Tối ngày mười hai, đợi đến khi chồng mình tắm xong, Nhan Thư căng thẳng túm chặt chăn, nhắc khéo anh: "Thầy Hứa ơi, sáng mai phải ra sân bay đấy."
Ngay từ sáng họ đã đặt xong vé máy bay, chuẩn bị để ngày mai lên đường đi hưởng tuần trăng mật trên hòn đảo ở Ấn Độ Dương.
Hứa Bùi duỗi tay, thắt đai dây áo choàng tắm thành một nút lỏng lẻo, đi chân trần đến bên cửa sổ, khom người hôn lên môi cô một cái, "Ừ, cho nên tối nay ngủ sớm một chút."
Mấy ngày nay Nhan Thư đều bị anh giày vò đến nỗi eo lưng đau mỏi. Cô vừa mới thở phào, lại nghe thấy anh dịu giọng nói thêm: "Bắt đầu từ ngày mai, đổi địa điểm khác để bù đắp nhé?"
Nhan Thư: "..."
Nói tóm lại là cô rất hối hận.
Lúc đầu không nên nhận lời bù đắp bù điếc gì hết!
- -
Trước đây Nhan Thư đã đi rất nhiều nơi, nhưng đi cùng Hứa Bùi thì vẫn là lần đầu tiên. Đến tối nằm trên giường, khó tránh khỏi hơi mong đợi nhưng lại có chút thấp thỏm.
Cô nép mình trong lòng Hứa Bùi, cảm thấy hơi bất an, "Em nghe người ta nói, trên đường đi du lịch dễ xảy ra mấy chuyện cãi vã, mâu thuẫn nhất. Trong tập chương trình mà em làm phỏng vấn mấy ngày trước, hai vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật bảy ngày, thì cãi nhau cả bảy ngày, ngay hôm về nhà là làm thủ tục ly hôn ngay và luôn!"
Hứa Bùi bất lực vỗ nhẹ vào đầu cô, "Em mang người em đi là được rồi, còn những chuyện khác cứ để anh lo."
Nhan Thư vẫn hơi lo lắng, "Nhưng mà --"
"Kiều Kiều."
"Dạ?"
Ngón cái của anh khẽ lướt qua đầu vai cô, hạ giọng nói: "Em không ngủ được à?"
Nhan Thư: "... Ngủ được!"
Cô nhanh chóng chui tọt vào trong chăn, người đàn ông sau lưng cô còn chu đáo tắt đèn ngủ bên phía cô cho cô. Cánh tay và bắp chân dài ngoằng quấn lấy người cô, ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: "Ngủ ngon nhé."
Sự thật chứng minh, mối lo lắng của cô quả thật là điều thừa thãi.
Trong những ngày đi nghỉ dưỡng cùng Hứa Bùi, có thể nói là quá đỗi thảnh thơi. Giống như những gì anh đã nói với cô, cô chỉ cần mang người cô qua đó là được, tất cả những chuyện khác đều do anh phụ trách.
Dầu thơm, miếng dán chống muỗi, túi chống nước cho điện thoại, xịt chống nắng, túi chia đồ khô và đồ ướt... Tất cả đồ đạc mà cô cần dùng đến, chẳng cần cô nhắc nhở, anh chồng của cô đã chuẩn bị cho cô từ sớm, đặt ở nơi mà cô duỗi tay ra là lấy được ngay.
Nhan Thư thả lỏng toàn thân, buổi tối nằm trên ban công lộ thiên trên tầng hai của biệt thự, nghe tiếng sóng vỗ bờ rì rào, ban ngày uể oải nằm trên bãi cát phơi nắng. Trải qua hai ngày như vậy, cuối cùng đến chiều ngày thứ ba họ mới nhấc bước, đi thăm quan một ngôi chùa nhỏ ở địa phương.
Đây là ngôi chùa cổ kính nhất ở nơi đây, mái đỏ tường trắng. Bên trong chùa thờ vị thánh tăng hóa vàng nổi tiếng ở nơi này, người dân bản địa và du khách đến tham quan nườm nượp không ngớt.
Cô nói như đang thuyết phục mình: "Chắc là họ chỉ nói không vậy thôi, trước đây anh Quan mua cái thứ kia, ông chủ chẳng bảo là thiêng lắm sao, thế mà em chẳng thấy nó linh nghiệm chút nào!"
Nhìn dấu chân một lớn một nhỏ nằm sát nhau trên đường họ đi qua bị sóng biển che lấp, rồi lại từ từ hiện ra khi cơn sóng rút đi.
