Chương 155

Sau hội đấu giá, cả Ngôn thị bao gồm Ngôn Thanh Hạm đều lâm vào trang thái căng thẳng. Mấy ngày qua mọi người mệt mỏi không thể tả, đem chuyện phiền nhất giải quyết, tất cả sức lực như sụp đổ trong một đêm, cũng không thể tiếp tục được hăng hái như mọi khi được.

Lam Khiên Mạch phát hiện, mấy ngày nay Ngôn Thanh Hạm tỏ ra vô cùng lười biếng. Nàng quay về công ty đi làm lại, hai người mỗi ngày đều làm việc riêng trong phòng làm việc, tán gẫu một chút, trêu đùa nhau một chút, nhưng vẫn không có chơi kích tình trong phòng làm việc. Còn vì tại sao không tiến thêm bước nữa, không phải là Lam Khiên Mạch không muốn, mà là Ngôn Thanh Hạm không dám làm thôi.

Mỗi ngày đi làm ai cũng mong đến ngày thứ sáu nhất, Lam Khiên Mạch và Ngôn Thanh Hạm ngồi trong phòng làm việc xem ti vi, ăn trái cây người nào đó thích ăn nhất, nho. Nhìn mấy quả nho màu tím Ngôn Thanh Hạm cũng không thèm ăn. Cô không động một miếng, chỉ thấy mấy quả tròn vo kia đều chạy vào miệng Lam Khiên Mạch.

Ti vi chiếu phim xong, chuyển sang tin tức mà các tiểu nữ sinh thích xem. Lam Khiên Mạch và Ngôn Thanh Hạm cũng không phải là không chú ý đến người của giới showbiz, nhưng mà nội dung đang phát khiến các nàng không thể không xem. Nhìn WC trên truyền hình nói về tin tức scandal gần đây, bộ dạng như người đứng xem.

Scandal của một đôi nam nữ được công bó, nam nhân là Thành Khanh còn nữ nhân chính là Tả Tĩnh Nhan. Từ sau đêm rời khỏi bệnh viện, Lam Khiên Mạch cũng không hề thấy qua Tả Tĩnh Nhan, nàng nhiều lần hỏi Lăng Vi chuyện đã xảy ra với Tả Tĩnh Nhan, nhưng đối phương lại cự tuyệt rồi không nói gì.

Tin tức nói Thành Khang và Tả Tĩnh Nhan quen biết lâu, tình cảm kéo dài 3 năm. Gần đây hai người thường xuyên gặp nhau, nhiều lần bị chụp lén ra vào quán bar, tiến đến kết hôn nhanh chóng. Nhìn nữ nhân trong hình Lam Khiên Mạch nhíu mày, gọi điện cho Lăng Vi.

Bíp... bíp... bíp.... qua hồi lâu khi Lam Khiên Mạch định cúp máy thì bên kia lại kết nối.

"Alô? ai a..." âm thanh bên điện thoại có chút khàn khàn, đúng vậy người nghe máy chính là Lăng Vi. Nghe giọng cô say khướt còn có tiếng nữ nhân xung quanh kêu gào. Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, đem tin tức nàng xem trên ti vi thông báo cho Lăng Vi biết.

"Lăng Vi, chị có nghe em nói không? Tả Tĩnh Nhan sắp kết hôn rồi, hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" thấy mình hỏi bên kia cũng không trả lời, Lam Khiên Mạch lo lắng hô, đáp lại nàng là một tràng cười như điên.

"Ha ha... Lam, em nói gì? cô ta sắp kết hồn? vậy chuyện tốt a, dù gì chúng ta cũng là bạn giường, chờ ngày cô ấy kết hôn, tôi sẽ cho cô ấy một phần đại lễ. Chị cúp đây, bảo bối nhà chị còn đang chờ trước cửa." Lăng Vi nói xong, không chờ Lam Khiên Mạch nói liền cúp máy, nghe âm thanh tút tút Lam Khiên Mạch và Ngôn Thanh Hạm nhìn nhau giữa mắt vô cùng lo lắng.

"Lăng lão bản, là ai gọi điện a? có phải tìm cưng qua không? hôm nay cưng đáp ứng chị em chúng tôi rồi, nhất định phải bồi đến sáng đó." Lăng Vi vừa cúp máy, đám nữ nhân ngồi cùng vây quanh lấy cô. Bọn họ trang điểm rất đậm mặc quần áo hở hang, dù chỉ là khuôn mặt non nớt nhìn lại phá lệ phong trần.

