Trans: Cola

"Nhan Thư, em lớn lên cùng anh Bùi thật sao?"

"Uây, hồi bé anh Bùi trông như thế nào? Có phải từ bé đã giỏi không?"

"..."

Nhan Thư vừa mới đến phòng làm việc, còn chưa đứng vững thì đã bị mấy thanh niên trong phòng làm việc kéo qua hỏi này hỏi kia.

Đối với tuổi thơ của thiên tài, họ thực sự vô cùng tò mò!

Trước đây không dám hỏi anh Bùi, bây giờ mãi mới túm được Nhan Thư, sao lại không ra sức hỏi cho thỏa thích.

Cô ấy chính là thanh mai mà anh Bùi đích thân "đánh dấu" đấy!

Mọi người mồm năm miệng mười, Quan Văn Cường cũng không chịu thua kém, dùng cái đầu to hơn hẳn người bình thường chen vào trong đám đông đang hóng hớt, "Nhan Thư, mau kể đi, hồi nhỏ anh Bùi giỏi thế nào? Đến trình độ nào vậy?"

"Chắc là..." Nhan Thư liếc quyển sách dày cộp trong tay anh ta, "Bảy tuổi đã học xong chương trình trong quyển sách anh đang cầm."

Quan Văn Cường: "..."

"Ông Cường, thế này là do ông không đúng rồi. Hỏi thì hỏi cho hẳn hoi, sao còn rước nhục vào người thế?"

"..."

Ai nấy cũng cười ha hả, Nhan Thư cũng bật cười theo bọn họ, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng sau lưng: "Nhan Thư."

Nhan Thư quay đầu lại.

Hứa Bùi đang đứng ở ngưỡng cửa, trong tay cầm cốc nước ép xoài tươi ngon, một tay cầm khăn quàng vắt lên giá áo ở cửa, nhấc chân đi vào trong.

Anh đặt cốc nước ép lên bàn, hất cằm về phía Nhan Thư, "Qua đây."

Nhan Thư hơi ngơ ngác, "Qua đó làm gì?"

Hứa Bùi ngồi lên mép bàn, cầm bút máy lên đưa ra phía trước, "Học bài."

Lúc này tất cả mọi người trong phòng làm việc đã im phăng phắc, thu lại nụ cười, giả vờ đi qua đi lại trong phòng làm việc như đang bận lắm, nhưng anh mắt vẫn vô tình hoặc cố tình liếc về phía hai người.

Nhan Thư cười tủm tỉm "dạ" một tiếng, ngoan ngoãn chạy lại phía anh, duỗi tay ra.

Lúc cầm lấy bút máy, cô duỗi ngón trỏ ra, cọ nhẹ vào lòng bàn tay anh một cách bạo dạn, còn lén nháy mắt với anh nữa.

Hứa Bùi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt tinh ranh của cô gái nhỏ.

Lòng bàn tay ngứa ran, nhưng vẻ mặt anh vẫn chẳng có một gợn sóng.

Anh rút quyển sách "Toán rời rạc ứng dụng trong tin học"* từ trên bàn, mở ra, vẻ mặt vẫn bình thản như thường, "Hôm nay giảng chương ba, suy luận Toán học, quy nạp và đệ quy..."

Nhan Thư lập tức đứng hình.

Đây chính là cuộc sống hôn nhân sau khi tỏ tình sao?

Thế thì chẳng có tình thú gì cả.

Chẳng lẽ anh không biết trả lại cô ánh mắt dụ dỗ sao!

Nhan Thư thầm chê trách một hồi, sau đó lại bị thầy Hứa gõ vào bàn: "Tập trung."

Nhan Thư đáp lại một tiếng, xốc lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn vào sách.

Hai người ngồi song song nhau, quyển sách đặt giữa hai người. Nhan Thư vừa mới dịch người qua chỗ anh một chút, bàn tay trái để dưới bàn sách lại cảm nhận được chút ấm áp.

Nhan Thư thảnh thốt ngẩng đầu nhìn chàng trai ngồi cạnh mình.

Anh không hề nhìn cô lấy một cái, chỉ rũ mắt xuống, nhìn vào sách như chưa hề có chuyện gì, giọng nói bình tĩnh không một gợn sóng, "Vì một phân vùng của một tập hợp không rỗng sẽ xác định mối quan hệ tương đương trên tập hợp này..."

Ngón tay dưới gầm bàn lại men theo ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô, dịch lên trên từng chút một.

Sau đó, nhẹ nhàng xuyên qua kẽ ngón tay của cô, đan khít vào nhau.

Nhan Thư: "!!!"

"Số có giá trị tương đương trong tập hữu hạn bằng số được phân ra trong tập hợp..." Chất giọng của chàng trai trầm ấm, vẫn nhịp nhàng vang lên bên tai, "Hiểu chưa nào?"

Bây giờ trong đầu Nhan Thư toàn là hai bàn tay đang nắm lấy nhau, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của anh.

Hứa Bùi véo vào mu bàn tay của cô, cất giọng khe khẽ: "Hửm?"

Nhan Thư im lặng, nắm lại tay anh.

Kể từ lần anh bày ra cách nắm tay chính xác, cô đã luyện qua mấy lần. Bây giờ mỗi lần nắm tay anh, cô đã cực kỳ thành thạo.

Nhan Thư thu lại nụ cười bên khóe môi, bắt chước dáng vẻ của anh, gật đầu y như thật, "Hiểu rồi."

- -

Tiểu Lục Tử bận rộn trước máy tính một lúc, khi vươn vai cậu ta vô thức ngẩng đầu lên, nhìn về phía bàn học của hai người.

Sửng sốt.

Ở bàn bên kia, anh Bùi và Nhan Thư ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, đạo, đạo mạo nghiêm chỉnh, toát ra dáng vẻ chuẩn chỉnh của thầy giỏi trò ngoan.

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, cậu ta cứ cảm thấy giữa hai người có cảm giác vi diệu lạ thường.

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề nhỉ?

Tiểu Lục Tử suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Không đúng, sao lúc này anh Bùi lại viết bằng tay trái?

Tiểu Lục Tử đang quan sát một cách thận trọng, ai dè tầm nhìn lại bị một "vật thể khổng lồ" chắn mất.

- -

Quan Văn Cường ngồi phịch xuống vị trí đối diện Hứa Bùi, bắt đầu kêu rên thảm thiết: "Anh Bùi cứu mạng với, anh xem mô hình Toán học này của em có chỗ nào xảy ra vấn đề không? Làm thế nào cũng không đẩy đi được thế nhỉ!"

Hứa Bùi liếc anh ta một cái, duỗi mấy ngón tay ra ngoắc ngoắc.

Quan Văn Cường lập tức hiểu ý, vội vàng đặt máy tính xuống trước mặt anh, "Đây, anh Bùi."

Vừa nói, anh ta vừa thò ngồi ra đằng trước.

Nhan Thư hơi giật mình.

May là máy tính cách Quan Văn Cường không xa lắm, với góc ngồi hiện tại của anh ta hoàn toàn không nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt dưới gầm bàn.

Hứa Bùi vuốt ve mu bàn tay cô như đang trấn an, liếc mắt qua màn hình máy tính, "Chỗ này à, tính độ co giãn của mỗi cơ cấu dẫn động trên mặt phản xạ..."

Anh nói chậm rãi, nhấc tay trái lên, gõ một dãy số liệu lên bàn phím.

Dưới gầm bàn, ngón cái tay phải của anh như đang đùa nghịch, cọ mấy cái vào bàn tay nhỏ nhắn mềm mại.

Quan Văn Cường nhìn chằm chằm vào màn hình, một lúc sau, đôi đồng tử dần mở to, xuýt xoa:

"Trời địu, hóa ra là thế!"

"Đỉnh quá đỉnh quá!"

"Đỉnh quá anh Bùi ơi!"

Tuy anh ta nói nhiều nhưng lượng từ vựng lại ít đến đáng thương, dùng đi dùng lại cũng chỉ là mấy câu cảm thán này. Hứa Bùi nghe thấy thế chỉ biết lắc đầu, trực tiếp hỏi: "Còn vấn đề gì không?"

Quan Văn Cường giơ tay, "Có!"

"Hử?"

Quan Văn Cường chột dạ hỏi: "Anh Bùi, sao hôm nay anh lại dùng tay trái!"

Ánh mắt của Hứa Bùi chậm rãi đảo một vòng trên khuôn mặt nhỏ của cô gái bên cạnh, sau đó mới nói một câu nhẹ tênh: "Vì tay phải có chuyện quan trọng hơn để làm."

Nhan Thư: "..."

Trái tim cô đập nhanh hai nhịp, bàn tay được anh cầm bỗng dưng nóng lên, cô nhanh chóng giành nói trước Quan Văn Cường còn đang định hỏi thêm: "Còn vì cái gì được nữa! Chẳng phải là vì đề bài này quá đơn giản, Hứa thần dùng tay trái cũng có thể giải quyết được!"

Quan Văn Cường lại một lần nữa cảm thấy IQ mình bị sỉ nhục, "..."

Làm phiền rồi!

Quan Văn Cường thầm đổ lệ trong lòng, ôm máy tính ỉu xìu đứng dậy quay về chỗ, góc áo không cẩn thận quét qua chiếc bút máy trên bàn.

"Cạch" một tiếng, bút máy rơi xuống đất.

Anh ta vội vàng buông máy tính ra, cúi xuống nhặt bút.

Trong tầm mắt của Nhan Thư.

Quan Văn Cường cúi người xuống, nhặt chiếc bút máy lên, sau đó từ từ ngẩng đầu, ánh mắt từ dưới lướt lên trên.

Nếu lướt mắt lên trên một chút nữa.

Thế thì...

Nhan Thư giật thót tim, bàn tay đang lén lút nắm tay Hứa Bùi dưới gầm bàn cũng run theo.

Não cô chưa kịp phản ứng thì bàn tay đã nhanh chóng nhấc lên, định hất phăng bàn tay của người nào đó ra.

Quan Văn Cường vừa mới ngẩng lên đã nghe thấy một tiếng "bụp".

Ngay sau đó, thanh niên nào đó khẽ "shh" một tiếng.

Quan Văn Cường nhìn qua, thấy khuôn mặt đẹp trai của Hứa Bùi hơi tái đi, cùng với mu bàn tay bên phải đỏ bừng lên.

- -

Nhan Thư cầm một túi đá, áy náy đặt lên mu bàn tay còn hơi ửng đỏ của Hứa Bùi, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của anh: "Em trốn cái gì?"

"Dạ?"

Hứa Bùi cụp mắt xuống, "Ban nãy."

Nhan Thư cúi gằm xuống, tỉ mỉ chườm đá lên vết thương cho anh, "Em không tránh sẽ bị Quan Văn Cường phát hiện."

Chỉ có điều không ngờ cô lại hất quá mạnh, anh không kịp buông tay ra nên ngay sau đó đã đập phải gầm bàn.

Hứa Bùi nhạt giọng: "Phát hiện thì có làm sao?"

Nhan Thư ngây ngẩn.

Đúng thế, phát hiện thì có làm sao!

Trước đây không công khai mối quan hệ, là vì bọn họ chỉ kết hôn vậy thôi.

Còn bây giờ, họ không chỉ là quan hệ kết hôn.

Mà là...

Mà là yêu thương lẫn nhau, nương tựa vào nhau, có thể nắm tay ôm ấp, thậm chí còn là quan hệ thân thiết không cần phải buông tay nhau ra.

Giọng nói trầm ấm của đàn ông chậm rãi vang lên trên đỉnh đầu cô, mang theo chút gì đó lạnh lùng: "Anh có gì mà không thể công khai được ư?"

Nhan Thư cuống quýt giải thích: "Không phải không phải, thói quen thôi mà! Em chỉ, chỉ phản xạ theo điều kiện mà thôi! Lần sau, lần sau em nhất định sẽ không tránh!"

Hứa Bùi không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Nhan Thư bị anh nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy áp lực nặng như núi, "Hay là như này đi, bây giờ chúng ta nắm tay đi ra ngoài nhé?"

Hứa Bùi giơ tay lên không trung, uể oải từ chối: "Bị thương rồi, không nắm nổi."

Nhan Thư ngượng ngùng "ồ" một tiếng.

Cũng phải, sao thầy Hứa có thể chấp nhận đề nghị vô vị như vậy.

Cô chườm đá cho anh xong, xoay người mới đi được hai bước, lại thấy anh chàng kia duỗi tay trái ra.

Anh vung tay lên, cánh tay kẹp lấy cổ cô, kéo cả người cô vào trong lòng.

Ban tay lớn với khớp xương rõ ràng trượt xuống dưới, giây tiếp theo đã nắm lấy mấy ngón tay trắng nõn mềm mại của cô, bao chúng vào lòng bàn tay của anh.

Hứa Bùi dịu dàng nắm lấy tay cô, cười một tiếng khẽ khàng: "Nhưng bàn tay này không bị thương."

****

* Toán học rời rạc (tiếng Anh: discrete mathematics) là tên chung của nhiều ngành toán học có đối tượng nghiên cứu là các tập hợp rời rạc, các ngành này được tập hợp lại từ khi xuất hiện khoa học máy tính làm thành cơ sở toán học của khoa học máy tính. Nó còn được gọi là toán học dành cho máy tính.

Cuốn sách "Toán rời rạc ứng dụng trong tin học" do tác giả Kenneth H. Rosen (Google)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play