Chương 134

Mặc dù Lam Khiên Mạch bị thường chỉ là ngoài da, nhưng cũng phải ở bệnh viện nghỉ ngơi hơn nửa tháng. Ngày xuất viện Ngôn Thanh Hạm dọn dẹp số đồ của hai người cũng không nhiều, mỗi khi Lam Khiên Mạch đòi giúp thì sẽ bị ánh mắt của cô ngăn lại. Ý cũng rất rõ, tay trái em bị thương còn chưa lành mau ngồi về chỗ cho chị.

Vì vậy sợ Ngôn Thanh Hạm lạm dụng uy quyền, Lam Khiên Mạch không thể làm gì hơn là ngồi im.

Trước khi xuất viện Ngôn Thanh Hạm cũng đi tìm bác sĩ trị liệu cho Lam Khiên Mạch hỏi thăm về tình trạng của nàng. Vết thương trên người nàng, trừ trên mắt cá chân cùng ngón tay trái bị gãy ra thì những chỗ khác cũng đã ổn định lại. Dù không được hoạt động mạnh nhưng vận động với chế độ vừa phải thì vẫn có thể kiện thể giúp vết thương khôi phục ổn định lại.

Thấy Ngôn Thanh Hạm nói chuyện với bác sĩ, Lam Khiên Mạch bĩu môi, rất muốn ra ngoài trước. Có trời mới biết, nằm viện nửa tháng nay nàng chịu đựng khó khăn bao nhiêu nay, trừ mỗi sáng chỉ có cháo trắng không đổi ra, thì là không ngừng uống thuốc kiểm tra, Lam Khiên Mạch cảm thấy, nếu nàng tiếp tục ở bệnh viện, thì không thành đồ ngốc cũng sẽ sẽ bị điên.

"Được rồi, đi thôi.'' đợi hồi lâu, Ngôn Thanh Hạm rốt cuộc cũng nói xong với bác sĩ. Nhìn mặt cô đầy thỏa mãn nắm tay mình, cảm giác như sắp thành tiên vậy, mới bước ra cửa bệnh viện, bầu không khí đã lâu liền xông vào mặt. Lam Khiên Mạch giang hai tay, tham lam hô hấp. Nếu không phải Ngôn Thanh Hạm kéo nàng không cho nàng lộn xộn, thì nàng sẽ chạy hai vòng quanh bệnh viện này.

"Thanh Hạm, bây giờ chúng ta đi đâu?" sau khi xuất viện, Lam Khiên Mạch vô cùng hưng phấn, nhìn nàng ôm Cát Cát, chớp mắt hỏi, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, không nhịn được Ngôn Thanh Hạm đưa tay ra, sủng nịch sờ đầu nàng. "Chị có nhờ người đến đón chúng ta, dù sao ở thành phố A cũng không có chỗ đi dạo, chúng ta về thành phố X được không?"

"Ừm, vậy nghe Thanh Hạm." hai người ngồi lên chiếc xe cách đó không xa, lái đến thành phố X. Dọc theo đường đi, Lam Khiên Mạch vùi người trong ngực Ngôn Thanh Hạm, lúc thì sờ mặt cô, lúc thì nghịch tóc cô. Lúc này Ngôn Thanh Hạm đột nhiên nắm tay nàng lại, kéo cả người nàng lên.

"Ngô, Thanh Hạm thật nhỏ mọn, không phải chỉ sờ khuôn mặt nhỏ một tí thôi sao? sao cả nằm cũng không cho chứ?" Lam Khiên Mạch vô cùng ủy khuất nói, trong đôi mắt đỏ lại hiện lên nụ cười. "Tiểu Mạch, chị muốn hỏi em một vấn đề, hy vọng em thành thật trả lời chị." Ngôn Thanh Hạm vẻ mặt nghiêm túc cũng khiến Lam Khiên Mạch nghiêm túc theo, nàng ngồi thẳng người cùng Ngôn Thanh Hạm bốn mắt nhìn nhau, chờ đợi cô hỏi.

