Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Chuyện này vốn không liên quan đến Nhan Khê, nhưng biên đạo kia vẫn ngầm ám chỉ bát quái, khiến Nhan Khê nhớ tới, mặc dù Tống Triều không có bao nhiêu tình cảm với cô, cô và Tống Triều đều biết rõ, nhưng trong mắt người ngoài, lại là Tống Triều si tâm với cô, nói không chừng trong mắt một số người thích bổ não tình tiết lãng mạn, tất cả hy sinh của Tống Triều, đều có thể là vì cô.

Rõ ràng cái gì cũng không làm, lại mang tiếng hồng nhan họa thủy, Nhan Khê cảm thấy mình đây thuộc loại tình trường, sự nghiệp song đắc ý, phương diện khác liền không được tình huống điển hình.

Cũng may biên đạo này rất có chừng mực, biết có một số việc, cho dù trong lòng tò mò, cũng không thể hỏi ra miệng.

"Khách mời lần này có quan hệ họ hàng với Tống gia." Biên đạo hướng hai MC xin lỗi, "Vất vả hai người, chờ chúng tôi liên lạc được với khách mời mới, lại ghi lại một lần nữa."


"Không sao, tôi biết biên đạo cũng vì chương trình mà suy nghĩ." Loại chương trình nói chuyện nghiêm túc này của bọn họ, khác với chương trình gameshow thu hút sự chú ý, vô cùng kiêng kị tin tức tiêu cực, khách mời này cũng coi như là tai bay vạ gió, nhưng quy củ của tổ tiết mục ở đây, Thẩm Tinh Nhan cũng sẽ không vì một vị khách không quan trọng mà nói chuyện.

Nhan Khê thấy Thẩm Tinh Nhan không nói gì, cũng quy củ ngồi trên sô pha không nói gì.

Chờ sau khi biên đạo rời đi, Thẩm Tinh Nhan quay đầu nói với Nhan Khê: "Chuyện của Tống gia, trong đài ai hỏi, em không cần nói với bọn họ, nhiều người miệng thì tạp, bạn bè cũng tốt, đồng nghiệp cũng được, cũng phải có phòng bị."

Nhan Khê gật gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Lúc này, cho dù em đứng ra nói không quen với Tống Triều, đại khái cũng không có mấy người tin đi?"


"Không cần nhắc tới người khác, ngay cả chị cũng không quá tin." Thẩm Tinh Nhan cười nói, "Không sao, cả đời người sẽ gặp phải mấy chuyện kỳ lạ, mấy người kỳ lạ, mới có thể làm cho cuộc sống càng phong phú."

Nhan Khê cảm thấy sự an ủi này dường như không hiệu quả cho lắm.

Bởi vì chương trình ghi hình bị dừng lại sớm, Nguyên Dịch cũng chưa bắt đầu xuất phát đến đón cô, Nhan Khê trở lại phòng làm việc của mình, mở máy tính xem 《Chuyện quanh ta》 trong chốc lát.

Chuyện của Tống gia, trên mạng đã sớm ồn ào, cư dân mạng bổ não ra một hồi kịch cẩu huyết hào môn, phàm là người có chút quan hệ với Tống gia lại có tài khoản internet, đều bị cư dân mạng hỏi thăm một lần.

Sự thật là gì?

Đại khái ngoại trừ Tống gia lão gia tử đã chết, đã không ai biết.

Nghi ngờ Tống Triều là hung thủ, không biết là ai truyền ra, Nhan Khê cảm thấy lấy tác phong trong đầu Tống Triều tràn ngập tính toán âm hiểm, sẽ không ngu xuẩn đến mức tự mình động thủ gϊếŧ một lão nhân gần đất xa trời, hơn nữa bệnh viện còn có giám sát.


Trừ phi đầu óc hắn bị úng nước, hoặc là phát tác bệnh thần kinh, tinh thần mất khống chế, bằng không tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện không phù hợp với tính cách của hắn.

Lúc Nguyên Dịch đến đón Nhan Khê, phát hiện bộ dáng muốn nói lại thôi của cô, liền biết cô khẳng định có việc muốn hỏi anh: "Nói đi, có nghi vấn gì cần anh trai giải đáp?"

"Quả thật có một chút" Nhan Khê đối với Nguyên Dịch lấy lòng cười, "Nhưng em sợ nói ra anh sẽ ghen."

"Chuyện của Tống gia?"

"Đại nhân, anh thật thông minh, chỉ số thông minh của anh chắc chắn vượt qua 180."

