Chương 159
Năm này hợp tác của thành phố bước thêm một đại thủ bút mới, Ngôn thị và Chiến thị liên kết trở thành tiêu điểm khiến nhiều người trong giới chú ý đến. Hôm nay, chính là bước đầu hai bên liên thủ hợp tác, tiến hành nghi thức cắt băng tiến hành động thổ đây là một hoạt động vô cùng quan trọng. Trước khi hoạt động diễn ra một tiếng thì cánh truyền thông đã đến hiện trường nhiều đếm không hết, bọn họ bỏ qua chuyện kết hôn của ảnh hậu, chọn lựa tin tức hợp tác của Ngôn Thanh Hạm, chỉ hy vọng có thể lấy được chút tin tức và tương lai cùng hướng đi liên quan đến miếng đất này.
Đứng trên sân khấu tạm chuẩn bị cử hành hoạt động, Ngôn Thanh Hạm nhìn Chiến Mang Tuyền ngồi cạnh mình, cùng với những ký giả đang chen nhau dưới sân khấu trong đó có Lam Khiên Mạch, lộ ra nụ cười tự tin. Hôm nay nàng mặc bộ âu phục nữ màu trắng, là chính trang nhưng không mất nét nữ tính nhu mì, khiến làn da vốn trắng nõn của nàng càng thêm lượng bạch. Mái tóc đen dài được cột cao lên, lộ ra khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay của nàng. Ngũ quan nàng được trang điểm tinh xảo, thêm gấm thêm hoa cũng không cũng không đỉnh điểm tận lực.
Khi ký giả theo đến bắt đầu quay chụp, Ngôn Thanh Hạm mỉm cười mặc cho ký giả dưới đài chụp hình, trả lời lại từng câu hỏi xảo quyệt, hoặc cơ mật hay vài tin đồn nhảm.
"Ngôn tiểu thư, theo tôi biết, vốn của Ngôn thị hiện tại cũng không dư tiền mà trả 120 triệu cho mảnh đất này. Xin hỏi, ngài và Chiến tiểu thư phân định vốn như thế nào?"
"Xin lỗi, cái này là hợp tác cơ mật của chúng tôi, không thể trả lời được."
"Ngôn tiểu thư, đánh vào mảnh đất này, điều mà mọi người quan tâm nhất chính là cô muốn dùng mảnh đất này để làm gì, cô có thể nói với mọi người một chút không?"
"Cám ơn mọi người đã chú ý đến mảnh đất này của tôi, tôi và Chiến tổng thông qua thương lượng, định xây một trung tâm ăn uống, giải trí, nghỉ ngơi, và làm một chuỗi quán bar lớn."
"Chiến tiểu thư, trước kia có lời đồn, ngài và Ngôn tiểu thư bề ngoài là bạn, nhưng bên trong là bạn cạnh tranh. Tin đồn không hợp nhau liên quan đến hai người, xin ngài có thể giải thích tại đây không?" lúc này, rốt cuộc cũng có ký giả hỏi Chiến Mang Tuyền nãy giờ chưa lên tiếng, nghe thấy câu hỏi xảo quyệt như vậy, Chiến Mang Tuyền cũng không có chút khẩn trương hay bất mãn gì, ngược lại vui vẻ bật cười.
"Nếu bạn nói lời đồn thì tất nhiên là giả rồi. Tôi và Ngôn mặc dù biết nhau không lâu, nhưng lại có cảm giác mới gặp mà đã như quen từ lâu rồi. Cô ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi, tôi vẫn luôn coi cô ấy như em gái mà đối đãi. Thử hỏi, chị em sao lại không hợp được chứ? nếu mọi người vẫn không tin, tôi có thể dùng hành động để chứng minh, tôi và Ngôn, tuyệt đối là bạn rất thân."
