bị nâng lên, khiến cả sức nặng cả người dồn về hai tay cùng chân còn lại. Cái chân bị nhấc lên vai Tả Tĩnh Nhan, khiến thân thể cô bị đè xuống. Nháy mắt Lăng Vi bội phục sự sáng tạo của Tả Tĩnh Nhan, cũng tán dương sức chịu đựng của thân thể mình. Xem ra, cô đúng là người có thể làm tốt cả công lẫn thụ, ngay cả tư thế khó như vậy cũng làm được. Xem ra, cô có thể dùng để làm vốn khoe khoang với Lam Khiên Mạch rồi.
"Nhan Nhan... mau chút.... nhanh chút nữa.... giống như mọi khi em làm chị vậy, dùng sức với em!" thân thể sắp đạt đến giới hạn, Lăng Vi mở miệng muốn Tả Tĩnh Nhan tăng tốc độ. Dù tốc độ đối phương lúc này rất nhanh, nhưng cô vẫn muốn yêu cầu đối phương nhanh hơn nữa.
Trong ấn tượng, Lăng Vi luôn khiến người ta cảm giác là người mạnh mẽ. Cô thích nói bậy, nhưng chưa bao giờ chửi mình. Cô làm việc tùy tiện, nhưng luôn mang theo cố thủ cùng tín ngưỡng và vững tin. Cô biết võ, nhưng mà mỗi khi thấy mình vì bực bội mà động thủ với cô, thì cô lại chỉ cười để mình đánh cô. Cô thích gọi mình là vợ, thích bế mình đi trong nhà, thích mỗi tối ngủ ôm mình, càng thích đem nàng đè dưới người, nhiều lần đoạt lấy.
Nhưng mà, vào lúc này cô cam tâm tình nguyện để mình tiến vào, không oán không hối nằm dưới người mình, vì nàng tách hai chân ra mà tiếp nhận ngón tay nàng tiến vào. Một nữ nhân ưu việt như vậy, cự tuyệt đem sự ác liệt của mình buông tha, cam nguyện trở thành Lăng Vi của Tả Tĩnh Nhan nàng, bị nàng trói buộc.
Mồ hôi tán loạn, còn kèm theo tiếng da thịt va chạm nhau, âm thanh tiếng nước vang. Tả Tĩnh Nhan đè trên người Lăng Vi, hôn xương xanh quai của nàng, ở trên ấn xuống từng dấu vết đỏ nhạt. Cùng lúc đó, tay phải nàng liền di chuyển, lúc nhanh lúc chậm, lúc cạn lúc sâu, khiến cái động nhỏ bị kích đến nóng rực mà ướt át.
Ở cái nơi có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, khuôn mặt cũng nhạy cảm, thân thể vô cùng mệt mỏi, động tác có độ khó cao, bỏ ra tất cả để yêu người, Mọi điều kiện tụ lại một chỗ, thúc đẩy cuộc hoan ái mất khống chế này. Đem cổ ngửa lên, Lăng Vi hé môi, không khống chế rên rỉ nho nhỏ như mèo con đang kêu réo. Âm thanh tựa như giọt nước rơi vào hồ, linh hoạt kỳ ảo lại rõ ràng.
Cái hông đau nhức như muốn gãy, mồ hôi theo bả vai mà tuôn xuống, khiến hai cánh tay run rẩy ướt đẫm. Nhiệt tuyền chậm rãi tràn ra theo động tác lặp lại nhiều lần rút ra tiến vào của Tả Tĩnh Nhan, theo bắp đùi chảy xuống, rơi xuống xác lá rụng dưới đất, phát ra tiếng vang tách tách. Lăng Vi không biết cái này có tăng thêm chất dinh dưỡng cho hoa cỏ không, cô chỉ biết mình sắp không chịu nổi rồi.
