“Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi lễ đính hôn của tôi ngày hôm nay.” Trịnh Nhật Quân mặc vest đen, cài nơ màu đỏ, nghiêm trang đứng trên bục cao.
Đôi mắt anh sáng lên dưới anh đèn, nụ cười có lẽ là nụ cười đẹp nhất mà Trịnh An An từng thấy ở anh.Hà Hiểu Như mặc váy cưới màu trắng tinh khôi, vai trần tinh xảo.
Bộ áo cưới được đính hàng ngàn viên pha lê sáng lấp lánh.
Vạt váy xòe xếp thành nhiều lớp trông cô như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Voan trắng dài 20m trải theo từng bước chân cô.
Hà Hiểu Như khoác tay ba cô – ông Hà Hoằng Nam, từ từ từng bước tiến về phía Trịnh Nhật Quân.
Dẫu là buổi lễ đính hôn nhưng anh vẫn muốn tổ chức một cách trang trọng, hơn hết anh muốn thấy cô khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, chính thức trở thành người phụ nữ của đời anh.Và quả thật vậy, Hà Hiểu Như – vợ anh, cô ấy thật đẹp.Buổi lễ diễn ra êm ả, bắt đầu đến phần chúc rượu.
Hà Hiểu Như mang thai đã được ba tháng rồi nhưng vẫn chưa nhìn ra được một nét nào của phụ nữ mang thai cả.
Cô tao nhã cầm váy cưới, đi trên đôi giày cao gót từng bước cùng Trịnh Nhật Quân và Trịnh An An đi chúc rượu với những thiên kim tiểu thư, cậu ấm thiếu gia khác.Trịnh An An hôm nay mặc một bộ váy cúp ngực đuôi cá dài đến mắt cá chân loang màu trắng hồng sữa, để lộ bờ vai trần xinh xắn và đôi ngực sữa lớn ẩn ẩn hiện hiện, tà váy được xẻ cao đến quá đùi ở một bên, mỗi khi cô bước đi đều lộ ra một phần chân dài trắng mịn.
Thế nhưng trên vai cô lại xuất hiện một chiếc áo khoác vest màu đen thật sự không ăn nhập gì với tổng thể bộ váy kia.
“Em mà dám cởi áo khoác xuống thì cứ về nhà xem anh chỉnh em thế nào.” Người đàn ông nào đó đã bá đạo cảnh cáo cô như thế.“Hừ, Hiểu Tiểu Như à Hiểu Tiểu Như!” Trình Dao hôm nay cũng đến, công ty mỹ phẩm nhà cô ấy cũng khá là nổi tiếng trong giới làm đẹp, vốn không có quan hệ làm ăn gì với Trịnh Hà nhưng vì hai bà mẹ đều là khách quen của các tiệm làm đẹp của nhà họ Trình, lại thêm Trình Dao là bạn bè khá thân thiết của Hà Hiểu Như và Trịnh An An trên lớp nên nhà họ Trình cũng được mời đến đây.
Hôm nay cô ấy đi cùng anh trai đến bữa tiệc này.
“Dỗi thật đấy nhá!”“Ơ, gì cơ?” Hà Hiểu Như đi một vòng cũng ngấm mệt lại đau chân nên Trịnh An An dìu cô ngồi xuống ghế, ra hiệu cho Trịnh Nhật Quân đi tiếp rượu của khách tiếp.
Khách khứa hôm nay hầu hết là những “tai to mặt lớn” trong giới kinh doanh, tất cả đều là chủ tịch của những tập đoàn lớn hợp tác với Trịnh Hà và Đường Thị ở thủ đô.
Trịnh An An nhìn quanh, nhìn đâu cũng thấy là người quen, đến cả mẹ cô, mẹ Hà hay thím hai của cô cũng đi chúc rượu các quý phu nhân.
Hà Hiểu Như vốn không quan tâm đến người trong giới kinh doanh bằng Trịnh An An, cô chỉ cảm thấy những người kia có lẽ đã từng lên ti vi rồi mà thôi.
Thế mà vừa ngồi xuống đã được ngay một người quen chạy đến.“Lúc đó tớ hỏi cậu là cậu có yêu đương với Trịnh Nhật Quân không, cậu bảo không.
Thế mà chỉ mới vài tháng sau đã theo đuôi thầy Lục và An An tổ chức lễ đính hôn, còn thông báo sau tốt nghiệp sẽ kết hôn nữa chứ.
Các cậu có còn nhân tính không thế? Các cậu cảm thấy giấu tớ là xong việc được à?” Trình Dao hôm nay mặc một vộ váy xòe màu vàng chanh, mái tóc dài quá vai cũng được tết gọn gàng trông cũng ra dáng thục nữ lắm.
Thế mà sự bát quái của cô nàng vẫn không hề thay đổi.
“Cậu ăn cơm chó của thầy Lục và An An nhiều quá cậu bị đả kích nên quyết định làm chị dâu cậu ấy cho bõ ghét hay sao vậy hả?”“Này, ở đâu ra đấy!” Trịnh An An mím môi, huých vai cô bạn.
“Cậu giỏi tưởng tượng lắm rồi đấy.”“Có lẽ là do thấy cơm chó nhiều quá nên dỗi thật á.” Hà Hiểu Như cũng bật cười.“Hừ, chứ còn gì nữa.” Trình Dao bĩu môi giả vờ hờn dỗi.
“Các người vừa xinh xắn, vừa lại là tiểu thư Trịnh Hà, lại còn được gả cho hai người đàn ông độc thân hoàng kim của SunForest nữa.
Nói gì thì nói riêng SunForest thôi thì 1% cổ phiếu của nó cũng có giá trên trời rồi.
Anh trai tớ cũng chơi cổ phiếu của SunForest đấy, anh ấy bảo là chỉ có lời chứ không có lỗ.
Hai người đàn ông nhà các cậu vừa đẹp trai lại vừa giỏi như thế đấy, thế mà lại giấu tớ kỹ quá, nếu không công khai thì chẳng ai biết được luôn.”“Này này, tớ mới là bà chủ của SunForest đấy.” Trịnh An An lại một lần nữa huých vai cô bạn.
“SunForest còn một người đàn ông độc thân hoàng kim kia nữa kìa, anh họ tớ đấy, có nhã hứng làm chị dâu tớ luôn thì bảo.”“Đúng rồi, chúng ta thành chị em bạn dâu luôn đi Dao Dao, tớ ủng hộ.” Hà Hiểu Như cũng hùa theo Trịnh An An.“Gì? Con tắc kè kia à?” Trình Dao chỉ tay về phía Đường Nhật Minh.
Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xanh lá chuối, nổi bật còn hơn cả chú rể.
Nhưng nói đi nói lại Đường Nhật Minh mặc vest nổi màu có khi còn đẹp hơn cả Lục Ngạn Lâm và Trịnh Nhật Quân nữa.
Anh lúc này đang ngồi giữa một đám cậu ấm, cùng nhau bàn luận về một phần mềm game mới ra lúc Tết của SunForest, đám nhóc xung quanh anh có vẻ đều là học sinh cấp 2 cấp 3, cùng theo ba mẹ đến đấy.
Trịnh An An nhìn cảnh đó vô tình liên tưởng đến cảnh một người thầy giáo đang giảng bài cho học sinh của mình.
“Trông màu bộ vest có chán đời thế không?”“Ừm cũng chán đời thật đấy.” Một tiếng gật đầu phụ họa xen vào.
“Nhưng sao lại là tắc kè, chứ, em thấy giống bụi chuối của ông nội trồng sau vườn hơn ý.”“À, đây là em họ tớ Đường San San.” Trịnh An An nghe tiếng nói quen thuộc thì xoay người lại.
Đường San San mặc một bộ váy dạ hội hai màu, phần áo màu trắng, phần váy màu tím nhạt khá ngắn, chỉ đến ngang bắp đùi, vạt váy sau màu tím đậm lại dài đến tận 2m, vừa khéo tôn lên đôi chân dài hoàn mĩ của Đường San San.
Đường San San và Trịnh An An cao xấp xỉ bằng nhau, khoảng 1m68, khi đứng cạnh nhau lại trông như hai chị em ruột đến lạ.
“Trình Dao, bạn chị.”“Chị Hiểu Như, ý nhầm chị dâu ba, có mệt không chị?” Đường San San khẽ gật đầu với Trình Dao rồi xoay người nhìn Hà Hiểu Như.“Không mệt lắm đâu, có điều hơn đau chân một chút.” Hà Hiểu Như xua tay.“An An, Hiểu Như, nhìn kìa!” Bỗng chốc Trình Dao gọi nhỏ khiến ba cô gái đang chỉnh sửa lại chiếc váy cưới cũng giật mình.
Cả ba nhìn theo tay của Trình Dao liều nhíu mày.
Ở phía góc khuất của hội trường, có hai chàng trai và hai cô gái đứng đối diện nhau.
Hai cô gái đó có mái tóc màu nâu sáng, da trắng, có vẻ là con lai Á – Âu, còn hai chàng trai kia không ai khác chính là Lục Ngạn Lâm và Trịnh Nhật Quân.Hà Hiểu Như dần tái nhợt mày, tay bám chặt lấy tay của Trịnh An An.
Trịnh An An cũng nhíu mày, cố gắng đọc khẩu hình của bốn người kia.
Nhưng vì ở xa quá nên cô cũng đành chịu thôi, chỉ nhìn ra sự khó chịu trên gương mặt của Lục Ngạn Lâm cùng với sự tức giận của Trịnh Nhật Quân.