Chiến Mang Tuyền nói, cuối cùng nghiêng đầu quan, trực tiếp hôn lên mặt Ngôn Thanh Hạm một cái, các ký giả vội vàng ấn máy, chụp lại thời khắc có tính quyết định này. Lam Khiên Mạch ngồi dưới đài vì hành động này của Chiến Mang Tuyền mà đen mặt, nhìn mắt Ngôn Thanh Hạm lóe lên sự chán ghét, nếu không phải còn ký giả ở đây, Lam Khiên Mạch nhất định sẽ xông lên dùng khăn ướt khử độc lau sạch cái mặt của Ngôn Thanh Hạm.
Đó không phải là hôn, đó là vi khuẩn a!
"Xem ra Chiến tiểu thư và Ngôn tiểu thư thực sự là chị em gái tình thâm, vậy xin hỏi Ngôn tiểu thư, trước đó có tin ngài sắp cùng công tử Lăng Long của tập đoàn Lăng thị đính hôn, vì sao hôn ước đột nhiên hủy bỏ vậy?"
"Xin lỗi, thời gian đặt câu hỏi đã hết, mời các vị ký giả nghỉ ngơi, chúng tôi chuẩn bị bắt đầu nghi thức động thổ hôm nay!"
Đúng vậy, người dẫn chương trình được mời hôm nay rất thông minh, hắn nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm bị hỏi vấn đề này liền nhíu mày, vội tiến đến kết thúc giờ đặt câu hỏi. Nhìn mặt các ký giả không cam lòng, người dẫn chương trình lau mồ hôi trong lòng. May quá, hắn ra mặt trước, chứ không biết được ngày mai sẽ có bao nhiêu nhà báo phải sập tiệm.
Cái gọi là nghi thức động thổ, chính là tại nơi bắt đầu thi công, để mừng quá trình xây dựng thuận buồm xuôi gió cần phải tiến hành nghi thức, bắt đầu trước Ngôn Thanh Hạm và Chiến Mang Tuyền đồng loạt cắt băng, ngay sau đó công nhân bắt đầu tu tập lại, dùng cái xẻng trong tay cắm vào đất, đào lên, sau đó đốt dây pháo, liền hoàn thành nghi thức động thổ.
Đứng trước băng lụa màu, Ngôn Thanh Hạm nở nụ cười cùng Chiến Mang Tuyền đứng chung một chỗ, khi cây kéo hai người khép lại, cắt băng hoàn thành, các công nhân cùng lúc cắm xẻng vào đất. Nhưng mà, vào lúc này lại xảy ra chuyện khiến mọi người không ngờ được. Ống kính phóng đại lên, trong đất công nhân xúc lên, xuất hiện một thứ màu trắng.
Vật thể này khiến các công nhân chú ý, mọi người giật giật cái xẻng, ngay sau đó vật thể màu trắng lộ ra nhiều hơn, cẩn thận nhìn một chút, thì rất giống xương động vật. Nhân viên làm việc không ai dám lộn xộn, các công nhân nhìn nhau, bắt tay đào lên. Ngay sau đó, một bộ, hai bộ, ba bộ, cứ thế lộ ra ngoài, khiến mọi người cả kinh không nói thành lời.
"Mau chụp!" một ký giả vừa lên tiếng, thì cả trăm người từ các cánh truyền thông nhào đến chụp hình, chen lấn để chụp đống hài cốt kia. Nhân viên làm việc kịp phản ứng, vội đuổi các ký giả kia đi, khiến các ký giả kia bạo động. Nhìn thấy những ký giả kia xông đến chỗ mình, Ngôn Thanh Hạm đều kinh ngạc như Chiến Mang Tuyền, căn bản không nghĩ sẽ có chuyện như vậy.
Luôn có lời nói, khi động thổ thi công, điều kiêng kỵ nhất chính là đột nhiên có xuất hiện bất ngờ, còn có đang động thổ mà đột nhiên xuất hiện máu. Thì hôm nay không chỉ đơn giản là thấy máu, mà là một vụ án nhân mạng. Trước không nói cảnh sát sẽ điều tra bao lâu, còn có sức ảnh hưởng từ dư luận và ngoại giới bên ngoài, cũng đủ khiến mảnh đất này thành phế thải. Bất kể sau này nó xây xong thành cái gì, cũng sẽ không còn ai đến chú ý nữa.
