“Chú...!Chú là...” Trịnh An An nhíu mày, so sánh người đàn ông trung niên trước mặt với người đàn ông trong ký ức cô của mười năm trước kia.
“Chú Lục…”Trịnh An An thật sự không khỏi sửng sốt, vì chính Lục Ngạn Lâm đã bảo với cô rằng ba của anh không thể về được.
Nhưng người đàn ông trước mặt cô đây…“Chú vừa xuống máy bay, không kịp báo cho Tiểu Lâm và Khiêm biết.” Lục Kiến Thành tao nhã nhìn Trịnh An An rồi xoay người mỉm cười với Hà Hiểu Như.
“Như Như của chúng ta xinh đẹp thật.
Lúc chú ra nước ngoài thì khi đó cháu chỉ mới có bảy tuổi.
Thời gian trôi nhanh thật đấy, không ngờ ngày về nước thì hai ông bạn của chú đã trở thành thông gia rồi.”“Vâng.” Hà Hiểu Như mím môi, khẽ gật đầu.
“Cảm ơn chú ạ.”“Chú có thể nói chuyện riêng với cháu được không, An An?” Lục Kiến Thành lại bất ngờ đưa ra lời mời đến Trịnh An An.
Mặc dù là câu hỏi, nhưng không đợi cô trả lời thì ông đã xoay người rời đi, ngầm muốn cô đi theo.“Đợi một chút, tớ sẽ quay lại ngay.” Đến lúc này, một dự cảm bất an bất ngờ xuất hiện trong lòng Trịnh An An.
Mười năm, khi đó cô chỉ mới tám tuổi, còn bây giờ cô đã mười tám tuổi, đã thay đổi rất nhiều rồi.
Nhưng vì sao người đàn ông này lại nhận ra cô? Theo như những gì Trịnh Nhật Quân và Lục Ngạn Lâm nói thì suốt mười năm qua ông ấy chưa bao giờ thì thấy ảnh của cô, Hà Hiểu Như thì có thể hiểu được, vì chỉ có cô ấy mới mặc váy cưới.
Nhưng trong hội trường lớn đó có biết bao cô gái mặc lễ phục, hơn nữa lúc ở xung quanh Hà Hiểu Như có Đường San San và Trình Dao, thì làm thế nào ông ấy có thể nhìn đích xác là cô?Rời xa hội trường lớn ồn ào, hành lang bỗng trở nên im ắng hẳn đi.
Tiếng giày cao gót của Trịnh An An vang lên trên nền đá cẩm thạch.
Lục Kiến Thành đi trước mặt cô, bóng dáng trầm ổn điềm tĩnh.“An An, cháu biết chú gọi cháu ra đây có chuyện gì không?” Lục Kiến Thành đi đến cuối hành lang rồi rẽ trái, bước ra ban công lớn liền dừng lại.
Trịnh An An đứng trước mắt ông một khoảng ba bước chân.
Tay cô nắm lấy thành lan can, khẽ rùng mình một chút.
Chỉ vừa ra Tết một chút, gió đêm phương Bắc vẫn rất lạnh.
Mái tóc dài của Trịnh An An bay lộn xộn trong gió, quấn vào bờ vai cô.“Dạ không ạ.” Trịnh An An đưa tay vuốt lại mái tóc dài, vén kỹ càng qua một bên vai, thuần thục lấy một lọn tóc buộc kỹ lại.“Ừ., chú nghe nói cháu và Tiểu Lâm đã ở bên nhau, hơn nữa nó cũng đã tuyên bố cháu là hôn phu của nó." Lục Kiến Thành vẫn giữ vững tư thế, hai tay bình thản đút vào túi quần, đôi mắt của ông híp lại nhìn thẳng vào Trịnh An An.
Cô bỗng có cảm giác như Lục Kiến Thành nhìn xuyên qua cô để nhìn một ai đó khác vậy.
"Chú cũng vừa mới biết gần đây thôi.
Thằng bé đó à, nó không hay kể chuyện của nó với chú.""Vâng, cháu rất yêu Ngạn Lâm." Trịnh An An cảm thấy khó hiểu.
Lục Kiến Thành có ý gì đây?"Với cương vị là một người cha, chú rất yên tâm khi nghe câu nói này của cháu.
Thằng bé từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của mẹ, chú lại bận việc.
Năm mười hai tuổi, nó theo chú ra nước ngoài.
Khi đó chú làm việc cho gia đình ông Vương, hầu hết thời gian chú đều ở bên nhà đó.
Lúc đầu chú muốn thuê giúp việc cho nó, nhưng nó không đồng ý.
