Chương 148
Trải qua thời gian nghỉ ngơi này, mọi người trên bàn ăn, ngoại trừ Ngôn Thanh Hạm, thì rất nhanh trở lại bình thường như trước. Nhìn Lăng Long ngồi xuống bên cạnh mình, ân cần đưa thịt bò vừa cắt xong cho mình. Ngôn Thanh Hạm cố nén khó chịu trong lòng, máy móc đem mấy miếng thịt nhét vào miệng, liếc mắt nhìn Mạc Lâm bên cạnh.
Đối với Ngôn Thanh Hạm mà nói, Mạc Lâm từ trước đến giờ là một người vô cùng cường đại tồn tại. Không chỉ vì hắn là ông ngoại, mà trên người hắn có lịch sử cùng khí tràng. Trong xã hội ngày nay, khi đời người mới thay cũ, sóng sau xô sóng trước lên cát. Có thể người trẻ tuổi so với người già kém hơn một chút, đó là vì từng trải.
Mạc Lâm sở dĩ có thể đứng trong chính giới hôm nay, không chỉ dựa vào những thế lực kia, mà nhiều hơn là dựa vào người mới hắn bồi dưỡng. Tuổi tác Mạc Lâm đã cao, dù là thủ trưởng quân khu, thì trong tương lai không lâu sẽ phải về hưu. Một khi Mạc Lâm về hưu, thì thế lực Mạc gia sẽ bị đả kích. Vì để phòng bị, trước đó không lâu Mạc Lâm đã nuôi dưỡng mình để làm con đường phòng bị, làm hậu đài cho hắn lui cư, khi Mạc gia bị những gia tộc khác chèn ép.
Ngôn Thanh Hạm biết so về thế lực và tài lực, mình thua xa không bằng một nửa của ông ngoại. Nhưng mà, cô vẫn còn cách cuối cùng có thể dùng. Mặc dù làm vậy sẽ khiến mình mất tất cả, còn tổn thương lòng ông ngoại. Nhưng chuyện đến nước này, cô không xuất thủ không được. Dù Lăng Long bất ngờ xuất hiện cô không ngờ đến, nhưng kế hoạch của Ngôn Thanh Hạm vẫn không bị loạn được.
Hơn 1 tiếng sau, không khí buổi tiệc không chút thú vị nào rốt cuộc kết thúc khi Mạc Lâm dùng cơm xong. Ngôn Thanh Hạm bỏ dao nĩa xuống, lau tay lau miệng. Lúc này, Mạc Lâm đứng dậy lên lầu, đứng ngay khúc quanh trên lầu gọi mình. Khi tất cả mọi người nhìn theo nghị hoặc, ghen tị, hay ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác, Ngôn Thanh Hạm vẫn ung dung đi lên lầu, theo Mạc Lâm đến thư phòng.
"Ngôn Ngôn, con có thành kiến rất lớn với ý của ông ngoại đúng không?" mở cửa đi vào thư phòng, Mạc Lâm nói một câu không đầu đuôi.
"Sao ông ngoại lại nói như vậy? Ngài là ông ngoại của Thanh Hạm, từ nhỏ đến lớn con luôn tôn kính người nhất, Thanh Hạm sao dám có thành kiến với người được?" Ngôn Thanh Hạm tỉnh táo ung dung đáp trả lời Mạc Lâm, bộ dạng ổn định, vẫn là cô là Ngôn Thanh Hạm như trước kia, chưa từng vì chuyện của Lam Khiên Mạch và Mạc Lâm mà phát sinh tranh chấp.
"Ngôn Ngôn, mặc dù ông ngoại già rồi, nhưng ánh mắt vẫn chưa mù. Biểu hiện của con hôm nay trên bàn ăn, ta thấy rất rõ ràng. Nói thật, đến cả chính ta cũng không tin, con hôm nay đối với ông ngoại này không có chút thành kiến nào. Cho dù con hận ông, ông cũng sẽ không đồng ý cho con sống chung với cô ta."
