Chương 163
Quá khứ có thể nhớ lại, cũng có thể là một tấm hình để nhìn lại, cũng như những bức tranh sơn dầu có tốt hoặc xấu. Đứng trong biệt thự trống rỗng, từng có nhiều lúc mình chưa bao giờ cảm thấy cái nhà này quá lớn, nhưng lúc này xem ra, lại lớn hơn quá đầu. Đem cái tử trước mặt mở ra, đập vào mắt chính là lớn nhỏ khác nhau, thời gian khác nhau, đủ loại hình chụp.
Nhân vật chính trong những tấm hình này đều là một người, Lam Khiên Mạch. Có năm tháng như hoa thuộc về tuổi 17 của nàng, cũng có nàng khi trưởng thành, có nàng khi ảm đạm tổn hao tinh thần, còn có hiện tại nàng đang co rúc bên cạnh Ngôn Thanh Hạm. Nhìn người trong hình một cái nhăn mày một tiếng cười, không biết sao Chiến Mang Tuyền lại cười theo.
Tất cả mọi thứ, từ khi Mạc Lôi vào tù mà kết thúc, còn mình vì không đủ chứng cớ cùng nhiều nguyên nhân là được vô tội thả ra. Khi Ngôn Thanh Hạm cầm văn kiện xuất hiện trước mặt mình tại Chiến thị. Chiến Mang Tuyền không có nửa điểm kinh hoảng hay kinh ngạc, tâm tình còn bình tĩnh thậm chí chưa từng có.
Mảnh đất xây dựng 120 triệu tổn thất đối với Chiến thị mà nói chính là đả kích quan trọng, mặc dù không phải là không thể xoay vòng, nhưng vì vốn ban đầu tạo thành cũng khiến công ty bị trục trặc gây phiền hà. Lại thêm thu mua cổ phần Ngôn thị, hiện tại Chiến thị đã sớm hữu danh vô thực, chỉ là lại cái vỏ rỗng. Cho dù Ngôn Thanh Hạm không tiến hành thu mua thì không bao lâu nữa Chiến Mang Tuyền cũng sẽ tuyên bố phá sản.
Trận chiến này cô ta thua tâm phục khẩu phục, chỉ là không ngờ Ngôn Thanh Hạm lại vì Lam Khiên Mạch mà hy sinh đến mức như vậy. Mỗi lần rảnh rỗi vô ích, cô ta lại nhớ đến ngày đó ở Ngôn thị, lời Ngôn Thanh Hạm đã nói với mình, "Chiến Mang Tuyền, cô chưa bao giờ biết yêu, cho nên cô sẽ không biết, giữa hai người yêu nhau tín nhiệm có bao nhiêu bền chắc." đúng vậy, cô ta thực sự không có tình yêu, thậm chí không biết cảm giác thích là như thế nào. Đáng tiếc, cô ta hiện tại đã không còn cơ hội, cũng không có khả năng thích, hay yêu nữa.
Đem vé máy bay đi nước ngoài để trên giường bỏ vào túi xách, Chiến Mang Tuyền cười đem hình chụp của Lam Khiên Mạch lấy ra, từng cái cho vào chậu lửa. Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt mình bị thiêu hủy, hốc mắt bị ánh lửa phùng lên thổi thành màu đỏ.
Trên đời này, người cô ta có lỗi nhất chính là nữ nhân tên Lam Khiên Mạch này. Nàng đem mọi thứ tốt nhất trong đời nàng cùng thanh xuân cho mình, nhưng đổi lại chính là trả thù độc ác. Chiến Mang Tuyền cũng không cảm thấy mình là một người tốt, cho nên cô ta liều mạng muốn có được Lam Khiên Mạch. Đây cũng không phải vì yêu, vì thích mà muốn có được. Mà là vì Lam Khiên Mạch chính là người duy nhất có thể khiến cho cô ta lưu lại chút nhân tính cuối cùng.
Đến tột cùng là từ khi nào? mình trở nên méo mó như vậy, không còn tin tưởng vào bất kỳ ai nữa? có lẽ, khi cô ta phát hiện chính mình không có tiền thì không thể sống được. Có lẽ, là khi cha mẹ để cô ta lại một mình mà tự sát. Có lẽ, còn sớm hơn như vậy. Cô ta hiện tại, cái gì cũng không có, chỉ có như vậy, cô ta mới có thể khôi phục lại chính mình, Chiến Mang Tuyền nguyên thủy nhất.
"Tiểu Mạch, vĩnh viễn... cũng không gặp lại nữa."
