Chương 138
Ngày đầu tiên đi làm, gió yên sóng lặng cứ thế qua đi, vì để phòng quan hệ của mình và Ngôn Thanh Hạm bị người trong công ty phát hiện, Lam Khiên Mạch không có về cùng cô, mà đi về trước cách công ty một con phố, chờ Ngôn Thanh Hạm qua đón nàng. Chỉ là nàng còn đang chờ Ngôn Thanh Hạm chưa đến, thì di động trong túi vang lên, nhìn màn hình hiển thị tên Lăng Vi gọi đến lúc này Lam Khiên Mạch mới nhớ đến, mình đã lâu không có liên lạc với Lăng Vi.
"Sao lại gọi cho em lúc này? đừng nói là chị nhớ em quá nha." tiếp điện thoại, Lam Khiên Mạch trêu nói.
''Đúng vậy, chị đây nhớ em muốn chết, có rảnh không? chị muốn gặp em một chút."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Là bạn thân của Lăng Vi Lam Khiên Mạch cũng nghe được giọng đối phương trầm xuống, nàng cảm thấy hôm nay Lăng Vi thật kỳ quái, hình như âm thanh cũng đã khàn đi rất nhiều.
"Không có gì, chỉ muốn gặp em một chút, nếu em không có thời gian..."
"Không, em có thời gian, chị ở đâu, em qua đó liền."
"Chị ở nhà hàng, chút nữa nhắn tin địa chỉ qua cho em."
Lăng Vi nói xong liền cúp di động, nhận được tin nhắn Lam Khiên Mạch báo lại cho Ngôn Thanh Hạm nói Lăng Vi tìm mình có chuyện, sẽ về trễ một chút. Rồi sau đó liền gọi xe đến nhà hàng Lăng Vi ăn cơm.
Gần một tháng không gặp khi gặp lại Lăng Vi thì Lam Khiên Mạch xém chút là nhận không ra cô. Hiện tại khuôn mặt tươi tắn của Lăng Vi đầy mệt mỏi, cả người gầy hơn trước rất nhiều. Nhìn cô im lặng không nói ngồi gần cửa sổ, không ngừng khuấy cà phê trước mặt. Cổ tay bên phải còn băng gạc trắng, nhìn rất chói mắt, trực giác nói với Lam Khiên Mạch, Lăng Vi hôm nay có gì đó rất lạ.
"Em đến rồi, muốn ăn gì không? chị mời." lật menu xem, Lăng Vi hỏi nhỏ. "Chuyện ăn cơm cứ để sang một bên đã, nói cho em biết, chị xảy ra chuyện gì rồi?" trong ấn tượng của Lam Khiên Mạch, Lăng Vi là người luôn cười vui vẻ, bộ dạng lông bông. Mặc dù khi cô nổi giận luôn dọa người, nhưng đa phần thời gian người này luôn rất ít khi nghiêm chỉnh. Hôm nay, nhìn người này không trêu đùa mình, miệng lưỡi cũng không còn xảo quyệt như trước, Lam Khiên Mạch cảm thấy người này càng trở nên quỷ dị.
"Vậy chị gọi phục vụ lấy cho em mấy món đặc biệt nha." Lăng Vi không để ý lời Lam Khiên Mạch hỏi, liền đem thực đơn trả lại cho phục vụ, chỉ là cho dù cô vờ như không có chuyện gì, thì sự mệt mỏi giữa chân mày cũng không thể tán đi được, không thể tránh được ánh mắt của Lam Khiên Mạch.
Lăng Vi như vậy khiến cho người ta cảm thấy xa lạ, giống như chim ưng bị gãy cánh, không còn huy hoàng nữa.
"Lăng Vi, nếu chị còn coi em là bạn, thì nói thật với em đi. Nói cho em biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu chị gọi đến để ăn cơm, xin lỗi, em không cần đâu." Lam Khiên Mạch nói, đứng dậy tính rời khỏi, lúc này Lăng Vi vội đưa tay nắm cổ tay nàng lại.
"Lam, em yên tâm, không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là chị thấy có chút mệt mà thôi. Gần đây chuyện Lăng Vân Đường làm ăn không tốt, còn nhiều lần bị cảnh sát nắm thóp. Mặc dù lần nào cũng chuyển nguy thành an, nhưng mà thường xuyên ra vào cục cảnh sát như vậy, ngược lại khiến cho những kẻ khác trong hắc đạo nổi lòng tham."
