Chương 121

"Tiểu Mạch, tỉnh, tỉnh lại đi, Tiểu Mạch." âm thanh quen thuộc cách đó không xa truyền đến, dù mí mắt nặng nề như bị đè, Lam Khiên Mạch vẫn dùng hết sức mở hai mắt ra. Khi giấc mộng dĩ cầu dung nhan phóng đại trước mặt, nàng ngây ngốc nhìn, tựa hồ không dám tin người trước mặt chính là Ngôn Thanh Hạm.

"Sao hả? không nhận ra sao?" có lẽ phát hiện Lam Khiên Mạch đang ngây ngốc nhìn mình, Ngôn Thanh Hạm cười hỏi. Nụ cười kia vẫn ôn nhu như thường ngày vậy, cưng chiều ngay cả âm thanh cũng thân thiết như vậy, không chút nào lạnh lùng như đêm chia tay đó. Lam Khiên Mạch không biết mình vì sao ở đây lại gặp Ngôn Thanh Hạm, nàng nhớ, mình bị Chiến Mang Tuyền nhốt ở nhà cũ Lam gia mới đúng. Không lẽ trong lúc mình hôn mê Ngôn Thanh Hạm đã cứu mình ra? hay lương tâm Chiến Mang Tuyền thay đổi, chủ động cho mình về?

Trong đầu Lam Khiên Mạch hiện lên đủ ý nghĩ, cuối cùng nàng cũng không tìm được một câu trả giải thích. Nàng muốn hỏi Ngôn Thanh Hạm rốt cuộc xảy ra chuyện gì? nhưng mà cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào. Dù nàng mở miệng, cũng chỉ phát ra âm tiết mơ hồ không rõ ràng, căn bản không có cách nào để Ngôn Thanh Hạm nghe hiểu được.

"Em mới tỉnh lại, vẫn chưa thể nói chuyện. Bất quá, em muốn nói gì chị đều hiểu được. Tiểu Mạch, khoảng thời gian em rời đi này, chị rất nhớ em, cũng rất hối hận. Cho dù chị không tin ai thì cũng không nên không tin em. Chị luôn cảm thấy em dấu chị gì đó, em còn có giữ lại chút tình cảm với Chiến Mang Tuyền. Nhưng bây giờ chị đã nghĩ thông suốt tất cả."

Tay trái bị Ngôn Thanh Hạm nắm lấy lực đạo không mạnh không nhẹ, mang nhiệt độ vô cùng ấm lòng. Nhìn đối phương đưa tay áp lên mặt mình, dùng gò má nhẹ nhàng cọ. Nơi đau đớn như có kỳ tích không còn đau nữa, có thể cảm giác được hạnh phúc. Nghĩ vậy Lam Khiên Mạch thỏa mãn câu khởi khóe miệng, nhắm mắt lại cảm thụ sự tồn tại của Ngôn Thanh Hạm.

Thanh Hạm, em rất vui, vừa tình lại có thể nhìn thấy chị. Rời khỏi chị trong khoảng thời gian này, không có khắc nào là em không nhớ chị. Khi em bị Chiến Mang Tuyền bắt, em sợ nhất chính là không được gặp chị. Em muốn nói với chị, em rất nhớ chị, yêu chị. Nhưng mà, cổ họng em lại không phát ra âm thanh được. Yên tâm, chờ nó khỏi rồi, em sẽ nói với chị 100 lần, 1000 lần, em yêu chị. Cho dù chị nghe chán rồi em cũng không dừng lại.

Trong lòng nhẹ giọng nói ra những lời mình muốn nói với Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch theo bản năng muốn ngồi dậy ôm Ngôn Thanh Hạm một cái. Nhưng mà khi mùi hoa oải hương xộc vào mũi, Lam Khiên Mạch chợt mở mắt ra liền thấy Chiến Mang Tuyền đang ngồi cạnh giường mặt đầy nụ cười nhìn mình.

Căn phòng xa lạ vách tường màu trắng, là người mình ghét cũng là chỗ mình ghét. Mệt mỏi trên người không chút giảm, động một cái thì cả người đau nhức không dứt. Tay trái quấn phủ đầy băng gạc, ngón tay bị cắt mất khiến nàng đau đớn đến cả sức nói chuyện cũng không có. Những đau đớn này, thời khắc luôn nhắc Lam Khiên Mạch, đây mới là hiện thực không hề có Ngôn Thanh Hạm.

