Nhan Thư cười cười, không cho là đúng, "Phải đi học như nào thì cứ làm thế đó chứ sao, cơ thể mình còn khỏe chán, mang thai thôi mà, làm gì mà yếu ớt như thế."
Nghe cô nói như vậy, Điền Tư Điềm vẫn không dám qua loa chút nào, đặc biệt lấy chiếc gối dựa trên giường cho cô, rồi lại đi rót nước để bên cạnh cho cô. Sau đó cô ấy chống má, tỏ ra tò mò: "Phải rồi Nhan Nhan, bạn cho mình xem kết quả siêu âm với, mình còn chưa nhìn thấy bao giờ cơ!"
Nhan Thư gõ bản thảo xong, mở email rồi gửi đi. Sau đó cô cầm điện thoại, đưa cho Điền Tư Điềm, "Bản gốc ở chỗ Hứa Bùi, mình cho bạn xem ảnh vậy."
Quan Văn Cường nhân lúc lấy nước đi qua văn phòng của Hứa Bùi, lén ngó vào trong hai lần. Lúc quay về chỗ, Tiểu Lục Tử sán lại gần, "Ông Cường, thế nào?"
"Vẫn còn đang nhìn." Quan Văn Cường duỗi ngón giữa và ngón trỏ múa máy ra hiệu trước mắt mình, hạ giọng nói.
Lúc họp, Quan Văn Cường nhìn dáng vẻ tươi roi rói suốt cả ngày của Hứa Bùi, không nhịn được hỏi anh: "Anh Bùi, trong tay anh là gì vậy?"
Anh ta nói xong câu này, mấy người trong phòng họp lập tức dỏng tai lên, nhìn Hứa Bùi bằng ánh mắt sáng quắc.
[Nhan Thư mới học năm hai mà nhỉ, lúc cục cưng ra đời chắc lên năm ba rồi phải không? Sự nghiệp học hành nặng như vậy còn phải nuôi con nữa, làm thế nào đây tôi bắt đầu thấy lo rồi]
[Hahaha lầu trên lo nghĩ nhiều rồi, điều kiện nhà người ta không giống gia đình bình thường như chúng ta, vốn dĩ chẳng cần lo nghĩ về chuyện này]
[Khoan đã, Hứa thần và Nhan Thư đều chưa tốt nghiệp, thế nên đây cũng được tính em bé đầu tiên của đại học Lan từ khi thành lập trường đến nay sao?]
[Trời ơi!!! Em bé của đại học Lan!!]
Một tháng sau, mọi người bắt đầu trở nên lo lắng:
[Không phải mọi người bảo có em bé rồi ư? Sao tôi thấy Nhan Thư chẳng giống người có thai nhỉ? Buổi sáng còn vác thiết bị đi một mạch lên tầng năm đấy]
[Chắc chắn là có bầu rồi, không thể sai được, chỉ là vì Nhan Thư thực sự không có dáng vẻ của bà bầu, phi như bay thế kia cũng khiến tôi thấy tự ti]
[Aaaaa sao Nhan Thư lại gầy như thế, ăn nhiều vào chứ! Làm em lo gần chết rồi!]
[...]
Rồi lại qua một tháng nữa:
[Các chị em ơi, có phải Nhan Thư đã béo lên một chút không? Phải không, phải không??]
[Đúng là lên cân thật! Dạo này nhất định là chăm chỉ ăn cơm! Đây đúng là tin vui về làng!!]
[Quả thực không dám giấu giếm, sau khi Nhan Thư mang thai, hình như khẩu phần ăn không tệ, tôi từng thấy cô ấy một mạch ăn hết ba bát cơm trắng ở trong căn tin...]
[Nói thiệt nha, thấy Nhan Thư tăng năm cân tôi còn thấy vui hơn chuyện mình giảm được năm cân, cảm nhận được tấm lòng của mẹ già trước tuổi.]
[...]
Lại một tháng nữa trôi qua:
[Ủa, có phải Nhan Thư tăng cân hơi nhanh không?]
[Hình như thế thật... hôm qua còn nghe đàn anh năm tư trong khoa Toán bảo là, Hứa thần bắt đầu kiểm soát đồ ăn của vợ anh ấy rồi, đồ ngọt, đồ chứa hàm lượng tinh bột cao đều không cho cô ấy ăn]
[Hứa thần, vợ anh lén ăn khoai lang nướng kìa!]