"Được rồi, muốn nghe bát quái thì trực tiếp nói, không cần vỗ mông ngựa." Nguyên Dịch hừ nhẹ nói, "Hơn nữa, anh giống như người nhàm chán đến mức ghen tuông loại việc này?"

Nhan khê lắc đầu: "Không giống."

Mới lạ.

"Lúc trước anh không phải nói cho em biết, Tống gia lục đục sao?" Nguyên Dịch nhắc tới Tống gia xảy ra chuyện, cũng không có vui sướng khi người gặp họa, ngược lại có vài phần buồn bã nói không nên lời, "Tống gia mấy năm nay bởi vì nội bộ không hợp, sinh ý vẫn luôn xuống dốc, Tống lão gia tử vừa mất, Tống gia sẽ chia năm xẻ bảy."

"Tống gia không phải là đối thủ cạnh tranh của nhà anh sao?" Nhan Khê nghi hoặc, "Vì sao hình như anh không hy vọng Tống gia càng ngày càng sa sút?"

"Tống gia cùng Nguyên gia mấy năm nay tuy rằng là đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng coi như là cạnh tranh lành mạnh, đối với thị trường người tiêu dùng mà nói, đều là chuyện tốt. Tống lão gia tử ngã xuống, một bộ phận doanh nghiệp của Tống gia nhất định sẽ thu bị hẹp thậm chí là đóng cửa." Nguyên Dịch thoạt nhìn có chút sắc bén, mang theo vài phần không đành lòng cùng đồng tình, "Tống gia nuôi sống vô số nhân viên, Tống gia ngã xuống, cũng đại biểu cho có rất nhiều công nhân sẽ thất nghiệp. Có một số công nhân làm việc hơn nửa đời người trong doanh nghiệp Tống gia, hiện tại bốn năm mươi tuổi, khả năng thích ứng, thể lực, khả năng sáng tạo đều kém hơn người trẻ tuổi, sau này bọn họ muốn kiếm việc cũng rất khó khăn."
Nhan Khê không phải người quản lý công ty, chuyện suy nghĩ cũng không giống như Nguyên Dịch, nghe được lời này của Nguyên Dịch, mới biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nghĩ đến những ngày sắp tới của những công nhân thất nghiệp kia, nhịn không được nhíu mày.

Thấy nhan khê rầu rĩ không vui, Nguyên Dịch có chút hối hận vì đã nói với cô những điều này, vì thế cười nói: "Bất quá em cũng không cần lo lắng, nhiều người thất nghiệp như vậy, quốc gia nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp sắp xếp cho bọn họ."

Trong lòng Nhan Khê lúc này mới cao hứng một chút, chậm rãi gật đầu.

"Tối nay..."

"Tối nay em mà không về nhà, ba em sẽ đến nhà anh đòi người." Nhan Khê cắt ngang lời của Nguyên Dịch, nhìn cửa sổ của một số cửa hàng ngoài đường đã treo pháo vải cùng đèn lồng đỏ, "Sắp Tết rồi."
Đường phố ngõ nhỏ phảng phất như đã hẹn trước, bắt đầu phát những bài hát cát tường vui vẻ, lấy lòng người qua lại.

Mở cửa sổ xe ra, Nhan Khê bị gió lạnh thổi vào mặt: "Lại có tuyết rơi."

Nguyên Dịch dựa vào cửa sổ xe đóng chặt: "Trời lạnh, thổi gió gì?!"

"Phía trước có một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, bên trong có rất nhiều đồ chơi thú vị," Nhan Khê nói, "Sắp qua năm mới, em muốn mua mấy loại đồ thủ công vừa ý nghĩa vừa thú vị tặng cho ông Từ, anh cùng em đi xem một chút."

Nguyên Dịch nhìn bông tuyết bay bên ngoài, lại nhìn hai mắt Nhan Khê chờ mong, cuối cùng vẫn gật đầu xuống.

"Khăn quàng cổ, găng tay đều đeo xong." Xuống xe, Nguyên Dịch quấn Nhan Khê kín mít, hận không thể quấn hết mặt cô lại.

Có một chút lạnh, bạn trai bạn đều nghĩ rất lạnh. Nhan Khê kéo khăn quàng cổ che miệng, khoác cánh tay Nguyên Dịch đi về phía cửa hàng.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Nguyên Dịch nhìn cửa hàng mà Nhan Khê nói, mặt tiền cửa hàng không lớn, người trông cửa hàng là một đôi vợ chồng già. Bà chủ hiển nhiên là quen biết Nhan Khê, nhìn thấy cô liền lộ ra ý cười hiền lành: "Nhan tiểu thư, trễ như vậy cháu còn tới đây sao?"