Người kia không hề đến, cũng không có ở cạnh mình, cũng sẽ không nói những lời tỏ tình đó. Mới vừa rồi, đều là ảo tưởng, vì quá nhớ nhung mà sinh mộng đẹp. Nhưng mà cho dù là mộng cũng không qua được sự ngắn ngủi. Dù để cho mình trong mộng ôm chị ấy một chút cũng tốt a.

"Tỉnh rồi hả? cô ngủ ba ngày liên tục, đúng là khiến tôi sợ cô sẽ ngủ luôn rồi chứ." âm thanh của Chiến Mang Tuyền vẫn luôn đáng ghét, mang theo lạnh lùng cùng giễu cợt mình. Lam Khiên Mạch nhìn kim truyền dịch, nàng không hiểu vì sao Chiến Mang Tuyền lại đem nàng đến bệnh viện, còn giúp nàng chữa trị. Không phải người này rất thích nhìn mình đau đớn hay sao?

"Sao hả? cô rất muốn biết vì sao tôi chữa trị cho cô đúng không? Lam, trong lòng cô, không lẽ tôi là một người máu lạnh vô tình như vậy sao? mặc dù tôi không thích cô, nhưng cũng sẽ không nhìn cô chết. Huống chi, nếu cô chết như vậy, tôi có thể đi đâu tìm một nữ nhân xinh đẹp như cô được? bất quá, tôi vẫn phải bội phục ý chí của cô. Hôm đó cô uống rất nhiều thuốc, cũng khá nặng đô, cô có thể nhịn được còn biết đập đầu cho ngất đi chống đối tôi, Lam Khiên Mạch cô biết không? cô như vậy, sẽ khiến tôi càng không thể buông tay đó."

"Cô muốn gì?" khác với giấc mộng, chỗ đó của mình không cách nào lên tiếng. Trên thực tế, cổ họng mình ngoại trừ hơi khô khốc ra thì vẫn có thể nói chuyện. Từ khi bị Chiến Mang Tuyền bắt đến giờ, Lam Khiên Mạch cũng chưa từng hỏi qua vì sao cô ta muốn bắt mình. Nhưng mà, bây giờ nàng rất muốn biết, mục đích của người này là gì?

"Ha ha, tôi muốn gì? Lam, cô sai rồi, bây giờ không phải là tôi muốn gì, mà là Mạc Lâm muốn gì?" nghe vấn đề Lam Khiên Mạch hỏi, Chiến Mang Tuyền khinh thường hỏi ngược lại.

"Cô nói là Mạc Lâm kêu cô đến bắt tôi?" thông minh như Lam Khiên Mạch tự nhiên cũng nghe ra được hàm ý trong lời nói của Chiến Mang Tuyền. Cô ta ám chỉ mình với mình mọi thứ đều do Mạc Lâm dở trò?

"Lam Khiên Mạch, không phải cô nghĩ là với năng lực của chính mình có thể đem mọi chuyện kéo thành như vậy chứ?" thật ra thì, sau khi cô rời đi, tôi vẫn đi tìm tung tích của cô, không lâu trước đó mới có tin tức. Mà người chủ động cung cấp tin tức cho tôi, chính là ông ngoại Ngôn Thanh Hạm, Mạc Lâm."

"Hắn đến tìm tôi, nói sẽ chi cho tôi 10% cổ phần Ngôn thị, cũng bảo đảm với tôi, hắn sẽ giúp tôi gia nhập vào thị trường ở thành phố X. Tôi hỏi hắn vì sao tìm tôi hợp tác, hắn chỉ nói hy vọng tôi giúp hắn, chia rẽ cô và Ngôn Thanh Hạm. Từ bữa sinh nhật đó, hoặc là thời điểm sớm hơn, bàn cờ này đã bắt đầu rồi. Cô nghĩ là vì sao Ngôn Thanh Hạm nói chia tay với cô? bất quá chúng ta chỉ dùng chút thủ đoạn, khiến cô ta hiểu lầm cô với tôi tình cảm còn chưa dứt, nên cô ta mới đuổi cô ra ngoài."