"Ha ha, quản cô ta làm gì, tôi sao có thể bỏ được mấy yêu tình này đây hả. Nào, uống rượu." Lăng Vi nói, cầm ly rượu đưa đến miệng một nữ nhân trong đó, ánh mắt cô vẫn nhìn vào ti vi trước mặt, hồi lâu cũng không chớp. Trên đó là nữ nhân mà cô ngày nhớ đêm mong, đã từng mỗi đêm ôm nàng cùng nhau đi ngủ. Nhưng hôm nay đến cả hy vọng gặp nhau cũng trở nên xa vời.

"Lăng lão bản, xem cưng đi thời gian không còn sớm, chúng ta sớm nghỉ ngơi, có được không?"

"Được a, hôm nay tôi mệt rồi, không làm nữa tự các người đến." Lăng vi nói xong, liền nằm xuống giường sau đó liền cảm thấy bên cạnh trầm xuống.

Quần áo được cởi xuống, vị trí nhạy cảm được họ vuốt ve, Lăng Vi nhắm hai mắt lại, nhớ về cô và Tả Tĩnh Nhan từng ở với nhau. Nữ nhân kia lớn tuổi hơn mình, bề ngoài trưởng thành dưới lớp thành thục đó lại cất dấu vẻ trẻ thơ của thiếu nữ.

Nàng luôn xấu hổ, thích cậy mành đã nhiều lần thân mật, nhưng vẫn không quen được, chỉ cần mình chủ động hôn nàng, cho dù là ở ngoài hay trong xe, trong nhà thì người kia lại đỏ mặt, do dự một hồi lại không chịu thua vụng về đáp lại mình.

Từng có lúc Lăng Vi nghĩ mình thích nữ nhân hào phóng quyến rũ, nhưng cô lại phát hiện mình thích Tả Tĩnh Nhan im lặng nội liễm. Làm phái hưởng lạc Lăng Vi cũng có thể làm thụ, nhưng là không có ai khiến nàng yên tâm giao thân thể mà thôi.

Hôm đó cô cầm tay Tả Tĩnh Nhan vuốt ve mình, nàng rất sợ, thậm chí còn gấp hơn mình, cuối cùng vì chút nguyên nhân nên nữ nhân ngu ngốc kia không có muốn mình hoàn toàn. Nhưng mà, chỉ chạm vào nghuệch ngoạc như vậy cũng khiến Lăng Vi cảm thấy rất tuyệt, lúc này những nữ nhân kia chạm vào bộ vị nhạy cảm trên người cô có thể cảm nhận được, nhưng lại thấy rét giá tận xương.

Nhìn thấy có một nữ nhân ngồi trên người mình, kéo ngón tay muốn tiến vào thân thể nàng. Lăng Vi từ trên giường bật dậy, mặc lại quần áo bị cởi ra. "Lăng lão bản? sao vậy?" thấy Lăng Vi đột nhiên đứng dậy, mấy nữ nhân kia xị mặt cảm thấy chỗ nào đó mình còn chưa làm xong.

"Tôi mệt rồi, các người đi đi."

"Lăng lão bản, cái này không được đâu, chúng tôi đã bỏ đi khách hôm nay, đặc biệt đến bồi cưng, bây giờ cưng muốn chúng tôi đi..."

"Tiền cho các người, bây giờ đi liền đi."

Lăng Vi nói, lấy một sấp tiền trong ngăn kéo ra ném lên giường, thấy đám nữ nhân bận chia tiền sau đó rời đi, cô chỉ ngơ ngác như vậy đứng nhìn, cho đến khi mọi người đi hết, mới tê liệt ngồi xuống đất. Trong ti vi vẫn còn phát tin Thành Khang và Tả Tĩnh Nhan kết hôn, còn có người đem hôn lễ ví dụ giống hôn lễ của Ngôn Thanh Hạm và Chu Ninh, Lăng Vi nghe thấy mà cười thành tiếng.

Đã bao lâu không gặp lại nàng? xác thực là 24 ngày 17 tiếng, nếu nhứng thứ đó là cuốn phim thì cô và nàng tựa hồ chưa bao giờ chia tay. Mở tủ tivi từng đống ảnh chụp rơi ra, có phim, có CD riêng, cho dù là thứ gì thì nhân vật chính cũng là Tả Tĩnh Nhan.