"Ta đã dung túng con quá lâu rồi, hiện tại ta không thể để con tiếp tục hồ nháo nữa. Ta đã nói chuyện điện thoại về cô ta với cha mẹ con, bọn họ nghe xong rất kinh ngạc, nói là xử lý công việc bên kia xong thì sẽ sớm về nước. Ta nghĩ, ý nghĩ trong lòng bọn họ, đều giống như ta."
"Con là Ngôn Thanh Hạm, là cháu gái của Mạc Lâm ta, là tổng giám đốc tương lai của Ngôn thị. Trước không nói đến bối cảnh cùng gia sản cô ta thế nào, chỉ với cô ta là phụ nữ, thì ta tuyệt đối không đồng ý cho con và cô ta sống chung, Hôm nay ta gọi Lăng Long đến, là cho con một sự cảnh cáo. Ba tháng sau, ta sẽ cử hành đính hôn cho con và hắn, sau nửa năm thì cử hành hôn lễ."
Lời của Mạc Lâm không thể nghi ngờ chính là hạ lệnh, Ngôn Thanh Hạm im lặng nghe, ngoài mặt bình tĩnh như không có gì, nhưng trong lòng đã nhấc lên gợn sóng không nhỏ. Cô siết chặt nắm tay trong túi, lực đạo lớn đến mức ngay cả đốt ngón tay cũng trắng bệch, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Cô thực không hiểu vì sao Mạc Lâm cứ nhất định ép mình kết hôn. Cô đã nghe lời này nhiều năm rồi, hiện tại chỉ muốn bảo vệ tình yêu mà cô muốn có thôi, vì sao mọi người không cho cô cơ hội chứ?
"Ông ngoại, con biết mình là ai, cũng biết Ngôn Thanh Hạm con nên tiếp nhận cái gì. Ba mẹ chỉ có mình con là con một, con phải thừa kế gia sản, thuận theo kết hôn, sau đó sinh con để thừa kế nối dõi. Cuộc sống như vậy, trước kia không phải là con chưa từng nghĩ đến. Nhưng sau khi gặp được Tiểu Mạch, con thực sự không quay về quỹ tích ban đầu được nữa."
"Mặc dù con và nàng gặp nhau không thích hợp, nhưng tình cảm này người thường cũng không thể tiếp nhận. Nhưng mà, con vẫn rất cố gắng để bảo vệ tình yêu này. Đúng vậy, Lam Khiên Mạch là nữ nhân, sống chung với nàng, con sẽ mất đi nhiều thứ. Nhưng ông ngoại có từng nghĩ đến, khi con và nàng tách ra, con sẽ như thế nào không?"
"Ông muốn con kết hôn với Lăng Long, con không làm được. Huống chi, cho dù kết hôn với hắn rồi, con ghét đàn ông như vậy, cũng sẽ không cho hắn chạm vào con. Ông ngoại, ông nghĩ là, có người đàn ông nào có thể chịu chấp nhận vợ hắn không làm chuyện vợ chồng với hắn không?"
Ngôn Thanh Hạm nói hết lời, trong thư phòng một mảng im lặng. Nhìn Mạc Lâm lấy trong ngăn kéo ra một hợp xì gà, Ngôn Thanh Hạm thức thời bước tới giúp hắn chậm thuốc, rồi cung kính đứng một bên. Rất nhanh, khói mù ngập cả phòng, mùi vị đó xộc đến khiến Ngôn Thanh Hạm hơi nhíu mày.
"Ngôn Ngôn, con nói những lời này bất quá chỉ để mượn cớ tránh kết hôn mà thôi. Ta đã nói qua tình huống của con với Lăng Long, hắn nói hắn không ngại chuyện này, nếu con không thể tiếp nhận hắn. Hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi, còn không thì lấy tinh trùng của hắn, cho vào cơ thể con, sinh đời sau. Con và hắn không thể là vợ chồng thật, nhưng nhất định phải cắt đứt hoàn toàn với Lam Khiên Mạch, đây là yêu cầu duy nhất của hắn."
"Ha ha..." nghe lời Mạc Lâm nói, không biết vì sao Ngôn Thanh Hạm bật cười. Chuyện đến nước này cô còn có thể nói gì? ông ngoại đem tình trạng sức khỏe của mình nói cho người ngoài, mục đích vì muốn mình kết hôn. Từ khi nào đã trở nên như vậy, thân tình đã từng là máu nồng với nước, lại biến thành lạt như nước trà?
"Ông ngoại, đây là đang ép con."
"Ngôn Ngôn, nếu có lựa chọn khác, ông ngoại sẽ không làm vậy, vì con không để ông thấy yên tâm. Trên đời này không có ngọn gió nào là thổi không lọt tường, nếu chuyện con sống với Lam Khiên Mạch truyền ra, thì đối với danh dự hai nhà Mạc Ngôn bị đả kích nghiêm trọng, ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra."
"Danh dự? ông ngoại, có phải trong lòng ông, danh dự của gia tộc so với hạnh phúc cháu gái còn quan trọng hơn? thật ra thì con sớm muốn nói cho ông biết, những thứ gọi là hư danh này, Thanh Hạm không muốn quan tâm nữa. Từ nhỏ đến lớn, con luôn làm đứa bé ngoan. Vì để các người vui vẻ, con ép mình làm chuyện con không thích, ngoài ra còn phải cố gắng bỏ ra gấp đôi thậm chí gấp mười cố gắng của người bình thường."
"Khi còn nhỏ, những đứa bé khác được chơi đùa, con lại ở thư phòng viết chữ, gánh nhiều gánh nặng mà con không thể gánh hết. Ông ngoại, đã nhiều năm qua, con thực sự rất mệt mỏi. Ông nghĩ là danh môn Mạc gia, không thể chịu nổi tai tiếng. Nhưng ông có biết không, bề ngoài Mạc gia vinh quang rực rỡ, nhưng bên trong đã thối rữa đến mức nào rồi không?"
"Con có ý gì?" nghe ý Ngôn Thanh Hạm nói, Mạc Lâm thấp giọng nói.
"Ông ngoại, ý Thanh Hạm là, ông chỉ thấy con đại nghịch bất đạo, nhưng không nhìn thấy có vài người đang làm gì con. Nếu như ông muốn thực sự bảo vệ danh dự Mạc gia, thì nên làm việc chí công vô tư, không đúng sao?"
"Ngôn Ngôn, con..." thấy trong mắt Ngôn Thanh Hạm lóe lệ quang, Mạc Lâm đứng dậy, lẳng lặng đối mặt.
"Ông ngoại, thật ra thì ông đã sớm biết rồi đúng không? ông đã sớm biết, tai nạn xe lần đến, là do nhị cữu động thủ. Mục đích phải trừ khử con, giá họa cho đại cữu, rồi thu tóm lấy quyền thừa kế tập đoàn Mạc thị."
"Cô nói nhăng gì đó, Ngôn Ngôn, ông ngoại cảnh cáo cô, những lời như vậy, ông không cho phép cô nói lại lần hai!" lời Ngôn Thanh Hạm nói khiến Mạc Lâm tức giận sắc mặt đỏ bừng, nhìn con ngươi hắn tràn đầy tức giận, Ngôn Thanh Hạm cũng không bỏ qua, khi mình nói ra hai chữ nhị cữu thì tay đối phương liền run lên.
"Ông ngoại, Thanh Hạm dám nói như vậy, thì cũng đã có chứng cớ về chân tướng rõ ràng. Hết thảy mọi thứ, đều do nhị cữu gây ra. Trước tiên hắn tìm Lăng Long hợp tác, kêu Lăng Long tìm người phá xe của con. Vì người ngoài nhìn vào nghĩ là Lăng Long hâm mộ cháu, nên không ai ngờ được hắn sẽ hại con."
"Bất quá, Lăng Long xác thực không muốn con chết, chỉ là điều kiện nhị cữu để cho hắn quá mê người, nên hắn mới bị lừa. Còn điều kiện này là gì, không phải nhị cữu nói với hắn, chờ hắn làm chủ nhân của Mạc thị, thì sẽ giúp hắn cử hành hôn lễ với con sao. Cho nên Lăng Long tự cho là đúng nên trở thành binh tốt của hắn."
"Mấy năm qua, con thực sự coi thường mưu tính của nhị cữu. Chiêu mượn dao giết người này của hắn, một hòn đá hạ hai con chim, rất có phong độ của ông ngoại năm đó. Vụ tai nạn xe này, cháu chết, hắn có thể giá họa cho đại cữu và Lăng Long, đem mọi chuyện liên quan phủi bỏ không còn gì, còn đạt được tất cả gia sản Mạc gia.
"Nhưng mà, hắn không ngờ được, con lại thoát chết trong vụ tai nạn đó, khiến kế hoạch của hắn bị loạn. Hắn sở dĩ thất bại vì hắn không ngờ Lam Khiên Mạch sẽ liều mạng cứu con. Cũng vì vụ tai nạn xe đó, Tiểu Mạch liền bị hắn chú ý đến."
"Vì để thực hiện kế hoạch toàn thắng, hắn trước tiên điều tra quan hệ của con và Tiểu Mạch, khi biết chúng con yêu nhau, hắn tìm đến Chiến Mang Tuyền, bắt đầu vẽ ra kế hoạch mới. Ông ngoại, có lẽ ông sẽ tò mò, vì sao Chiến Mang Tuyền không nghe lời ông đem Lam Khiên Mạch ra nước ngoài."
"Thật ra thì, có một phần không muốn đưa, phần còn lại chính là cô ta và Mạc Lôi cần Tiểu Mạch để quật ngã con, làm đặt cọc để diệt trừ đại cữu. Mấy ngày qua, con luôn gặp nhiều bất ngờ, còn có rất nhiều ký giả chụp lén con và Tiểu Mạch. Nếu không vì con đủ lanh lợi, chỉ sợ quan hệ của con và nàng đã sớm lên báo. Nghiêm trọng hơn, Thanh Hạm cũng không còn cách nào để đứng đây nói chuyện đối mặt với ngài."
"Con biết, ông ngoại bao che cho nhị cữu là muốn cho hắn cơ hội tự sửa đổi. Nhưng mà, ngài có nghĩ đến không, hắn đã mất nhân tính, cho dù có cho thêm bao nhiêu cơ hội nữa, thì cũng không sửa đổi được. Ông ngoại, đến cả ông hắn còn tính trong kế hoạch, ông đối với hắn nhân từ như vậy, sao lại phải khổ như vậy chứ?"
Ngôn Thanh Hạm vừa nói xong liền lấy trong túi xách ra một sấp văn kiện để trước mặt Mạc Lâm, trong đó còn có cả bút thu âm. Nhìn cô vì cố nén nước mắt mà đỏ ngầu cặp mắt. Mạc Lâm chán nản ngồi vào ghế, sững sờ lật xem Mạc Lâm đã tham ô hối lộ dùng tiền của công ty, âm thầm thu mua cổ phần của tập đoàn Ngôn thị, còn cùng Lăng Long hợp tác hãm hại Ngôn Thanh Hạm, còn có đủ mọi chứng cớ hắn hợp tác với Chiến Mang Tuyền.
"Ngôn Ngôn, ông ngoại thực sự xin lỗi con." qua hồi lâu, Mạc Lâm mới nói ra những lời này. Đưa mắt nhìn mái tóc trắng trên đầu hắn, Ngôn Thanh Hạm nhắm mắt nặn ra vẻ cười khổ. "Ông ngoại, Thanh Hạm làm vậy cũng không vì mục đích gì, con chỉ hy vọng ông cho con và Tiểu Mạch một cơ hội."
"Tâm tình cha thương con trai, con có thể hiểu được, cho nên, con hy vọng ông có thể hiểu được cảm giác của con. Tiểu Mạch vì con bỏ ra rất nhiều, nàng là một nữ nhân tốt, con không thể mất đi nàng, không thể để nàng khổ sở vì con. Coi như Thanh Hạm cầu ngài được không? xin ngài hãy cho chúng con một cơ hội." Ngôn Thanh Hạm nói liền quỳ xuống trước mặt Mạc Lâm. Nhìn sống lưng cô thẳng tắp, Mạc Lâm im lặng hồi lâu, cuối cùng vỗ vai cô, tỏ ý nói cô đứng dậy.