"Nhân lúc cô ngất xỉu, tôi đem cô về thành phố A. Chuyện này, Mạc Lâm cũng biết. Hắn vốn muốn tôi đem cô ra nước ngoài, vĩnh viễn không cho cô quay về. Nhưng tôi không bỏ được phải đưa cô đến chỗ này làm nhục, tự mình thu phục cô. Lam Khiên Mạch tôi nói cho cô biết, đừng ôm hy vọng gì hết. Ngôn Thanh Hạm sẽ không đến tìm cô đâu, không bao lâu nữa, cô ta sẽ nghe lời Mạc Lâm kết hôn với Lăng Long. Còn cô, cũng chỉ thuộc về tôi, cả đời chịu khổ bên cạnh tôi mà thôi."

"Ha ha..." nghe kế hoạch của Chiến Mang Tuyền cùng Mạc Lâm, Lam Khiên Mạch cũng không tức giận, ngược lại bật cười. "Xem ra ông ngoại Thanh Hạm vì muốn chia rẽ tôi và chị ấy, đúng là lãng phí không ít tâm tư. Các ngươi một kẻ yêu thanh danh, làm chuyện tổn thương cháu gái. Một kẻ vì tiền, ngay cả mặt cũng không cần."

Lời nói của Lam Khiên Mạch dĩ nhiên là chỉ Mạc Lâm cùng Chiến Mang Tuyền, nghe qua Chiến Mang Tuyền không phản ứng mà cười đắc chí. Bộ mặt giả tạo cũng khiến Lam Khiên Mạch nhìn đến chán ghét, nàng nghiêng đầu không muốn nhìn nữa. Lúc này cằm bị đối phương khống chế, ép quay lại.

"Lam, tôi phát hiện, cô càng ngày càng đáng yêu. Bất quá, cô hình như quên mất đây là chỗ nào rồi, đã như vậy tôi sẽ giúp cho cô nhớ." Chiến Mang Tuyền vừa nói xong, liền thấy có mấy vị bác sĩ đi vào. Dẫn đầu là một gã đàn ông trung niên, hắn đeo gọng kính màu đen, mặt cười nhìn Lam Khiên Mạch. Nhìn mặt hắn đang cười nhưng đằng sau nó là sự giá rét.

"Lam tiểu thư, xin chào, chúng ta lại gặp nhau. 3 năm qua, có lẽ cô sớm quên tôi. Giới thiệu lần nữa, tôi là viện trưởng bệnh viện Lăng Sơn, Củng Hạ." (ed: sao ko đặt Cũng Vậy luôn đi ~)

"Ông...." một chữ vừa ra khỏi miệng nhưng không nói tiếp. Lam Khiên Mạch kinh ngạc nhìn gã đàn ông đó, trí nhớ như sóng lớn ập đến. Nàng vĩnh viễn không thể quên được, lúc đầu gã đàn ông này đã làm gì tiêm thuốc vào người mình. Đem những loại máy chữa bệnh tâm thần dùng trên người mình, khiến nàng đau không không chịu nổi.

"Lam, sao hả? có thích món quà tôi chuẩn bị cho cô không? chỗ này, là chỗ cô từng ở. Vì tôi nhớ cô, nên mới mua lại cái bệnh viện này. Cô bây giờ cũng không nên chạy trốn như lần trước nha, đây là lầu 7 đó, cô nhảy xuống, sẽ ngã chết. Hơn nữa, cô bị bệnh cần phải điều trị. Nếu không, tôi lo là cô sẽ làm chuyện tổn thương bản thân mình."

Chiến Mang Tuyền nói xong, để lại nụ cười đầy thâm ý xoay người ra khỏi phòng. Nhìn thấy Củng Hạ cầm kim tiêm đi đến chỗ mình, đem những thứ thuốc không tên tiêm vào người mình. Lam Khiên Mạch mở to hai mắt, muốn giữ thanh tỉnh. Nhưng mà mí mắt vẫn phải hạ xuống, cuối cùng rơi vào bóng tối. Quả nhiên, chuyện nàng sợ nhất lại xảy ra.

Thanh Hạm...

Bông tuyết trắng chậm rãi bay xuống, ngay cả không khí cũng mang sự lạnh lẽo. Từ trong mộng thức dậy, trằn trọc hồi lâu trở mình không cách nào ngủ được. Nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ Ngôn Thanh Hạm suy nghĩ một chút, liền gọi điện cho Lăng Vi. Đúng như dự đoán nửa đêm bị gọi dậy, tâm tình đối phương nhất định không tốt. Âm thanh thô tục không ngừng vang qua di động, dù bị người này mắng chửi nhưng Ngôn Thanh Hạm cũng không tức giận.

"Lăng Vi, tôi có chuyện muốn nói với cô. Không biết là nên mời cô đến hay là cô cho tôi địa chỉ nhà tôi qua chỗ cô nói chuyện." rốt cuộc khi Lăng Vi phát tiết xong Ngôn Thanh Hạm mới dám hỏi. Cô biết vào giờ muộn này quấy rầy người khác là thất lễ. Nhưng mà có vài việc cô không thể đợi ngày mai được.

"Hả? chuyện gì? đến đi, tôi cho cô địa chỉ, cô đến đi nhanh lên."

"Ừ, tôi sẽ qua đó." Ngôn Thanh Hạm vừa nói vừa mặc quần áo, chờ Lăng Vi đọc địa chỉ cho cô, cô đã đi ra khỏi phòng. Nhìn căn nhà không bóng người Ngôn Thanh Hạm thất vọng rũ mi mắt. Mấy ngày trước, cô quyết định từ công ty dọn về nhà. Còn vì sao dọn về lý do rất đơn giản, cô chỉ hy vọng ở trong căn nhà này tìm được chút khí tức của Lam Khiên Mạch.

Nhưng mà đẩy cửa vào, cũng không phải là cái nhà quen thuộc. Mà là một chỗ đầy bụi bặm, khắp nơi đều hiện lên hơi thở xa lạ căn nhà. Không còn ai khi cô đi làm về sẽ mở cửa cho cô, giúp cô tháo giày, treo áo. Cũng không làm một mâm cơm tinh xảo, mỗi tối ôm cô cùng đi ngủ.

Cái giường vốn cũng nhỏ bé, chỉ là cảm thấy chỗ này rất phong phú, bây giờ lại trở nên trống rỗng. Buổi tối, gió rét thổi qua dù đóng cửa sổ rồi, nhưng cũng nghe được rõ ràng. Cũng không có ai thân thể lạnh như băng ôm mình trong ngực, mỗi sáng thức dậy đều hôn mình gọi dậy.

Lam Khiên Mạch trong đầu đều là Lam Khiên Mạch, nụ cười của nàng, âm thanh của nàng, ánh mắt sủng nịch của nàng, đôi con ngươi thuần khiết đơn thuần của nàng, thân thể lạnh băng mê người của nàng, rồi những lần nàng kể chuyện tình yêu với mình. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mình sắp phát điên rồi, không tìm được Lam Khiên Mạch cô tin rằng sau đó mình cũng sẽ tan vỡ mất.

Từ nhà đến chỗ Lăng Vi hết 30 phút đi xe, nhưng mà Ngôn Thanh Hạm vẫn trong tinh thần mất hồn vội vã chỉ 20 phút đã đến mục tiêu. Nhìn mặt Lăng Vi buồn ngủ ngồi trên sofa còn có Tả Tĩnh Nhan. Ngôn Thanh Hạm chào hỏi các nàng, cẩn thận ngồi đối diện hai người.

"Có chuyện gì?" Lăng Vi vẫn là Lăng Vi, dù ở cùng Tả Tĩnh Nhan tính cách cô vẫn không có gì thay đổi. Nhìn cô mặc váy ngủ tùy tiện ngồi trên sofa, quần lót hoa báo bên trong lộ ra ngoài không bỏ sót. Tả Tĩnh Nhan có chút ngại ngùng đem gối bỏ vào ngực cô, mục đích muốn ngăn người nào đó lưu toả xuân quang.

"Lăng Vi, vừa rồi tôi nằm mơ thấy Tiểu Mạch nữa." cân nhắc hồi lâu Ngôn Thanh Hạm mới đem lời trong lòng nói ra.

"Đệt! tôi còn nghĩ đại tiểu thư cô trễ rồi còn có việc gì, kết quả chỉ là cô nằm mơ? sao hả? xuân mộng? muốn tôi giúp cô tìm một em nào không? không sao, lão bản mà gọi điện muốn có mấy em thì có bấy nhiêu thôi." hiển nhiên Lăng Vi bị gọi dậy vẫn còn bực bội, nói chuyện cũng đâm thọt.

"Tôi nằm mơ thấy nàng bị thương, nằm trong bệnh viện. Nàng rất gầy, cả người tiều tụy, cứ vậy nằm lẳng lặng trên giường, khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy, giống như có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Tôi rất sợ, thực sự rất sợ nàng sẽ xảy ra chuyện. Thật xin lỗi, tôi không muốn quấy rầy cô và Tả Tĩnh Nhan vào lúc trễ như thế này, chỉ là tôi không biết nên làm gì, chỉ có thể đến tìm cô. Rốt cuộc là ai muốn đem cô ấy đi?"

