Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Từ gia.

"Tại sao nội dung của tập này lại được phát lại?" Từ lão gia tử đầy chờ mong ngồi trên sofa, kết quả thật vất vả đợi đến tám giờ rưỡi, nội dung là lúc trước ông đã xem qua.

"Sắp đến Tết rồi, một bộ số phận nhân viên đài truyền hình cũng phải nghỉ." Cậu Từ nghe Từ lão gia tử oán giận xong, mới chậm rãi nói: "Cho nên mấy ngày nay ba xem các chương trình khác đi."

"Đã quen với việc xem chương trình này mỗi đêm, bây giờ đột nhiên không có gì để xem, thực sự nhàm chán." Từ lão gia tử chống gậy đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ hai lần, "Tuyết rơi rồi sao?"

"Mấy ngày gần đây tuyết vẫn chưa dừng." Cậu Từ đỡ Từ lão gia tử lên lầu, "Ba, ba xem chúng ta có muốn mời Tiểu Nhan tới ăn cơm hay không? Con thấy tình cảm giữa tiểu Bánh Trôi và Tiểu Nhan, có lẽ chuyện tốt chắc cũng không xa."


"Nếu chị của con có thể lo lắng một chút, cũng không cần chúng ta nhọc lòng những điều này." Từ lão gia tử thở dài, thập phần bất đắc dĩ, "May mắn Tiểu Khê là một cô gái tốt, bằng không chỉ với thái độ đối nhân như chị con, sớm đem nhân khí bỏ chạy."

Cậu Từ bất đắc dĩ cười, hắn làm sao quản được chị của hắn?

Gần đây nhàn rỗi vô sự đăng ký một tài khoản Weibo, hắn mới biết thì ra chuyện tình cảm của tiểu Bánh Trôi và Tiểu Nhan có nhiều người chú ý như vậy. Bây giờ nghe ba phàn nàn về chị gái mình, hắn không có gì để nói ngoại trừ giữ một nụ cười.

Sau khi oán giận nói không sai biệt lắm, ông Từ dừng bước: "Tiểu Khê muốn nghỉ Tết đón giao thừa, hay là đi chủ trì tiệc tất niên?" Theo ông thấy, Nhan Khê khắp nơi đều tốt, không chủ trì tiệc tất niên, thật sự là quá đáng tiếc, là một tổn thất lớn của đài Đế Đô.


Lão gia tử hiện tại nói chuyện là nghĩ đến đâu thì nói đó, một khắc trước còn nói chị của hắn, quay đầu lại nhắc tới tiệc tất niên. Cậu Từ sửng sốt một chút mới phản ứng lại, "Ba, Tiểu Nhan còn trẻ, sau này cơ hội như vậy còn có rất nhiều, năm nay chỉ sợ không có cơ hội chủ trì xuyên tết."

"Người khác chủ trì ba không thích xem." Từ lão gia tử rất nhanh lại cao hứng lên, "Nhưng mà cũng tốt, như vậy con bé có thời gian ở nhà chúng ta ăn cơm. Ngày 28 tháng chạp là ngày tốt, con đi gọi điện thoại cho tiểu Bánh Trôi, bảo nó mang theo Tiểu Khê tới ăn cơm, tiện thể gọi đại Bánh Trôi đến nữa."

"Chị cùng anh rể…"

"Không cần." Từ lão gia tử lắc đầu, "Nếu hai người bọn họ ở đây, chúng ta đừng hòng ăn cơm ngon."

Cậu Từ cười khổ, không nhắc lại chuyện này nữa.


"Quên đi, tiểu Bánh Trôi ở phương diện tình cảm, cũng không có kinh nghiệm, vẫn là ba tự mình mời Tiểu Khê tương đối tốt." Từ lão gia tử sờ sờ điện thoại di động trong túi áo, "Ba có Wechat của con bé."

Hai ngày nay khối lượng công việc của Nhan Khê ít hơn bình thường, cho nên tranh thủ thời gian chuẩn bị bản thảo, từ khi cô thừa nhận mình chính là MC Nhan Khê, biên tập viên phụ trách thúc giục bản thảo đã rơi vào trạng thái nửa điên.

Ảnh chụp trên chứng minh thư của cô rất giống với người thật bên ngoài, cũng không biết tại sao biên tập viên lại không nhận ra, đại khái lúc trước sau khi ký hợp đồng hợp tác, đối phương căn bản không ghi nhớ nội dung thông tin chứng minh thư của cô, chỉ biết mỗi ngày phải thúc giục cô nộp bản thảo.