"Tiểu Mạch, chuyện lần này Chiến Mang Tuyền bắt em đi có phải là có liên quan đến ông ngoại chị đúng không?"

"Thanh Hạm..." câu hỏi của Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch không có trả lời, mà nhu nhu gọi tên cô, giống như còn mèo nhỏ cọ cọ ngực chủ nhân khát vọng đòi trấn an. Lam Khiên Mạc nhủ vậy khiến Ngôn Thanh Hạm cảm thấy đến cả xương cũng muốn hòa tan theo, liền ném những nghi vấn kia sang một bên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng.

"Thanh Hạm thật ra thì, không chỉ có một lần em nghĩ đến, chủ động đi trêu chọc chị, kết quả là đúng hay sai. Không có em thì chị vẫn là cái người cao cao tại thượng, nữ nhân ưu nhã cao quý. Chị là nữ thần trong lòng tất cả đàn ông, hoàn mỹ không thể xâm phạm. Chị vốn được tình yêu tốt đẹp nhất trên đời, hắn có thể cùng chị đứng trước mặt mọi người nhận được mọi lời chức mừng tán dương của họ."

"Nhưng mà nhiều người như vậy chị không chọn, lại chỉ chọn duy nhất một nữ nhân như em. Nếu như em ở trước mặt chị mà nói chưa từng tự ti thì đó là giả. Thực tế thì lần đầu gặp được chị, thì em đã tự ti rồi. Em cảm thấy mình như cóc ghẻ không ra hồn, không biết tự lượng sức mà ăn thịt thiên nga."

"Sau đó, thấy chị vì em bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí không tiếc bất hòa cùng ông ngoại. Em thực sự rất cảm động, cũng rất khó chịu. Em biết, chị là một người rất hiếu thuận, chị cũng không muốn đối địch với ông ngoại. Thanh Hạm, em yêu chị, cho dù dốc hết toàn bộ em cũng không từ chối. Em cũng không còn tự ti nữa, vì em biết chỉ có em, mới có thể khiến chị trở thành nữ nhân vui vẻ nhất trên đời."

"Em không muốn chị có xích mích với người nhà, càng không hy vọng chị cùng người nhà, ông ngoại và cha mẹ có khoảng cách. Cho nên chuyện lần này, chúng ta đừng nói nữa được không? sai, cũng chỉ có một mình Chiến Mang Tuyền. Mặc dù hiện tại em không có gì, nhưng em sẽ cố gắng, để cho cô ta nhận được quả báo trừng phạt. Thanh Hạm, em cần chị giúp."

Trong ấn tượng thì hình như đây là lần đầu tiên Lam Khiên Mạch nhờ mình cho vật chất. Ngôn Thanh Hạm cũng không như những đại tiểu thư khác có thói quen tiêu tiền, cũng ít khi dùng tiền mua hàng xa xỉ, nhưng cũng không phải loại người hẹp hòi. Cô rất muốn mua nhiều thứ cho Lam Khiên Mạch, quần áo, giày, thức ăn, hay là đồ đắt tiền như xe, nhà. Nhưng mà mỗi lần khi cô nói ra những ý nghĩ đó, thì Lam Khiên Mạch lại không chút do dự mà cự tuyệt.

Nhìn trong mắt đối phương kiên định, dù Lam Khiên Mạch không trả lời thẳng vấn đề thì nghi ngờ trong lòng Ngôn Thanh Hạm cũng đã có câu trả lời. Nhớ đến Mạc Lâm có nói qua, hắn không biết Lam Khiên Mạch ở đâu, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ lắc đầu, nếu như ông ngoại cô biết, sau khi ăn khổ nhiều như vậy Lam Khiên Mạch còn bảo vệ hắn, không biết cải người bá đạo kia sẽ nghĩ thế nào?

Nữ nhân ngốc này luôn như vậy không yêu cầu gì, chỉ biết lo cho mình lại quên bản thân nàng cần gì. Tiểu Mạch không lẽ em không thể nghe lời chị, đối với chính mình tốt hơn sao? hơn nữa gì mà cần chị giúp? giúp vợ mình lấy lại vốn đó là việc cô vốn phải làm mà, chuyện này cũng bình thường thôi mà?

"Lam Khiên Mạch từ giở trở đi, chị muốn em bỏ đi mấy cái suy nghĩ rối reng kia, một lòng một dạ làm nữ nhân của chị. Chị không cho phép em vì Chiến Mang Tuyền mà thương tâm khổ sở, càng không cho phép em vì bất kỳ ai, kể cả chị mà ủy khuất em. Cho dù em không nói, thì sẽ lấy lại mọi thứ từ tay Chiến Mang Tuyền tất cả. Dù em không muốn thì chị sẽ khiến cô ta mất hết. Chuyện cô ta làm tổn thương em, chị sẽ không bỏ qua đâu."

Lam Khiên Mạch chưa từng nghe Ngôn Thanh Hạm nói những lời bá đạo như vậy, đưa mắt nhìn gương mặt cô vẫn ôn nhu như cũ, Lam Khiên Mạch ngẩng đầu lên, hôn lên má cô một cái. "Em phát hiện, trải qua chuyện lần này, Thanh Hạm càng cường thế nha. Nếu tiếp tục như vậy, em sợ địa vị công quân khó giữ được quá."

"Không được nói bậy." nghe Lam Khiên Mạch lại nói chuyện không đứng đắn, Ngôn Thanh Hạm lúng túng nói, cô liếc mắt nhìn con vật đang nhìn các nàng chằm chằm, Cát Cát luông dùng móng vuốt gãi bụng, đột nhiên có cảm giác vị diệu, cô luôn cảm thấy con mèo nhỏ này mang theo vài phần chế nhạo, như là hiểu mình cùng Lam Khiên Mạch nói chuyện vậy.

Hơn nữa, cái gì mà địa vị công quân khó giữ được a? Lam Khiên Mạch, thật ra thì ai mới càng thụ đây, em chẳng lẽ còn không giác ngộ sao?

Tuyết rơi trên đường trơn trượt, Ngôn Thanh Hạm cũng dặn tái xế đi chậm một chút, chờ khi các nàng đến thành phố X, cũng đã 2 giờ chiều. Khi xe đậu trước cửa tiểu khu, Lam Khiên Mạch xuống xe nhìn cảnh vệ giữa cửa quen thuộc, đột nhiên có cảm giác thoáng qua một đời. Một tháng trước nàng cũng từ nơi này đi ra, khi đó nàng cả người không có gì, tim nàng cũng vỡ tan.

Nhưng hôm nay, một tháng sau nàng lại cùng nữ nhân mình yêu quay về đây, giống nhau địa điểm, nhưng tâm cảnh lại một cái trên trời một cái dưới đất. Đạp tuyết đi vào trong, nhìn nóc toàn nhà quen thuộc, cửa sổ, người đi đường Lam Khiên Mạc đột nhiên cảm giác một tháng này trả qua hết thảy như là nằm mơ.

Nửa trước đó không có Ngôn Thanh Hạm, chỉ có vô tận thống khổ cùng ác mộng, mà nửa sau chính là mở ra một cái khác, bỏ đầy đường mật đủ để mình hãm sâu trong mộng đẹp.

Đẩy cửa tiến vào phòng, đập vào mắt là những tấm vải trắng, thấy đồ dùng trong nhà đều bị che đi, Lam Khiên Mạch cười một tiếng nắm tay Ngôn Thanh Hạm bên cạnh đi vào. Mặc dù căn phòng không còn khí tức của hai người, nhưng Lam Khiên Mạch tin không bao lâu nữa thì nơi này sẽ biến thành nhà của nàng cùng Ngôn Thanh Hạm.

"Thanh Hạm, chúng ta cùng dọn dẹp một chút đi, cứ nhìn như vậy đến tối cũng không có chỗ ngủ đó." Lam Khiên Mạch nói, chỉ muốn giúp quét dọn, lúc này Ngôn Thanh Hạm vội kéo nàng ra cửa, cầm cái ghế bên cạnh, ấn nàng ngồi xuống. "Em đừng vọng tưởng giúp cái gì, chỗ này để chị dọn, em ngoan ngoãn ngồi đây đi."

Ngôn Thanh Hạm nói xong, xoay người ra phòng khách, một tháng không về, những tấm vải trắng đã dính đầy bụi. Dù lấy xuống nhẹ nhàng nhưng khắp nơi cũng rất bụi, Ngôn Thanh Hạm liếc nhìn Lam Khiên Mạch ngồi ở cửa nhìn mình cười, ôm lấy Cát Cát cứ quấn lấy chân mình thả vào ngực Lam Khiên Mạch.

"Em ôm Cát Cát đi, chỗ này bụi nhiều chị sợ không tốt với thân thể của em." nghe Ngôn Thanh Hạm nói nhìn cô bịt mặt rồi mà khuôn mặt vẫn nghiêm túc, Lam Khiên Mạch phì cười một tiếng, Thanh Hạm nhà nàng sao lại đáng yêu như vậy chứ? không lẽ chị ấy nghĩ mình là con nít đụng gì bể đó sao? hơn nữa chỉ là bụi thôi mà, cũng không phải là chuẩn mực cần gì nghiêm túc như vậy?

"Được rồi, Thanh Hạm, em bảo đảm sẽ chiếu cố tốt mình. Chị cứ ngoan ngoãn đi dọn phòng đi, em ngồi ở đây bụi sẽ không tới được."

"Nhưng mà..."

"Ngoan, chờ chị dọn xong, em làm cơm cho chị ăn."

"Không được, em bị thương chưa khỏe, gần nhất cũng không cho phép vào bếp."

Nghe Lam Khiên Mạch nói muốn nấu cơm cho mình Ngôn Thanh Hạm vội mở miệng ngăn lại, cô cảm thấy tình trạng táy trái của Lam Khiên Mạch nấu cơm cũng rất khó khăn rồi. Xem ra mình nên học nấu ăn mới được, không thể cứ để nữ nhân này nấu cơm cho mình hoài được, như nàng sẽ rất mệt.

"Thanh Hạm hung dữ quá, không cho người ta giúp quét dọn, còn không cho người ta nấu cơm, vậy sao em làm vợ tốt của chị được chứ?"

"Không phải, chị chỉ sợ em mệt thôi." cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, chắc Ngôn Thanh Hạm là như vậy. Cô phát hiện mình giữ Lam Khiên Mạch càng lúc càng chặt rồi, gặp chuyện gì chỉ cần Lam Khiên Mạch đối với mình kiều mị một chút hay vờ đáng thương thì mình liền tùy ý mà thỏa hiệp. Chỉ là ở phương diện này, cô tuyệt sẽ không lùi bước. Cô đã để Lam Khiên Mạch bỏ ra rất nhiều, cùng đến lúc cô nên vì nàng mà làm vài chuyện.

"Được rồi Thanh Hạm, chỉ là vấn đề nấu cơm thôi mà, chúng ta không nên vì chuyện như vậy mà rối tung nửa ngày được không? chị mau đi dọn phòng đi, em cùng Cát Cát chờ chị nga."

"Ừ, em ngồi im ở đây đó, có bụi thì bịt mũi lại."

"Được rồi, nói nhiều quá."

Sau hai tiếng dọn dẹp, Ngôn Thanh Hạm không bao giờ làm việc nhà cuối cùng cũng dọn dẹp nhà qua loa xong xuôi. Cô cảm thấy ngài mai nên tìm một người giúp việc đến dọn dẹp mọi thứ. "Thanh Hạm cực khổ rồi, nghỉ ngơi chút đi." thấy Ngôn Thanh Hạm bộ dạng mệt mỏi, Lam Khiên Mạch bưng một lỳ trà cho cô, ôm cô vào trong ngực.

"Ừ, cuối cùng cũng dọn xong, tối này cứ vậy đã, ngày mai chị tìm giúp việc đến dọn cho sạch luôn."

"Không phải chứ? Thanh Hạm dọn sạch rồi mà."

