Trans: Cola
Bầu không khí lặng đi mấy giây.
Vẻ mặt của Thư Chính Bình có chút kỳ quặc giống như đã nghe được câu chuyện nực cười gì đó. Ông ta mới há miệng định nói thì đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc lẫn vui mừng vọng lại cách đó không xa: "Cậu Hứa!"
Thư Chính Bình quay đầu lại thấy ngay vợ mình dẫn theo con gái, cùng mấy vị phu nhân, thiên kim tiểu thư ở thành phố Lan đến đây.
Chung Diễm rảo bước thật nhanh, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, "Sao cậu Hứa lại đến đây? Con xem bác gái này, sắp thành người một nhà đến nơi rồi, sau này bác gái sẽ gọi con là Hứa Bùi nhé?"
Mí mắt Thư Chính Bình giật giật, không thể tin được mà cất cao giọng: "Cậu nói cậu là ai kia?"
"Cậu cả của tập đoàn Ngôn Ngọ, Hứa Bùi chứ ai!" Chung Diễm thấy bộ dạng như gặp ma của Thư Chính Bình, bèn tiến lên một bước, giật tay áo ông ra rồi nhắc nhở: "Lần đầu gặp con rể tương lai, anh cần gì phải kinh ngạc như thế chứ? Mọi người đều đang nhìn kia kìa!"
Thư Chính Bình thầm giật nảy mình.
Hóa ra cậu thanh niên ăn mặc như học sinh này thật sự là cậu cả nhà họ Hứa, Hứa Bùi!
Vừa nãy, ông ta đã nói với cậu cả nhà họ Hứa những gì nhỉ?
Không biết ông ta nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, trông vô cùng khó coi.
Chung Diễm không để ý đến sắc mặt của chồng mình, bà ta quét mắt qua người thanh niên trước mặt rồi nhìn sang Thư Nhu Nhi đứng cạnh mình, tươi cười nhìn mấy vị phu nhân xung quanh, vẻ mặt không giấu nổi sự đắc ý, "Cậu Hứa đúng là tuấn tú lịch sự, trông xứng đôi với Nhu Nhi của chúng tôi làm sao!"
Mấy vị phu nhân hùa theo ý của bà ta, tâng bốc hết câu này đến câu khác, Thư Nhu Nhi nghe mà mát lòng mát dạ, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra ngượng ngùng, cúi đầu xuống.
Ai ngờ ngay sau đó, người thanh niên ở trước mặt tỏ vẻ nghi hoặc, lên tiếng hỏi: "Nhu Nhi là ai?"
Tất cả âm thanh bất chợt im bặt như bị ai đó nhấn nút tạm dừng.
Mọi người đồng loạt quay phắt lại, nhìn về phía Hứa Bùi.
Cậu Hứa vừa nói gì kia?
- -Nhu Nhi là ai?
Thế có nghĩa là, cậu ấy vốn không hề quen biết Thư Nhu Nhi sao?
Người thanh niên ở trung tâm của mọi ánh mắt vẫn ung dung, anh nghĩ ngợi giây lát rồi cúi xuống nhìn Nhan Thư, hỏi: "Chẳng lẽ Nhu Nhi là tên cúng cơm của em à?"
Im lặng.
Một sự im lặng lạ lùng.
Nhan Thư bị dáng vẻ giả vờ giả vịt của anh chọc cười.
Không ngờ con người Hứa Bùi, nhìn thì có vẻ đứng đắn nhưng thực tế thì rất xấu xa.
Cô phối hợp với màn diễn xuất của anh rất tự nhiên, chỉ sang cô gái mặc váy trắng đứng cạnh mình, nói: "Em không phải Nhu Nhi, cô ta mới phải. Con gái của mẹ kế em, Thư Nhu Nhi."
Lúc này, Thư Nhu Nhi đã đỏ bừng mặt, cô ta trợn tròn đôi mắt nai ướt át, rụt rè nhìn Hứa Bùi, gọi một tiếng nũng nịu: "Anh Hứa Bùi --"
Vừa mới mở lời đã bị Hứa Bùi nhíu mày ngắt lời: "Cô Thư, giới thiệu một chút, tôi là chồng của Nhan Thư, Hứa Bùi. Nếu cô là em gái kế của vợ tôi, cô nên gọi tôi là anh rể."