Bầu không khí tuyệt vời khiến ánh mắt Hứa Bùi trở nên dịu dàng, "Đang nghĩ gì đấy?"
Nhan Thư cũng nhìn anh bằng ánh mắt dạt dào tình ý, "Đang nghĩ, một buổi tối bên bờ biển tuyệt diệu như này..."
"Hửm?"
"Đi loanh quanh ở đây thì tiếc quá." Giọng Nhan Thư bất chợt trở nên hưng phấn: "Đáng lẽ phải đi câu đêm mới đúng! Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi! Anh thấy đúng không?"
Cô hào hứng nói xong, quay đầu sang lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai không một cảm xúc của Hứa Bùi.
Một lúc sau anh khẽ nói: "Vậy là, em gọi hoạt động tản bộ bên bờ biển của chúng mình thành đi loanh quanh sao?"
Nhan Thư: "..."
Cuối cùng, cô vẫn phấn khích kéo Hứa Bùi ra biển, tất nhiên cũng không thể thiếu những lời hứa hẹn "bù đắp" cho anh.
Hai ngày tiếp theo, Nhan Thư đều ngồi trên tàu tận hưởng thú vui câu cá ngoài biển. Tuy câu cá ngoài biển có sự khác biệt với câu cá ở vùng nước cạn, nhưng cô có nền tảng tốt. Giống như cô đã từng nói đùa -- Cái cô luyện là Đồng Tử Công*, qua mấy lần cô đã nắm được mánh khóe câu cá ngoài biển, thu hoạch rất nhiều chiến lợi phẩm.
*Một cách luyện công của môn võ Thiếu Lâm
Ngay cả hướng dẫn viên câu cá bản địa cũng không nhịn được xuýt xoa vì ngạc nhiên, thậm chí còn nghi ngờ cô là người câu cá ngoài biển chuyên nghiệp, còn đưa cho cô một tấm danh thiếp, nhiệt tình mời cô gia nhập công ty câu cá ngoài biển của bạn anh ta.
Có điều Nhan Thư có hứng thú với mọi thứ, chỉ riêng nghề câu cá ngoài biển là cô chẳng có hứng thú gì cho cam, chỉ câu được hai ngày là cô lại say mê thứ khác -- Lướt sóng.
Trời sinh cô đã thích những trò kích thích, lúc ra biển nhìn chàng trai cô gái khác đang lướt vi vu trên biển, cô ngưỡng mộ không thôi. Cô lập tức vứt cần câu cá, chạy đi nhờ một huấn luyện viên lướt sóng tóc vàng mắt xanh chỉ dạy.
Huấn luyện viên này tên là Yolanda, cô ấy cùng anh trai mình từ Bắc Mỹ qua đây, bám trụ lại hòn đảo này, hai người cùng mở một câu lạc bộ lướt sóng.
Ban đầu cô chấm anh trai của cô gái này, nhưng không hiểu sao ánh mắt của thầy Hứa ở cạnh cô có vẻ lành lạnh, cô đành chuyển sang lựa chọn khác, chọn cô em gái Yolanda.
May mắn thay, kỹ thuật của Yolanda cũng cực kỳ tốt, Nhan Thư bạo gan, khả năng giữ thăng bằng cũng tốt. Theo cô ấy học chưa đến hai tiếng đã nắm được kỹ thuật cầm ván lướt ra biển.
Sau một ngày, cô đã có thể điều khiển ván đuổi theo con sóng.
Sóng biển và cơn gió cùng lướt ngang qua tai cô. Cảm giác tự do, tốc độ và sự lênh đênh kích thích hòa lẫn vào nhau. Cô dồn sức xuống hai chân, chìm nổi theo con sóng không ngừng biến hóa.
Hứa Bùi thoải mái ngồi trên ghế trên bãi biển, ánh mắt đuổi theo cô gái ở khu lướt sóng. Khi cô cười rạng rỡ nhất, anh giơ máy ảnh, ấn vào nút chụp.
Có người ngồi xuống bên cạnh anh, là anh trai của Yolanda.
Hứa Bùi gật đầu: "Thú thực là chúng tôi đang học đại học, nhưng khả năng hành động của tôi khá giỏi."
"Anh đúng là một người đàn ông may mắn." Trai đẹp tóc vàng nhún vai ra vẻ tiếc nuối, hoàn toàn không giấu giếm suy nghĩ của mình, "Vợ của anh là một cô gái nhiệt tình lại dễ thương, nhưng mà hình như tôi không còn cơ hội nữa rồi."
