Chương 157

Thân thể vì dầm mưa trong thời gian lâu mà lạnh như băng, đột nhiên tiến vào phòng ấm áp, lạnh nóng thay nhau nháy mắt khiến Lăng Vi không nhịn được mà rùng mình. Nhìn cô đưa tay hai ôm chính mình, co lại trước cửa, chỗ cô đứng nước mưa từ trên người cô không ngừng nhỏ giọt xuống. Nhìn thấy cảnh này Tả Tĩnh Nhan vội tìm một bộ quần áo mang vào phòng tắm, đẩy Lăng Vi còn ngây ngốc ngẩn người đứng đó vào.

Nghe bên trong truyền đến âm thanh đang tắm, nàng ngốc lăng ngồi trên mép giường, suy nghĩ tiếp theo mình nên làm gì. Tả Tĩnh Nhan cảm thấy, mình tổn thương lòng Lăng Vi, đối phương hẳn không muốn nhìn thấy mình lần nữa. Lại không ngờ rằng, Lăng Vi lại xuất hiện trong cơn mưa tầm tã như vậy.

Không dám chối, khi nhìn thấy Lăng Vi nàng rất hưng phấn, rất kích động, lại đau lòng. Gần một tháng không gặp, Lăng Vi gầy đến thoát hình. Vóc người cân xứng cũng gầy rút lại vài vòng, bờ vai nhỏ hẹp tựa như dùng sức bóp một cái thì sẽ gãy mất. Cộng thêm khuôn mặt tái nhợt, nếu như không nhận biết Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan căn bản sẽ không coi cô như con người bình thường.

Bóng người như ẩn như hiện trong phòng tắm, Tả Tĩnh Nhan ép mình không được nhìn, nhưng ánh mắt không tự chủ được mà nhìn qua. Nàng muốn hỏi Lăng Vi vì sao lại đến đây vào lúc này, vì sao mình khiến cô tổn thương thành như vậy cô còn muốn đến đây? không lẽ những lời mình nói với nàng còn chưa đủ rõ ràng?

Tả Tĩnh Nhan đau lòng, đau lòng vì Lăng Vi như vậy, càng không muốn lần nữa khiến đối phương đau sâu thêm. Nhưng mà, tâm không chết, thì cuộc sống sau này chỉ sợ sẽ càng thống khổ.

Trong lúc Tả Tĩnh Nhan do dự bất quyết thì Lăng Vi đã tắm xong từ trong phòng tắm đi ra. Cô không mặc quần áo Tả Tĩnh Nhan chuẩn bị, trên dưới chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, nhìn qua thanh thuần không còn giống Lăng Vi đã từng có trước kia. Nhìn cô ngơ ngác đứng ngay cửa, không biết dùng khăn lau tóc, Tả Tĩnh Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, vào phòng tắm lấy khăn lau tóc ướt cho cô. Hai người đều không nói gì.

Bầu không trong phòng trở nên quỷ dị, chỉ nghe thấy tiếng Lăng Vi thở dốc nặng nề. Thay cô lau khô tóc, Tả Tĩnh Nhan xoay người muốn rời khỏi, thân thể lúc này bị đối phương ôm chặt, không thể nhúc nhích. Dù nàng phát điên vì tham luyến cái ôm trong ngực này, nhưng Tả Tĩnh Nhan biết, vào lúc này mình quyết không thể mềm lòng. Như vậy không chỉ khiến cho toàn bộ cố gắng uổng phí càng khiến Lăng Vi rơi vào nguy cơ nhiều hơn.

"Lăng tiểu thư, xin cô buông tôi ra." Tả Tĩnh Nhan nói ý đồ dùng hai tay đẩy cánh tay Lăng Vi ra, nhưng dù hai cánh tay đã gầy như gậy trúc vẫn không buông chính mình cũng không gỡ ra được. "Ngày mai chị kết hôn rồi, cuộc sống đặc biệt như vậy, sao em có thể vắng mặt được chứ?" lúc này, Lăng Vi rốt cuộc mở miệng. Âm thanh khàn khàn lộ ra tan thương, hoàn toàn không giống phong cách nói khoe khoang của cô trước kia.

"Hả? nếu Lăng tiểu thư đã biết ngày mai tôi kết hôn, sao còn đến đây? giờ cũng đã 3 giờ sáng rồi, không còn mấy tiếng nữa, cha tôi, vị hôn phu, còn có ký giả cùng style list sẽ chen nhau đến. Nói thật, cô xuất hiện, càng khiến tôi thêm phiền."

