Chương 107
"Lăng Vi, cô đang làm gì vậy?" thấy Tạ Sương Sương về một mình, Tả Tĩnh Nhan đi vệ sinh cùng cô cũng không thấy đâu. Lăng Vi nghi ngờ nhíu mày, không hiểu vì sao Tạ Sương Sương dùng giọng điệu này nói chuyện với mình. "Nhan Nhan đâu? nàng đi đâu rồi?"
Nghe Lăng Vi hỏi vẫn ôm Lam Khiên Mạch trong ngực. Tạ Sương Sương cười khinh thường, với Lăng Vi cùng Lam Khiên Mạch. "Ha ha, cô giờ mới quan tâm đến chị Tĩnh Nhan? khi nãy cô còn làm gì vậy?" mặc dù Tạ Sương Sương vẫn tôn trọng Tả Tĩnh Nhan, chúc phúc cho nàng và Lăng Vi. Nhưng mà sau đáy lòng cô vẫn không thể hòa bình sống chung cùng Lăng Vi.
"Cô có ý gì? Nhan Nhan đi đâu rồi?" âm thanh Lăng Vi so với vừa rồi lớn hơn vài phần, hiển nhiên không muốn dính đến tạ Sương Sương. Cô không hiểu đối phương nói là ý gì, đúng lúc mọi người nhìn Lam Khiên Mạch cũng hiểu được. Nàng khởi động thân thể vô lực ngồi sang bên kia sofa, nàng biết nguyên nhân do mình mới khiến Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan phát sinh hiểu lầm.
"Lăng Vi tôi không hiểu nổi, chị Tĩnh Nhan tốt như vậy sao lại thích cô. Nhưng nếu là chị ấy chọn lựa tôi cũng không cản được. Tôi không biết trước đây cô lạm tình, vô lý bao nhiêu. Nhưng tôi hy vọng cô đối với chị Tĩnh Nhan thật tốt, đừng để chị ấy thương tâm. Nếu không tôi cũng không khách khí với cô."
Tạ Sương Sương nói xong, nhìn Lam Khiên Mạch liền lấy túi của mình đi khỏi quấn bar. Thấy bóng lưng cô biến khỏi cửa Lăng Vi nóng nảy muốn đuổi theo. Nhưng mà, nhìn Lam Khiên Mạch nửa tỉnh nửa say, cô lại do dự. "Được rồi, mau đi đi, em cũng về nhà đây."
"Ừ, vậy em cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho chị liền."
"Được, yên tâm đi." thấy bộ dạng Lăng Vi khẩn trương, Lam Khiên Mạch biết cô lo cho Tả Tĩnh Nhan, liền giục cô đi nhanh đi. Nhìn đối phương không để ý hình tượng chen qua đám người, lao ra khỏi quán bar. Nụ cười trên mặt Lam Khiên Mạch dần ẩn đi, như sóng lớn thối lui khỏi hồ nước, an bình mà yên lặng.
Rốt cuộc đã bao lâu không bình tĩnh tự hỏi như vậy, cuộc đời nàng 17 tuổi gặp Chiến Mang Tuyền liền thay đổi, sau khi xa Chiến Mang Tuyền liền thay đổi. Tám năm cứ thế ngây ngốc trôi qua Lam Khiên Mạch phát hiện kẻ ngốc cũng chỉ có mỗi mình.
Chiến Mang Tuyền không yêu nàng, cho dù nàng khổ sở thế nào đối phương cũng không có cảm giác. Tổn thương mình, tổn thương Ngôn Thanh Hạm, sẽ chỉ khiến hai người chia rẽ bị chế giễu, khiến hai người phát sinh khoảng cách với nhau. Nghĩ đến những ngày qua quấn quýt bên nhau, Lam bật cười. Nụ cười này không phải cậy mình mà chính là tiêu tan hoàn toàn.