"Làm gì có, em nhìn đi, mấy cái kia còn loạn như vậy, không ra hình dáng gì." nhìn đồ chưng bày trong nhà lộn xộn, Ngôn Thanh Hạm cau mày nói. Đây đối với người luôn thích gọn gàng như cô, chính xác là sự hành hạ không nhỏ.

"Sẽ không a, em cảm thấy chỗ này rất tốt rồi. Trong lòng em chỉ cần chỗ đó có Thanh Hạm thì dù ở đâu đều là nhà em. Mấy thứ như lá rụng kia dù có rơi bền ngoài thì cũng sẽ không quên vốn là của cây."

"Thanh Hạm, hoan nghênh về nhà, nhà của chúng ta."

 Tác giả có lời muốn nói: Ah ha ha ha ha ha ah ~ hoan nghênh mọi người đến với chuyện mục 8 giờ tối nói nhiều của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, thì chơi cầu trượt bị người đằng sau đạp một cước té sml Bạo tỷ tỷ thùy mị, không thích chơi trò con nít đó, thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường!

Đầu tiên, khi nhìn đến dòng hy vọng mọi người xem những dòng này của Hiểu Bạo, vì đang nghỉ hè, cho nên Hiểu Bạo muốn cùng S tỷ tỷ bắt đầu tuần trăng mật. Hôm nay, là ngày trăng mật đầu tiên, tui cùng S tỷ tỷ đã bước vào cuộc hành trình ngọt ngào!

Ở đây cũng nói cho mọi người biết, trong thời gian Hiểu Bạo cùng S tỷ tỷ trăng mật, văn văn không ngừng, mà vẫn tiếp tục đăng. Nói cách khác hôm nay 25 đăng chương, 26 không đăng, 27 đăng chương, 28 không đăng, 29 đăng chương, 30 không đăng là vậy đó!

Hiểu Bạo cũng biết, cứ cách ngày đăng như vậy ảnh hưởng mọi người xem chương, nhưng tui cũng hết cách. Tui đã cố gắng dự trữ văn, mỗi ngày đều viết hơn 10 ngàn chữ, kiểm tra bản thảo hơn 6 ngàn chữ, cuối cùng chỉ có thể viết ra những dự trữ này. Ở đây phải nói xin lỗi với mọi người, chờ Hiểu Bạo cùng S tỷ tỷ trăng mật về, sẽ đăng đủ cho mọi người, đoán chừng đến lúc đó văn văn này cũng kết thúc không còn xa. Cuối cùng, vẫn hy vọng mọi người có thể thông cảm, mặc dù mấy ngày tiếp Hiểu Bạo vẫn đăng, vẫn hy vọng mọi người có thể rải hoa nhiều hơn, tui yêu mọi người. Ps: ngoài ra, trong khi du lịch, sẽ thỉnh thoảng ở weibo đổi mới chút thông tin, nếu mọi người có hứng thú, có thể đến weibo Hiểu Bạo xem, hắc hắc ╮(╯▽╰)╭

Ok, nói xong rồi giờ đến chuyện này đi, nói về chương này sau khi cp phụ ở không, thì kịch tình xoay đến cp phụ rồi. Tiếp theo, cp chính căn bản không ngược, mỗi chương đều ngọt, mọi người có thể yên tâm xem, ngoài ra gian tình phòng làm việc, sẽ có cảm giác mạnh, có nha nha!

Vì vậy không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay, hôm nay người bị chọc là Phong Phong, sau đó ba người tham gia chọc là: vera quân (viết tắt trong kịch là v quân) kinken7 quân (trong kịch gọi tắt là 7 quân), còn có bất tử điểu (gọi tắt là tiểu điểu ← mọi người: là rượu ăn mừng năm mới hả? Hiểu Bạo: đúng vậy!) cùng thu ngoại thân (vì thu ngoại quân báo danh cuối cùng, cho nên ở đây, không biết còn rớt ai không?)