Thế rồi một đứa con trai mười hai tuổi bắt đầu học nấu ăn, học cách làm tất cả mọi thứ.
Chú chưa bao giờ phải lo lắng về nó, nó quả thật là niềm tự hào của chú...!Từ nhỏ hai đứa đã chơi rất thân với nhau, có thể gọi là giống như hai anh em vậy..." Lục Kiến Thành chậm chạp bỏ dở câu nói.
Ông không nhìn Trịnh An An nữa, đôi mắt ông hướng về bầu trời đêm đen ở phía xa kia."Chú đã tưởng lâu dần, nó sẽ quên cháu đi." Trịnh An An im lặng nghe Lục Kiến Thành nói tiếp.
"Lúc năm nó mười bảy tuổi, bệnh nhân của chú - ông Vương bệnh trở nặng.
Ông ấy có hai cô cháu gái, là Carothine và Jessica, khi đó ông ấy đã hỏi chú, bảo chú nhận một trong hai đứa cháu của ông làm con dâu của mình.
Chú đã đồng ý.
Hơn nữa lúc đó, chú cũng cảm thấy nó yêu đương với cô bé Jessica cũng rất tốt.
Là cô bé mặc váy đỏ đó đấy, xinh đẹp không?""Chú nói cháu để làm gì?" Trịnh An An nhíu mày, dường như cô đã hiểu ra vấn đề rồi."Chú muốn hai đứa chia tay đi." Lục Kiến Thành bấy giờ lại nhìn thẳng vào Trịnh An An.
"Cháu là một đứa trẻ thông minh, được Khiêm và Tiểu Tuệ dạy dỗ rất tốt.
Nếu không phải, thì chú thực sự rất thích cháu.
Nhưng bây giờ, với cương vị là ba của Lục Ngạn Lâm, chú yêu cầu cháu rời khỏi nó đi.
Ông Vương là người có ơn với ba con chú, nếu không có ông ấy ra tay giúp đỡ, thì món nợ mà mẹ nó để lại cho cha con chú sẽ không bao giờ trả được, cũng có khi bạn trai của cháu sẽ không được như bây giờ đâu.
Cháu là thiên kim của Trịnh Hà, đánh tầm mắt ra xa thì không bao giờ thiếu những chàng trai có điều kiện tốt hơn nó.
Vậy thì tại sao cháu lại muốn ích kỷ giữ lấy tình yêu của nó, mặc kệ hai cha con chú? Năm chúng nó mười tám tuổi, chú đã hứa với Jessica đến khi nó tốt nghiệp sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa nó.
Ba của con bé đã giúp chú rất nhiều, sự nghiệp mười năm qua của chú đều nhờ ông ấy đứng đằng sau, tháng năm này con bé tốt nghiệp, nếu chúng nó không kết hôn...!thì sự nghiệp của chú cũng sẽ tiêu tùng.
Cháu không muốn nhìn thấy nó phải buộc chọn lựa giữa người ba này và cháu chứ? Hai mươi hai năm chú vất vả nuôi nó lớn, chú vừa làm cha, vừa làm mẹ, bôn ba nơi đất khách quê người từng ngày từng ngày nuôi lớn nó, dẫu cho nó bị thiệt thòi nhưng nó phải biết chữ hiếu đặt lên hàng đầu chứ.
Nên là...!Chú sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện giữa hai đứa đâu, cháu nên sớm rời khỏi nó đi, cho nó thất vọng mà quay về kết hôn với Jesssica.
Cháu thông minh mà, cháu đủ hiểu những gì chú nói mà, An An.
Chú thực lòng rất thích cháu, nhưng chú không thể để sự nghiệp bao năm qua của chú tan thành mây khói được.
Cháu cũng không muốn vì cháu mà Ngạn Lâm mang tội danh bất hiếu, đúng chứ?"Trịnh An An mím môi, đôi mắt nâu lộ ra tia thảng thốt.
Cô không ngờ...!Chuyện này lại xảy ra như vậy..."Nhưng...!Lục Ngạn Lâm không yêu Jessica.
Chú có chắc là anh ấy sẽ hạnh phúc chứ? Đánh đổi cuộc đời của con trai mình để giữ lấy sản nghiệp của chú, đó không phải là chú Lục trong ký ức cháu hay trong lời nhắc của ba mẹ cháu." Trịnh An An cố giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể.
"Chú có cảm thấy mình ích kỷ không khi đối xử như vậy với con trai mình? Lục Ngạn Lâm, anh ấy cũng là một con người, anh ấy không phải là búp bê để chú sắp đặt, anh ấy cũng có tình cảm cho riêng anh ấy mà.""Haha tình cảm, tình cảm có mài ra tiền được không?" Lục Kiến Thành như vừa nghe được một câu chuyện cười.