Thư Nhu Nhi trợn tròn mắt nhìn anh như thể chưa thể phản ứng lại ngay được, lại nghe một giọng nói chói tai: "Cái gì!"
Chung Diễm trợn trừng mắt, nhìn qua nhìn lại Hứa Bùi và Nhan Thư bằng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, mãi một lúc sau bà ta mới tìm lại giọng của mình: "Con nói gì kia? Nhan Thư, là vợ của con? Không thể nào, nhất định con đã nhầm lẫn rồi! Chính miệng bà Hứa nói --"
Đang nói dở, bà ta đột nhiên sáng mắt lên, "Bà Hứa!"
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía đó, vợ chồng chủ tịch Hứa đi từ trong phòng nghỉ ra, Chung Diễm như tóm được cọng rơm cứu mạng, gấp gáp hỏi: "Bà Hứa, chuyện này rốt cuộc là sao vậy, không phải bà nói con trai của bà yêu con gái nhà tôi, bảo chúng tôi cùng bàn bạc chuyện cưới xin sao?"
Bà Hứa khoan thai đi đến, nghe thấy câu này thì tỏ ra hơi ngạc nhiên: "Chuyện gì là chuyện gì, hôm nay chúng tôi đến đây chính là để bàn bạc chuyện cưới hỏi của Nhan Thư và Hứa Bùi."
Chung Diễm hô lên thất thanh: "Sao lại là Nhan Thư!"
Bà Hứa ngây người vì phản ứng của bà ta, "Chẳng lẽ Nhan Thư không phải con gái của nhà họ Thư các người sao?"
Chung Diễm lập tức nghẹn họng.
Bà ta nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của hai người vào đợt trước, đầu đột nhiên kêu ong ong.
Đúng thế.
Từ đầu đến cuối bà Hứa đều nói là "Con gái nhà họ Thư", chứ không phải con gái của Chung Diễm bà ta.
Con gái nhà họ Thư, là chỉ Nhan Thư.
Không phải Thư Nhu Nhi.
Vào giây phút này, đầu Chung Diễm đã trắng lóa, máu toàn thân cứ như đã xộc hết lên đầu, trong não nổ đùng một tiếng.
Thư Nhu Nhi cũng đã ý thức được gì đó, sắc mặt thoắt cái tái mét, Chung Diễm choáng váng lùi về sau nửa bước, miệng lẩm bẩm: "... Sao lại thành thế này?"
Đến nước này rồi, còn có gì mà không hiểu nữa.
Mấy vị phu nhân nhíu mày, khẽ xì xào bàn luận:
"Cái bà mẹ kế này cũng ghê gớm thật, vơ hôn sự của con gái vợ cũ sang cho con gái mình, cũng không sợ mất mặt."
"Thèm muốn hôn sự của người ta thì cũng phải được nhà trai bằng lòng đã! Không xem lại xem nhà họ Hứa là ai, cứ tưởng nhà họ coi trọng loại người như cô ta thật chắc?"
"..."
Thư Ninh đứng cạnh đó nhìn mà ngây người.
Cô há hốc miệng, chứng kiến mọi chuyện, cảm thấy mình vẫn không thể hoàn hồn lại.
Chao ôi, không hổ danh là Kiều Kiều!
Vừa mới đến đã chơi quả lớn như thế!
Tiếng xuýt xoa kinh ngạc của mẹ cô vang lên bên cạnh, "Ôi trời đất ơi, hóa ra người gả vào nhà họ Hứa không phải Thư Nhu Nhi, mà là Nhan Thư!"
Bà đặt tay lên ngực.
Trước đây bà còn bảo con gái đến chúc rượu Thư Nhu Nhi, may mà con gái thông minh, không nghe theo lời bà!
Thư Ninh lập tức nói với giọng buồn cười: "Con đã bảo mà, nhà họ Hứa đâu có mù mắt mà nhìn trúng Thư Nhu Nhi. Hóa ra là người nào đó nhận vơ à! Già thì cướp chồng người khác, nhỏ thì cướp ba của người khác, được lắm, giành được lợi lộc rồi mà vẫn còn tham lòng ư? Còn vào hùa với nhau cướp mối hôn sự của Kiều Kiều!"
Thư Ninh nói rất to, không ít người nhìn hai mẹ con này bằng ánh mắt khinh thường, Chung Diễm giận sôi máu, "Các người --"
"Được rồi!" Một giọng đàn ông quát um lên, cắt ngang lời của bà ta.
Sắc mặt của Thư Chính Bình rất khó coi, ông ta nói bằng giọng bực bội: "Anh thấy tinh thần em không ổn lắm, lên lầu nghỉ đi!"
Chung Diễm ngớ người, "Em không..."
"Tôi bảo cô lên lầu nghỉ đi!"
Chung Diễm phản ứng lại, mặt mày lập tức tái mét.
Hôm nay bà ta đã gây ra một trò hề ầm ĩ.
Nếu trong tiệc sinh nhật của mình mà còn bị chồng đuổi lên lầu, đó chẳng phải để cho người ta cười thối mũi sao?
Bà ta rưng rưng nước mắt nhìn Thư Chính Bình, cầu xin: "... Chính Bình."
Trước đây, mỗi khi bà ta tỏ vẻ đáng thương thế này, Thư Chính Bình đều sẽ mềm lòng, nhưng lần này ông ta chỉ thấy phiền lòng.
Ông ta quắc mắt giận dữ, xẵng giọng quát: "Không nghe thấy lời tôi nói sao, lên lầu!"
Chung Diễm không dám hó hé thêm một chữ nào nữa, nghiến răng, mắt rưng rưng đi lên lầu, phía sau lại có người nói: "Quay lại."
Bà ta thầm thở phào, nghĩ bụng quả nhiên Thư Chính Bình vẫn thương bà ta.
Vậy mà lại nghe Thư Chính Bình nói: "Mang cả con gái của cô đi đi!"
- -
Thư Nhu Nhi đứng im tại chỗ, lảo đảo chực ngã giống như không thể đứng vững được nữa.
Một loạt chuyện xảy ra, chẳng qua cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Người xung quanh chỉ trỏ bàn tán khiến cô ta hổ thẹn muốn chết.
Vào khoảnh khắc này, cô ta cực kỳ căm hận Nhan Thư, hận vì rõ ràng Nhan Thư và mình đều là con của ba giống như nhau, vậy mà Nhan Thư lại là cô cả đường đường chính chính của nhà họ Thư.
Hận Nhan Thư cướp mất ba, rồi lại cướp mất anh Hứa Bùi của cô ta.
Hận Nhan Thư như một lời nguyền, chèn ép cô ta mọi nơi mọi chỗ.
- -
Oán hận mãi, cuối cùng cô ta lại oán trách sang mẹ ruột của mình.
Trách bà còn chưa làm rõ đã nôn nóng oang oang tuyên bố hôn sự, hận không thể để cho người quen đều biết hết. Kết quả, lại khiến bà mất hết thể diện trước mặt tất cả mọi người.
Cô ta chưa từng thấy ba hung dữ như vậy...
Thư Nhu Nhi mang theo một bụng ấm ức đi lên lầu, Chung Diễm duỗi tay kéo cô ta thì bị cô ta hất ra.
Cô ta oán trách: "Tại mẹ hết, còn chưa làm rõ đã đi khắp nơi nói bừa, con bị mẹ hại chết rồi!"
Chung Diễm nén giận, dịu giọng an ủi con gái: "Phải phải, đều tại mẹ không tốt, nhưng sao mẹ có thể nghĩ đến chuyện này chứ, không phải con còn có bức ảnh chụp chung với Hứa Bùi sao? Đúng rồi, ảnh chụp chung!"
Bà ta nhìn con gái, mắt lóe sáng nhưng lại thấy ánh mắt trốn tránh của con mình. Chung Diễm túm lấy tay cô ta, "Không phải chứ, con, cái ảnh kia của con là --"
"Mẹ đừng hỏi nữa!" Lòng dạ Thư Nhu Nhi đang hoảng loạn, vung tay hất tay bà ta ra.
"Rầm."
Chung Diễm đứng không vứng, bất thình lình ngã sõng soài ra đất, bà ta la lên đau đớn theo bản năng: "Ai ui!"
Thư Nhu Nhi dừng bước lại.
Chung Diễm đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, "Nhu Nhi, mau đỡ mẹ dậy, eo mẹ bị trật ồi, ai da!"
Lúc này hai mẹ con họ đang ở trên tầng hai, xung quanh chẳng có ai, tâm trạng Thư Nhu Nhi đang tồi tệ, cũng chẳng thèm giả bộ nữa.
Cô ta liếc Chung Diễm một cái, nói bằng giọng thiếu kiên nhẫn, "Được rồi đừng giả vờ nữa mẹ à, con không phải là ba, cái chiêu này của mẹ không có tác dụng với con đâu."
"Cái gì?" Chung Diễm chỉ thấy lòng lạnh toát, "Mẹ không --"
Nhưng Thư Nhu Nhi chẳng còn tâm trí nghe bà ta nói nữa mà dứt khoát đi vào căn phòng trên tầng hai, rồi đóng sầm cửa lại.
Chung Diễm điếng người nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, vô thức nhích người lên trước, "Nhu Nhi."
Chỗ eo lưng lập tức truyền ra cơn đau dữ dội, nhưng nơi đau hơn thân thể là cõi lòng của bà ta.
Đây là con gái ngoan mà bà ta nuôi dưỡng sao?
Từ khi Thư Nhu Nhi còn rất nhỏ, bà ta đã dạy nó làm cách nào để giành giật những thứ mình muốn, dùng thủ đoạn thế nào để Thư Chính Bình để mắt đến bà ta thêm một lần, làm thế nào để làm đàn ông vui vẻ...
Bà ta dạy con gái chuyện gì cũng chỉ biết vì bản thân, không từ thủ đoạn, không cần bận tâm bất cứ một ai...
Không ngờ đến bây giờ, con gái bà ta lại ích kỷ, bạc bẽo đến mức ngay cả mẹ đẻ của mình ngã trẹo lưng cùng chẳng để tâm!
Chung Diễm không trông mong gì ở con gái, đành nhịn đau, nhích người từng chút một bám vào tay vịn trên tầng hai.
Eo của bà ta bị thương nên không dám dùng sức, chỉ kêu lên một cách yếu ớt: "Chính Bình, Chính Bình, Thư Chính Bình..."
Lúc này Thư Chính Bình vốn chẳng có thời gian ngó ngàng đến bà ta, bây giờ ông ta đang chú tâm vào chuyện khác.
Ông ta hỏi bằng giọng điệu kích động: "Thế tóm lại là, chuyện cậu Hứa muốn kết hôn với Nhan Thư nhà chúng tôi là thật sao?"
Đến tận bây giờ bà Hứa vẫn như lọt vào màn sương mù, nhưng vẫn cười đáp lại: "Không phải muốn kết hôn mà là đã kết hôn rồi. Ông thông gia cũng đừng trách Kiều Kiều không nói cho mọi người, mối hôn sự này là thằng nhỏ nhà tôi dỗ ngọt con bé đi đăng ký."
Thư Chính Bình trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Không trách, không trách, sao lại trách con bé được. Cô con gái này của tôi ấy à, tính tình giống hệt tôi vậy, có chủ kiến, chuyện tốt, chuyện tốt!"
Thư Chính Bình đã nghĩ rất rõ ràng.
Chỉ cần có thể gả vào nhà họ Hứa, gả đứa con gái nào mà chẳng là gả.
Dù thế nào ông ta cũng bám được "cái cây lớn" nhà họ Hứa này rồi.
Nhan Thư thực sự phải sốc vì độ vô sỉ của ông ta.
Vừa nãy thì mắng cô tính nết thối tha, tức đến nỗi định đánh cô. Bây giờ thì cười tươi rói giở giọng khác, thực sự khiến người ta ghê tởm.
Bà Hứa thấy sắc mặt Nhan Thư kỳ lạ, bèn cầm tay cô, quan tâm hỏi han: "Kiều Kiều sao thế con? Sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Hứa Bùi cúi người xuống, ghé vào tai bà nói mấy câu, sắc mặt bà Hứa hơi thay đổi.
Bên này, Thư Chính Bình và Hứa Thành Sơn đã nói đến chuyện làm ăn.