"Ha ha... kết hôn, cái từ này nghe thật tuyệt, đối với tôi mà nói, nó như cái mộ hoang vu. Tả Tĩnh Nhan, cô luôn miệng nói không yêu tôi, vậy sao khi cô nhìn thấy tôi lại kích động như vậy? sao lại xuống lầu tiếp tôi? lần đầu cô nói không yêu tôi, tôi không tin, lần thứ hai tôi tin. Hiện tại, cô nói với tôi lần ba, tôi muốn cô nhìn tôi không trốn ánh mắt của tôi, nói với tôi cô không yêu tôi."

Lăng Vi nói, giữ người Tả Tĩnh Nhan kéo nàng đến trước mặt mình. Hai người đứng đối mặt nhau, Lăng Vi nhìn thấy hốt hoảng cùng khổ sở của đối phương, như vậy càng khiến suy nghĩ trong lòng cô thêm chắc chắn. "Sao hả? không thể nói sao? không phải cô rất hùng hồn nói với tôi cô không yêu tôi sao? vậy bây giờ chỉ có tôi và cô, ngay trước mặt tôi, cô nói không yêu tôi, tất cả tình cảm cô đối với tôi đều là giả, đều lừa gạt tôi. Cô sống chung với tôi cũng chỉ vì trả thù tôi."

"Lăng Vi, đừng ép tôi." tim đau như muốn vỡ, ngay cả sức lực bị Lăng Vi tra hỏi cũng biến mất hầu như không còn. Tả Tĩnh Nhan che ngực ngồi trên giường, không dám nhìn Lăng Vi, chỉ cố sức thở hổn hển. Nàng cảm thấy lời Lăng Vi nói vừa rồi, từng chữ từng câu thông thường nhưng lại là dao nhọn đâm thâu cơ thể nàng.

Nếu như có thể, nàng muốn ôm lấy Lăng Vi, nói với cô không bao giờ muốn tổn thương cô. Nhưng mà, nàng không thể, nàng thực sự không còn cách nào khác. Mỗi ngày Thành Khang đều dùng tính mạng của Lăng Vi để uy hiếp mình, Tả Tĩnh Nhan không thể vì tư dục riêng mà khiến sinh mạng Lăng Vi gặp nguy hiểm.

Lăng Vi, em có biết không? trên đời này, người chị không muốn tổn thương nhất chính là em. Mỗi lần nói lời tuyệt tình với em, chị so với em còn khó chịu hơn. Chị không thể kiên cường, lại không thể nhẫn tâm như em tưởng tượng, thấy bộ dạng em khổ sở, chị hận không thể thay em chia sẻ mọi thống khổ.

Chuyện đến giờ, Tả Tĩnh Nhan thà không cần Lăng Vi thay đổi vì nàng, thà rằng là Lăng Vi vẫn như trước kia tiếp tục trò chơi đời người, như thợ săn thấy nữ nhân thì không cần cho qua. Như vậy, cũng tốt hơn bộ dạng cô gầy thành như vậy, đứng dưới lầu khi trời mưa to, chỉ nhận được câu trả lời tàn nhẫn.

"Tả Tĩnh Nhan, tôi bây giờ không muốn nói chữ yêu với cô nữa. Những lời này, coi như tôi không nói, chắc cô cũng cảm giác được. Cô biết không? từ sau khi cô rời đi, từng giây từng phút tôi đều nhớ đến cô. Tôi mua phim cô diễn mang về nhà, tôi ghi nhớ từng câu cô nói trên DVD phim, mỗi ngày đều xem, đều nghe. Cô rất lợi hại, cô lợi hại đến mức sắp bức tôi điên rồi."

"Cô luôn nói, sợ tôi chê tuổi tác của cô, sợ tôi sau này thay lòng, không cần cô nữa. Thật ra thì, không chỉ có cô biết sợ, tôi cũng sợ. Một mình thì có thể cố gắng sống tốt hơn, nhưng không thể xóa bỏ quá khứ đi được. Mỗi ngày tôi đều lo lắng, lo là cô sẽ chê bai tôi từng làm những chuyện kia. Cho nên tôi liều mạng thay đổi vì cô, biến thành bộ dạng mà cô yêu thích."