Lam Khiên Mạch không nghĩ chính mình sẽ cẩn thận nghĩ đến đạo lý dễ hiểu này, nàng không muốn dấu nữa, càng không muốn Ngôn Thanh Hạm vì nàng lo lắng khổ sở. Đêm nay, nàng muốn nói rõ mọi chuyện. Kể cả những chuyện về bệnh viện tâm thần, còn có cánh tay trái không trọn vẹn. Tất cả của nàng không giữ lại chút gì nói hết cho Ngôn Thanh Hạm người yêu của nàng.
Nghĩ vậy Lam Khiên Mạch dọn đồ của mình ra cửa. Ban đêm gió lạnh thổi tóc nàng bay bay, không thấy rối xù mà còn có chút mỹ cảm. Nàng cười ra trước cửa quán bar đến đường lớn, đằng trước lại xuất hiện một người khiến Lam Khiên Mạch không muốn nhìn thấy Chiến Mang Tuyền.
"Lam, đúng lúc thật hai ta lại gặp nhau." lời dối trá không gì sánh được, khiến người nghe thấy nực cười. Lam Khiên Mạch cũng không muốn Chiến Mang Tuyền làm ảnh hưởng tâm tình của mình, nàng coi như không nhìn thấy cô ta, lạnh nhạt đi ngang qua. "Thật vất vả mới gặp được một lần, em nhất định lạnh nhạt với chị như vậy sao? hình như em đã quên chuyện lần trước ở quán cà phê với chị."
Chiến Mang Tuyền nói, giữ Lam Khiên Mạch lại. Thấy ánh mắt cô ta lóe lên tia ngoan lệ Lam Khiên Mạch cảm thấy vô cùng phiền toái. Nàng hiện tại muốn gặp Ngôn Thanh Hạm, đem mọi chuyện giải thích cho rõ. Nhưng nữ nhân này luôn vào lúc quyết định lại đứng ra chắn đường, khiến Lam Khiên Mạch hoài nghi ý muốn của Chiến Mang Tuyền.
"Cô muốn tìm tôi trả thù, có thể dùng chuyện tạt cà phê ở quán. Nhưng thật xin lỗi, hiện tại tôi không có thời gian tính sổ với cô. Chiến Mang Tuyền, buông tay." Lam Khiên Mạch muốn rút tay lại, nhưng sức nàng vốn không lớn, hơn nữa còn uống rượu, càng thêm vô lực. Nhìn xung quanh đường không mấy người đi ngang Lam Khiên Mạch nhíu chặt mày.
"Gương mặt em đáng yêu như vậy, chị sao có thể bỏ chuyện em tạt cà phê tôi được? nhưng mà em đến cả chuyện xưa cũng không thèm để ý, em cứ thế để cho chị bản mặt khó chịu này?" Chiến Mang Tuyền tự tay xoa gương mặt Lam Khiên Mạch vì uống rượu mà ửng hồng, bị cô ta chạm đến người sau như điện giật mà thối lui trên mặt càng thêm chán ghét.
"Chiến Mang Tuyền, cô muốn gì? tôi nói rồi ta và cô không liên quan. Nếu cô còn biết điều nên về thành phố A địa ngục đi, xử lý công việc ở tập đoàn Chiến thị kia đi, sống cuộc sống thuộc về mình. Tôi không hận cô, còn không biết ngu dốt mà yêu cô như vậy. Nếu cô còn quấy rối cuộc sống của tôi và Thanh Hạm, tôi sẽ không đơn giản tạt một ly cà phê như vậy đâu."
Lam Khiên Mạch thực sự cũng hết cách rồi, nếu đôi mắt là cửa sổ tâm hồn từ bên trong có thể nhìn được suy nghĩ của một người. Lam Khiên Mạch không mù nàng có thể nhìn ta, Chiến Mang Tuyền không yêu cũng không thích mình. Bởi vì trong mắt cô ta không có tình yêu, thậm chí lời xin lỗi cũng thật thiếu tình. Nàng không hiểu vì sao người này nhiều lần cản đường mình, nhìn mặt mình chán ghét như vậy mà cô ta cũng thú vị như vậy sao?