"Ngôn Ngôn, lúc trước ông ngoại luôn cảm thấy cháu giống ba cháu rất nhiều, bất luận đối mặt với chuyện gì cũng lạnh nhạt, không có ngang ngược hay tàn nhẫn của ta. Hôm nay, ông ngoại thấy suy nghĩ trước kia của mình là sai rồi. Cháu, quả nhiên là cháu gái của Mạc Lâm ta. Ta biết, phần chứng cớ này của cháu, không chỉ có một. Chỉ sợ ta không đồng ý, thì giây kế tiếp, những tài liệu này sẽ nhanh được gửi đến sở cảnh sát. Đến lúc đó, nhị cữu con, cũng không còn ai bảo vệ hắn được nữa."
"Ông ngoại, ngài hiểu lầm Thanh Hạm rồi, coi như ngài không đồng ý, con cũng sẽ không làm như vậy." nghe Mạc Lâm nói, Ngôn Thanh Hạm vội giải thích. Cô không muốn bị Mạc Lâm coi mình là người máu lạnh, trên thực tế, trên thực tế nếu muốn cô đưa nhị cữu mình vào ngục giam cô thực sự làm không được.
"Được rồi, ta biết, cũng hiểu rồi. Lần này ông ngoại xin lỗi cháu, chuyện cháu và cô ta, ông sẽ không xen vào nữa. Còn với cha mẹ cháu bên kia, cháu tự mình tìm cách giải quyết đi. Phần tài liệu này, ta không hy vọng trừ ta và và cháu ra còn có người thứ ba biết được. Cũng như vậy, ta hy vọng ngày nào đó, báo chí cũng đừng đăng hình cháu và cô ta."
"Ông ngoại, phần tài liệu này, Thanh Hạm tuyệt đối sẽ không tiết lộ với người khác, cháu và Tiểu Mạch cũng sẽ cẩn thận sống chung."
"Ừ, cứ như vậy đi. Cháu đi đi, mấy ngày tới ông ngoại muốn yên tĩnh một chút, đừng để ta ở Mạc gia nhìn thấy cháu."
"Ông ngoại, thực xin lỗi."
"Được rồi, đi đi."
Thấy Ngôn Thanh Hạm biểu tình áy náy tổn thương, Mạc Lâm phiền não phất tay một cái, không nhìn cô nữa. Thấy đối phương bộ dạng quyết tuyệt như vậy, Ngôn Thanh Hạm lau nước mắt xoay người rời đi. Ông ngoại, Thanh Hạm thực sự bất hiếu, sau này, hãy để con và Tiểu Mạch làm cháu gái ông, chiếu cố ông thật tốt.
Ngôn Thanh Hạm nói chuyện với Mạc Lâm cũng gần một tiếng, nhìn dưới lầu mọi ánh mắt thân thích nhìn mình, cô nhanh chóng rời khỏi biệt thự Mạc gia. Vừa đẩy cửa ra, liền thấy người đàn ông đó mặc bộ âu phục xám đứng trước xe của mình, Ngôn Thanh Hạm không chút suy nghĩ liền nhào vào ngực đối phương.
"Mọi chuyện làm xong rồi?" âm thanh người đàn ông rất ôn nhu, nhưng lại mang tạp âm khàn khàn dị thường.
"Dạ, ông ngoại hẳn rất thương tâm, hắn nói trong thời gian này không muốn con xuất hiện trước mắt hắn. Nhưng mà, hắn đã đồng ý để con sống cùng Tiểu Mạch. Chuyện của nhị cữu, con nghĩ hắn sẽ xử lý tốt."
"Vậy thì tốt rồi, Ngôn Ngôn, đừng quá đau lòng, ba hắn chính là như vậy, lòng đậu hủ, sớm muộn cũng có ngày hắn sẽ hoàn toàn tiếp nhận hai đứa."