"Nhan Nhan... tới... tới..." hai chân không tự chủ được mà run rẩy, bụng cũng muốn tham gia náo nhiệt mà co quắp lại. Lăng Vi tựa đầu lên vai Tả Tĩnh Nhan, dùng chút mong đợi gắt gao làm ổ trong người đối phương. Loại cảm giác quá kỳ diệu này, cùng với dĩ vãng khi cô tự cấp tự túc hoàn toàn khác nhau, tương phản hoàn toàn với lần đầu mình cùng Tả Tĩnh Nhan làm đau đến khác biệt.
Lần này, Tả Tĩnh Nhan từ đầu đến đuôi đều rất ôn nhu. Động tác của nàng rất nhanh, lại không có chút nào làm thương mình. Móng tay không còn vô hại, mỗi lần dùng ngón tay cọ bên trong thân thể mình, cũng khiến cô thoải mái đến phát điên. Lúc này Lăng Vi cảm thấy mình tựa như chiếc dương cầm, mà Tả Tĩnh Nhan chính là tri âm duy nhất có thể điều khiển mình.
Nàng dùng sự thông yêu tình yêu giữa hai người khảy lên khúc nhạc tuyệt diệu, ngón tay luật động càng nhanh, khiến cho người cảm giác càng mãnh liệt. Nốt nhạc từ địa phương mẫn cảm nhất thân thể dao động đến toàn thân, vờn quanh đầu cuối cùng thông qua xương sống, trở lại nơi nó bắt đầu. Lăng Vi muốn khắc chế cái bụng không ngừng tràn ra nước, nhưng mà Tả Tĩnh Nhan như nhận ra ý đồ của cô. Lại đưa tay đè bụng cô lại, đồng thời, tiến thật sâu vào mình.
Cũng không nhịn được nữa Lăng Vi cảm thấy thân thể mình sắp không còn nữa, mà bị Tả Tĩnh Nhan hoàn toàn làm hỏng. Cô cao giọng rên rỉ, hai tay mất đi sức lực cuối cùng. Đang lúc nghĩ là mình sẽ ngã xuống, thì lại rơi vào cái ôm mềm mại trong ngực. Nhìn vẻ mặt Tả Tĩnh Nhan đau lòng, Lăng Vi cười, cọ trước ngực nàng một cái.
"Em có ổn không?" thấy bộ dạng Lăng Vi yếu ớt như vậy, Tả Tĩnh Nhan lo lắng hỏi. Nàng có chút hối hận vì hành động tối nay của mình, cho dù muốn cùng Lăng Vi chơi chút kích tình, thì nàng cũng không nên khiến đối phương mệt đến như vậy.
"Nhan Nhan, cái tư thế này chị nên thử một chút, cmn thực sự mất hồn luôn." nghỉ một chút Lăng Vi mới thở lại bình thường. Cô cười nói với Tả Tĩnh Nhan, đôi mắt nâu phủ đầy thuần khiết.
"Á... chị không cần, eo chị không ổn lắm." Tả Tĩnh Nhan nói, đem Lăng Vi dựa vào cây, lấy khăn ướt ra lau thân thể cho đối phương, vị trí giữa hai chân vẫn còn ướt át. Thấy Tả Tĩnh Nhan hết lòng vì mình như vậy Lăng Vi cười một tiếng, kéo nàng lên.
"Nhan Nhan, bây giờ chị còn biết sợ sao?"
"Sợ cái gì?" nghe Lăng Vi hỏi, Tả Tĩnh Nhan không hiểu.
"Chính là sợ em sẽ rời khỏi chị, sợ ngày nào đó chê chị."
"Sao lại đột nhiên nói cái này?"