Đèn chớp khiến mắt đau, Ngôn Thanh Hạm sững sờ đứng tại chỗ, thậm chí cả ký giả đụng vào người cô cũng không có phản ứng. Nhìn dáng vẻ cô ngốc lăng Chiến Mang Tuyền nghĩ là cô bị sợ đến choáng váng, vội vàng kéo cô lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi hiện trường.
Nhìn hiện trường chỉnh tề nháy mắt trở nên hỗn loạn, Lam Khiên Mạch đứng ngốc lăng tại chỗ, nhìn cảnh sát chạy đến phong tỏa mảnh đất, ký giả hùng hổ lao ra. Nàng không ngờ hôm nay lại phát sinh chuyện này, bất kể là có người cố ý làm hay là bất ngờ, nhưng đối với Ngôn thị tổn thất không thể lường trước được. Nghĩ vậy, Lam Khiên Mạch cúi đầu ra khỏi hội trường, nhưng mà chỉ bước ra một bước, nàng đột nhiên cảm giác được trước ngực đau đến không thở nổi, giống như bị vật nhọn đâm, đau đến muốn chết.
Cũng không biết Lăng Vi bên đó như thế nào rồi...
Cảm giác máu đang chảy ra rõ ràng, giống như người đứng xem, im lặng nhìn sinh mạng mình từng chút trôi qua. Lăng Vi không biết xảy ra chuyện gì, càng không hiểu vì sao mình nằm ở chỗ này. Cô chỉ biết, thân thể rất đau, tim, càng đau.
Vang lên bên tai là âm thanh quen thuộc của người nào đó, Lăng Vi không ngừng nói với mình, mở mắt ra, nhanh mở mắt ra. Nhưng mí mắt vẫn như cũ nặng như bị đè xuống, nửa điểm cũng không mở lên được. Thân thể vô lực được người ôm trong ngực, nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể khiến cô quyến luyến, mùi vị quen thuộc càng làm cho cô tham lam muốn ngửi thêm.
Lúc này, cô nghe có người đang gọi mình, Lăng Vi, Lăng Vi, một lần rồi lại một lần, âm thanh càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng thống khổ. Trước tầm mắt đột nhiên có thêm một luồng sáng, Lăng Vi thử mở hai mắt ra, ngay sau đó phóng đại trước mặt, chính là Tả Tĩnh Nhan khuôn mặt đầy lệ.
Trong ấn tượng, Tả Tĩnh Nhan luôn là người thích cậy mạnh. Nàng không dũng cảm, cũng rất ít khóc, nhưng hôm nay lại khóc như đứa trẻ bị mẹ vứt bỏ. Lăng Vi muốn hỏi Tả Tĩnh Nhan tại sao phải khóc, rất muốn nói với nàng, đừng khóc Nhưng khi mở miệng, ra ngoài không phải câu từ, mà là một mảng lớn chất lỏng sền sệch. Chất lỏng đỏ theo khóe miệng của mình tràn xuống cổ, rồi nhỏ xuống đất, phát ra âm thanh tách tách trên đất.
"Lăng Vi! rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! sao lại như vậy... em sao lại như vậy..." Tả Tĩnh Nhan không biết làm sao ôm Lăng Vi, không ngừng lắc đầu. Vừa rồi, nàng vẫn ở trên lầu nhìn theo hành động của Lăng Vi. Thấy đối phương đứng dưới lầu rơi lệ, biểu tình quyến luyến không thôi, cùng bóng lưng tịch mịch khiến người đau lòng.
Đang lúc Tả Tĩnh Nhan sợ mình sẽ vì Lăng Vi như vậy mà động lòng, chuẩn bị rời khỏi cửa sổ. Thì một giây kế tiếp, liền có tiếng vang lớn vọng bốn phía, không phải là âm thanh pháo bắn, cũng không phải bất kỳ tiếng vang thường xuyên nghe thấy được, mà là.... ngay sau đó, cái người còn đứng trên mặt đất như diều đứt dây ngã xuống đất.