"Đại cữu, cám ơn người giúp con, còn có tư liệu và chứng cớ đó, Thanh Hạm đi trước, nàng còn ở nhà chờ con."
"Được, đi đường cẩn thận."
Từ biệt Mạc Sâm, Ngôn Thanh Hạm ngồi lên xe, đạp chân ga lái về nhà của cô. Nơi đó có người cô yêu, có trái tim của cô, còn nguồn động lực để cô tiếp tục sống, là mục tiêu để cô dựa vào mà sống tiếp.
"Tiểu Mạch, chờ chị."
Tác giả có lời muốn nói: hú hú hú hú ~ hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, đi đường dùng quạt công chúa để quạt thì bị người ta đụng rơi, bất hạnh rớt xuống hố bùn, muốn mò cũng không ra được thanh tân nội hàm, Bạo tỷ tỷ thùy mị, dòng chữ xanh nhỏ, tiểu kịch trường!
Hạ màn mọi người mong chờ rốt cuộc cũng đến, chắc hẳn mọi người cũng không ngờ, thực ra thì đại cữu là người tốt, mà nhị cữu là kẻ xấu nhất. Thực tế cái này đã sớm có an bài, trước đó trong văn cũng có nhiều tình tiết, tỷ như đại cữu cố ý để hồ sơ lại chỗ Thanh Hạm, trong đó cũng không phải thứ vạch trần Ngôn Lam, mà là âm mưu nhị cữu bày ra. Ngôn Ngôn sở dĩ bị bệnh vào bệnh viện là vì nàng không ngờ, người nhà mình nhị cữu lại tổn thương mình như vậy.
Còn có dấu hiệu cho thấy, đại cữu thực ra là người tốt, nếu mọi người nghi ngờ, có thể xem lại khóc đại cữu cùng nhị cữu ra sân, có một màn Ngôn Ngôn rời khỏi Mạc gia, khi đó nhị cữu chào hỏi với Ngôn Ngôn, phản ứng của Ngôn Ngôn là như thế nào, từ chỗ này cũng có thể thấy được chút đầu mối.
Xem qua chương này, có lẽ mọi người còn có nhiều nghi vấn, đến chương sau, sẽ dùng Thanh Hạm cùng người thứ ba đứng xem bày ra toàn diện bố cục Thanh Hạm và đại cữu bày ra. Như vậy, qua chương này, Ngôn Ngôn đã hạ được ông ngoại, boss sơ cấp này thực sự rất đơn giản, mà Hiểu Bạo giải quyết ông ngoại trước dĩ nhiên sau này còn có chỗ cần dùng đến ông ngoại.
Tóm lại, ông ngoại dễ giải quyết, nhưng Chiến tỷ và nhị cữu không đơn giản như vậy. Tóm lại, boss thì phải giải quyết từng người một, đột phá từng tầng, sẽ có thắng lợi mới. Như đã nói qua, quả nhiên không có đối thủ của nhân vật chính diễn hí thì không được hoan nghênh, mọi người nhắn lại rất ít nga. Cần cù, Hiểu Bạo mỗi ngày đăng cầu hoa hoa, cầu nhắn lại, mễ na tang, cho chút nhắn lại đi, cũng không có mang thai, lưu lại lời nói cũng không trễ nãi thời gian của bạn bao nhiêu đâu. Lải la ~ lải la ~
Vì vậy nói nhảm tới đây thôi, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay, chắc mọi người đã mng chờ tiểu kịch trường này rồi, lần tham tham gia kết thúc tiểu kịch trường này có 4 bạn, tuyệt đối đi không về. Còn kết quả bi thảm kiểu gì, bên dưới mọi người sẽ biết! ps: vì gia tăng ngạc nhiên vui vẻ, hôm nay cũng viết nội dung giới thiệu nữa.
duy hữu quân: đông... đông phương lão đại, ngươi cứ vậy bắt Nhiễm tỷ, không sợ lão muội của nàng, Qúy Duyệt Phong đến tìm ngươi a? (là thủ hạ duy hữu quân hỏi lão đại đông phương quân, mặt đầy lo lắng nhìn người vì trúng thuốc mê mà té xuống đất xỉu, Nhiễm tỷ tỷ bị các nàng dùng dây buộc chặt.)