Lấy một DVD phim bỏ vào đầu DVD mở hình lên là khuôn mặt quen thuộc, Lăng Vi đưa tay lên sờ. Ánh mắt chuyện chú, như muốn đem cả người khảm vào trong. Từ khi chia tay Tả Tĩnh Nhan, cô bắt đầu tìm những bộ phim nàng đóng, cho dù là vai chính hay phụ, cho dù đối phương chỉ nói một lời kịch, Lăng Vi cũng mua về hết.

Ngoại trừ những thứ này ra, còn có một chút tiểu sử cô cho thủ hạ điều tra Tả Tĩnh Nhan khi vừa vào giới giải trí. Nhìn cái người trẻ tuổi non nớt khẩn trương đi nhầm bước Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi lại bật cười, trong này cũng có thứ cô đang cười nhạo chính mình.

Lăng Vi luôn nghĩ mình là người kiên cường, mỗi lần xem phim nhân vật nam nữ chính trong phim yêu đến chết đi sống lại, cô đều khì mũi coi thường, nói là làm quá. Nhưng mà khi chuyện phát sinh trên người mình, cô mới phát hiện thực sự đáng sợ, ba chữ Tả Tĩnh Nhan đơn giản lại như ma chú yểm trên người mình khiến cô không thể bình yên.

Vì mình sơ sót, tha cho những kẻ phản bội Lăng Vân Đường cùng phản đồ Nhất đường chủ Ứng Hùng liên kết với nhau, khi Lăng Vi nằm viện bọn họ đem các huynh đệ đi khỏi Lăng Vân Đường tự lập môn hộ. Lăng Vân Đường từng có thế lực lớn vì đả kích lần này mà suy yếu hơn một nửa thế lực, còn bị cảnh sát theo dõi. Căn bản đã là hữu danh vô thực.

Ngày đó ở bệnh viên Lăng Kha thu hồi Lăng Vân Đường khỏi tay Lăng Vi, giao cho Lăng Long quản lý, cùng lúc đó bãi bỏ một số công ty cùng quán bar. Nếu trước kia đụng phải chuyện này Lăng Vi tin mình sẽ phát điên, hơn nữa sẽ trả lại cho đối phương gây chuyện gấp 10 lần. Nhưng mà, cô bây giờ cái gì cũng không muốn quản, cái gì cũng không muốn làm. Mỗi ngày ngoại trừ uống rượu ra, thì tự giam mình trong nhà, ai cũng không gặp.

Kéo tay lên, trên cánh tay trắng nõn chính là vết bầm do gậy gây ra, cởi quần áo xuống, sau lưng sẽ có thêm nhiều vết sẹo hưng tợn, những vết thương này chính do Lăng Kha cha ruột của cô ban tặng, sau khi Lăng Vân Đường xảy ra chuyện, Lăng Kha biết được Lăng Vi ở ngoài làm những chuyện hoang đường kia, liền dẹp Tiêu Tương Các của cô, cùng một số nữ cơ nữ và quán bar.

Lăng Vi vì vậy mà cãi vả với Lăng Kha, lại bị ông ép kết hôn, dưới sự tức giận, cô nói thẳng với Lăng Kha mình thích nữ nhân, đời này sẽ không kết hôn với đàn ông. Kết quả bị đối phương giáng cho một trận quyền đấm cước đá, Lăng Kha đã già nhưng khí lực năm đó không giảm, quải trượng to nặng đánh lên lưng, không chỉ đau thân thể mà còn trong lòng.

Lăng Vi không hiểu, vì sao chớp mắt thì mọi thứ xung quanh mình đều thay đổi. Không tiền, khôn thế, không Tả Tĩnh Nhan, cũng không có tim. Cô an ủi chính mình, cho dù không có nữ nhân kia thì Lăng Vi cô cũng có thể sống tốt. Cho nên cô khôi phục cuộc sống trước kia, mỗi ngày giết thời gian tìm đủ loại nữ nhân vui đùa, lên giường.

Nhưng mà chỉ bị một nữ nhân xa lạ hôn một cái, cô liền phát ngán chạy vào nhà vệ sinh mà nôn, cảm giác này Lăng Vi chưa bao giờ lĩnh hội qua. Cô phát hiện, cuộc sống của mình khi có Tả Tĩnh Nhan đã thay đổi đến hỏng mất, mình hiện tại vẫn là Lăng Vi, nhưng không còn là Lăng Vi đã từng có nữa.