Đem bản thảo đã vẽ xong gửi cho biên tập viên Minh Minh, nhìn thấy Minh Minh ở bên kia kích động gọi mình là ba, Nhan Khê mặt không chút thay đổi gửi một biểu tình: Tôi không có con gái lớn như cậu.
Minh Minh: Không sao, cô có thể nhận tôi là con gái nuôi.

Điều gì làm cho một biên tập viên trở nên điên rồ rớt hết tiết tháo như vậy?

Âm thanh nhắc nhở có tin nhắn Wechat nổi lên, Nhan Khê cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Ông Từ: 【 Biểu cảm gõ cửa 】

Phong cách biểu cảm thịnh hành bảy tám năm trước này khiến Nhan Khê nhớ tới thời điểm phần mềm trò chuyện vừa mới phổ biến. Bất quá một lão gia gia gần 90 tuổi, nói chuyện phiếm lại biết dùng biểu tượng cảm xúc, coi như là theo kịp trào lưu.

Ông Từ: "Tiểu Khê, ngày 28 ở nhà đoàn tụ ăn cơm, ông bảo dì giúp việc làm rất nhiều đồ ăn ngon, cháu cùng tiểu Bánh Trôi đến dùng cơm."

Nghe giọng nói tràn đầy năng lượn của ông Từ, Nhan Khê nở nụ cười. Đối phương lớn tuổi, đánh chữ cũng không tiện, cho nên hai người bình thường nói chuyện phiếm, ngoại trừ biểu tượng cảm xúc, hai người thường dùng tin nhắn thoại với nhau, cũng rất thú vị.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Đáp ứng lời mời của ông Từ, Nhan Khê nhớ tới hôm nay cảnh sát đến hỏi cô về chuyện Tống Từ và Tống Triều, suy nghĩ thật lâu, vẫn đem sự tình nói cho Tống Hải.

"Con gái ngốc, con thật sự cho rằng bọn họ chỉ đến hỏi con chuyện liên quan đến Tống Triều sao?" Tống hải nghe xong, cắn răng mắng một câu, "Đám tiểu tử Tống gia này đều là tiểu nhân xấu xa, Tống Triều thoạt nhìn giống cẩu, thế nhưng còn cố ý dùng phương thức kia tỏ tình làm cho con khó chịu. Con nên nói với ba sớm hơn, để ba dọn dẹp hắn ta."

"Chính là lo lắng ba nhịn không được đi tìm hắn gây phiền toái, con mới không nói cho ba biết." Nhan Khê ôm gối ngồi trên sô pha: "Con cảm thấy mình rất xui xẻo, rõ ràng không có quan hệ gì với Tống gia bọn họ, lại bị liên lụy."
"Con người sống trên đời, làm sao có thể thuận buồm xuôi gió hết." Tống Hải thấy con gái mất hứng, cũng không có tâm tình mắng Tống Triều, quay đầu bắt đầu an ủi tâm tình con gái, "Chỉ có trải qua càng nhiều, bản thân mới có thể mạnh mẽ hơn, chúng ta không sợ a."

Nhan Khê bị bộ dáng khẩn trương của Tống Hải chọc cười, cô rũ mí mắt nói: "Ý của ba là, cảnh sát tới tìm con, là hoài nghi máy nghe lén trên xe Tống Từ là con đặt, hoặc là nghi ngờ con làm Tống Từ bị thương?"

"Nếu cách đây không lâu Tống Từ đã phát sinh mâu thuẫn với con, cảnh sát nhất định sẽ điều tra con."  Tống Hải lo lắng con gái sợ hãi, lại bổ sung, "Nhưng mà con yên tâm, loại chuyện này đều phải chú ý động cơ gây án và điều kiện gây án, cảnh sát điều tra những vụ án này đều có kinh nghiệm, mấy câu có thể nhìn ra con vô tội, cho nên bọn họ không đau không ngứa hỏi vài câu, liền rời đi."
"Ba cũng biết hào môn những chuyện tranh quyền đoạt lợi có rất nhiếu lộn xộn." Tống Hải nhíu mày, "Tình cảm hai anh em Nguyên gia có tốt không?"

"Rất tốt." Nhan Khê sợ Tống Hải không tin, "Anh cả lớn hơn Nguyên tiểu nhị 7 tuổi, thái độ của hắn đối với Nguyên tiểu nhị, giống như là nuôi nửa đứa con trai vậy."

"Anh em ít chính là có chỗ tốt này." Tống Hải thở phào nhẹ nhõm, ông cũng không muốn gả con gái đến gia đình bom đạn khói đen, có nhiều tiền hơn nữa sống qua ngày cũng phiền lòng.