"Chị vẫn luôn điều tra xem là ai muốn đối phó mình, đối phó Lăng Vân Đường. Liên tục tìm ra rất nhiều nội gian, nhưng vẫn không thấy câu trả lời. Chị chỉ có thể nói, thế lực đối phương có lẽ không lớn, cũng không thể chính diện đánh nhau với Lăng Vân Đường, mới bày trò khốn nạn để phá chúng ta. Chiêu mượn dao giết người này không quang minh chính đại, nhưng lại rất hèn, hơn nữa ngoài chuyện này ra, còn có chuyện khiến chị thêm phiền hơn..."
Lúc này Lăng Vi nói chuyện ngưng lại, nhìn tầm mắt cô đột nhiên đăm đăm Lam Khiên Mạch có chút không hiểu. Nàng nhìn theo tầm mắt đối phương liền thấy một người đội mũ đeo kính, vóc người cao gầy khoác tay một gã đàn ông đi vào nhà hàng. Hai người rất thân mật, vừa cười vừa nói gì đó, hành động cũng lộ ra tín hiệu thâm tình mập mờ.
Dù nữ nhân đội mũ đeo mắt kính che nửa khuôn mặt thì vóc người và khí chất cũng không thay đổi, chỉ cần nhìn một cái Lam Khiên Mạch cũng biết là Tả Tĩnh Nhan. Gã đàn ông bên cạnh chính là lẻ trong sinh nhật của Ngôn Thanh Hạm bị Lăng Vi làm nhục bỏ chạy, hình như tên Thành Khang.
Nhìn thấy như vậy Lam Khiên Mạch cũng hiểu được vì sao Lăng Vi lại gầy yếu đến như vậy, là bạn thân Lăng Vi hiểu Lam Khiên Mạch thì cũng như Lam Khiên Mạch hiểu Lăng Vi. Dù người này bộ dạng như mới phát tài, cũng thích cuộc sống xoa hoa cùng đồ đắt tiền.
Nhưng Lam Khiên Mạch biết đối với Lăng Vi mà nói tiền chỉ là gia vị trong cuộc sống của cô, tuyệt sẽ không thành thứ quan trọng nhất. Tình bạn, tình thân, tình yêu những tình cảm này trong lòng cô so với tiền và quyền luôn quan trọng nhất. Nhưng khiến Lăng Vi chật vật như vậy chỉ có tình yêu.
Lăng Vi thì chơi bời, từng lông bông quan hệ với nhiều nữ nhân, chỉ lên giường không nói chuyện tình cảm, rất nhiều người nói Lăng Vi lạm tình nhưng thực sự thì Lam Khiên Mạch lại không cảm thấy như vậy. Dù sao trước khi Lăng Vi gặp Tả Tĩnh Nhan cũng không hề nghiêm túc yêu ai.
Lăng Vi là loại người như vậy, nhìn có vẻ mê nữ sắc, nhưng nếu được cô yêu thì đó là một điều vô cùng hạnh phúc. Có lẽ cô xúc động sẽ tạo nhiều phiền phức, cũng sẽ có lúc vô tình làm tổn thương người khác. Nhưng mà cô lại biết quý trọng cái gì. Chỉ cần là thứ Lăng Vi tin tưởng, thì người, chuyện hay vật thay đổi long trời lở đất, cô cũng sẽ không thay lòng.
Trừ phi bị phản bội.
Lăng Vi là người bá đạo bất chấp lý lẽ, nàng có tín ngưỡng bảo thủ, còn có quy tắc riêng của mình, đối với cô mà nói, điều duy nhất không thể tha thứ chính là phản bội. Khi có tình cảm làm sơ sở thì sẽ có tổn thương, có bỏ rơi, cái này gọi là phản bội. Bạn, người nhà, người yêu, một trong bất kỳ cái này có phản bội, thì sẽ mang đến rất nhiều đả kích lớn.
Khi này nhìn qua thì ngay cả mình cũng nhận ra là Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi không thể nào mà không nhận ra. Với tính cách của người này, trước kia đã sớm xông tới hỏi rõ ràng, rồi cho Thành Khang món quà đáp trả. Chỉ là Lăng Vi hôm nay, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ để trên môi một nụ cười châm biếm.
Nhìn thấy rượu phục vụ mang đến bàn cô uống hết phân nửa, Lam Khiên Mạch vội kéo cánh tay rót thêm rượu của Lăng Vi lại. "Đủ rồi, Lăng Vi, đừng uống nữa." không biết vì sao khi nãy Lam Khiên Mạch luôn cảm thấy Tả Tĩnh Nhan cùng Thành Khang tay trong tay đi vào vô cùng kỳ quái. Nàng muốn hỏi Lăng Vi đã xảy ra chuyện gì, nhưng người này vẫn không ngừng uống rượu, cứ như trước không có liên quan gì đến cô vậy.
"Rượu cũng mang lên rồi, tại sao không uống? Lam, chị nói cho em biết, có thể đây là lần cuối chị mời em đến nhà hàng sang trọng ăn, rồi chị đây phá sản." Lăng Vi nói, thả tay mình cầm tay Lam Khiên Mạch ra, tiếp tục uống rượu. Lần này cô không dùng ly uống mà trực tiếp cầm chai rượu đổ vào miệng.
"Lăng Vi, chị làm gì vậy? nếu như chị nghi ngờ trong lòng sao không đi hỏi cho rõ? em tin là Tĩnh Nhan không phải loại người như vậy. Chị..."
"Đủ rồi, Lam Khiên Mạch, tôi cảnh cáo em, sau này không cho phép ở trước mặt tôi nhắc đến cái tên này." lời Lam Khiên Mạch bị Lăng Vi hét lên cắt đứt, âm thanh cô rất lớn, khiến người xung quanh đều nhìn đến. Dù vậy Lăng Vi vẫn uống rượu như cũ, ăn thức ăn. Cũng chỉ có Lam Khiên Mạch nhìn thấy được, hốc mắt cô đang đỏ dần.
"Lam, thật xin lỗi, chị không nên nổi giận với em. Em về với Ngôn Thanh Hạm đi, chị muốn yên tĩnh một mình." qua hồi lâu, Lăng Vi lại mở miệng lần nữa, nghe thấy cô muốn đuổi khách Lam Khiên Mạch ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Nàng không phải loại người có người yêu thì quên bạn bè, bộ dạng Lăng Vi lúc này sao nàng có thể để cho cô ở đây một mình được?
"Lăng Vi, nhìn chị như vậy, em thực sự rất khó chịu. Hôm nay chị một chút cũng không giống dáng vẻ như trước kia. Em là bạn chị, cho nên em sẽ không để chị lại một mình ở đây, nói cho em biết xảy ra chuyện gì, được không" Lam Khiên Mạch nói, không để ý đến ánh mắt người xung quanh, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Lăng Vi, ôm cô thật chặt. Cảm nhận được người trong ngực run rẩy, trong lòng nàng đau nhói, gia tăng lực đạo lần nữa.
"Lam, lúc trước chị không hiểu, tại sao em vì Chiến Mang Tuyền khiến mình tổn thương nhiều như vậy. Bây giờ rốt cuộc chị cũng đã cảm nhận được cảm giác em đã từng chịu. Thì ra yêu một người, thực sự tim sẽ rất đau." âm thanh Lăng Vi vô cùng khàn, nhìn tầm mắt cô dần xa, Lăm Khiên Mạch không quấy rầy cô, mà để mặc cho cô chìm đắm trong trí nhớ.
Từ sau khi giải quyết nội loạn, công việc ở Lăng Vân Đường dần khá hơn nhiều, nhưng mà nó cũng chỉ là chuyển biến ngắn tốt lên thôi, chỉ qua vài ngày thì lại quay về bừa bộn như ban đầu. Tối hôm đó, Lăng Vi nhận được điện thoại của cục cảnh sát nói có khách trong quán của cô buôn ma túy. Chuyện này dù sao cũng nhỏ, Lăng Vi cơ bản không quản, nhưng hiện tại, cô cũng đã không dám bỏ qua chút chuyện nhỏ này nữa.