Thấy Nhan Khê còn đang khoác tay một chàng trai, bà chủ lấy chiếc kính đọc sách trên kệ đeo lên nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt càng thêm hòa ái: "Tiểu tử này là bạn trai của cháu đi, bộ dạng rất có tinh thần, thân thể cũng rắn chắc, hẳn là có khí lực."

Nhan Khê cười tủm tỉm nhìn Nguyên Dịch một cái, gật đầu nói: "Vâng, bà đoán đúng, anh ấy chính là bạn trai cháu."

"Tiểu tử tướng mạo tuấn tú, thoạt nhìn có chút hung dữ, trên thực tế là bách tà bất xâm, trường mệnh trăm tuổi, tướng tốt, cùng cháu trời sinh một đôi." Bà chủ bắt đầu cùng Nhan Khê lẩm bẩm, một bên bưng nước uống cho hai người.
Nguyên Dịch và Nhan Khê ở cùng một chỗ, đã sớm quen với việc người khác hiểu lầm hắn bức bách phụ nữ nhà lành, hiện tại lại có người khen hắn tướng mạo tuấn tú, hơn nữa còn nói hắn và Nhan Khê trời sinh một đôi, lại cảm thấy có chút hiếm lạ.

Trong nháy mắt này, hắn nhìn lão thái thái này vô cùng thuận mắt.

"Nhan tiểu thư tới rồi à?" Ông chủ ngồi trên ghế dài dưỡng thần mở mắt ra, chậm rãi đứng lên từ trên ghế, "Hôm nay cháu muốn mua cái gì?"

"Cháu muốn mua cho trưởng bối trong nhà một ít đồ thủ công ngụ ý tốt." Nhan Khê chậm rãi nhìn trên giá trưng bày, "Sắp qua năm mới, các trưởng bối không thiếu tiền không thiếu đồ, cũng chỉ là chút tâm ý."

"Biết mua đồ cho lão nhân, biết hiếu thuận là tốt rồi." Lão gia tử khen ngợi vài câu, từ tầng dưới cùng của kệ lấy ra một cái hộp gỗ, "Đây là tiên nhân hí hạc ông  mất nửa năm làm xong, cháu xem có thích hợp hay không."
Sau khi hộp mở ra, Nhan Khê nhịn không được thán phục một tiếng, phía trên đình đài lầu các, núi non cây cối, còn có lão giả trong rừng trêu chọc tiên hạc, làm cho tác phẩm này thoạt nhìn tràn ngập cảm giác thần bí.

Nhan Khê mua không chút do dự.

Từ khi nghe bà chủ nói Nhan Khê và hắn là trời sinh một đôi, mắt cũng không chớp chọn mấy món đồ thủ công mỹ nghệ, tâm tình cực tốt xách mấy chiếc túi nặng ra khỏi cửa hàng.

"Nhan tiểu thư đi chậm, Nguyên tiên sinh đi chậm." Bà chủ đi tới cửa, chuẩn bị đưa hai người ra cửa, bị Nguyên Dịch cản lại.

"Bên ngoài lạnh, bà đừng ra ngoài." Nguyên Dịch đứng dưới bậc thang, quay đầu nói với bà chủ, "Đường tuyết trơn, nếu không có việc gì thì đêm nay bà đừng ra ngoài."

"Được rồi." Bà chủ cười tủm tỉm gật đầu, ánh mắt nhìn Nguyên Dịch, giống như đang nhìn cháu trai đáng yêu nhà mình.
"Tất cả những thứ này đều làm từ gỗ, đều rất nặng, em giúp anh xách mấy cái túi." Nhan Khê đưa tay lấy, Nguyên Dịch không cho, "Trời lạnh như vậy, cất tay vào túi áo cho tốt, đừng để lộ ra. Trường hợp bị đóng băng thành cà rốt, ghi hình sẽ không ăn ảnh."

"A."

Nhan Khê hít một hơi khí lạnh, cất tay về.

"Nguyên nhị, trời lạnh, cậu lề mề trên vỉa hè làm gì vậy?"

Một chiếc xe Jeep màu đen chậm rãi mở ra, cửa sổ lái phụ mở ra, đầu Trương Vọng vươn ra từ cửa sổ xe, "Tình yêu của hai người là một ngọn lửa trong mùa đông giá rét sao, trời lạnh còn tới tản bộ?"