"Ha ha, Lam, em đang uy hiếp chị sao? chị biết, em có Lăng Vi làm chỗ dựa vững chắc. Bất quá chị cũng không ngồi không. Mạc lão gia tử mời chị qua đây, hợp tác với chị, mục đích là mượn tay chị để chia rẽ em và cháu gái bảo bối của hắn. Mục đích còn chưa xong thì sao chị đây đi được?"
"Cô nói gì?"
Nghe Chiến Mang Tuyền nói Lam Khiên Mạch không dám tin lùi về sau. Nàng không ngờ đối phương dám đến gần mình làm chuyện đê hèn này, nghĩ đến những chuyện kia cô ta làm Lam Khiên Mạch chỉ cảm thấy nữ nhân trước mặt này rất đáng sợ, cũng rất tàn nhẫn. Một người có máu lạnh đến mức nào mới đem hạnh phúc của người khác ra làm cái lợi buôn bán? cô ta hủy mình một lần, lẽ nào đến lần thứ hai cũng không buông tha sao?
"Chiến Mang Tuyền cô thực sự khiến tôi không thể hiểu nổi, tôi không muốn dính đến cô, hy vọng cô đừng quấy rầy tôi nữa." Lam Khiên Mạch gạt tay Chiến Mang Tuyền xuống đi ra đường. Chỉ là nàng đi chưa được mấy bước vai đột nhiên bị đối phương dùng sức xoay dùng tay đè đầu nàng lại.
"Không phải em luôn muốn biết, tôi có yêu em hay không sao. Kỳ thực tôi nghĩ đáp án này rất rõ ràng. Lam Khiên Mạch cho đến giờ tôi vẫn không có yêu cô, đến cả thích cũng không nói. Cô biết vì sao trước đây tôi không cho cô chạm vào tôi không? vì tôi nghĩ nếu bị cô chạm vào, còn phải vờ vịt bị cô đưa lên đỉnh, tôi cảm thấy rất buồn nôn."
"Mỗi lần lên giường tôi đều khiến cô vô lực phản kháng. Như vậy buổi tối ngủ tôi không cần ôm cô, bị cô quấn lấy cả đêm. Mỗi lần hôn môi với cô, tôi không cần nói chuyện cũng buồn ngủ. Bất quá tôi không thích bị cô đụng, nhưng tôi rất thích nhìn bộ dạng cô bị tôi đè dưới người."
"Khi đó cô giống như một tiểu bạch thỏ yếu đuối tùy ý tôi làm bậy, không có sức phản kháng. Bất quá so với cô khi đó, tôi vẫn thích cô hiện tại hơn. Chí ít còn biết phản kháng, còn biết buồn nôn chán ghét, giằng co với tôi, so với đùa giỡn với một người hay sợ hãi còn vui hơn."
Lá cây bị gió thổi xào xạc mọi thứ như hòa vào nhau Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mình rất lạnh. Cô ép mình không nhìn đến cảnh trên đường kia, nhưng mà Lam Khiên Mạch và Chiến Mang Tuyền ôm hôn nhau vẫn đập vào mắt cô. Tựa như hình xăm tẩy thế nào cũng không hết, luôn để lại vết sẹo.
Ngôn Thanh Hạm luôn tự nói với chính mình đây đều là giấc mộng. Như bàn tay truyền đến đau đớn rõ ràng như vậy. Cho dù mượn cớ gì, tìm lý do gì thì cũng không thể giải thích được tình huống trước mặt.
Lúc này ngươi nói yêu mình, nữ nhân vì mình phấn đấu quên bản thân cùng một nữ nhân khác ở trên đường ôm hôn. Dù không thấy rõ mặt họ, Ngôn Thanh Hạm cũng nghĩ được Lam Khiên Mạch hiện tại vui như thế nào. Dù sao thì trên đời này không có chuyện gì so với ở cạnh người mình yêu hạnh phúc hơn.