Gần rạng sáng Lăng Vi nói với Tả Tĩnh Nhan muốn ra ngoài. Nào ngờ, cái người luôn thấu tình đạt lý lại chất vấn cô. Đưa mắt nhìn ánh mắt hoài nghi của Tả Tĩnh Nhan, nghe nàng không ngừng đặt câu hỏi. Lăng Vi khó tin Tả Tĩnh Nhan lại hoài nghi mình trễ như vậy ra ngoài tìm nữ nhân khác. Cảm giác không tin tưởng này khiến Lăng Vi cũng nổi giận. Cô hất tay Tả Tĩnh Nhan nắm mình ra, không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
Thật vất vả mới giải quyết xong chuyện ở cục cảnh sát, sáng ngày thứ hai Lăng Vi lê thân mệt mỏi về biệt thự. Thật ra vào buổi sáng khi cô mở cửa cũng đã rất hối hận rồi. Cô biết Tả Tĩnh Nhan hoài nghi mình, vì trước kia luôn có tiền án làm mệt mỏi. Đổi vị trí mà nghĩ lại có lẽ cũng do mình quá đáng trước cũng nên.
Nhưng mà khi cô hào hứng chạy về phòng ngủ muốn nói xin lỗi với Tả Tĩnh Nhan, chỉ chờ đợi cô không có bóng người còn có chiếc giường đã được sửa sang lại. Nhìn tờ giấy viết để trên bàn nét chữ Tả Tĩnh Nhan thanh tú sạch sẽ, nàng nói tạm thời sẽ đến chỗ khác làm việc, có thể trong một tuần không quay về, nói Lăng Vi tự chăm sóc bản thân.
Tả Tĩnh Nhan đột nhiên rời đi, khiến Lăng Vi chán nản, cô vội gọi điện cho Tả Tĩnh Nhan như dự đoán, đối phương đã sớm khóa máy. Bất an trong lòng dần tăng lên khi nhiều lần gọi nhưng vẫn khóa máy, Lăng Vi cảm thấy lần này Tả Tĩnh Nhan đi là cố ý muốn trốn mình.
Vì Tả Tĩnh Nhan nói đến chỗ khác quay phim cũng không hề nói đi đâu. Lăng Vi muốn giải thích trước với nàng, nên không ngừng ấn nút gọi cho đối phương, cho đến hơn 9 giờ tối, di động mới bắt máy. Khi đó ngón tay Lăng Vi vì ấn nút gọi nhiều lần mà sưng lên. Lăng Vi hết lòng giải thích lý do tối qua đi mà không muốn để Tả Tĩnh Nhan lo lắng, cô nói bạn mình xảy ra chuyện, nên cũng không nói là đến cục cảnh sát.
Lăng Vi giải thích xong chờ đợi Tả Tĩnh Nhan đáp lại, nhưng mà câu trả lời cô cũng chỉ có ba chữ đã biết rồi, sau đó là âm thanh cúp máy bên kia. Lăng Vi thông minh như vậy tự nhiên biết Tả Tĩnh Nhan đang tức giận, cô không hiểu rốt cuộc đối phương muốn gì, vì sao mình bỏ cơn giận nói xin lỗi nàng rồi, nhưng nàng vẫn không muốn tha thứ cho mình? tức giận ném di động đi, Lăng Vi quyết định trừ phi Tả Tĩnh Nhan chủ động gọi điện cho mình nói xin lỗi, nếu không cô sẽ không đi tìm nàng.
Hai người cứ thế chiến tranh lạnh, mới bắt đầu Lăng Vi như thường ngày buổi sáng đến Lăng Vân Đường đi xử lý công việc, thời gian nghỉ ngơi thì lên mạng, uống chút rượu, không có phát hiện có gì không ổn. Nhưng mà, cuộc sống mỗi ngày qua đi, khi thấy một tuần đã sớm qua, nhưng Tả Tĩnh Nhan vẫn không về. Lăng Vi thừa nhận cô luống cuống.
Nhớ lại cũng đứt đoạn, không để Lăng vi nghĩ nữa trơ mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan cùng Thành Khang từ trong bao sương đi ra, Lăng Vi cười một tiếng, từ trong ngực Lam khiên Mạch đứng dậy, cầm nửa chai rượu chưa uống hết, lảo đảo nghiêng ngã đi đến chỗ hai người.