"Bởi vì a, em cảm thấy, hai người chúng ta hiện tại rất hoàn hảo rồi. Chuyện Lăng Vân Đường đã được giải quyết, chị cũng lần nữa ngồi lên ngai vàng ảnh hậu. Tối nay chị rất đẹp, cả buổi lễ là một minh tinh nổi bật nhất. Nhìn dáng vẻ chị lên sân khấu nhận giải, em vì chị mà kiêu ngạo, tự hào vì chị. Chuyện vừa rồi, rất thoải mái, em không có gì là không vui. Em nói những lời này, là muốn cho chị biết, vì chị, cái gì em cũng làm được."
"Em nguyện ý vì chị vứt bỏ tiền tài, quyền lợi, thậm chí còn nhiều hơn vậy. Chỉ cần chị muốn, bất kể lúc nào, chỗ nào, em cũng sẽ vô điều kiện cho chị hết, chuyện gì vật gì. Cho nên, không cần sợ em rời khỏi chị. Em sẽ trở thành nhựa cao su mạnh nhất trên đời này, dính chặt chị cả đời cũng không nhả ra."
Lời Lăng Vi nói khiến Tả Tĩnh Nhan xúc động, mọi lo lắng của mình đối phương biết rõ. Mặc dù nữ nhân này nhỏ hơn mình gần 20 tuổi, nhưng mà chỉ cần ở chung với cô, thì sẽ luôn có cảm giác được thương yêu, được bảo vệ. Có lẽ, đây chính là mị lực riêng của Lăng Vi, nữ nhân này là người yêu của mình, là người mà nàng nhận định phải cả đời sống chung.
"Nhan Nhan, chúng ta làm sao về nhà a?"
"À... về nhà a?"
"Người ta không đi được ~"
"Vậy gọi điện cho người đến đón chúng ta đi."
"Uh ~ cũng được."
Hai người nói xong, thu dọn đồ liền chuẩn bị ra lề đường chờ xe, nhưng mà ngay lúc các nàng chuẩn bị cầm cúp thì phát hiện, cái cúp vàng dính một lớp nước trong suốt, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, còn đang lấp lánh. Liếc mắ nhìn Lăng Vi đen mặt, còn Tả Tĩnh Nhan lại rất lúng túng nhìn cái cup được nhận.
"Nhan Nhan, nếu vậy đừng cần cái cup này nữa, chờ hôm khác em làm cho chị cái mới."
Tác giả có lời muốn nói: hú hú hú hú hú! hoan nghênh mọi đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, hôm nay tâm tình tốt, mặc dù buổi tối ăn xong nhiều thực phẩm dạ dày cảm giác như uống thuốc kích dục nóng bỏng đủ kiểu, nhưng người ta vẫn thùy mị, thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường.
Trước tiên nói đến chuyện chương này, Hiểu Bạo muốn báo cho mọi người tin buồn, chương trước có nói qua mơ hồ ở dòng chữ xanh, chương này sẽ nói cặn kẽ, trước mắt ngưng VTVA và TNMT định chế đã khai thông, nhưng vì Tấn Giang phát hiện đào bảo tự mình mua, không thể làm gì khác là buộc phải hạ giá. Hiện tại muốn mua 2 bộ sách này thì vào nhóm 333622985 sẽ mua được 2 bộ này, ngoài ra hy vọng mọi người khiêm tốn, không nên bình luận lý thuyết chuyện này. Ở đây cám ơn mọi người ủng hộ và thông cảm. ← quảng cáo kéo dài vài ngày, mong mọi người đừng phiền nga.
Như vậy, cảm xúc dã hợp đã xong, chương tiết cp phụ đến lúc này ngưng, rốt cuộc hoàn xong, cuộc sống cũng tiến bước, gần đây đang bận viết đại cương mới và kiểm tra bản thảo, cho nên không nó thời gian nói nhiều, hôm nay rốt cuộc có thể thoải mái rồi.