"Không chỉ một lần tôi cười nhạo mình, cười tôi không tiền đồ, cười tôi lệ thuộc vào cô. Nhưng mà, khi tôi muốn tìm về cảm giác lúc trước, tôi mới phát hiện, Lăng Vi thực sự đã không quay về nữa. Cô bất an, tôi so với cô còn bất an hơn. Tôi vốn đem tài sản chuyển qua cho cô, chỉ muốn chứng minh, tôi có thể đem toàn bộ cho cô."

"Nhưng tôi không ngờ, tôi còn chưa đem tài sản đó chuyển nhượng cho cô, thì cô đã rời bỏ tôi. Nhìn cô và Thành Khang sống chung, tôi thực sự không tức giận, ngay cả chính tôi cũng không dám tin mình lại lạnh lùng như vậy. Nó khiến tim tôi rất đau, đau đến mức đến cả sức để giận cũng không còn."

"Ngày đó cô cùng hắn rời đi, tôi đã nghĩ rất lâu. Tôi không tin cô thực sự yêu hắn, thậm chí vì hắn mà tổn thương tôi. Bây giờ, cô nói cho tôi biết, cô chẳng qua là bất đắc dĩ thôi đúng không? cô nói những lời đó với tôi, kể cả hai chữ chia tay, đều là đùa giỡn có đúng không?"

Từng có nhiều lúc Tả Tĩnh Nhan không ngờ đến, Lăng Vi sẽ nói những lời này với nàng. Nghe sau lưng truyền đến tiếng nói chuyện, từng câu từng chữ, như ngàn cân nặng nề đè lên tim mình. Tả Tĩnh Nhan không biết nên trả lời Lăng Vi thế nào, cũng không dám mở miệng nói gì, sợ không nhịn được mà nói với Lăng Vi, mình có bao nhiêu yêu cô, nhiều đến mức không dám nhìn thấy cô đau khổ như vậy.

Cái hôn êm ái lúc này theo nhau kéo tới, Tả Tĩnh Nhan không phản kháng, mà im lặng để Lăng Vi hôn mình. Khi đối phương muốn tiến thêm một bước, Tả Tĩnh Nhan đột nhiên quay đầu lại, tát vào mặt Lăng Vi một cái. Lực đạo lần này rất mạnh, khiến đối phương không kịp phòng bị mà ngã xuống sàn. Nhìn biểu tình Lăng Vi kinh ngạc, trên mặt còn in dấu năm ngón tay, Tả Tĩnh Nhan bật cười.

"Lăng tiểu thư, tôi đã cảnh cáo cô nhiều lần rồi, đừng có chạm vào tôi, nhưng cô lại không nghe tôi cảnh cáo. Rất nhanh thôi, tôi sẽ cùng hôn phu cử hành hôn lễ, cô hành động như vậy, khiến tôi rất phiền. Cô nghe cho kỹ đây, đây là lần cuối tôi lặp lại những lời này với cô."

"Lăng Vi, tôi không yêu cô, nói chính xác thì tôi chưa bao giờ yêu cô. Tôi không thích nữ nhân, càng không thích kẻ cuồng vọng tự đại như cô, nữ nhân hoa tâm lạm tình. Tôi cảnh cáo cô lần cuối, cô không nên quấy rầy tôi nữa. Nếu không, lần tới không chỉ một bàn tay đơn giản như vậy đâu."

Đã từng ảo tưởng nhiều lần khi gặp lại Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi đã nghĩ rất nhiều, cũng nói rất nhiều. Trong lòng cô, Tả Tĩnh Nhan là nữ nhân hiền lành, nàng quang minh lỗi lạc, đặc biệt có thành thục ôn nhu của nữ nhân. Dù mình luôn chọc nàng khổ sở, nhưng nàng cũng không thực sự sinh khí với mình.

Cũng như vậy, giống như trước kia mình vì một số nguyên nhân đến gặp mặt với những nữ nhân từng liên lạc quan hệ trước kia, nàng chỉ luôn im lặng ngồi một bên không nói gì, hoàn toàn không để ý những cô gái kia khiêu khích. Nàng chỉ dùng cách đơn giản nhất, chứng minh cho mọi người thấy. nàng dùng bản lĩnh của nàng mới trở thành người bên cạnh mình.

Thật ra thì, bất quá chỉ đơn giản là một chữ yêu mà thôi.

Lăng Vi nghĩ Tả Tĩnh Nhan đột nhiên biến thành như vậy, nhất định là xảy ra chuyện bất ngờ. Liên kết với chuyện xảy ra gần đây với Lăng Vân Đường, cô đã sớm nghĩ ra. Trong mấy ngày rảnh rỗi mỗi lần nhớ đến Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi cũng sẽ tưởng tượng lại tình cảnh khi các nàng gặp lại. Tả Tĩnh Nhan sẽ khóc? sẽ cười? hay vẫn sẽ giận? mặc kệ nàng biểu tình thế nào, mình cũng sẽ cười nhìn nàng, tiếp nhận mọi ưu tư của nàng.

Sau đó các nàng sẽ ôm nhau, hôn lên môi nhau đã lâu không động. Nếu thời gian cho phép, các nàng có thể ăn cơm chung, sau đó cuộc sống như mỗi ngày, nằm trong bồn tắm rồi tắm cho đối phương, làm một cuộc hoan ái triền miên đã lâu chết chìm. Cuối cùng vào một ngày nào đó, mình sẽ xử lý những kẻ gây trở ngại cho cô và Tả Tĩnh Nhan cùng sống chung.

Nhưng mà, tưởng tượng đẹp ấy, lại bị thực tế tàn nhẫn đạp đổ, sờ lên gò má nóng bỏng của mình, Lăng Vi ngơ ngác nhìn khuôn mặt Tả Tĩnh Nhan đầy khinh miệt, chỉ như vậy mà bật cười. Khăn tắm trên người tuột xuống, Lăng Vi không nhặt lên, mà toàn thân xích lõa đứng trước mặt Tả Tĩnh Nhan, từng bước ép tới gần nàng.

"Đã lâu không gặp, Tả tiểu thư diễn xuất càng giỏi rồi. Được a, nếu cô không yêu tôi, vậy tôi cũng không cần cùng cô chơi trò thâm tình này nữa. Thật ra thì, tôi đến tìm cô, chỉ muốn cùng cô chơi trò tình một đêm thôi. Tôi nhớ là hình như cho đến giờ cũng chưa từng chơi qua cô dâu mới. Tối này, giấc mộng này có thể thực hiện rồi."

"Lăng Vi, cô... ưm." Tả Tĩnh Nhan còn chưa nói xong, liền bị động tác bất ngờ của Lăng Vi cắt ngang. Thân thể bị đè lên giường, quần áo ngay ngắn cũng bị làm loạn, nhìn ánh mắt đỏ rực trên người mình Tả Tĩnh Nhan phát hiện, mình ngoại trừ sợ hãi và đau lòng thì vẫn còn sự mong đợi đó.

Đúng vậy, đã rất lâu không cùng Lăng Vi thân mật, nàng cơ hồ đã quên lãng cảm giác ấy. Ở chung với Thành Khang, mỗi khi hắn muốn chạm vào mình, thậm chí muốn tiến thêm bước nữa, Tả Tĩnh Nhan lấy mọi lý do cự tuyệt hắn. Nàng biết, tránh được một lúc, không tránh được một đời, nhưng trong đầu vẫn kháng cự Thành Khang.

Tả Tĩnh Nhan không biết tương lai mình như thế nào, chỉ nghĩ sau này sống với Thành Khang thì phải chịu đựng hắn, thậm chí còn để hắn chạm vào người mình, thì đã cảm thấy vô cùng chán ghét rồi. Ngẩng đầu nhìn Lăng Vi đè trên người mình, ngoài mặt Tả Tĩnh Nhan chán ghét, nhưng trong lòng lại mềm thành một mảnh mênh mông.

Nàng rất vui, hiện tại mình vẫn còn sạch sẽ, vẫn là Tả Tĩnh Nhan thuộc về Lăng Vi. Nếu cô muốn thì mình sẽ cho, để bản thân nàng buông thả một lần cuối, qua đêm nay mình là vợ Thành Khang, Lăng Vi có thể khôi phục lại bộ dạng từng có.

Nhưng mà, khi Tả Tĩnh Nhan muốn buông tay vùng vẫy thì nàng kinh ngạc phát hiện, Lăng Vi đang nắm ngón tay mình, đặt vào nơi hai chân đang mở rộng. Nơi đó chính là thánh địa mình chỉ đụng chạm qua một lần, Tả Tĩnh Nhan không ngờ mình còn có cơ hội đụng chạm nó. Nhưng mà, càng khiến nàng bất ngờ, Lăng Vi lại nắm hai ngón tay mình, tiến thẳng vào động nhỏ chưa bao giờ cho ai xâm nhập vào.

Bên trong thân thể khô khốc chật hẹp bị dị vật xâm phạm, còn là hai ngón tay, đau đớn kịch liệt khiến Lăng Vi muốn ngã quỵ, nhưng không thể tắt đi nụ cười trên mặt cô. Nhìn biểu tình Tả Tĩnh Nhan ngốc lăng, cô đem hai ngón tay đối phương tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể mình, tiếp đó nhanh chóng ngồi xuống, khiến nó bị nuốt chặt vào trong, xuyên qua cơ thể mình.

Nhan Nhan, đây chính là thứ còn lại, em có thể cho chị.

 Tác giả có lời muốn nói. . . ╭(╯^╰)╮

Ít nói nhất trong lịch sử, chỉ để một cái biểu tình khả ái ở dòng chữ xanh nhỏ được nhiều người xem trọng, các người có thấy manh không? nếu các người nghĩ Bạo tỷ tỷ hôm nay chơi chuyển hình, đột nhiên biến thành nội hàm thùy mị, vậy thì các người sai rồi!!! mời mễ na tang nhìn xuống, có manh manh vui vẻ ngạc nhiên ah! ~

╮(╯▽╰)╭

╮(╯▽╰)╭

╮(╯▽╰)╭

╮(╯▽╰)╭

╮(╯▽╰)╭

╮(╯▽╰)╭

╮(╯▽╰)╭

╮(╯▽╰)╭

Yêu nghiệt! ! ! Chịu chết đi! ! !

Há há, bên trên, chỉ là giỡn thôi, nếu mọi người bị manh, thì rải hoa cho Hiểu Bạo nhắn lại, không manh thì cứ bơ đi một cáo tịch mịch lạnh nhạt nhàm chán thùy mị là được. Ok, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, hôm nay tính thử chút đường lại, kết quả bị thanh tân nội hàm của mình đánh bại, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường!

Chuyện Lăng lão bản và Tả tỷ tỷ đưa văn lên cao triều, nguyên nhân tui muốn Lăng lão bản làm vậy, mọi người chắc hiểu? thực ra nàng muốn tại lúc cuối cùng, đem thân thể mình tặng cho Tả tỷ tỷ, Lăng lão bản khổ tâm a, mọi người biết.

Nhắc đến, Lăng lão bản cũng là một thụ tốt, hơn nữa còn là loại nữ vương dụ thụ cường thế, nhìn dáng người nắm tay Tả tỷ tỷ, đè lên người Tả tỷ tỷ, sau đó vặn eo, hất đầu ← cảm giác như võ học. Khụ khụ, đơn giản là manh lật. Nói đến, Hiểu Bạo đột nhiên cảm giác, Lăng lão bản rên rỉ cảm giác rất manh! trước mắt tui có thể tưởng tượng được hình ảnh rõ ràng!

Chương sau 8 giờ đăng nha, mặc dù tui cảm thấy thanh tân, nhưng vẫn có nguy hiểm bị khóa, nếu thời gian cho phép, mọi người có thể 8 giờ đến xem, để tránh bị khóa! khụ khụ, ác thú vị, tui lãng phí thô bỉ xem phim Titan, nên tiểu kịch trường mai viết ah. Hôm nay giới thiệu một chút, thành viên family của Hiểu Bạo.

Suất khí mặt than nhóm 3 người: Nhiễm tỷ tỷ, Mộ Kiệt, Mộ Dung tỷ.

Phong tao, bán manh nhóm 3 người: Tiểu Phong Phong, Tiểu A Lê, Tiểu Lam Lam.

Ôn nhu, thánh mẫu nhóm 3 người: Tiểu Đa Đa, Tả tỷ tỷ, Diên nhi.

Roi da, quỷ súc nhóm 3 người: Ngô Sương tỷ, Tần ngục trưởng, Chiến tỷ.

Mỹ nị, nữ thần nhóm 3 người: bác sĩ Thư, Tiểu Thanh Hạm, Ngạo Tình.

Bị thảm, xui xẻo nhóm 3 người: Sở Phi Ca, Hồ Phi, Giang Ái Ly.

Thô bỉ, si hán nhóm 1 người: Lăng lão bản ← đừng hỏi tui tại sao, các người biết mà!

Thanh tân nội hàm nhóm 3 người: Bạo tỷ tỷ, S tỷ tỷ, tiểu Cát Cát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play