Ông cười phá lên.
Nụ cười ấy bỗng khiến cho Trịnh An An lạnh cả sống lưng.
"Thật là ngây thơ mà cô bé.
Cháu gái à, cháu là thiên kim nhà họ Trịnh, bối cảnh của cả Trịnh Hà hay ông bà cháu đều sừng sững ra đó.
Bây giờ hai đứa yêu nhau thì thế này, nhưng đến khi chú không còn gì cả, nó chỉ là con trai của một kẻ nghèo hèn, thì lúc đó nó còn xứng với cháu không? Đến lúc đó, một đứa cao ngạo như nó có thể ngẩng đầu lên trước mặt cháu được không, hay phải nhìn sắc mặt của những con người trong gia đình cháu mà sống?""Kể cho cháu nghe chuyện này nhé..." Lục Kiến Thành đôi mắt đục ngầu, đỏ lựng.
Trịnh An An không còn có thể nhìn ra được suy nghĩ của ông ta lúc này nữa rồi.
"Cha của ta là Lục Khâm, cháu không nghe nhầm đâu, ông trùm ngành dược phẩm vào thế kỷ trước đấy.
Lúc đấy đất nước ta vừa thoát khỏi chiến tranh, còn nghèo, cha ta là sinh viên trường y, vì có đầu óc kinh doanh nên bắt đầu mở việc kinh doanh dược phẩm, lúc đầu là bán thuốc giá rẻ nhưng cũng rất chất lượng cho người dân.
Dần dần, công ty dược phẩm của cha ta bắt đầu lớn dần, thuốc chữa bệnh của ông cũng rất được người khác tin dùng.
Lúc đó ta còn là một cậu ấm sống trong nhung lụa, được đi học trường quý tộc.
Năm mười lăm tuổi, ta gặp được một cô bạn cùng lớp rất xinh xắn.
Cô ấy là con gái rượu của một vị tướng quân.
Cô ấy vẽ rất đẹp, còn có một giọng nói rất dịu dàng và dễ nghe.
Cô ấy là mối tình đầu của ta.
Ta yêu say đắm cô ấy, và có lẽ, cô ấy cũng có rung động với ta.
Ta có hai người bạn thân, bọn ta chơi với nhau rất thân thiết.
Nhưng dường như ta cũng cảm nhận được, một trong hai cậu bạn đó cũng thích cô gái của ta.
Thế là ta quyết định bày tỏ tình cảm với cô gái đó.
Ta hẹn cô ấy vào một ngày cuối tuần đi xem phim, đến lúc đó ta sẽ bày tỏ tình cảm với cô ấy.
Và đúng vậy, cô ấy đến thật.
Bọn ta xem phim, sau đó cùng đi dạo.
Ta nhớ rất rõ, cô ấy mặc một bộ váy dài màu trắng, hệt như một nàng tiên trong giấc mơ của ta.
Lúc đó, ta đã nói với cô ấy, ta thích cô ấy.
Ta biết là cô ấy cũng có tình ý với ta mà, nhưng chắc là cô ấy e ngại thôi.
Bởi nếu không thích ta thì cô ấy đã từ chối ta thật dứt khoát rồi.
Nên ta đã rất vui, rất rất vui.
Nhưng cũng vào đêm hôm đó, nhà xưởng chế tạo thuốc của cha ta bị hỏa hoạn.
Ông ấy mất trong vụ hỏa hoạn đó, còn mẹ ta và ta sau một đêm mất trắng tất cả.
Cơ nghiệp của cha ta sụp đổ, ta không còn là cậu ấm được nuông chiều nữa.
Mẹ ta cũng vì đau buồn rồi sinh bệnh mà qua đời.
Nhưng cháu biết không.
Hôm sau, tình đầu của ta, cô ấy đã từ chối ta.
Và chẳng bao lâu sau, cô ấy ở bên người bạn thân của ta.
Hai người họ được ca ngợi là cặp đôi bạch mã hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích, còn ta, ta không là gì cả.
Chỉ là một thằng trở nên nghèo khó trong một đêm.
Người con gái duy nhất ta yêu, sau đó chỉ vì gia đình ta không còn xứng với cô ấy nữa...!Mà cô ấy từ bỏ ta.
Bạn thân ta, gia đình thư hương nhiều đời, cha cậu ấy là hiệu trưởng Đại học Thủ đô, mẹ là giáo sư nghiên cứu văn học, còn gì tương xứng bằng một hồng nhị đại? Thế là ta trở thành trò cười cho bọn họ.