"Khụ khụ..." uống rượu quá nhanh, khiến cổ họng bị sặc, Lăng Vi nằm trên đất, che phổi dùng sức ho. Ngay sau đó, cô cẩm thấy có vị tanh nồng trong miệng, đưa tay sờ trong lòng bàn tay trắng noãn là màu đỏ chói. Nhìn màu sắc đó cô cười, không để ý mà bôi lên giường, nhìn thấy ra giường bị máu thấm đỏ, cô cười càng vui vẻ hơn.

"Lăng Vi a, đây chính là báo ứng của ngươi, ngươi thấy không? nàng bây giờ muốn kết hôn cùng người khác rồi, hoàn toàn không cần ngươi, nàng thà chọn tên cặn bã chứ không chọn ngươi, không phải nói rồi sao ngươi so với cặn bã còn không bằng? Nhan Nhan, trong lòng chị, em thực sự kém cỏi đến như vậy sao?"

"Cho dù em tệ hại như vậy, nhưng vẫn không biết lượng sức mà thích chị yêu chị. Chị đã nói qua, chỉ cần em không thay đổi tâm, thì chị sẽ luôn bên cạnh em, nhưng bây giờ chị đi đâu a? em muốn nhìn thấy chị, muốn giống như trước ôm chị vào ngực, hôn chị, chứ không phải mỗi ngày xem DVD rồi ngẩn người."

"Tả Tĩnh Nhan, em không cho phép chị kết hôn với thứ cặn bã đó, tim em gọi chị nhiều lần như vậy, cầu xin chị nhiêu lần như vậy, sao chị vẫn chưa về? chị muốn báo thù em đúng không? dáng vẻ chật vật của em bây giờ chị nhìn thấy chưa? em thay đổi, em ddax thực sự thay đổi, chị về nhìn em một chút, có được không?"

Trong biệt thự trống rỗng quanh quẩn tiếng gào của Lăng Vi, cô không ngừng ho khan, đổ rượu vào miệng. Chất lỏng rượu trắng cọ rửa vết máu trên miệng, chảy vào dạ dày hư hỏng muốn nát, mang đến đau đớn khó nói, Lăng Vi quỳ trước ti vi, đem mặt dựa vào màn hình, lẳng lặng nghe tiếng Tả Tĩnh Nhan nói chuyện. Những bộ phim này cô đã xem nhiều lần, cho dù không nhìn, nghe thấy tiếng thôi cô cũng biết biểu tình lúc này của Tả Tĩnh Nhan là thế nào.

"Nhan Nhan, em nói rồi, vì chị, em có thể thay đổi tất cả mọi thói quen. Bây giờ, em không còn hoa tâm, cũng không tùy tiện lên giường với nữ nhân khác, nhưng chị vẫn đi. Ha ha... chị phải tìm hạnh phúc của chính mình? được, em không cản chị."

"Nhưng mà, Thành Khang tên cặn bã đó, em không tin hắn, em không tin hắn sẽ cho chị hạnh phúc, cho nên em sẽ không để các người sống chung. Bây giờ em không còn gì cả, chỉ còn hai tay hai chân. Đúng vậy, em phải làm tiếp một chuyện phải xin lỗi chị. Lần này là sau cungfm em thực sự sẽ không phiền chị nữa. Hỗn lễ đó, em có liệu mạng cũng sẽ không cho nó hoàn thành được."

"Chị muốn làm vợ kẻ khác, trước tiên, phải qua sự đồng ý của em."

Ed: các má muốn biết bản mặt dâm ô và cặn bã của Thành Khang là như thế nào? hãy cùng ed xem hình mà tưởng tượng ném cà chua hắn nhé .... ><'' có thể nói Thành Khanh chính là trẩu tre muốn ăn rau xanh nhà Lăng Vi, nhân tiện hại chết chủ nhà... bản mặt phải trẩu tre thế này mới hợp với phong cách Thành Khang... làm nhớ đến Khang Nương bên hồ hoặc hổ tâm, he he ... ^^~

 Tác giả có lời muốn nói: nga ha ha ha ha ha ← cười âm hiểm! hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục 8 giờ tối của Hiểu Bạo, vì buổi tối qua thức để viết gian thi văn, sáng nay Bạo tỷ tỷ rất mệt, khi viết văn này thường ngủ gật, hy vọng mọi người dùng tiểu roi da đánh ta, nhớ tận tình quất thanh tân nội hàm, Bạo tỷ tỷ thùy mị dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường!