Thư Chính Bình: "Chủ tịch Hứa, ông cũng thấy mối quan hệ của hai nhà chúng ta đấy, dự án mà tôi nói trước kia..."
Hứa Thành Sơn hơi mỉm cười, điềm đạm gật đầu, "Nếu đã là dự án của ông thông gia, thế thì đương nhiên là --"
Còn chưa nói xong, bà Hứa đã sầm mặt, kéo tay áo ông, nói mấy câu vào tai ông.
Ý cười trên khuôn mặt Hứa Thành Sơn vơi đi từng chút một, trở giọng: "Đáng lẽ dự án này giao cho ai cũng được, cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt với tập đoàn Ngôn Ngọ thôi. Có điều đối với ông thông gia của chúng tôi mà nói, nếu con dâu tôi mà nhận người cha này, thế thì ông chính là thông gia của tôi. Nếu con dâu tôi không nhận ông, thế thì xin thứ lỗi."
Thư Chính Bình điếng người, "Ông thông gia nói đùa gì thế, tôi là ba ruột của Nhan Thư mà, sao con bé lại không nhận tôi!" Ông ta nhìn sang Nhan Thư, "Đứng ngây ra đấy làm gì, mau nói gì đi!"
Nhan Thư không nói không rằng, chỉ vô cảm nhìn ông ta.
Thư Chính Bình bỗng dưng hoảng hốt, "Nhan Thư, con là con gái của ba mà."
Nhan Thư chỉ thờ ơ đáp lại ông ta một câu: "Con gái ông ở trên tầng.".
Truyện mới cập nhậtThư Chính Bình lập tức nghẹn họng, ông ta không nhịn được cất cao giọng quát: "Nhan, Thư!"
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của ba người nhà họ Hứa đổ dồn về phía mình, ông ta ho khan một tiếng, dịu giọng lại: "Nhan Thư, con --"
Chưa nói hết câu thì đã bị Nhan Thư ngắt lời: "Ông đừng nói nữa."
Cô nói rõ ràng từng chữ một: "Tôi mang họ Nhan, không phải họ Thư."
Thư Chính Bình: "Cái gì!"
Nhan Thư chẳng buồn nhìn ông ta thêm lần nào nữa, "Ba mẹ, chúng ta đi thôi."
Vợ chồng ông Hứa lập tức hiểu ý của cô, bà Hứa thân thiết khoác tay cô, "Đi nào, về nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho con."
Hứa Thành Sơn nhíu mày, "Món em làm Kiều Kiều có thích ăn không? Vẫn nên để anh vào bếp cho."
Trợ lý Lâm đã nhận được thông báo từ sớm, hay tin mà tới đây, vừa cung kính đón bọn họ, vừa cười đùa xin nhận nhiệm vụ: "Tôi xin chân phụ bếp."
Hứa Bùi ra hiệu cho hai vệ sĩ đi theo họ ngăn Thư Chính Bình đang đuổi theo, sau đó nói mấy câu bên tai ông ta khiến mặt ông ta hoàn toàn biến sắc, đứng đực tại chỗ không dám tiến thêm một bước nào.
Hứa Bùi bước nhanh mấy bước, đuổi theo mấy người, cười khẽ nói: "Trợ lý Lâm vẫn nên yên tâm làm trợ lý đi, đừng tranh bát cơm của tôi chứ."
Anh sánh vai đi cùng Nhan Thư, cụp mắt xuống nhìn cô, cười hỏi: "Lát nữa về nhà muốn ăn gì nào?"
Về nhà ấy à.
Cõi lòng Nhan Thư hơi chua xót, nhưng cảm giác ngọt ngào chiếm phần nhiều hơn dần lấp đầy con tim cô từng chút một.
Cô không chỉ được anh thích, mà còn được người nhà anh yêu quý.
À không, đây cũng là người nhà của cô...
"Về nhà em muốn ăn..." Nhan Thư nghĩ một hồi rồi nói: "Cá khô nhỏ."
Hứa Bùi khẽ đáp lại một tiếng, "Anh sẽ làm thêm cho em một cốc nước ép xoài."
Ánh nắng hắt xuống đỉnh đầu Nhan Thư, khiến cô chìm trong cảm giác ấm áp.
Đôi mắt cô cong cong, "Dạ được."