Ngôn Thanh Hạm vừa nói, dùng hai tay vò mái tóc của mình. Vì xử lý qua loa mái vốn mượt mà của cô cũng rối tung, đôi tay không còn chút thịt khô đến kinh người. Dù không biết Ngôn Thanh Hạm nhiều, Lăng Vi cũng biết nữ nhân ưu nhã này tuyệt đối sẽ không đem dáng vẻ chật vật của mình bại lộ trước mặt người ngoài. Hôm nay nửa đêm cô chạy đến đây nói những lời này, chỉ sợ là thực sự hết cách. Nghĩ vậy, Lăng Vi đốt một điếu thuốc, trầm mặc hút một hơi, Tả Tĩnh Nhan bên cạnh cũng im lặng ngồi đó không nói gì.

Trong lúc ba người im lặng không nói gì thì di động Ngôn Thanh Hạm vang lên. Nhìn tin nhắn có chữ Qúy, cô vội mở tin nhắn lên xem, đập vào mi ắt là tấm hình một chiếc xe. Range rover màu đen cũng không có gì nổi bật, nhưng mà biển số xe trên đó khiến Ngôn Thanh Hạm chú ý đến.

Nếu nhớ không lầm, bảng số xe này hình như là của Chiến Mang Tuyền, nhưng mà đối phương gửi hình bảng số xe Chiến Mang Tuyền đến làm gì? nhìn hình chằm chằm hồi lâu, Ngôn Thanh Hạm như nghĩ thông suốt điều gì, vội gọi điện cho thư ký của mình, kêu nàng tra dùm mình biển số xe của Chiến Mang Tuyền hiện tại đậu trong công ty là bao nhiêu. Cũng không lâu lắm, đối phương liền trả lời.

Sự thật chứng minh đây là chiếc Range rover của công ty Chiến Mang Tuyền để ở thành phố X, cũng không phải là chiếc xe mà cô ta đi đến. Nói vậy chỉ có người không biết quỷ không hay Chiến Mang Tuyền lúc lái xe đi còn tìm một chiếc khác như đúc để thay thế. Biết làm chuyện này không để lại dấu vết, ngoại trừ Chiến Mang Tuyền căn bản không có ai khác.

"Sao vậy?" thấy Ngôn Thanh Hạm nhìn di động ngẩn người, Lăng Vi tiến lên hỏi.

"Lăng Vi, tôi nghĩ ra rồi, tôi biết là ai đem Tiểu Mạch đi rồi, bây giờ tôi về xử lý chút chuyện, sáng mai lái xe đến thành phố A."

"Ý cô là..." nghe Ngôn Thanh Hạm nói, thần sắc Lăng Vi nghiêm túc, cô dập điếu thuốc từ trên sofa đứng dậy. "Ngày mai, tôi đi cùng cô."

"Ừ, cám ơn cô, tôi về trước."

Ngôn Thanh Hạm nói xong không quấy rầy nhiều, liền đứng dậy từ giả. Bên ngoài tuyết lớn cô không hề che dù, mà mặc quần áo mỏng manh đi trong tuyết. Nhìn bông tuyết trắng không ngừng rơi xuống Ngôn Thanh Hạm ngồi vào xe. Đạp chân ga lái về nhà.

"Tiểu Mạch, thật xin lỗi để cho em đợi chị lâu như vậy. Chị sẽ đi đón em liền, chờ chị."

Tác giả có lời muốn nói: Nga a a a a, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại quần áo vừa giặt xong sẽ dính bùn, giặt thêm lần nữa bị cúp điện cúp nước Bạo tỷ tỷ hôm nay rất buồn, mễ na tang cầu folow. Thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!