Nhất là nàng đã yêu cô ta lâu như vậy.
Liếc mắt nhìn cảnh đó Ngôn Thanh Hạm cười cười lái xe khỏi quán bar, quả nhiên mình ngây thơ quá rồi. Cô luôn tự tin với chính mình lại quên tâm không do người. Dù cô cố gắng thế nào mạnh đến đâu cũng không thể thao túng tâm Lam Khiên Mạch. E là người nàng thích không phải là mình.
Đã như vậy, mình nên rộng lượng một chút cho nàng tự do. Dù tim mình cũng sẽ đi theo Ngôn Thanh Hạm không muốn quản, cũng không cần nữa.
Nhìn Ngôn Thanh Hạm lái xe đi lúc này Chiến Mang Tuyền mới buông Lam Khiên Mạch ra, giật giật vì tạo cảm giác như hôn thật mà cơ thể cứng ngắc. Cô ta nghĩ thêm chút thuốc độc này thì hai người cũng không còn cách tái hợp. Tuy cô ta không yêu Lam Khiên Mạch nhưng nữ nhân mình chạm qua thuộc về người khác, vẫn cảm thấy khó chịu. Huống chi mình đối với thân thể Lam Khiên Mạch cũng có chút hoài niệm.
"Chiến Mang Tuyền, cô thật nực cười cũng buồn nôn thật. Nếu những lời này cô nói mấy hôm trước, hay nói cho tôi biết hôm qua tôi sẽ rất đau khổ, tức giận nhưng hiện tại tôi sẽ không. Tôi không yêu cô, không hận cô. Cô đối với tôi mà nói bất quá là người qua đường, nhìn thấy nhau không cần chào hỏi. Tôi cũng không vì cô mà nổi giận, bởi vì cô cái gì cũng không phải."
Lam Khiên Mạch không biết quỷ kế của Chiến Mang Tuyền, cũng không biết vừa rồi người nàng muốn gặp đã đi. "Không thể nào, không thể nào cô không quan tâm được, Lam Khiên Mạch cô đã có chuẩn bị đúng không?" nghe Lam Khiên Mạch nói, Chiến Mang Tuyền giống như bị kích thích tập kích nàng. Nhìn đối phương muốn hôn lên môi Lam Khiên Mạch vội xoay mặt né, bàn tay duỗi thẳng đáp lên mặt cô ta.
Âm thanh bạt tai vang dội xung quanh, sờ khuôn mặt bị đánh Chiến Mang Tuyền tức giận nhìn Lam Khiên Mạch, tựa như mãnh thú bị chọc giận. "Cô đánh tôi? cô là ai dám đánh tôi?" Chiến Mang Tuyền vừa nói xong liền có mấy gã đàn ông mặc tây trang không xa từ trên xuống, vây quanh Lam Khiên Mạch. Nhìn sắc mặt Chiến Mang Tuyền khó coi, Lam Khiên Mạch cũng không sợ, tỉnh táo đối diện cả mắt cũng không muốn nhìn người.
"Lam, xem ra tôi đối với cô tốt quá, mới để cô không biết lớn nhỏ như vậy."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Oh yeah yeah ~ hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều của Hiểu Bạo lúc 8 giờ tối, xem văn không nhắn lại sẽ không được ăn trứng gà, đeo tất cũng bị lủng, thò ngón chân tươi mát nội hàm, mỹ nữ soi mói vớ chân Bạo tỷ tỷ thục nữ, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ.
Xem xong chương này có lẽ mọi người sẽ ghét Chiến tỷ tỷ nhiều hơn, nói thiệt tui cũng không có ý tẩy trắng cho nàng, vẫn nên để Chiến tỷ tỷ đen đi ha, nhưng mà để Chiến tỷ tỷ bị ghét như vậy cũng không phải cách nhưng muốn tẩy trắng nàng quá khó, cho nên viết phần sau rồi xem đi nha.