Tả Tĩnh Nhan bị dọa sợ, nàng căn bản không biết phát sinh cái gì, chỉ biết là, nàng phải nhanh chóng đi xuống, nhanh xuống xem Lăng Vi. Nhưng mà, khi nàng chạy đến dưới lầu, thì thấy cảnh tượng đó, nữ nhân nàng yêu mến ngã dưới đất nằm trong vũng máu, bộ quần áo màu trắng bị sắc đỏ nhiễm một mảng lớn. Cô nhắm mắt lại, bên cạnh khóe mắt còn lưu lại nước mắt chảy vì mình.
Trong đầu chưa từng có gì rõ ràng, thính giác lại so với ngày thường cường đại gấp nhiều lần. Nghe tiếng Tả Tĩnh Nhan khóc, nhìn ánh mắt nàng hốt hoảng rồi đau lòng, Lăng Vi đột nhiên cảm giác được kết cục như vậy, tựa hồ cũng không tệ. Thật ra thì, Lăng Vi đã sớm đoán được, mọi chuyện phát sinh ở Lăng Vân Đường, bất quá là do Thành Khang và Lăng Long còn thêm những đường chủ muốn phản bội Lăng Vân Đường bọn họ cùng nhau liên thủ để hại mình.
Lăng Long làm như vậy, vì muốn đoạt được toàn bộ tài sản Lăng gia. Còn những người trong Lăng Vân Đường muốn thoát Lăng gia thành lập môn hộ riêng. Còn ý muốn của Thành Khang thì càng đơn giản, hắn bất quá muốn Tả Tĩnh Nhan rời khỏi mình, trở thành nữ nhân của hắn. Ba cổ thế lực, mang ba mục đích khác nhau, vật cản duy nhất chính là mình.
Lăng Vi cô có thể không cần có Lăng Vân Đường, không cần tài sản của Lăng Kha, quyền thế, chỉ có Tả Tĩnh Nhan cô muốn có, càng không thể buông tha. Cô dùng mọi cách cản Tả Tĩnh Nhan đi kết hôn, vận dụng thế lực còn sót lại của mình, lại không ngờ rằng, sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Lăng Vi rất vui, vừa rồi cô đã giao thân thể cho Tả Tĩnh Nhan, đời này cô không còn gì tiếc nuối nữa, điều đáng tiếc duy nhất, chính là không thể giúp Tả Tĩnh Nhan tìm được con gái, không thể bầu bạn với nàng thêm một ít thời gian, không thể cùng nàng nói đủ ba chữ em yêu chị. Chỉ là, Tả Tĩnh Nhan cũng sẽ vì vậy mà nhớ đến cô, như vậy là đủ rồi.
Suy nghĩ một hồi Lăng Vi bật cười, đúng vậy, cô chính là một người ích kỷ. Cô không muốn Tả Tĩnh Nhan quên cô, mà muốn nàng nhớ mình, cả đời.
"Lăng Vi, đừng chết, van cầu em, đừng rời khỏi chị. Mọi thứ đều là giả, kết hôn là giả! chị không yêu em càng là giả! đừng đi, đừng để chị lại một mình, có được không?" Tả Tĩnh Nhan lấy che ngực Lăng Vi không ngừng tràn ra máu tươi, nhưng nàng càng làm như vậy, thì máu lại như đối nghịch với nàng càng chảy ra hung mãnh hơn. Nghe hô hấp của Lăng Vi càng lúc càng yếu, Tả Tĩnh Nhan như phát điên mà hôn cô. Làm như vậy, như là muốn vãn hồi tính mạng người trong ngực.
"Nhan.... em... Nhan Nhan..." một chút sức cuối cùng, dùng để mở mắt nói chuyện, nhìn khuôn mặt Tả Tĩnh Nhan khóc, Lăng Vi muốn đưa tay giúp nàng lau nước mắt. Nhưng mà, tay vừa nâng lên, lại vô lực rơi xuống đất. Tim đập, hô hấp, mạnh đập, tất cả mọi thứ, theo cái rơi đó mà dừng lại.
Tả Tĩnh Nhan ngơ ngác nhìn đôi mắt Lăng Vi mở ra, trong đó phản chiếu hình ảnh của chính mình, còn có nước mắt ràn rụa. Chỉ, tiêu cự trong mắt đã không còn. Lăng Vi dùng sức lực cuối cùng, gọi tên mình cho dù cô không còn ở đây, nhưng vẫn không bỏ được mà nhắm mắt.
"Lăng Vi, tin tưởng chị, em sẽ không cô đơn, chị sẽ không để em đi một mình." Tả Tĩnh Nhan vừa nói, cuối cùng bật cười. Tiếng cười kia rất lớn, rất chói tai, nghe qua căn bản không giống như đang cười, mà giống như đến bên bờ tuyệt vọng, gào thét đến tim đau muốn hỏng mất.
Sau khi cười xong, Tả Tĩnh Nhan đột nhiên im lặng lại, một thái độ ổn định khác thường, nàng đưa tay chỉnh lại mái tóc cho Lăng Vi, dùng tay áo lau khô vết máu bên mép. Mọi cử động phá lệ êm ái lại tỉ mỉ, sợ giống như đánh thức người đang ngủ vậy.
Hẹn gặp lại, chị yêu em: em biết, chị sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh em.
Bất luận... em ở nơi nào.
Đối diện tòa nhà cao tầng, một nữ nhân đứng đó đón gió, không nói gì nhìn cảnh tượng này. Nàng ném khẩu súng trong tay xuống, từ trong miệng phun ra một làn khói trắng. Gió lúc này thổi đến , làm tan làn khói trắng kia, thổi bay mái tóc đen dài của nàng cùng bộ áo gió, khiến cho dáng người cao gầy của nàng càng thêm cao. Qua hồi lâu, nàng lấy di động ra ấn nút gọi đi.
''Tỷ, cô ấy đã chết.''
''Ừ, xử lý sạch sẽ một chút.''
''Em biết rồi.''
Cúp điện thoại nữ nhân cởi áo gió lộ ra chiếc áo sơ mi trắng. Nàng dùng áo gió bọc súng ngắm lại để trên mái nhà, ngay sau đó lấy mắt kính cài trên áo sơ mi đeo lên mặt, đi xuống lầu lái xe rời đi. Đi ngang qua trước mặt Tả Tĩnh Nhan và Lăng Vi, nữ nhân nhìn hai người ôm nhau, đem điếu thuốc trong miệng còn lại hút hết, thò tay ném ra ngoài cửa sổ.
Bàn tay nhỏ vô cùng trắng, móng tay mượt mà trơn nhẵn, mỗi ngón tay như ngọc được mài tỉ mỉ, duyên dáng yêu kiều, không tìm ra chút tì vết nào. Khi ngón trỏ nữ nhân nhẹ khều một cái, tàn dư còn lại của thuốc theo không trung vòng một đường cong parapol rơi xuống trước mặt Tả Tĩnh Nhan và Lăng Vi.
Nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan đối với hành động của mình không có nửa điểm phản ứng, ánh mắt chỉ đờ đẫn nhìn dưới đất. Nữ nhân cong khóe miệng, lộ ra nụ cười yếu ớt như có như không. Cuối cùng, vụt qua mà đi.

Tác giả có lời muốn nói: hú hú hú! hoan nghênh mọi người đến vói chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, gần đây nhiệt độ xuống, các bạn nhỏ nhớ chú ý giữ ấm nga, mễ na tang đừng để bị đông như Hiểu Bạo, kết quả bị cảm mạo, chảy nước mũi, Bạo tỷ tỷ thùy mị, thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ, tiểu kịch trường!
Chắc khi xem chương này lòng mọi người đa ưu tư phập phòng, nhìn mở đầu, thấy không phải Lăng lão bản, trong lòng thấy vội ah, sau đó thì sao, thấy trong đó Lăng lão bản xuất hiện, mà đau lòng ah.
Liên quan đến chuyện này cũng là một âm mưu lớn, ở đây mọi người xem có thể không hiểu, hay sẽ nghi ngờ, nhưng cuối văn mọi người sẽ hiểu, không nên gấp. Như vậy, bề ngoài nhìn tưởng Lăng lão bản chết, thực tế nàng đã chết rồi, nhưng mà, Hiểu Bạo không phải mẹ ghẻ, mãn huyết mãn lam nói sống lại được, nếu mọi người không ghét Lăng lão bản, thì hãy gào to kêu nàng sống lại, thực sự thì Lăng lão bản sống lại tỷ lệ rất cao.
Như vậy nói đến chương này sáng nhất, còn có 'sát thủ' sau cùng, tui nghĩ mặt sát thủ này, mọi người cũng không đoán được là ai đâu? nếu không đoán được, Hiểu Bạo có lẽ sẽ giải thích nga. Tóm lại Hiểu Bạo viết văn đã có an bài từ sớm, đại cương từ khi khai văn đã viết xong rồi. Vì ngược mà ngược, thực ra không phải có lúc, ngược nên cần. Cho nên mọi người cứ kiên nhẫn xem đi, không nề vì chút xíu nho nhỏ mà vứt bỏ. Dĩ nhiên nếu không thích Hiểu Bạo cũng không ép mọi người, tui rất thùy mị nga, ha ha ha ha! mọi người: ngươi cười, một chút cũng không thục nữ!!!
Phối cùng chính văn hôm nay, tiểu kịch trường phải nhiều thêm. Kỳ này vẫn là phong tao, ngốc manh nhóm bị chọc. Tham gia ghi danh trêu đùa là nhóm bảo mẫu. Ngoài ra, có thấy nhiều bạn nói ghi danh, nhưng không xuất hiện, là vì ngươi ghi không đúng nhóm a, ghi danh nhóm đặc công, thì phải chờ nhóm khác ra sân thì mới có thể trêu đùa, so... ọi người đừng quá gấp, mỗi người ghi danh, đều có cơ hội thêm vào. Nói về, không có ai ghi danh tham gia trêu đùa nhóm thanh tân, quả nhiên, thanh tân nhóm thiệt mạnh mẽ ah?
Được rồi không nói nhiều nữa, bắt đầu tiểu kịch trường manh manh đi!
Thời tiết u ám, trên trời nhiều mây đen, tia chớp xoẹt qua, dọa sợ người nào đó run rẩy trong phòng.
Phong Phong: ngô, Nhuế Nhuế sao còn chưa về a, người ta thiệt đói nga. (mọi người: Phong Phong ra sân, tất nhiên sẽ kêu đói bụng.)
A Lê: này, ngươi ăn hàng không chán sao? sao lúc nào cũng đói.
Phong Phong: vì ta vận động nhiều biết chưa? ngươi một tên mập chết bầm. (mọi người: Tiểu Phong, ngươi muốn tìm chết!)
A Lê: cái gì? Qúy Duyệt Phong? ngươi dám nói ta mập? không phải ngươi cao hơn ta gầy hơn ta một chút thôi sao? ta mập chỗ nào?
Phong Phong: chỗ này, chỗ này, chỗ này, cũng mập! ( Tiểu Phong Phong nói, chỉ vào ngực A Lê.)
A Lê: này, ngươi đừng có mù mà sờ chứ? chỗ này không thể tùy tiện sờ!
Lam Lam: ha ha... (mọi người: Lam Lam, ngươi phát hiện gì? từ khi tiểu kịch trường bắt đầu, ngươi toàn xuất hiện quỷ dị.)
Phong Phong: ngươi cười cái gì, Tiểu Lam Lam, không lẽ ngươi muốn ta sờ một cái sao? (mọi người: Tiểu Phong Phong thô bỉ đưa ma trảo về phía Lam Lam.)
Lam Lam: chậc chậc, ngươi thụ như vậy, còn muốn trêu đùa ta? ngươi đúng là thụ.
Phong Phong: ngươi mới là thụ!
Lam Lam: ta là thụ? ngươi thấy công phu của ta chưa? nữ nhân, muốn cao triều không?
Phong Phong: ta muốn kẹo.
Lam Lam: tìm nàng lấy, hôm nay ta thấy, nàng mua một rương. (Lam Lam nói, tay chỉ hướng A Lê.)