đông phương quân: nhìn lá gan nhỏ bé của ngươi đi, có câu nói nữ nhân thì phải đối với mình ác một chút. Nếu ta không làm vậy, Nhiễm Nhiễm sao thuộc về ta được? (đông phương hoa si biểu tình trên mặt ngu ngơ.)
hoa hoa: nhưng mà, lão đại a, cách đó hình như không được? bọn ta nghe tiểu hoàng vịt trưởng thôn nói, đối phó với nữ nhân, một là dỗ, hai là lừa gạt, ba là cưỡng gian a. Ngươi sao không từ từ từng bước mà làm đã nhảy sang bước thứ ba rồi? (mọi người: tiểu hoa hoa, ngươi không phải hoa yêu sao? khi nào thành thôn cô? Hiểu Bạo: cười không nói.)
đông phương quân: đi đi đi, ngươi là dân quê, ngươi biết cái gì. Nhiễm Nhiễm chúng ta cao quý như vậy, đối với ta là bất tiết nhất cố, sao nàng thèm nghe ta dỗ, nghe ta lừa gạt được? oh, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Nhiễm Nhiễm, ta lại mất hồn, ta cảm thấy ta sắp cao triều rồi. (mọi người: hả? có thứ gì lạ lăn vào hả?)
tiểu niên độ: khụ khụ, đông phương lão đại, nếu ngươi nhìn Nhiễm tỷ có thể cao triều, thì ngươi đã sớm hư thận rồi. Vậy làm sao đây a?
đông phương quân: làm sao gì? đương nhiên là đánh thức a!
3 người: ai đến a?
đông phương quân: các ngươi nhìn ta làm gì? đương nhiên là các ngươi đi, Nhiễm Nhiễm lợi hại như vậy, vạn nhất làm ta bị thương, nàng sẽ đau lòng. Hoa hoa, ngươi 2 nhất, ngươi trước!
hoa hoa: ~~~~(>_<)~~~~ tại sao đáng thương luôn là ta. (mọi người: vì ngươi là hoa hoa thúi trong cầu tiêu.)
Không thể làm gì, hoa hoa không thể làm gì khác hơn là cầm chậu nước lạnh, đổ xuống người Nhiễm tỷ tỷ, đồng thời vỗ mặt Nhiễm tỷ tỷ đánh thức nàng.
hoa hoa: Nhiễm... Nhiễm tỷ... trời sáng rồi, nên dậy đi tiểu thôi, mau dậy đi! xùy.... xùy.... xùy xùy xùy....
duy hữu quân: hoa hoa, ngươi có được không a, còn như, chúng ta sắp tiểu rồi!
hoa hoa: ah, vậy ta thô lỗ chút đi. (hoa hoa nói, dùng sức lắc vai Nhiễm tỷ tỷ, vô tình để đầu Nhiễm tỷ tỷ đụng tường, phát ra một tiếng bịch.)
Nhiễm Tỷ Tỷ: ah. (mọi người: mãnh thú ngủ say rốt cuộc đã tỉnh lại.)
đông phương quân: Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm ngươi không sao chứ? đều do hoa hoa, kêu ngươi dậy thô lỗ như vậy, hồi nữa ta nhất định giết chết nó. Đúng rồi, ngươi muốn đi tiểu không? (mọi người: hỏi cái gì vậy? ta còn không muốn nghe.)
Nhiễm Tỷ Tỷ: các ngươi là ai? ( Nhiễm Tỷ Tỷ vừa nói, giãy dụa thân thể, rất nhanh phát hiện, mình bị trói.)
đông phương quân: Nhiễm Nhiễm, ngươi đừng vội, chúng ta sẽ ôn nhu đối đãi ngươi.
duy hữu quân: ân ân, rất ôn nhu. (mọi người: cái bổ sung nhìn không bình thường.)