Như theo lời vừa nói, Hiểu Bạo tìm chết chuẩn bị viết gian thi văn, nói đến đề tài này, thực sự thì bách hợp ít có người viết, Tui lại vui vẻ mà viết thứ không ai viết, làm những chuyện đều dám thử, muốn trữ bản thảo, cho nên viết thêm vài chương rồi từ từ phát.

Khụ khụ, chương này Lăng lão bản ra sân, kết quả vẫn bị ngược, bất quá mọi người có phát hiện? Lam Lam ngược khiến mọi người đau lòng, Ngôn Ngôn ngược khiến mọi người xoán, còn Lăng lão bản ngược, tui cảm thấy ngang trái a. Các đẩu m còn hy vọng Lăng lão bản bị ngược nhiều hơn chút!

Như vậy thấy câu nói cuối, Lăng lão bản phải làm gì? mọi người biết chứ? đúng vậy, đừng hoài nghi Lăng lão bản muốn ôm bom, lưng mang vỏ rùa đi cướp đám cưới rồi!!! (mọi người: tác giả bị hâm, mọi người không quan tâm!) khụ khụ... đùa chút thôi, tóm lại ở đây chắc mọi người đoán được rồi, từ chương sau bắt đầu ngược thứ hai, cp phụ cùng cp chính âm mưu sắp đến, mễ na tang đã chuẩn bỉ?

Tiểu kịch trường ngừng một ngày, hôm nay, mở tiểu kịch trường mới, chính là cp hỗn loạn, chuyển kiếp đủ kiểu hỗn loạn. Ra sân là, Mộ Kiệt, Nhiễm tỷ tỷ, cùng Mộ Dung Liên Thường. Ba vị bàn về gian tình, chắc hẳn mọi người đã mong đợi rất lâu ╮(╯▽╰)╭. Thời gian là giá không, tại nhà Hiểu Bạo.

Một ngày nọ, thời tiết quang đãng, trên bầu trời nhiều đám may trắng bay. (← câu văn quen thuộc để mở bài a ~) nhà Hiểu Bạo, Mộ Dung tỷ tỷ ngồi trước bàn cờ nhảy, yên lặng nghiên cứu.

Nhiễm Tỷ Tỷ: đang làm gì vậy? (lúc này, Nhiễm Tỷ Tỷ từ trong phòng Tiểu Phong Phong đi ra, tay để lên vai Mộc Dung tỷ hỏi. Mọi người: sao lại từ trong phòng Phong Phong đi ra, A Lê đâu?)

Mộ Dung tỷ: ta đang nghiên cứu nước cờ này, ở chỗ ta chưa từng thấy qua loại cờ kỳ lạ này. Chất lượng êm ái, thợ làm xù xì, màu sắc kỳ lạ, bàn cờ quái dị, đây là yêu cờ.

Mọi người:... (toát mồ hôi!!!)

Nhiễm Tỷ Tỷ: ừ. (mọi người: há! Nhiễm tỷ, lời ngươi nói là thật sao?)

Lúc này, thêm cái cửa phòng mở ra, Mộ Kiệt mặc đồ ngủ từ trong đi ra, lẳng lặng đến chỗ hai người, cúi đầu nhìn cờ nhảy.

Mộ Dung tỷ: người đang làm gì?

Nhiễm Tỷ Tỷ: trừng... (như cũ không nói gì.)

Sau một lúc...

Mộ Kiệt: ừ, tới chơi đi. (mọi người: chờ ngươi ừ một tiếng mà lâu như vậy!)

Nhiễm Tỷ Tỷ:... (im lăng không nói, ngồi yên.)

Mộ Dung tỷ: .... (im lặng không nói, mặc dù không chơi, nhưng ngại nói, không thể làm gì khác là nhắm mắt lại.)

20 phút sau...

Hiểu Bạo: này, Tiểu Nhiễm Nhiễm Tiểu Thường Thường, còn Tiểu Mộ Kiệt, 3 người các ngươi đang làm gì vậy? muốn ăn cờ nhảy sao?

Mộ Dung tỷ: chúng ta đang suy nghĩ, nên cho ai hạ bước trước.

Nhiễm Tỷ Tỷ: (im lặng gật đầu.)

Mộ Kiệt: không phản ứng.

Hiểu Bạo: dựa vào lời các ngươi nói, ai muốn đi trước thì nói một câu. (tự mình đối mặt với 3 tiểu tiểu bạch si, 10 phần bất đắc dĩ.)

3 người: ... (bừng tỉnh hiểu ra, nhìn nhau.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play