Đem tấm hình cuối cùng thiêu hủy, Chiến Mang Tuyền xách hành lý đón xe ra sân bay. Ngồi trong phòng chờ máy bay, đang lúc cô chuẩn bị lên máy bay, đột nhiên có một nữ nhân xông đến chỗ cô ta, không nói hai lời liền xé vé máy bay của cô ta. Chiến Mang Tuyền không kịp phản ứng sững sờ nhìn cái người như 20 tuổi này xuất hiện, mái tóc dài rối bù, như cô gái sơn dã, nửa ngày cũng không kịp hoàn hồn.
"Đ*t! nhìn cái gì hả?" trên mặt đau rát khiến Chiến Mang Tuyền thanh tỉnh một chút, cô ta sờ bên mặt bị đánh, trợn mắt nhìn cô gái trước mặt này, căn bản không biết đối phương rốt cuộc là ai, tại sao lại làm như vậy. "Sao hả? cô cảm thấy ủy khuất? cô đúng là thứ khốn kiếp, cmn cô ngủ với con gái tôi giờ muốn bỏ chạy? không có cửa đâu!"
Giọng cô gái rất lớn, cơ hồ có thể dùng gào thét để hình dung, khiến mọi người xung quanh nhìn đến. Chiến Mang Tuyền mở miệng muốn nói gì đó, cô bé kia liền kéo cô ta đi không nói hai lời ra khỏi cửa sân bay. Chiến Mang Tuyền vùng vẫy vài lần không có kết quả, rốt cuộc mở miệng.
"Cô là ai? tôi thực sự không biết cô, sao biết được có phát sinh quan hệ với con gái cô, cô có bị điên không?"
"Cmn đừng có mà nói nhảm!"
"Cô nói chuyện thì tôn trọng một chút đi."
"Đ*t! nói nữa tôi cắn cô!"
"Vị tiểu thư này, cô... ah!" cổ tay truyền đến đau nhói khiến Chiến Mang Tuyền kinh ngạc không thôi, nhìn cổ tay có dấu răng chảy máu, Chiến Mang tuyền mặt đầy phiền muộn không dám tin. Cô ta nghĩ đối phương nói cắn mình chỉ là nói cho có thôi, không ngờ nàng lại dùng miệng thật.
"Tóm lại, cô bây giờ không thể đi, tôi muốn cô phải về nhà của tôi."
"..." nghe lời cô bé, Chiến Mang Tuyền bất đắc dĩ bị nàng tống vào xe taxi, nhìn sân bay cách mình càng xa, cô ta thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.
Nói chung mọi chuyện kết rồi thì cũng không hẳn sẽ kết thúc, chỉ là bắt đầu sinh ra một giai đoạn khác thôi. Ngày này, thành phố X mưa rất lớn, chuyến bay bị hủy bỏ, quyết định mình không còn cách nào rời khỏi thành phố này.
Trong phòng bệnh yên tĩnh sạch sẽ, một người đàn ông nhìn hơn 60 tuổi nằm trên giường. Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, nữ nhân mặc bộ váy ngắn màu đen đi đến. Trên tay nàng cầm một bó hoa cẩm chướng lớn, mùi hoa đậm đà từ cách xa đó có thể ngửi thấy được. Nữ nhân đi vào cửa, đầu tiên liếc nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, tiếp đó đem bó hoa đầu giường vứt bỏ, đổi lại bó hoa mới đem đến.
"Ba, con đến thăm người." Lam Khiên Mạch ngồi ghế cạnh giường nhỏ giọng nói. Nhưng mà, bất luận nàng nói gì, làm gì người đàn ông trên giường cũng không có phản ứng. Người này, chính là cha Lam Khiên Mạch, Lam Minh. Vì trúng gió, Lam Minh toàn thân đã bại liệt, thời gian trôi qua đến cả thần kinh đại não cùng suy nghĩ cũng đã dừng lại.
Hắn hiện tại không thể ăn, không thể nói, thậm chí mở mắt cũng không được, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì sinh mạng. Sau khi Chiến Mang Tuyền rời đi, Lam Khiên Mạch và Ngôn Thanh Hạm đến bệnh viện tâm thần tìm được hắn, đem hắn đón về thành phố X, an bài trong một viện vật lý trị liệu tư nhân. Lam Khiên Mạch biết, muốn Lam Minh khôi phục lại căn bản là chuyện không thể nào, nàng chỉ hy vọng Lam Minh có thể sống lâu thêm một chút, để mình hảo hảo bồi người cha từ khi còn nhỏ cho đến lớn gần thì ít xa cách thì nhiều này.