Nhiễm Tỷ Tỷ: thả ta.
tiểu niên độ: Nhiễm Tỷ Tỷ, ngươi đừng lãnh lạc như vậy mà, hôm nay chúng ta bắt ngươi đến, không phải vì quá yêu ngươi a, Ngươi thực quá mê người, lão đại chúng ta cũng yêu ngươi chết được. Không biết, có thể mời người hay không, cho mỗi người chúng ta hôn ngươi một cái, sờ một cái a? (mọi người: tìm cái chết!)
Nhiễm Tỷ Tỷ: ta lặp lại lần nữa, thả ta.
đông phương quân: Nhiễm Nhiễm, mặc dù ta rất yêu người, nhưng mà thả ngươi đó là không thể nào. Hôm nay, ta nhất định phải hôn ngươi! (đông phương quân hiển nhiên hành động, định bá vương ngạnh thượng cung, nhìn nàng nhào đến chỗ mình, đè lên người mình sờ loạn, Nhiễm Tỷ Tỷ cố nén chán ghét trong lòng, cố gắng tháo dây phía sau ra.)
A Lê: buông tay! cái đám háo sắc các ngươi, dám đối với Nhiễm Nhiễm của ta làm chuyện đó! A Hắc, nhanh đến bảo vệ mẹ.
A Hắc: gâu gâu ! (mọi người: nhìn nữa, ta đem ngươi ăn!)
A Lê: A Hắc, sai rồi, không phải ngươi cắn Nhiễm Nhiễm, mà nói ngươi các các nàng a. (nhìn A Hắc chỉ cắn quần áo Nhiễm tỷ tỷ không chịu nhả, A Lê hận nói sắt không rèn thành thép được.)
A Hắc: gâu gâu!!! (mọi người: muốn tiên bối, muốn tuyết bính!)
tiểu niên cùng duy hữu quân thấy A Hắc đến hung hăng, vội chạy ra ngoài cửa, sau đó chỉ nghe thấy âm thanh người bị chó đụng ngã, ngay sau đó chính là đủ loại âm thanh kêu thảm cùng với tiếng chó sủa. Nhìn nữ nhân của mình còn bị đè, A Lê xông lên, muốn đạp bay đông phương quân, nào ngờ, lúc này Nhiễm tỷ tỷ đứng dậy, sau đó móc hắc phong ra.
Nhiễm tỷ tỷ: ngươi đối với ta như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
đông phương quân: oh ~ có thể chết trong tay Nhiễm Nhiễm, là chuyện nằm mơ ta cũng nghĩ đến, mau đến, mau đến a ~ (mọi người: đây là có nhiều đẩu...) khi tiếng súng đùng một phát vang lên, người nào đó mỉm cười ngã trên đất, nụ cười kia mang khí chất đại thúc vô cùng thô bỉ. (mọi người: như là ở trạm xe lửa đông kinh nhặt được một tiểu cô nương nhỏ chưa kịp tẩy mặc tiểu khố vậy.)
Nhìn thấy 4 người thiếu 1, Nhiễm tỷ tỷ cùng A Lê tìm khắp kho hàng cũng không thấy người, cuối cùng phát hiện trong kẽ hở sàn nhà có một cái hoa. Nhìn hoa này, Nhiễm tỷ tỷ thấy thế nào cũng rất thô bỉ. Lúc này A Hắc đột nhiên vọt đến, đặt mông ngồi lên đóa hoa, sau đó, thở phì phò... ngay sau đó, A Hắc lại một ngụm cắn đóa hoa thô bỉ kia, nuốt vào bụng. Từ đó trên đời nay, cũng không còn nhóm thô bỉ cùng hoa yêu nữa.
Hiểu Bạo: viết xong kịch trường, thở dài một hơi. Phiên ngoại Nhiễm Nhiễm cuối cùng kết thúc, có câu nói không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn, mọi người nhìn kết quả 4 người kia, có phải cảm thấy thực ra kết quả mấy bạn đã tốt hơn? khụ khụ... cảm ơn 4 vị hữu tình đóng vai, có nhiều bẩn thỉu, xin thứ lỗi, hy vọng mọi người xem xong vui vẻ, có thể nương tay cho, nhớ nhắn lại nhé, cảm kích nhiều lắm.