Hai cha con tán gẫu, đề tài liền chuyển sang bí mật bát quái hào môn, nếu không phải thời gian quá muộn, Nhan Khê còn muốn nghe thêm một lát nữa. Cô nhìn thời gian trên tường, có chút không nỡ nói, "Buổi tối mai trên đài phải tổ chức hội nghị thường niên, buổi tối con sẽ về muộn, ba đừng chờ con, ngủ sớm một chút."
"Hội nghị thường niên có phải muốn mang theo bạn trai không?"

"Buổi tối sắp xếp phần khiêu vũ, cho nên mọi người đều mang theo bạn nhảy."

"Ba liền biết." Tống Hải vẻ mặt 'Tôi đã sớm biết', "Được rồi, người trẻ tuổi các con đi vui vẻ, ba con tuy rằng đã hơn 50 tuổi, nhưng ba vẫn còn trẻ đó."

Nhan Khê nâng mặt cười, không phản bác.

Tống Hải nhất thời chua xót, cải ngọc xinh đẹp chính tay ông nuôi lớn, sắp bị heo vòm, đành phải mỉm cười chấp nhận, làm ba không dễ dàng a.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

"Ba, ba đừng nghĩ nhiều, trong lòng con ba là quan trọng nhất."

"Mẹ con năm đó trước khi gả cho ba, đối với ông ngoại con cũng nói như vậy." Tống Hải vẻ mặt đau khổ nói, "Sau này lúc mẹ cậu sinh con, lăn lộn ban ngày, ông ngoại con thiếu chút nữa mắng chết ba."
Nghe ba nói chuyện trước kia, Nhan Khê nhịn không được bật cười: "Làm ba đều thương con gái mà."

"Đúng vậy, làm ba làm sao có thể không đau lòng con gái của mình đây." Tống Hải muốn đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Nhan Khê, nhưng nhìn thấy con gái đã trưởng thành, ông biết động tác này đã không thích hợp làm nữa.

Năm đó bánh bao nhỏ mềm mại kia, trong nháy mắt trở nên lớn như vậy, hơn nữa còn có nam hài tử thích, ông đại khái có thể lý giải tâm tình năm đó của ba vợ.

"Đi ngủ sớm một chút, miễn cho ngày mai sưng mắt, ở vũ hội không đủ xinh đẹp."

Nhan Khê duỗi đầu qua, cọ cọ trong lòng bàn tay Tống Hải: "Ba, chúc ngủ ngon."

Hội nghị thường niên đài Đế Đô, từ trước đến nay là một đêm náo nhiệt nhất của đài Đế Đô. Không chỉ có nhân viên hậu đài sân khấu, còn có một số nghệ sĩ có quan hệ tốt với đài, người nổi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội đến tham gia, cho nên rất nhiều nhân viên vì ngày này, đã giảm béo hơn nửa tháng, đắp mặt nạ vài tuần.

Buổi tối nhìn thấy Nhan Khê một mình xuất hiện ở cửa lớn, có người còn chưa kịp suy nghĩ tại sao cô không mang theo bạn trai, ngay sau đó liền nhìn thấy Nguyên Dịch trong tay cầm áo khoác nữ, vội vàng chạy tới khoác cho Nhan Khê.

Không có trò hay để xem, một số người có tâm tư không thân thiện như vậy, nhất thời không còn tâm tư tiếp tục xem.

"Thật không rõ phụ nữ các em đến tột cùng là sợ lạnh hay không sợ, bình thường hận không thể toàn thân từ trên xuống dưới buộc hết lại, lúc này buổi tối cũng có thể đung đưa trong váy dạ hội." Nguyên Dịch sửa sang lại áo khoác trên người Nhan Khê một chút, "Vào bên trong cởi ra, nơi này còn rất lạnh."

"Biết rồi, Nguyên gia gia." Nhan Khê giữ chặt vạt áo khoác, không để quần áo rơi xuống, "Lần đầu tiên tham gia loại hội nghị thường niên này, kỳ thật em có chút khẩn trương."
"Có cái gì khẩn trương, dù sao cũng chính là ăn uống, rút thăm trúng thưởng phát quà, lãnh đạo nói mấy câu, không sai biệt lắm là xong rồi." Nguyên Dịch ôm lấy vai cô, đi vào trong thang máy.

Trong thang máy đã có mấy người đứng, nhìn thấy Nguyên Dịch cùng Nhan Khê tiến vào, đồng loạt nhường đường phía sau.