Một trong hai cô gái có vẻ kích động, gương mặt thanh tú thấm đẫm từng giọt nước mắt, cô gái còn lại có lẽ cố đang khuyên bảo cô gái kia nhưng cũng không nhịn được sự giận dữ trong đáy mắt mình.“Trông giống thảm cảnh đi bắt gian thế nhỉ?” Trình Dao nhíu mày.
“Nhìn cô gái mặc váy trắng kia đi, nó rõ ràng không phải là váy dạ hội bình thường nữa rồi, nó giống váy cưới hơn đấy.”“Em cũng thấy vậy.” Đường San San mím môi.
Trịnh An An quả thật cũng nhìn ra trên người cô gái đang khóc đó là một bộ váy cưới thiết kế đuôi cá nhẹ nhàng, mái tóc nâu dài được tạo kiểu kỹ càng, điểm xuyến với một chiếc trâm cài nhỏ màu trắng, nếu nói đây là một bộ lễ phục thì nó quả là “chặt chém” cô dâu rồi.
Cô gái bên cạnh mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ rượu vang, tà xẻ sâu đến hông, để lộ một hình xăm hoa mạn đà la ở bên bắp chân.
Trịnh An An không thể không phủ nhận rằng hai cô gái đó quả thật rất xinh đẹp, ngũ quan hài hòa tinh xảo, mang cả nét đặc trưng của một người con lai hai dòng máu Á – Âu.
“Còn chị gái bên cạnh cũng có lẽ thích anh Lục đấy.
Tuy chị ấy đang dỗ dành chị gái bên cạnh nhưng mắt lúc nào cũng đá về phía anh ấy cơ.”“An An à An An, vụ này căng rồi đây.” Trình Dao khẽ thở dài.
“Nhưng tớ thật sự mong cả hai cậu đều tìm được đúng bến đỗ của mình.”“Tớ tin...!anh ấy.
Tớ cũng tin Nhật Quân nữa.
Và tớ bảo đảm là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Trịnh An An khẽ thở hắt ra.
Ở đây đoán mò sẽ không được gì đâu, không bằng về nhà cô sẽ tìm hai người họ nói chuyện rõ ràng.“Tớ cũng...” Hà Hiểu Như cắn chặt môi cố nén nước mắt.
Cô không thể mạnh mẽ được như Trịnh An An, tình cảm của cô cũng là một đoạn tình cảm vì một duyên cớ mà gượng ép đi đến ngày hôm nay.
Cô quả thật rất sợ, lúc nào cũng ở trong một trạng thái nghĩ rằng người đàn ông cô yêu thật ra đã có bạn gái rồi.
Anh đến với cô, chỉ vì trách nhiệm mà thôi.
Chính vì thế, cô thật sự sợ hãi sẽ có một cô gái nào đó bất thình lình sẽ xuất hiện trước mặt cô và bảo với cô rằng: Cô ấy và Trịnh Nhật Quân mới là người yêu nhau thật sự.
Người con gái đó xuất hiện sẽ đập tan hy vọng mong manh của cô, đập tan mọi viễn tưởng suốt bao năm qua của cô với người đàn ông đó, đập tan cả gia đình nhỏ cô luôn mong chờ kia.Nhưng không ngờ, cô gái ấy đã xuất hiện rồi, vào chính hôm nay, vào chính ngày diễn ra lễ đính hôn của cô.Có lẽ, lễ kết hôn của cô sau này sẽ không thể thực hiện được rồi....Trịnh Nhật Quân là một người đàn ông có trách nhiệm, cô biết, nhưng cô có một linh cảm mạnh mẽ đến nhức nhối tận tâm can rằng, người đàn ông sánh bước cùng cô trên lễ đường lúc nãy, sau hôm nay sẽ không còn là người đàn ông của cô nữa.Cảm giác đó, thật sự như một con dao đang từ từ róc từng chút, từng chút một trái tim của Hà Hiểu Như.Đau...!Đau lắm...“An An, Hiểu Như, hôm nay các cháu thật đẹp.” Một giọng nói thình lình vang lên từ sau lưng khiến Trịnh An An và Hà Hiểu Như đều giật thót, kéo cả bốn cô gái mỗi người đang đuổi theo một suy nghĩ riêng của mình kia trở về thực tại.Trịnh An An nhíu mày nhìn người đàn ông đứng trước mặt kia, cố lục lại trí nhớ của mình để nhận ra gương mặt tươi cười quen thuộc đó.
Nhưng...!Không phải chú ấy ở nước ngoài không thể về trong hôm nay được sao?“Chú...!Chú là...”Góc lảm nhảm: Hmmmmm mọi người có đoán ra được người đàn ông xuất hiện khúc cuối cùng đó là ai không nè hihi..