"Hành khách không thể thò đầu ra ngoài cửa sổ khi xe đang chạy." Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi nói, "Đây là kiến thức mẫu giáo."

Trương Vọng: ...

"Mấy cái túi lớn này của cậu đựng cái gì vậy?" Trương Vọng nhìn thấy Nguyên Dịch hai tay xách đầy đồ, thuận miệng hỏi, "Bỏ vào xe của tớ, tớ đưa các cậu trở về."
"Không cần" Nhan Khê cười nhìn hai người đấu võ mồm, "Xe của chúng tôi dừng ở phía trước, vừa rồi tôi đi ngang qua một cửa hàng, liền để Nguyên tiểu nhị cùng tôi đi dạo một chút."

"Thì ra đồ là cô mua a." Trương Vọng ý vị thâm trường nga một tiếng, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Nguyên Dịch, "Vẫn là Nguyên nhị chúng ta tri kỷ, biết bồi Đại Hà đi mua đồ, xách đồ. Không giống như tôi, cành lá lớn, không bao giờ xách túi cho phụ nữ. Xem ra sau này tôi muốn tìm một người bạn gái tốt như Đại Hà, cũng phải sửa lại tật xấu này của tôi thôi."

Đuôi lông mày Nguyên Dịch giật giật, nâng mí mắt lên nhìn Trương Vọng một cái, tay xách túi không nhúc nhích.

Nguyên Dịch: Lúc trước là ai nói, tuyệt đối sẽ không xách túi xách đồ cho phụ nữ? Lời lúc trước nói có bao nhiêu mạnh mẽ, hiện thực vô lực cỡ nào. Làm người răng sắt như vậy làm gì, hiện tại xách túi lớn túi nhỏ, trong đêm lạnh còn vui vẻ giống như một kẻ ngốc, vả mặt chưa vả mặt chưa?
"Thứ cậu nên thay đổi là hoa tâm, chứ không phải xách túi hay không xách túi." Nguyên Dịch khẽ nâng cằm lên, thập phần ngạo khí, "Nam nhân lưu luyến vườn hoa, cho dù toàn thân treo đầy túi xách, cũng không có khả năng tìm được nữ nhân tốt hơn Tiểu Khê nhà tôi."

Trương Vọng: Mẹ nó, hắn không dám phản bác, sợ ngày mai xuống phó bản Nhan Đại Hà sẽ không dẫn hắn chơi.

Một lời không hợp liền khoe bạn gái, Nguyên nhị đến tột cùng là từ khi nào bắt đầu không biết xấu hổ?

"Đó là cậu vận khí tốt, mới có thể theo đuổi Đại Hà, em gái xinh đẹp vô địch, tài can vô song của chúng ta." Trương Vọng đem đầu lui về trong xe, "Cẩu độc thân này, cự tuyệt bát thức ăn cho chó, tạm biệt!"

Nhìn xe Jeep rời đi, Nhan Khê nói: "Tại sao em cảm thấy Trương Vọng có chút kỳ quái?"

"Khả năng lại thất tình." Nguyên Dịch giọng nói bình tĩnh, "Hắn từ trước đến nay đều như vậy, không cần quản hắn."
"Ồ."

Nhan Khê cảm thấy Nguyên Dịch nói rất có lý.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Đưa Nhan Khê về nhà, Nguyên Dịch ngồi trở lại xe, mở nhóm chat Wechat, thấy Trương Vọng liên tục phát năm tin thoại nói chuyện phiếm.

"Lúc trước là ai nói là nam nhân thì không cần xách túi cho nữ nhân?!"

"Lúc trước là ai nói, là nam nhân thì không cần cùng nữ nhân đi dạo phố mang đồ đạc?!"

"Nguyên tiểu nhị, cậu lú đầu ra!"

"Nguyên tiểu nhị, cậu nhanh nhìn vào gương, xem mặt cậu có bị mình đánh sưng hay không?"

"Cậu mau mua chuộc tớ, bằng không tớ đem chuyện này nói cho Đại Hà! ! ! Đến làm hài lòng ta, cầu xin ta!"

Nguyên: Không sao, dù sao Tiểu Khê tin tớ không tin cậu.

Đầy đủ thành viên trong nhóm:...

Tại sao họ lại ăn thức ăn cho chó này?

Kiều Sinh: Nói nghiêm túc, các cậu cảm thấy... Tống lão gia tử thật sự do Tống Triều mưu sát?
Nguyên: Không thể.

Kiều Sinh: Tại sao?

Chu Hàn: Rất đơn giản, Tống Triều người này tính cách tuy rằng có chút âm ngoan, nhưng không phải là khuyết tật trí tuệ, nếu hắn muốn gϊếŧ chết Tống lão gia tử, có vô số thủ đoạn không bị người phát hiện, làm sao có thể chọn loại ngu xuẩn nhất?

Trương Vọng: Có lẽ những người khác của Tống gia cố ý bôi nhọ Tống Triều, cuộc sống của hắn ở Tống gia, cũng không phải dễ chịu.

Nguyên: Trước khi mọi thứ rõ ràng, không thể xác định ai là người chiến thắng trong trận chiến thừa kế này.

Thời gian gần đây, rất nhiều người làm việc ở Đế Đô nhưng quê không ở đây, đã bắt đầu về nhà thăm người thân, Đế Đô náo nhiệt trước kia, tựa hồ đột nhiên yên tĩnh rất nhiều. Nhưng tin tức trên mạng lại càng từng đợt náo nhiệt.

Tỷ như mấy anh em Tống gia xuất ra vài phần di chúc không giống nhau, mỗi người kiên quyết làm theo ý mình. Trên mạng vốn còn có người lên án Tống Triều tâm ngoan thủ lạt, ngay cả ông nội ruột của mình cũng không tha, dần dần những thanh âm này biến thành Tống Triều từ nhỏ đến lớn bị anh chị em họ khi dễ, sau khi hắn học thành trở về, bởi vì năng lực quá mức xuất chúng, được Tống lão gia tử coi trọng, thậm chí còn được tính toán bồi dưỡng làm người thừa kế. Các anh em họ bởi vì ghen tị với Tống Triều, cho nên mới cố ý hãm hại hắn, để cho hắn mang tội danh sát hại ông nội mình.
Người bình thường không cách nào đoán được cuộc sống của hào môn là như thế nào, cho nên đem nhận thức hữu hạn đưa vào trong suy đoán vô hạn, cứng rắn bổ sung ra một bộ phim tranh đấu hậu cung đẫm máu.

Khi cảnh sát tìm được Nhan Khê, Nhan Khê đang cùng mấy đồng nghiệp trong tổ chương trình xử lý tài liệu của tập cuối cùng của 《Chuyện quanh ta》năm trước.

Nhìn thấy người của cảnh sát đến tìm cô, cô nhịn không được âm thầm suy đoán, chẳng lẽ là ba cô trốn thuế?

Với tính cách an toàn là trên hết của ba cô, hẳn là không làm được chuyện này chứ?

"Cô Nhan Khê, chúng tôi là cảnh sát của Cục Công an khu Tây, hôm nay chúng tôi tới, là muốn mời cô giúp cảnh sát chúng tôi một chút, không biết bây giờ cô có thời gian không?" Người nói chuyện là một nữ cảnh sát, có lẽ cảnh sát vì muốn kéo gần cảm giác khoảng cách với Nhan Khê, cố ý an bài.
Nhan khê gật gật đầu, trong ánh mắt lo lắng của đồng nghiệp, mang theo những cảnh sát này vào phòng làm việc của mình.

"Chuyện này cũng không liên quan gì đến Nhan tiểu thư, chúng tôi tới chỉ là muốn hiểu rõ một ít tình huống." Nữ cảnh sát nhận lấy ly nước Nhan Khê đưa tới, có chút ngượng ngùng cười cười, "Theo tình huống chúng tôi biết được, cách đây không lâu Tống Từ tiên sinh từng gặp cô?"

Nhan Khê gật đầu.

Cái hố của Tống gia, cô nằm cách mười vạn tám ngàn dặm cũng trúng một họng súng.

"Chúng tôi phát hiện ra thiết bị nghe lén mini trong xe Tống Từ tiên sinh." Nữ cảnh sát cẩn thận quan sát biểu tình của Nhan Khê, không muốn bỏ qua một chút cảm xúc của cô, bất quá phản ứng của đối phương khiến nữ cảnh sát có thể khẳng định, việc này không liên quan đến cô.
Nhan Khê trợn mắt há hốc mồm, thì ra hào môn tranh đấu đều là loại công nghệ cao này?

"Hai giờ trước, Tống Từ tiên sinh xảy ra tai nạn xe cộ, hắn đang cấp cứu tại bệnh viện." Chuyện này dù sao cũng sẽ bị truyền thông tiết lộ, cho nên nữ cảnh sát cũng không có ý định gạt Nhan Khê, "Nghe nói Tống Triều tiên sinh, từng có vài phần tình cảm nam nữ với cô, ở trong mắt cô, tính cách Tống Triều như thế nào?"