[Hứa thần, vợ anh một lúc ăn hết ba miếng bánh ngọt kem cheese, uống hai cốc trà sữa trân châu to đùng, còn dặn phải cho gấp hai lần đường!]
[Hứa thần, vợ anh đang lén ăn kem ở cổng nam của trường! Mau đến quản cô ấy đi!]
[...]
Tóm lại, bây giờ Nhan Thư rất hối hận.
"Biết sai chưa?" Hứa Bùi cầm chứng cứ trong tay, cụp mi nhìn chằm chằm cô.
Nhan Thư thành thật gật đầu, "Biết sai rồi."
"Sai ở đâu?"
"Em không nên ăn kem ở cổng trường." Nhan Thư thành thật hối cải, đồng thời đưa ra phương án giải quyết: "Đáng lẽ phải chạy xa một chút rồi mới ăn."
Mắt Hứa Bùi tối sầm.
Nhan Thư thấy tình thế không ổn, không dám giở trò nhây nữa, vội vàng duỗi tay ôm lấy eo anh, "Trêu anh tí thôi, em sai thật rồi! Lần sau không dám nữa!"
Hứa Bùi bị cô cọ qua cọ lại đến khi không còn chút tức giận nào nữa, đành dịu giọng dỗ dành cô: "Bây giờ ăn những thứ đó không tốt cho cơ thể em. Nếu em thật sự muốn ăn, chờ em sinh cục cưng xong, anh sẽ đưa em đi ăn xả láng được không?"
Nhan Thư đành gật đầu một cách bất đắc dĩ, lại không nhịn được lẩm nhẩm oán thán: "Mấy người này quá là không công bằng, sao suốt ngày nhìn chòng chọc vào em mà không nhìn chằm chằm vào anh! Không được, em cũng phải đào bới diễn đàn một chút, xem anh có làm chuyện xấu gì không!"
Sau khi đào tin xong, Nhan Thư suýt nữa đã cười gần chết ở trên diễn đàn.
[Mời Hứa thần ngồi, đến phần sinh viên năm nhất đặt câu hỏi, có người hỏi quyển sách mà Hứa thần đọc nhiều nhất trong tháng này là quyển nào. Hứa thần đáp: Bách khoa toàn thư về thai kỳ.]
[Báo! Trong ngày lễ mua sắm 618, Hứa thần đã điên cuồng mua hơn một trăm đơn hàng online, toàn là vật dụng của trẻ sơ sinh.]
[Báo! Trong danh sách tài khoản theo dõi trên Weibo của Hứa thần đã có cả "Nhật ký mẹ bầu", "Đại bách khoa giáo dục con cái", "Chỉ nam khẩu vị phụ nữ có thai", cùng mấy blogger đại diện trong giới, thực hiện giai đoạn quá độ từ nam trà xanh lên ông bố tương lai.]
[Báo tiếp! Theo lời đàn anh năm tư, dạo gần đây trên xe của Hứa thần toàn bật danh sách một trăm bài hát dưỡng thai tuyển chọn, câu chuyện dưỡng thai trước khi ngủ cho mẹ bầu, cùng với Kinh A Di Đà, Kinh Vô Lượng Thọ, Chú Đại Bi...]
[...]
Nhan Thư cười tít cả mắt.
Khoảng thời gian này, tối nào Hứa Bùi cũng kể cho cô một câu chuyện trước khi ngủ, rồi lại hát hai bài giúp ngủ ngon. Cô còn đang cảm thấy kỳ lạ vì sao trong bụng anh nhiều "hàng tồn" như thế, không ngờ ngày nào anh cũng trau dồi kiến thức.
Cô giơ ngón cái, nhấn một "nút like" to tướng cho cái đầu của anh, "Thầy Hứa giỏi quá, tiếp tục phát huy nhé. Cơ mà, kinh Phật là thế nào? Em nhớ anh không tin Phật cơ mà."
Trong lúc mơ màng, đầu cô chợt lóe lên hình ảnh gì đó, nhân lúc anh đi tắt công tắc đèn, cô đưa ra điều kiện: "Kem, kem... thầy Hứa ơi, ngày mai cho em ăn một cây kem được, được không?"