"Ba, có chuyện con nghĩ người hẳn nên biết. Gần đây con vẫn rất bận, không có thời gian nói với người, Chiến Mang Tuyền đi rồi, tập đoàn Chiến thị của nàng được chúng ta thu mua thành công. Con định đem Chiến thị lần nữa đổi tên lại thành Lam thị, đem trụ sở chính của nó chuyển qua thành phố X. Người nhất định rất tò mò vì sao con lại làm vậy, thật ra thì bởi vì con tìm được người yêu rồi. Chị ấy ở đây, cho nên con cũng muốn ở đây bên cạnh chị ấy."
"Đúng rồi, có lẽ người còn chưa biết, người yêu của con tên Ngôn Thanh Hạm. Chị ấy a, là một người rất khả ái, là một nữ nhân ưu tú. Mặc dù người không nói chuyện được, nhưng con biết người nhất định sẽ thích chị ấy. Chị ấy đối với con rất tốt, nếu như không có chị ấy, con gái cũng sẽ không đi đến mức này."
"Là chị ấy giúp con đánh bại Chiến Mang Tuyền, lần nữa đoạt lại Lam thị thuộc về chúng ta. Cũng là chị ấy đem Lam Khiên Mạch có xương có thịt có máu tìm về, mà không phải để con tiếp tục làm một cái xác biết đi. Con rất yêu chị ấy, càng muốn dùng toàn bộ cả đời này yêu chị ấy, thương chị ấy. Mặc dù hai chúng con đều là nữ nhân, nhưng con tin con và Thanh Hạm so với một cặp tình nhân bình thường cũng đều yêu lâu dài hơn."
"Hôm nay là sinh nhật của con, cũng là ngày giỗ của mẹ. Trong 25 năm qua, con chưa bao giờ có một lần thực sự vui vẻ đón sinh nhật, nhưng hôm nay, con thực sự rất vui vẻ. Con mới vừa đi thăm mẹ, hình mẹ nhìn rất đẹp, rất sạch sẽ, giống như con mỗi năm vậy."
"Con rất cám ơn người đã cùng mẹ cho con sinh mạng này, cũng thật đáng tiếc bởi vì con đến thế gian này khiến người mất đi mẹ. Nhưng con nghĩ, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn." Lam Khiên Mạch nói, thay Lam Minh chỉnh lại mái tóc bạc rối. Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, người đến chính là Ngôn Thanh Hạm.
"Tiểu Mạch, chị đến rồi." âm thanh Ngôn Thanh Hạm mang theo vui vẻ và sủng nịch, nhìn cô mặc bộ đồ lụa màu trắng chầm chậm đi tới, Lam Khiên Mạch cười, kéo cô đến gần giường Lam Minh, "Ba, đây chính là người con đã nói với người, Thanh Hạm, cũng là người yêu của con. Hiện tại, chúng con phải quay về nhà chị ấy, để tổ chức sinh nhật cho con. Người nhà chị ấy cũng sẽ giống như người thích Thanh Hạm mà thích con vậy."
Nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm cũng cười theo. Cô sờ mặt Lam Khiên Mạch một cái rồi hôn lên môi nàng, quay lại nhìn về phía Lam Minh đang nằm trên giường."Ba cám ơn người, đã đem Tiểu Mạch đến thế giới này. Có thể gặp được nàng là may mắn của con, mặc dù người không thể mở mắt, cũng không thể thấy được. Nhưng con nghĩ, người có thể cảm giác được tình yêu của con đối với nàng, dĩ nhiên, con cũng sẽ đối với nàng thật tốt."
Hai người nói xong, cuối cùng liếc nhìn Lam Minh, tay nắm tay rời khỏi bệnh viện. Hôm nay là ngày 1 tháng 6 là ngày quốc tế thiếu nhi, đồng thời cũng là sinh nhật Lam Khiên Mạch. Lần đầu biết được hôm nay là sinh nhật Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm còn cười trêu nói, hèn chi có người luôn mang tính con nít, đến cả sinh nhật còn trùng với quốc tế con nít.
Kết quả đối phương liền trực tiếp cá, đây là trời cao bạc đãi nàng, đem ngày quốc tế thiếu nhi trùng với ngày sinh nhật, nên quà cũng thu bị thiếu một phần. Từ nay về sau, Ngôn Thanh Hạm đáp ứng, mỗi khi đến sinh nhật của Lam Khiên Mạch thì cô phải tặng hai món quà cho nàng. Một phần là quà cho lễ quốc tế thiếu nhi, một phần nữa là quà sinh nhật.
Hai người đến Mạc gia cũng là 4 giờ chiều, trang điểm thay quần áo, dạ tiệc sinh nhật bắt đầu. Ngồi trong phòng trang điểm, Lam Khiên Mạch nhìn thợ trang điểm make up cho mình, nhìn thợ trang điểm dùng lược gỗ chải mái tóc đen dài của mình, nàng đột nhiên nảy sinh cảm giác như vào mộng cảnh.
Một năm trước ngày này, nàng còn ở Tiêu Tương Các, mỗi ngày vật vờ chờ chết, sống một ngày thì qua tạm một ngày. Mà lúc này mình đang ngồi trong phòng trang điểm của Mạc gia, sắp cùng người yêu của nàng cùng với người nhà chung vui sinh nhật. Khi vừa bắt đầu nghe được cha mẹ Ngôn Thanh Hạm từ nước ngoài quay về Lam Khiên Mạch lại khẩn trương cùng bất an.
Nàng sợ cha mẹ Ngôn Thanh Hạm sẽ phản đối mình, cũng giống như Mạc Lâm công kích mình, nhưng mà hai vợ chồng lại chỉ gọi mình và Ngôn Thanh Hạm đi ăn một bữa cơm, sau đó liền công nhận quan hệ của mình và Ngôn Thanh Hạm. Cho đến giờ Lam Khiên Mạch còn nhớ khi đó mình có bao nhiêu kích động. Nàng khẩn trương đến toàn thân cũng phát run, ngay cả tay cầm nĩa cũng trơn trượt tùm lùm.
Ngôn Thanh Hạm cùng mẹ Mạc Vân rất giống nhau, bất luận là tướng mạo hay khí chất, cũng khiến cho người ta có cảm giác một loại thanh tú cao nhã. Khác nhau duy nhất là Ngôn Thanh Hạm có khí chất thanh trần thoát tục, ôn nhu như nước, còn Mạc Vân lại nghiêng về ung dung và quý phái một chút.
Ba của Ngôn Thanh không hề như Lam Khiên Mạch tưởng tượng là một người nghiêm túc, ngược lại giống như một lão ngoan đồng vậy, luôn thích làm trò vui vẻ, cùng với cái tên Ngôn Luật của hắn hoàn toàn không hợp. Bữa ăn đó Lam Khiên Mạch chỉ nhớ Mạc Vân và Ngôn Luật hỏi mình nhiều vấn đề, sau đó lại cho mình tránh đi, một mình cùng Ngôn Thanh Hạm nói chuyện. Sau đó, khi mình quay về, bọn họ đổi cách gọi nàng từ Lam tiểu thư trực tiếp biến thành con dâu.
Khóa độ như vậy không ngừng khiến Lam Khiên Mạch ứng phó không kịp, hơn nữa nàng mới là công mà, nên gọi là con rể mới đúng chứ? sau đêm đó, Lam Khiên Mạch nhiều lần truy hỏi Ngôn Thanh Hạm rốt cuộc đã cùng Mạc Vân và Ngôn Luật nói gì, vì sao bọn họ lại nhanh như vậy đồng ý quan hệ của hai người. Nhưng mà, mỗi khi nàng hỏi đến vấn đề này Ngôn Thanh Hạm luôn cười không nói, mặt đầy mập mờ nhìn bụng mình. Điều này thực sự khiến Lam Khiên Mạch không hiểu, chỉ cảm thấy Ngôn Thanh Hạm càng ngày càng xấu tính.
"Lam tiểu thư? Lam tiểu thư?" lúc này Lam Khiên Mạch ngẩn người bị thợ trang điểm đánh thức, nhìn mình trang điểm đã xong, nàng lộ ra nụ cười hài lòng. Nhìn nữ nhân trong gương, mặc một bộ váy đỏ đuôi dài lê trên đất, đeo bao tay màu đỏ.
Thiết kế để lộ bờ vai trắng nõn mượt mà của nàng ra ngoài, trang điểm vô cùng tinh xảo đến mức mị hoặc, nhưng lại không mất đi trang trọng. Nhìn thấy thợ trang điểm đi đôi giày cao gót đỏ cho mình, Lam Khiên Mạch ngẩng đầu lên đi ra cửa. Nàng bây giờ, không có chút khẩn trương nào, bởi vì người mình yêu, đang đứng sau cánh cửa đó.
Đúng như trong lòng dự đoán, mở cửa ra chính là bóng người Ngôn Thanh Hạm. Cô mặc bộ váy dài giống mình, chỉ là màu cô thích nhất chính màu trắng. Thấy đối phương đưa tay ra với mình, một khắc đó, đèn chiếu lên mặt cô, tựa như khi hai người mỗi lần chia ra rồi hợp lại, khiến tâm trí mình hướng đến.
Dù cho phía trước là vực sâu vạn trượng, chỉ cần nữ nhân tên Ngôn Thanh Hạm này đưa tay ra với mình, nàng sẽ không chút do dự lao về phía trước bước vào.
Đưa tay ra, ngay sau đó được đối phương vững vàng nắm lấy. Hai người đi xuống lầu, nhìn mọi người cùng Mạc Lâm dưới lầu đều mang vẻ mặt vui vẻ cùng chúc phúc, Lam Khiên Mạch toát lên nụ cười hạnh phúc hoàn mỹ. Nàng rốt cuộc có thể ở cùng Thanh Hạm mà không bị cố kỵ gì, có cha mẹ thừa nhận mình, cùng với hai nhà Mạc Ngôn chúc phúc.
"Tiểu Mạch, không phải em muốn biết, hôm đó chị và ba mẹ nói gì sao?"
"À, hả? hôm nay Thanh Hạm nói cho em sao?"
"Thật ra thì cũng không có gì, ba mẹ hỏi chị, em và chị, rốt cuộc ai nằm trên. Còn có chúng ta nhất định phải sinh em bé, hỏi chị là ai sinh?"
"Vậy Thanh Hạm trả lời thế nào hả?"
"Đương nhiên chị nói, chị công em thụ, con là em sinh."
"Tiểu Thanh Hạm, chị dám điên đảo thị phi, chị xấu quá đi." nghe lời Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch trượt chân một cái, thiếu chút từ trên thang lầu ngã xuống. Lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được bên hông nóng lên. Ngay sau đó, cả người bị Ngôn Thanh Hạm bế lên.
"Sao hả? trong lòng vui lắm sao, nên đứng không vững hả?"
"Ngô, Thanh Hạm xấu xa, chị chỉ biết khi dễ em!"
"Hả? chị khi dễ em? cũng không biết là ai, lần đầu tiên gặp nhau cứ thế hù dọa chị." nhớ lại lần đầu gặp nhau, Ngôn Thanh Hạm trên mặt tràn đầy nụ cười không che phủ được, không có chút điểm trách cứ.
"Sao em lại hù dọa chị!" nghe lời Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch hỏi ngược lại. Nàng nhớ, mình lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm vẫn rất ôn nhu.
"Lần đầu em gặp mặt chị liền hỏi, nữ nhân, muốn cao triều không? em cảm thấy, đây không phải là hù dọa sao?"
"Cho nên, Thanh Hạm mới hù dọa lại hả?"
"Ừ, đúng vậy."
"Hừ, Thanh Hạm thật xấu, vì trừng phạt chị, chị sinh em bé đi."
"Được a, chị sinh."
"Ngô... mà không được, sinh con mệt như vậy, đau như vậy, hay là để em đi." nghe Ngôn Thanh Hạm dứt khoát đáp ứng chuyện sinh con như vậy, Lam Khiên Mạch sợ cô coi là thật, vội đem nhiệm vụ đoạt lại. Vô luận là lúc nào, nàng cũng không thể để Ngôn Thanh Hạm chịu khổ được.
"Tiểu Mạch, em phải nhớ lời em đã nói. Mãi mãi là nữ nhân của chị, vĩnh viễn cũng không được rời đi."
"Ừ, em sẽ, em sẽ mãi mãi bên cạnh Thanh Hạm. Khi chị mệt mỏi, sợ hãi thì chăm sóc chị, dù chị già không còn thấy rõ em, không nghe rõ em nói lời yêu với chị, em cũng sẽ đến trước mặt chị, để chị nhìn thấy rõ em, không bao giờ chán mà luôn nói với chị ba chữ mà chị luôn muốn nghe nhất."
Dù em và chị gặp nhau không phải do trùng hợp, dù tình yêu của hai nữ nhân trái ngược xã hội, cũng không sợ vì chọn lựa của chúng ta mà mất đi mọi thứ. Nhưng mà, chúng ta có được, còn tốt hơn những thứ mất đi.
Yêu chị, nói chính xác, là không có biện pháp không thể không yêu. Qua mỗi giây mỗi phút, lại càng thêm yêu, càng muốn cho chị nhiều tình yêu hơn.