"Tôi không biết gì về bản thân hắn" Nhan Khê lắc đầu, "Mặc dù hắn tự nhận mình đã thầm mến tôi từ thời trung học, nhưng năm đó tôi chỉ học ở trường trung học đó nửa năm. Tôi học hành tuổi tương đối nhỏ, thời điểm đó, còn thiếu hai tháng mới đủ 15 tuổi, căn bản cũng không có loại ý niệm tình ái này trong đầu. Lần thứ hai gặp mặt Tống Triều, chính là nửa năm trước trong một bữa tiệc tối, tôi cùng hắn cũng không nói mấy câu. Sau đó lại nháo ra trận tỏ tình oanh oanh liệt liệt kia, ngay cả chính tôi cũng không hiểu ra vì sao hắn lại đột nhiên tỏ tình với tôi."
"Loại chuyện tình cảm này, đại khái ngoại trừ đương sự, có lẽ cũng không ai biết." Nữ cảnh sát cười cười, "Cảm ơn cô đã giúp đỡ công việc của chúng tôi, hôm nay đã quấy rầy."

"Cảnh sát và người dân đều là một nhà, nên làm." Nhan Khê thấy những cảnh sát này chuẩn bị đi, vì thế đứng dậy đưa bọn họ, "Đúng rồi, vị Tống Từ tiên sinh kia thế nào?"

"Nghe nói bị thương rất nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng." Nữ cảnh sát đi tới cửa, đột nhiên dừng bước nhìn Nhan Khê nói, "Đúng rồi, Nhan tiểu thư."

"Việc gì sao?" Nhan Khê ngẩng đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu.

"Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tống lão gia cho thấy, ông ấy chết một cách tự nhiên, không phải bị gϊếŧ, cho nên Tống Triều tiên sinh cũng không có hiềm nghi mưu sát." Nữ cảnh sát bất đắc dĩ nói, "Nhưng cư dân mạng cũng không tin kết quả phán đoán của cảnh sát chúng tôi. Cô là một người chuyên nghiệp bên ngành truyền thông, không biết nên thế nào để đối phó với dư luận này?"
"Xử lý lạnh, khi mọi người bình tĩnh lại, giải thích nguyên nhân và hậu quả của sự việc, mọi người sẽ càng thêm bình tĩnh đi tìm hiểu chân tướng sự việc." Nhan Khê nhỏ giọng nói: "Có một bộ phận nhỏ sẽ cũng không quan tâm đến chân tướng sự thật, bọn họ chỉ là không muốn không có náo nhiệt để xem."

"Lẽ cô nói đúng." Nữ cảnh sát gật gật đầu, thở dài nói, "Cảm ơn cô giải thích nghi hoặc cho chúng tôi."

Nhan Khê cười nói: "Chỉ là phải vất vả các cán bộ."

"Phục vụ nhân dân, nên làm." Nữ cảnh sát cười cười, bắt tay Nhan Khê trước khi rời khỏi đài truyền hình.

Sau khi cảnh sát rời đi, các đồng nghiệp ngay lập tức vây quanh.

"Nhan lão sư, cô không sao chứ?"

"Không có việc gì, cảnh sát chính là tới hỏi một số vấn đề, mọi người tiếp tục làm việc đi."

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."
Sau khi mấy vị cảnh sát đi ra khỏi tòa nhà đài truyền hình, một cảnh sát có chút khó hiểu hỏi nữ cảnh sát: "Đội trưởng, tại sao cô không hỏi chuyện hôm đó cô ấy bị Tống Từ cưỡng ép mang đi, ngộ nhỡ cô ấy nói dối lừa gạt người khác, ai biết lúc đó ở trong xe xảy ra chuyện gì..."

"Không cần thiết, không phải là cô ấy." Nữ cảnh sát lắc đầu, "Cô ấy không nói dối, hỏi quá nhiều ngoại trừ có thể làm cho sự việc không thể kết thúc, đối với vụ án này không có ích gì."

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Vọng: Mặt có đau hay không, có đau hay không?!

Nguyên tiểu nhị: Không chỉ có không đau, còn vui sướng hài lòng ~

Ngủ ngon ~

Đêm nay hẳn là không có học sinh lớp 12 thức đêm xem văn đi, chúc các học sinh lớp 12 xem văn này được thần linh phù hộ, kim bảng đề danh ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play