Hơn thế nữa, người con gái đó còn nhẫn tâm đạp đổ tình cảm của ta bằng việc giới thiệu bạn thân cô ấy cho ta.
Rồi ta kết hôn với cô bạn thân cô ấy, sống bên cạnh cô ấy như một người bạn, nhưng cả đời này, ta chỉ yêu một mình cô ấy mà thôi.
Thế nên vợ ta có ngoại tình, thì ta cũng chẳng buồn quan tâm.
Nhưng cô ta, chính cô ta, cô ta đã hủy hoại sự nghiệp của ta.
Bạn thân cô ấy cũng là một hồng nhị đại, nhưng cô ta...!Cô ta...!Cô ta dám lấy tiền của ta để đi nuôi trai, lại còn khiến sự nghiệp của ta lao đao.
Cuộc sống ta lúc đó bị đảo lộn hoàn toàn.
Nhưng rồi sau đó, khi nghe tin đứa con trai duy nhất của ta không cùng ta ra nước ngoài, mà quyết tâm về sống với ả, ta đã phát điên.
Lúc đó ả đến đón con trai ta, nhưng ta không chấp nhận chuyện ả ta đưa nó đi.
Ả có con gái, ả có chồng mới, tại sao ả còn muốn cướp con trai ta đi? Lúc đó, người mà ta hận nhất trên cuộc đời này đã xuất hiện - Trịnh Khiêm.
Nếu không vì hắn ta thì tại sao cô gái mà ta yêu lại bỏ rơi ta cơ chứ? Lúc đó, trong khi xô xát, con ả Trang Thiên Tâm kia đã ngã cầu thang, là do Trịnh Khiêm, hắn ta đã đẩy ả.
Là hắn ta, không phải là ta đâu.
Đúng vậy, hắn ta mới là kẻ giết người...!Hahahahahaha! Ngươi làm sao mà biết được, chỉ vì cha của ngươi mà ngươi và con trai ta mới xa cách nhau mười năm như vậy.
Lúc đó, Trịnh Khiêm vô cùng bình tĩnh.
Hắn ta đã kéo con trai ta đang giãy dụa lên xe, tống cha con ta ra nước ngoài, còn hắn ta tống con ả đang thoi thóp kia vào bệnh viện.
Thế mà cũng qua mười năm rồi...""Cháu nói xem, bây giờ, cháu đã biết tất cả rồi, thì...!cháu làm sao có thể đối mặt với con trai ta được đây?" Lục Kiến Thành trầm giọng, nhẹ nhàng mỉm cười với Trịnh An An.
Cái vẻ điên cuồng lúc nãy đã không còn nữa, Lục Kiến Thành lại trở thành một người đàn ông hiền hòa, tao nhã như cái mặt nạ ông ta đang mang kia.
Nhưng có mấy ai biết rằng, đằng sau tấm mặt nạ đó là một con quỷ điên cuồng.
Ông ta điên rồi.
Nhưng nụ cười đó của ông ta, ông ta biết rằng, ván cờ này ông ta đã thắng rồi.
"Cho dù Trang Thiên Tâm có làm gì sai đi chăng nữa, thì đó vẫn là mẹ của Lục Ngạn Lâm nó, nó là một đứa trọng tình cảm, thì cháu có cảm thấy rằng sau này nó biết được tất cả mọi chuyện, nó có hận cháu vì là con của Trịnh Khiêm hay không? Cháu có gương mặt giống mệt mẹ cháu, chính vì thế ta rất luyến tiếc cháu, nhưng nếu cháu không đồng ý rời xa Lục Ngạn Lâm, thì ắt hẳn mọi chuyện sẽ không còn được như bây giờ nữa đâu.
Nếu ta lâm vào đường cùng, thì không chỉ Lục Ngạn Lâm, mà còn cả Trịnh Khiêm cũng sẽ...!không biết ta làm ra được chuyện gì đâu...!Trịnh An An, cháu thông minh mà.
Nên ta tin...!Cháu sẽ biết được mình nên làm gì, đúng không?"Góc lảm nhảm: Huhuhuhuhu vào năm học mới rồi thật sự deadline chạy muốn xỉu luôn, còn không có cả thời gian xem phim.
Mấy hôm nay cũng muốn đu Châu Sinh Như Cố, nhưng thủy tinh tâm thật sự không chịu nổi ngược, nên đành phải chạy deadline xong rồi đợt phần hai ra rồi coi luôn thể T.T toi khổ tâm quá mà...!xin lũi các bác vì nhiều khi toi ra chương mới chậm nha T.T các bác nhớ đừng quên toi nha.