Hôm nay, chuyện nói về Tiểu Phong Phong được phái đi thi hành nhiệm vụ ám sát, sau đó đem theo v quân, 7 quân, tiểu điểu, cùng thu ngoại 4 thủ hạ, 5 người cùng nhau phạm hai chuyện.

Phong Phong: các người, chuẩn bị xong chưa? (đừng ở chỗ nào đó trong biệt thự, trong miệng Phong Phong ngậm thuốc lá, trên tay cầm đao, hỏi 4 người sau lưng.)

4 người: dạ, Phong tỷ! chuẩn bị xong!

Phong Phong: tốt lắm, chuẩn bị xong gia hỏa nhà các ngươi, hiện tại kịp ngăn lại tính mạng các người, phải giết chết đối phương!

4 người: ah? nhưng mà, Tần ngục trưởng nói, nếu thấy chuyện lạ, thì chúng ta phải chạy. Hơn nữa, nàng còn cố ý dặn dò, để cho chúng ta bảo vệ Phong tỷ.

Phong Phong: cái gì? Nhuế Nhuế sao lại nói như vậy! không lẽ nàng không tin thực lực của ta sao? ta rõ ràng rất lợi hại, Nhuế Nhuế đáng ghét! nàng sao lại không tin ta chứ! ngươi nói mau, nàng nói như thế nào? (vì vậy nghe thấy tin tức Nhuế Nhuế không tỉn tưởng mình, Tiểu Phong Phong tạc mao.)

v quân: tới tới, Phong tỷ, mau ăn kẹo. (v quân nói, lấy trong túi ra một cây kẹo, nhét vào miệng Phong Phong.)

7 quân: tới tới, Phong tỷ, nơi này có thỏ nhỏ. (7 quân nói, lấy trong túi ra một con thỏ đồ chơi ra, để trong ngực Phong Phong.)

tiểu điểu: Phong tỷ, Phong tỷ, chỗ này có hình Tần ngục trưởng, ngươi xem ngươi xem. (tiểu điểu nói, lấy ra một tấm hình Tần Nhuế mặc đồ bơi, để trước mặt Phong Phong.)

thu ngoại: khụ khụ, Phong tỷ, chỗ này còn có video hôm đó ngài quay Tần ngục trưởng.

Vì vậy 4 người chân chó đem chút đồ thô bỉ để trước mặt Phong Phong, cười vô cùng dâm đãng quỷ dị.

Phong Phong: ngô, được rồi, lần nay, ta tha thứ cho Nhuế Nhuế. (Phong Phong ăn kẹo, ôm thỏ nhỏ, một bên nhìn hình Tần Nhuế, một bên xem video của nàng.)

Cảnh vệ: các ngươi là ai !!! (cảnh vệ phát hiện các nàng, vội đem côn điện chạy đến chỗ bọn họ, đồng thời chạy theo còn có chó săn.)

4 người: Phong tỷ, làm sao đây! có chó!

Phong Phong: các ngươi bị ngu sao! đương nhiên là chạy a! (vì vậy, 5 người vội vàng chạy, trong quá trình v quân bị té rách quần, 7 quân chạy rớt giày, tiểu điểu làm rớt hình Tần ngục trưởng, thu ngoại quân ném đi di động có video của Nhuế Nhuế.)

Phong Phong: hu hu, các ngươi đem Nhuế Nhuế của ta ném đi rồi, các ngươi thật xấu, ta muốn Nhuế Nhuế!!! ~~~~(>_<)~~~~

4 người: ai nha ai nha ~ Phong tỷ, ngươi đừng khó a!

v quân: ta, ta bây giờ đi kêu Tần ngục trưởng đến? được không?

Phong Phong: hu hu, Nhuế Nhuế của ta!!! (hiển nhiên, Phong Phong không muốn bộ dạng chật vật của mình bị Tần Nhuế thấy.)

7 quân: vậy, Phong tỷ, ngươi ăn kẹo? cái này còn có kẹo ngọt nha.

Phong Phong: không, ta muốn Nhuế Nhuế!!! muốn Nhuế Nhuế!!

tiểu điểu: được rồi, Phong tỷ, ta tìm hình Tần ngục trưởng khác tới nha?