A Lê: khụ khụ... (A Lê khụ khụ mấy tiếng chuẩn bị đi.)
Phong Phong: này, nữ nhân chết bầm, ngươi có kẹo? (mọi người: há, câu hỏi quỷ dị.)
A Lê: có cũng không cho ngươi!
Phong Phong: ah, chị dâu, ngươi quay lại đi. ( Phong Phong vừa nói, đem A Lê đè dưới người!!!)
cc quân: ai nha ~ làm gì vậy, Phong Phong, ngươi lại nghịch ngợm. (cc quân nói, đánh đầu Phong Phong một cái.)
Phong Phong: ah!
v quân: nàng luôn như vậy, ngươi nên quen đi. (v quân nói, đem kẹo que mới mua trong túi cho Lam Lam, người kia vui vẻ tiếp nhận, bắt đầu nhóp nhép cắn.)
Phong Phong: ta cũng muốn. ( Phong Phong đưa tay nhỏ bé ra, xin Lam Lam kẹo que, Lam Lam nhìn nàng một cái, không cho.)
Phong Phong ~~~~(>_<)~~~~
cc quân: ai nha ~ ngoan nha, đừng khóc nga, tới, cho ngươi kẹo, đủ loại kẹo đều có nga, ngươi muốn cái nào? (cc quân không hổ là thủ lĩnh bảo mẫu, nàng mang cái túi đổ ra một đống lớn kẹo, đủ loại, đủ khẩu vị.)
A Lê: A Lê nhìn bất mãn, hừ một tiếng quay về phòng mình.
tiểu điểu: Tiểu A Lê, ngươi muốn ăn gì ah?
A Lê: ngươi cho là ta giống hai tên thích ăn hàng kia sao?! ta có truy cầu cao hơn.
tiểu điểu: hả? vậy ah? (tiểu điểu nói, cầm ra một thứ, sau khi mở ra, chính là!!! là hình dáng của Nhiễm tỷ tỷ!!!)
A Lê: ah!! thích quá, ta yêu ngươi chết được, Nhiễm Nhiễm của ta, oh Nhiễm Nhiễm của ta! ~ (A Lê nói ôm Nhiễm tỷ tỷ hôn một cái!)
Vì vậy, khi Nhiễm Nhiễm, Nhuế Nhuế, cùng với Ngôn Ngôn quay về, liền thấy 3 người, một ôm đống kẹo que, một ôm đống kẹo ngọt, một ôm cái hình nộm nằm trên sofa ôm nhau ngủ, cái bụng nhỏ tròn vo.
vì vậy...
Nhuế Nhuế: kéo Phong Phong, về nhà làm vận động giảm cân.
Nhiễm Nhiễm: ôm lấy Lê tỷ tỷ, trở về nhà, tiến hành tư tưởng giáo dục.
Ngôn Ngôn: trực tiếp cầm một hộp kẹo que, ở bên cạnh ăn rắc rắc.
Hiểu Bạo: ha ha, lại một kỳ tiểu kịch trường kết thúc, tiểu kịch trường cùng chính văn mãn hô ứng chứ?
Phong Phong: mẹ ruột, cầu diễn.
Hiểu Bạo: hả? ngươi không phải bị Nhuế Nhuế...
Phong Phong: mẹ ruột, cầu... cầu diễn!
Hiểu Bạo: im miệng, ngươi đã là quá khứ rồi, không cho cầu!
Phong Phong: hu hu, ta đi tìm tỷ!
Hiểu Bạo: ngươi dám!
Phong Phong: ta sẽ đi ngay bây giờ!
Hiểu Bạo: vung tay, kẹo ngọt kẹo ngọt rơi, chỉ thấy thoáng qua, một cái kẹo ngọt bay đến chỗ Phong Phong, nháy mắt đem người nào đó đánh ngã. Hiểu Bạo đắc ý vỗ tay, xoay người chuẩn bị đi, quay đầu liền thấy Nhiễm tỷ tỷ cùng Nhuế Nhuế đứng đó. Sau đó... không có sau đó.
Khoan đã!!! ta sao bất tri bất giác tự viết mình có đi không về rồi?