Nữ nhân gợi cảm vốn đứng ở phía trước, thừa dịp lúc này lui về phía sau, để cho những người khác che mình lại. Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, một nhân viên nam đeo kính bước vào, anh ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy người phụ nữ gợi cảm, đôi mắt sáng như đang phát sáng: "Nữ thần Phi Phi, em rất hâm mộ chị đó!"

Triệu Phi Phi núp ở trong góc cười gượng nói: "Cám ơn."

"Chị Phi Phi, bên ngoài so với ở trong phim còn xinh đẹp hơn!"

Người hâm mộ nhỏ, bạn không cần phải gọi nữa, còn gọi tiếp, bạn có thể không bao giờ nhìn thấy tác phẩm điện ảnh và truyền hình của tôi một lần nào nữa.
Triệu Phi Phi nội tâm một trận tuyệt vọng, vụиɠ ŧяộʍ nhìn Nhan Khê cùng Nguyên Dịch đứng ở phía trước, thấy bọn họ hình như không chú ý, yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

"Triệu lão sư." Nhan Khê bỗng nhiên quay đầu lại, nụ cười sáng lạn trên mặt khiến trong lòng Triệu Phi Phi nhìn thấy một trận phát lạnh.

Sao cô lại quên mất bạn gái Nguyên nhị thiếu gia làm MC ở đài Đế Đô, cô đây là muốn chết cũng phải đưa tới cửa: "Nhan, Nhan lão sư."

Không ngờ Triệu Phi Phi lại tôn trọng Nhan Khê như vậy, nam nhân viên thân là fan của Triệu Phi Phi kỳ quái nhìn Nhan Khê một cái.

"Triệu lão sư cứ gọi tôi là Tiểu Nhan, làm sao gánh vác được một tiếng lão sư của cô chứ." Nhan Khê khẽ gật đầu với Triệu Phi Phi, quên hết xã giao. Thấy Nhan Khê tựa hồ cũng không ngại chuyện lúc trước cô lấy Nguyên Dịch làm scandal, Triệu Phi Phi nội tâm thập phần cảm động, trong nháy mắt cảm thấy Nhan Khê bế nguyệt thẹn hoa, trầm ngư lạc nhạn, đẹp đến không có chỗ che giấu.
"Phải, phải, cô dẫn chương trình tốt như vậy, tôi và trợ lý của tôi đều rất thích xem." Triệu Phi Phi nghĩ, chờ cô trở thành bà chủ Ân Thái, chỉ cần không so đo chuyện này, để tôi gọi cô là sư tổ cũng không sao.

Trợ lý vốn không có cảm giác tồn tại lúc này liên tục gật đầu: "Đúng vậy, cô chủ trì 《Chuyện bên đường》 đặc biệt thú vị."

"Chuyện lề đường?" Nguyên dịch quay đầu lại, "Tiểu Khê, tiết mục của em không phải gọi là 《Chuyện quanh ta》?"

Hiện tại trình độ lôi kéo thiện cảm thấp đến mức này?

Có một sự im lặng không hề nhẹ trong thang máy.

"Thực xin lỗi, Nhan lão sư, tôi nhìn cô quá kích động, cho nên đầu óc có chút không tốt." Trợ lý căn bản không dám nhìn ánh mắt Nguyên Dịch, luôn cảm thấy chỉ cần nhìn thẳng vào ánh mắt Nguyên Dịch, sẽ có sự kiện đáng sợ.
"Không sao, 《Chuyên bên đường》 rất giống với tên 《Chuyện quanh ta》có đôi khi nhớ nhầm cũng rất bình thường. Thường cũng có bạn bè gọi nhầm tên chương trình, tôi đã quen rồi." Nhan Khê lo lắng mình không mở miệng nói mấy câu, trợ lý này mặt sẽ đỏ đến nhỏ máu.

Chuyện bên đường - 路边这些事

Chuyện quanh ta - 身边那些事

Trợ lý cảm động nhìn Nhan Khê, khó trách Nguyên nhị thiếu một nam nhân hung thần ác sát như vậy lại thích Nhan chủ trì như thế, một người phụ nữ như cô cũng muốn thích a.

"Kỳ thật có một câu tôi muốn nói nửa phút trước." Nhan Khê ngẩng đầu nhìn đèn trên nóc thang máy: "Các cô có phát hiện ra, thang máy hình như vẫn không nhúc nhích không?"

----

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Phi Phi: Nhan sư tổ!

Ngủ ngon, tranh thủ ngày mai càng nhiều điểm, moah moah

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play