Phong Phong: hu hu, tấm hình mặc đồ bơi hai mảnh khó lắm ta mới chụp được, ngươi lại vứt đi, ta ghét ngươi!

thu ngoại: ngạch, Phong tỷ, vậy ngươi muốn thế nào? nhiệm vụ này của ta, còn đang làm sao?

Phong Phong: làm gì mà lam! Nhuế Nhuế bị mất rồi, các ngươi vứt bỏ Nhuế Nhuế của ta! ta muốn khóc!

cuối cùng, Phong Phong vẫn khóc, cho đến khi Nhiễm tỷ tỷ và Tần ngục trường tìm đến, mới ngưng tiếng khóc. Nhìn v quân, 7 quân, cùng với tiểu điểu và thu ngoại đứng trước mặt, ánh mắt Nhiễm tỷ tỷ lạnh như băng quét qua mọi người, thấm vẻ sát ý. Còn Nhuế Nhuế ôm Phong Phong khóc bù lu bu loa đứng đó, mặt lạnh nhìn 4 người các nàng.

Nhiễm tỷ tỷ: ta nhớ đã nói quan, để các ngươi chiếu cố nàng thật tốt.

4 người: Nhiễm tỷ, chúng ta thực sự chiếu cố tốt Phong tỷ a. Nàng muốn đồ, chúng ta đều mang theo.

Nhuế Nhuế: vậy sao nàng lại khóc. (nhìn bộ dạng Phong Phong đáng thương, Nhuế Nhuế rất đau lòng.)

v quân: là tiểu điểu vứt hình Tần ngục trưởng!

tiểu điểu: ah? nhưng thu ngoại còn vứt bỏ video của Tần ngục trưởng nữa!

thu ngoại: v quân, cũng mua nhầm kẹo Phong tỷ thích ăn a!

v quân: này, liên qua gì đến ta a, kia tiểu 7 còn mua nhầm thỏ đồ chơi kìa!

Nhuế Nhuế: được rồi, các ngươi khỏi nói, tỷ, ngươi nói 4 người các nàng xử làm sao.

Nhiễm tỷ tỷ: ta biết, A Hắc (con chó nhỏ của A Lê) gần đây thiếu 4 cái bảo mẫu, cho 4 người các nàng đi đi.

4 người: Nhiễm tỷ! các người không thể làm vậy với chúng ta a! hơn nữa, ngu ngốc như Phong tỷ, thực sự khó làm a!

Phong Phong: Nhuế Nhuế, các nàng mắng ta.

Nhuế Nhuế: ngoan, là các nàng đang chửi mình.

Phong Phong: không đúng, không đúng, các nàng chính là chửi ta!

Nhuế Nhuế: vậy ta giúp ngươi xử phạt các nàng, có được không?

Phong Phong: ân ân! \(^o^)/

Nghe rừng cây cách đó không xa truyền đến tiếng 4 người kêu rên, Phong Phong vội đem hình, di động, con thỏ nhỏ cùng kẹo giấu trong quần áo ra, thở phào nhẹ nhõm.

Phong Phong: tốt rồi, không có bị Nhuế Nhuế phát hiện ta chụp lén nàng, nếu không sau này muốn chụp lén cũng khó khăn nha.

4 quỷ hồn: Phong tỷ ~ ngươi hại chúng ta chết thảm a!!! chung ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!!!

Hiểu Bạo: ha ha, tiểu kịch trường kết thúc. Vốn muốn viết Phong Phong ngang ngược, kết quả lại ngu ngốc. Cuối cùng, còn có chút phúc hắc, cực khổ 4 bạn đóng rồi, chút đùa giỡn xin bỏ qua cho. Như vậy, kỳ sau diễn viên phụ chậc chậc cái này có lai lịch lớn nga, trước đó có người nói muốn Lê tỷ tỷ, như vậy, được rồi, kỳ sau Lê tỷ tỷ của chúng ra sân! bạn nào muốn chọc thì ghi danh nha, chỉ lần này thôi 1 ngày thôi, tuyệt không có lần hai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play