Ha ha chương này Hiểu Bạo xấu xa, tui cho mọi người xem mở đầu mọi người bắt đầu suy đoán và vui vẻ rồi chứ? nhưng mà khi nghe mùi hoa oải hương, mọi người có muốn đem Hiểu Bạo đi quét vườn hoa không? khụ khụ, suy tưởng hơi ác, tui rất thích nha~

Chương này Ngôn Ngôn vẫn rối bù, Tiểu Lam Lam chỉ cần ăn thêm chút khổ, thì được ăn ngọt rồi. Bất quá hồi kết có chuyển biến, nhưng mọi người đừng hy vọng quá nhiều. Còn nhiều chứng cớ chưa có nói, còn vài cửa hàng chưa đến. Cho nên Lam Lam không được cứu nhanh như vậy đâu, còn thêm chút kích thích nữa, mới được nga. Mong mọi người đừng nóng vội, tiểu cao triều lần hai sắp đến rồi, mọi người nhớ rửa mắt chờ nha. Nói về Lăng lão bản lẳng lơ, không chỉ thích mặc vớ đen cùng đồ lót, ngay cả hoa báo cũng không tha. Phốc, đột nhiên cảm giác đẩy ngã Lăng lão bản thật manh.

Hôm nay không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường thôi. Mặc dù Lam Lam xấu hổ vì cánh hoa bị Cát Cát đánh rớt, nhưng nàng vẫn sống tốt. Hôm nay Ngôn Ngôn thức dậy liền phát hiện có thay đổi lạ.

Lam Lam: ← ← nhìn chằm chằm...

Ngôn Ngôn: sao ngươi còn nhìn ta? ngươi không ngủ sao? (nhìn thấy Lam hoa hoa vẫn nhìn mình chằm chằm, Ngôn Ngôn kéo chăn.)

Lam Lam: ← ← không, ta không cần ngủ, chỉ cần phơi nắng sẽ có tinh thần. (Lam hoa hoa giải thích xong, tiếp tục nhìn chằm chằm Ngôn Ngôn.)

Ngôn Ngôn: ngươi có thể tránh đi không? ta phải thay quần áo.

Lam Lam: quần áo là cái gì?

Ngôn Ngôn: (ách... nghe Lam Lam hỏi, Ngôn Ngôn nhìn cái người đang lớn lên nằm trên nhụy hoa, nàng cái gì cũng không mặc, bất đắc dĩ nói) quần áo, chính là thứ đồ ngươi không có mặc.

Lam Lam: Hả? ta không có mặc đồ? nhưng mà, chưa bao giờ có ai nói với ta, muốn mặc gì a? (Lam hoa hoa dùng tay nhỏ bé sờ người mình, đồng thời nhụy hoa cũng lộn xộn.)

Ngôn Ngôn: này, ngươi đừng lộn xộn, chậu bông sẽ đổ, như vậy ngươi sẽ ngã chết.

Lam Lam: !!! ah, vậy ta không động nữa.

Ngôn Ngôn: tốt, bây giờ ngươi nhắm mắt lại, ta muốn thay quần áo.

Lam Lam: ngô, được rồi. (Lam hoa hoa vừa nói, nhắm mắt lại, nhưng mà giữa đường nàng chợt hé mắt. Nhìn thấy Ngôn Ngôn xích lõa, Lam hoa hoa chỉ thấy người rất nóng, nháy mắt cánh hoa cuối cùng rơi xuống liền mọc lên một cánh.)

Ngôn Ngôn: Hả? sao người ngươi đỏ như vậy? (Ngôn Ngôn thay quần áo xong quay đầu lại, phát hiện da thịt Lam Lam trắng nõn đỏ ửng, hơn nữa còn có thêm một cánh hoa.)

Lam Lam: hắc hắc hắc.... (Lam hoa hoa cười ngây ngô.)

Ngôn Ngôn: này, ngươi sao vậy!

Lam Lam: không... không có gì... ta là hoa, chỉ là chưa thấy ai qua ai ở trước mặt ta xích lõa thôi. Ngôn Ngôn, ngươi... ngươi tiếp tục đi. (Lam hoa hoa cười khúc khích nói, bộ dạng vô cùng bỉ ổi.)

Ngôn Ngôn: được rồi, ngươi đừng quậy, ta phải ra ngoài, ngươi muốn phơi nắng không? ta để ngươi trong sân, chỗ đó cũng khá tốt.

Lam Lam: ân ân.

Vì vậy Ngôn Ngôn đem Lam Lam vào sân, kết quả sau khi Ngôn Ngôn đi liền có mưa to. Nói đến lại quên mất chuyện Lam hoa hoa còn ở trong vườn hoa, khi cô về Lam hoa hoa nho nhỏ nhìn chậu đều là nước, cả đóa hoa đều rũ xuống.

Ngôn Ngôn: này, ngươi sao thế?

Lam Lam: Ah... nhiều nước quá... không hạnh phúc.... (cọ tay Ngôn Ngôn_ing)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play