Nhắc đến, Lăng lão bản thực sự tự mình nói như vậy, là một người có thể tự công tự thụ ah! mọi người nghĩ đi, tư thế ngã n khó như vậy cũng tưởng tượng được, Lăng lão bản lại làm đến xuất thần, không phải thụ thì là gì? ngoài ra thấy nhiều bạn nói, không hiểu được ngã na là sao, không thể nghiệm cái kiểu lạc vào cảnh giới lạ đó. Vì vậy, ở đây Hiểu Bạo sẽ vẽ hình, nói cho các bạn biết, đừng che tui vẽ xấu, không là tui không vẽ nữa đâu! hứ!
Vì vậy xem xong hình vẽ rồi, tui nghĩ mọi người đối với hãm nghĩa ngã n, nên có nhận xét chứ? vì giải thích cho các hùng hài tử như mấy người, tui lãng phí không ít tiết tháo nga.
Được rồi, xem qua hình, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường đi, kịch trường mọi người mong đợi lâu này, tiết mục cẩu huyết Phong Phong và Tả tỷ tỷ nhận nhau!
Phong Phong: phát kẹo nga, phát kẹo nga. (mỗ mỗ trên đường phố, Phong Phong mặc áo gấu, phát kẹo cho các bạn nhỏ bên đường.)
Tả tỷ tỷ: xin chào, có thể cho tôi một cái kẹo không? ( mọi người: Tả tỷ tỷ ở ngoài đường muốn ăn kẹo! cái này không khoa học! Hiểu Bạo: Ngươi biết cái gì, đây là đang tiếp cận Tiểu Phong Phong chúng ta.)
Phong Phong: ngô, cái này cho tiểu hài tử, không cho người lớn đâu, cô muốn thì đi siêu thị mà mua. ( Phong Phong nhìn kẹo, mặt không vui.)
Tả tỷ tỷ: trời nói như vậy, sao cô ở đây phát kẹo? không có tiền tiêu vặt sao? ( Tả tỷ tỷ nhìn Phong Phong bên trong áo gấu đau lòng hỏi.)
Phong Phong: không phải, tôi chỉ thích ở đây. ( Phong Phong nói, lắc đầu nhỏ.)
Tả tỷ tỷ: tháo nón xuống cho mát đi. ( Tả tỷ tỷ vừa nói, không đợi Phong Phong kịp phản ứng, liền lấy xuống cái mũ của nàng. Một khắc sau, liền thấy, trong miệng Phong Phong đang ngậm kẹo phát cho bạn nhỏ.)
Mọi người: .... nga thì là mục đích này.
Phong Phong: ngô, người xấu, cô làm tôi bại lộ ah, chạy mau. ( Phong Phong mới vừa nói xong, thì có một đám mặc tây trang đen chạy đến chỗ nàng, nàng kéo Tả tỷ tỷ chạy, hồi lâu mới dừng lại.)
Tả tỷ tỷ: sao cô lại chạy?
Phong Phong: ngô, cô thật xấu, người ta đánh tránh tỷ. Cô liền tháo đầu gấu của người ta, cô đền gấu cho tôi. ( Phong Phong bắt đầu chơi xấu)
Tả tỷ tỷ: ngoan, không có gấu, tôi cho cô một người mẹ được không?
Phong Phong: có thật không? ( Phong Phong mắt ánh lên lấp lánh như sao.)
Tả tỷ tỷ: ừ, từ hôm nay trở đi, tôi là mẹ cô.
Phong Phong: ngô, mẹ. ( Phong Phong ôm Tả tỷ tỷ cọ tới cọ lui.)
Tả tỷ tỷ: ừ, ngoan. ( Tả tỷ tỷ sờ đầu Phong Phong, lấy trong túi ra một cái kẹo nhét vào miệng Phong Phong.)
Một màn hài hòa như vậy bị Lăng lão bản từ xa, Nhiễm tỷ tỷ cùng Nhuế Nhuế thấy, từ này về sau Tả tỷ tỷ và Phong Phong liền biến mất, không ai biết các nàng đi đâu, bất quá nghĩ lại, nhất định là bị Hiểu Bạo làm cho đi mà không về...