Chương trước có nói qua, hết ba chương này kết thúc thời gian ngược CP chính, nói chung là kết thúc cái kiểu ngược táo bón CP phụ rồi hen. Ai nha~ nói thêm mấy chương này thực sự khó viết mong là viết không quá thảm, mặt khác mọi người có ý kiến cứ nói, chúng ta cùng thảo luận để cho phần sau được hoàn mỹ hơn nha!
Chương mới Lam Lam thay đổi tin Ngôn Ngôn hoàn toàn, nàng muốn nói thẳng với Ngôn Ngôn tất cả. Nếu là mẹ ruột sẽ hòa giải hiềm khích trước đó cho hai người, rồi ôm đầu khóc, H một cái yên bình. Nhưng mà là một mẹ ruột khoác da mẹ kế cho nên... ngược vẫn cần thiết, còn CP phụ để làm gì chứ? ông ngoại phải giải quyết thế nào đâu? cho nên nói hy vọng mọi người đừng lo, nội chiến nghiêm trọng của CP chính cũng đã giải quyết rồi, trở ngại từ người ngoài cũng chỉ là việc nhỏ ah.
Không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường, chương tiếp nhà trẻ tà ác! thấy mọi người nói tui chương trước nhiều tiết tháo, tui quyết định chương này viết bán manh. Chương này nói Nhuế Nhuế đi học được thưởng kẹo que, thấy Tiểu Phong Phong không có. Sau đó Tiểu Phong Phong bán manh đủ kiểu muốn được kẹo que của Nhuế Nhuế.
Phong Phong: Nhuế Nhuế, hôm nay lão sư cho ngươi kẹo que, ngươi ăn chụt chụt? (Tiểu Phong Phong giơ ngón tay.)
Nhuế Nhuế: chưa. (Nhuế Nhuế liếc mắt thấy ý của Phong Phong, bất quá cô không muốn cho nàng sớm, mình cho nàng ăn kẹo miễn phí, nàng cũng nên cho mình ăn một cái chứ?)
Phong Phong: Ngô, Nhuế Nhuế em nhớ chị không thích ăn kẹo que, em ăn giúp chị được không? (Phong Phong vỗ bụng nhỏ của mình, vẻ mặt nịnh hót nói.)
Nhuế Nhuế: Nhưng mà hôm nay đột nhiên chị muốn ăn nha. (Nhuế Nhuế cười trộm.)
Phong Phong: Ngô, vậy được rồi, Nhuế Nhuế ăn đi. (Phong Phong thấy Nhuế Nhuế cầm kẹo bóc vỏ cho vô miệng, nàng thất vọng nói.)
Nhuế Nhuế: Ha ha, em muốn ăn như vậy luôn?
Phong Phong: Ân ân! (ủy khuất gật đầu.)
Nhuế Nhuế: được, vậy em hôn chị một cái, chị cho em.
Phong Phong: Ngô, thật không? Nhuế Nhuế. (mắt Phong Phong sáng lên.)
Nhuế Nhuế: ân
Phong Phong: được, Nhuế Nhuế tốt nhất! (Phong Phong nói chụt một cái hôn lên mặt Nhuế Nhuế, sau đó mở miệng nhét kẹo que vào miệng.)
Nhuế Nhuế: ... (trong lòng os: thật đáng yêu, thật muốn nhéo.)
Phong Phong: Ngô, Nhuế Nhuế, chị cũng muốn sao? (thấy Nhuế Nhuế vẫn nhìn mình, Phong Phong nói.)
Nhuế Nhuế: chị cho em rồi, hết cách rồi ah.
Phong Phong: vậy... vậy... vậy được không (Phong Phong nói, đem kẹo que trong miệng ra, đưa tới trước mặt Nhuế Nhuế.) Nhuế Nhuế! chúng ta cùng ăn chung!
Nhuế Nhuế: ân, được. (nhào đến Tiểu Phong Phong!)