Hai người đang nói chuyện, Nhan Thư ôm ván, đi từ bờ biển về phía hai người.
Hoàng hôn hắt xuống sau lưng cô, tạo thành một bóng đen đổ dài trên bãi cát.
Gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cô như có như không.
Có lẽ cảm giác kích thích của trò lướt sóng đã nhen nhóm cơn sóng dữ dội trong lòng Nhan Thư. Đêm nay cô vô cùng cuồng nhiệt và quấn người, đầu ngón tay nhỏ nhắn mềm nhũn liên tục lướt trên người Hứa Bùi, quyến rũ đến khi ánh mắt của anh dần thẫm lại, yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống.
Anh cố kiềm chế ham muốn nuốt chửng cô vào bụng, cọ xát chậm rãi một cách hết sức nhẫn nại, cho đến khi cơ thể cô không chịu đựng được những lần mơn trớn ấy nữa, anh mới thong thả cởi cúc áo.
"Đợi không nổi nữa rồi." Người phụ nữ cất giọng êm ái nũng nịu, như mang theo thuốc mê hoặc vang lên bên tai anh, "Hôm nay là kỳ an toàn của em."
Hứa Bùi trở nên khàn khàn vì kìm nén, "Kỳ an toàn cũng có khả năng có cục cưng."
"Có cũng có sao đâu."
Cánh tay mềm mại ấm áp của người phụ nữ quấn lên người anh như một con rắn, khiến phòng tuyến của anh hoàn toàn sụp đổ.
- -
Hai mươi ngày sau, tại biệt thự nhà họ Hứa.
Nhan Thư câm nín nhìn hai vạch trên que thử thai, hơi hoài nghi cuộc đời.
Mãi một lúc lâu sau cô mới nói lắp ba lắp bắp: "Hai vạch, nghĩa, nghĩa là có rồi sao? Không được, em phải đọc lại hướng dẫn sử dụng mới được!"
"Đừng hoảng, Kiều Kiều." Hứa Bùi hít sâu một hơi, cầm lấy que thử thai, quan sát kỹ càng một lúc, gọi điện cho bác sĩ gia đình, hỏi rành mạch những kiến thức liên quan, rồi lại bảo ông ấy nhanh chóng đến đây, sau đó anh mới cúp máy rồi đi đến trước mặt cô.
Anh không yên tâm, cầm chiếc gối dựa mềm mại đặt trên sofa, bảo cô ngồi xuống, mới nói: "Bác sĩ Đỗ nói, chỉ cần em làm đúng các bước, rất có thể đã có tin vui. Nhưng vẫn phải đợi hơn mười ngày sau, xuất hiện dấu hiệu thì mới có thể xác định."
Nhan Thư hơi lo lắng, "A, còn phải đợi lâu như vậy sao!"
"Ừ."
Mới đầu nhìn thấy hai vạch đỏ, Hứa Bùi cũng có một thoáng luống cuống, nhưng anh biết mình không thể hoảng hốt, thế là miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, sắp xếp mọi việc.
"Khoảng thời gian này không thể uống rượu, không được thức đêm, năng đi lại nhưng không được vận động kịch liệt." Hứa Bùi ngồi bên cô, cánh tay dài ôm cô vào trong lòng, "Còn những lưu ý khác, đợi lát nữa bác sĩ Đỗ sẽ qua đây nói cho chúng mình."
Hứa Bùi ôm cô, giọng rất nhẹ nhưng chẳng hiểu sao lại mang theo sức mạnh khiến người ta an lòng.
Hứa Bùi đặt tay lên bụng cô, "Kiều Kiều, em đã chuẩn bị xong chưa?"
Nhan Thư bật cười,
Trước đây, cô chưa từng nghĩ đến chuyện con cái, nhưng trong ngày diễn ra đám cưới, nhìn thấy cô nhóc bụ bẫm kia, trái tim cô trở nên mềm nhũn, không nhịn được tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu của nhóc con tương lai của hai người.
Nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử thai, cô hoảng hốt, lo lắng và luống cuống. Hãy tìm đọc trang chính ở # ТгumTru уeЛ.V N #
Nhưng đồng thời, cũng có chút mong đợi nhỏ nhoi, đang âm thầm nảy mầm trong đáy lòng cô.
Nhan Thư tựa đầu lên vai anh, vươn tay ra, từ từ phủ lên mu bàn tay của anh, cong mắt cười, "Chuẩn bị xong rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT