Người thả mình trôi theo làn gió, để linh hồn tản đi bốn phương, ngước mắt lên thấy cửu trùng thiên nghi ngút cõi mây sương, ngoảnh mặt lại trông về dòng hải lưu ngập xứ mây tan, cúi xuống dõi theo ngọn lửa tàn từ cánh cửa đen khép kín dẫn đến mười tám tầng địa ngục chốn mây phủ.
Linh hồn ai rơi vào tay quỷ dữ, thân xác ai đày đọa dưới bẫy chông? Phận mệnh ai luân hồi chuyển kiếp, lương tri ai nhập miền cực lạc? Dòng Vong Xuyên, cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà, đá Tam Sinh, ai quản? Diêm Vương, Thiên Hoàng, Thủy Đế, ai biết?
----------------
Bức thư gửi Diêm Vương.
Nội dung vỏn vẹn bốn chữ: Thiên Hoàng hạ phàm. Diêm Vương trầm ngâm ngồi trên ngai cốt, vẻ mặt đầy suy tư. Tân Thế từ ngoài bước vào, tay bê một chiếc khay bạc đựng đĩa hoa quả vừa mang ra từ hang lạnh, nụ cười đọng trên môi. Nàng thấy bộ dạng Diêm Vương như mất hồn lạc vía bèn khẽ lay vai đối phương.
"Sao thế?" Diêm Vương ngửa mặt lên, nhíu mày.
"Ăn sáng xong mình đi đến nơi sinh sống của những người ở miền cực lạc được không?" Tân Thế đặt cái đĩa lên chiếc bàn trước mắt Diêm Vương, hỏi.
"Ngươi muốn đến?" Diêm Vương thắc mắc.
"Nàng không muốn?" Tân Thế hỏi ngược lại.
"Ta cũng không biết nữa." Ánh mắt Diêm Vương bỗng nhiên trở nên mơ hồ, "Ta cần phải đến ư?"
"Nàng đang mất tập trung." Tân Thế quỳ một gối, ngồi xuống bên ngai cốt của Diêm Vương. "Đã có chuyện gì xảy ra à?" Ánh mắt nàng lướt nhanh qua bức thư vẫn còn nằm trên bàn. "Là do tin từ thiên cung?"
Diêm Vương gật đầu, nhíu mày, lưng dựa vào thành ghế. Nàng đột nhiên rất muốn tâm sự với người đang sát cạnh, thế nhưng vị đế vương một cõi vẫn giữ lòng tự tôn ngất ngưởng, đối phương chưa hỏi, nàng tuyệt đối sẽ không hạ mình nói ra trước. Tân Thế tựa hồ đọc thấu suy nghĩ của người kia, nàng nghiêng đầu mỉm cười, nụ cười của nàng - mà theo như Diêm Vương - thật sự là một nụ cười dịu dàng và chất phác nhất thế gian. "Thế, vị tiểu đệ trong truyền thuyết của nàng bảo gì thế?"
Diêm Vương lấy tay xoa trán, một lọn tóc trắng khẽ rủ xuống bên gò má, Tân Thế duỗi tay vén nó qua tai cho nàng, sau đấy gương mặt lộ vẻ nghiêm túc lắng nghe. "Thiên Hoàng ấy, nó đã hạ phàm."
"Ồ?" Tân Thế ngạc nhiên. "Ta không biết người trên trời cũng xuống dưới hạ giới được..." Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Tân Thế hiếu kỳ, "Vậy người ở âm phủ có lên trên kia được không?"
"Tất nhiên là được, thiên giới, âm giới hay hải giới đều có cổng nối với nhân thế mà, ngươi hỏi thật kỳ quái." Diêm Vương quay sang nhìn Tân Thế, xong đột nhiên xoa cằm. "Có lẽ chỉ kiếp Mộng du là vùng đất khép kín duy nhất trong tứ giới lục địa, mình Quân Thượng mới có thể mở cánh cổng dẫn tới nơi đó. Dù sao, đấy hẳn cũng chẳng phải địa điểm hay ho gì, chỉ kẻ mang tội tày đình trên vai mới phải bước vào thôi."
"Hay thật..." Tân Thế lầm bầm, nàng tiếp tục hỏi, "Quay lại chuyện bức thư ban nãy, bởi vì tiểu đệ của nàng hạ phàm, cho nên nàng mới lo lắng, sợ em trai bị làm sao?"
"Cũng không phải..." Diêm Vương nhìn thẳng trực diện mắt Tân Thế. Người ta từng bảo, muốn hiểu được một ai đó, hãy nhìn thẳng mắt họ. Đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, còn cặp đồng tử là ổ khóa. Mở được bí ẩn trong từng ánh nhìn của đối phương, cũng là giải đáp được hết thảy con người và lối sống của họ. Đôi mắt của Tân Thế rất sáng, khi nàng vui, Diêm Vương tưởng như có thể thấy cả một bầu trời sao; khi nàng giận, Diêm Vương cảm giác tựa hồ mình đang ngập chìm trong một vũng đầm lầy, thân thể ngày càng lún sâu, mà nàng thì chẳng thể bấu víu vào bất kì nơi đâu để cứu rỗi sự sống; khi nàng buồn, Diêm Vương tự dưng thấy tim mình chua xót, chua như ngâm dấm, xót như xát chanh.
Thực chất, kia cũng là một người tốt.
Chuẩn mực của người tốt là gì? Với Diêm Vương hiện tại mà xét thì đó hẳn là một người sẵn sàng chỉ ra cho nàng thấy, thế giới của nàng tốt đẹp nhường nào; hay cũng có thể là một người sẵn sàng ngồi yên đấy, im lặng và nghiêm túc lắng nghe mọi chuyện nàng kể trên đời, dù hay, dù dở, chỉ cần là thứ nàng muốn kể, hay một mẩu truyện nàng thích thú, nàng cũng vô cùng vui sướng khi có ai đấy thực sự để tâm, chia sẻ cùng nàng.
Ừ, nàng ta là một người tốt.Diêm Vương hít thật sâu, sau đó thở thật dài. Cảm giác thời tiết hôm nay rất tốt, man mát thế này, không ra ngoài thì quả hơi phí. Nàng với tay lấy một miếng hoa quả, bỏ vào miệng nhai một cách khoan khoái.
Tân Thế quan sát, thấy nàng như trút bỏ được gánh nặng nào đấy thì cũng vươn tay lấy một miếng táo, chậm rãi nhai xong nuốt. Hai người cứ ta một miếng, nàng một miếng cho đến khi đĩa đồ ăn trống không, hoàn toàn không một ai lên tiếng. Khi Diêm Vương đã xử lí xong miếng lê cuối cùng, nàng nhận khăn lau từ Tân Thế, trang nhã chấm khóe miệng, bảo. "Trên đường đi đến vịnh Vĩnh Hằng, ta sẽ kể ngươi nghe."
"Vịnh Vĩnh Hằng?" Tân Thế hào hứng, "Chính là nơi dành cho những người đã thoát khỏi vòng sinh tử đó sao?"
Diêm Vương gật gù, Tân Thế bật cười vui vẻ.
Thời điểm hai người bước ra khỏi âm phủ, có một đám quỷ sai đang đi theo hàng dọc tiến về phía dòng Vong Xuyên, quỷ nối tiếp quỷ, tạo nên một vệt dài đen nháy đâm vào trong lớp sương mỏng tang mập mờ. Tân Thế nheo mắt lại, thế nhưng lớp sương kia thật sự che phủ tầm mắt của nàng, vậy nên nàng quay sang hỏi Diêm Vương.
"Đại gia, đám quỷ của ngài tụ tập đi đâu thế?"
Diêm Vương không liếc mắt mà trả lời. "Chúng đến phủ Mạnh Bà uống canh."
"Đến phủ Mạnh Bà uống canh?" Tân Thế dường như vẫn còn mơ hồ chưa hiểu. "Mạnh Bà à? Nơi đây còn người khác sống ngoài nàng ư?"
"Cũng không thể coi ta với nàng là người được." Diêm Vương nhướng mày, xoay đầu nhìn Tân Thế. "Mạnh Bà là người nấu canh Quên Lãng cho những kẻ được đầu thai. Nàng ta sống ở đầu bên kia sông Vong Xuyên, giống như Ty Mệnh, nàng là người được Quân Thượng phái xuống để đỡ đần ta trong việc cai quản chốn mây phủ. Có điều..." Diêm Vương lắc đầu đầy bất đắc dĩ. "Tính cách vô cùng cổ quái. Ta không giao tiếp được với nàng."
"Thật thần kỳ... Giờ ta mới biết những chuyện này." Hai mắt Tân Thế rực sáng. Vẫn còn vài chuyện nàng muốn hỏi tiếp, nhưng tình huống hiện tại không cho phép, thế nên nàng chỉ đành tiếc nuối ngoảnh mặt lại, nhìn hàng quỷ sai dần dà chìm sâu vào trong lớp sương tĩnh mịch.
"Để đến vịnh Vĩnh Hằng thì phải đi ngang qua đồng Bỉ Ngạn." Diêm Vương buông tay ra phần ngoài tấm thảm, để làn da được cọ xát với gió trời. Màu đỏ tươi nhuộm sắc cho cảnh quan bên dưới, xóa tan tàn tro ảm đạm của bầu trời bên trên. "Cánh đồng này khá lớn, thế nên đi một lúc chắc mới tới nơi."
"Không sao, chậm rãi ngắm cảnh cũng hay, với lại nàng đã bảo, dọc đường đi sẽ kể cho ta nghe chuyện của nàng mà." Tân Thế ngồi sát lại gần Diêm Vương, "Thế... giờ kể được chưa?"
Diêm Vương tựa hồ đang suy tư, nàng rút tay lại, ánh mắt trải dài xa tít tắp. "Thật ra thì... nội bộ của tam giới phức tạp hơn nhiều so với những gì kẻ phàm trần nghĩ... Qua Nguyệt Kính Đài, ta có thể thấy những kẻ u mê lúc nào cũng gán ghép cho thiên giới như chốn bồng lai không muộn phiền... Thực chất thì không phải như vậy đâu." Nàng cúi xuống nhìn chân. "Đại Dương, Bầu Trời và Mặt Đất, thế giới nào cũng có những vấn đề của riêng mình. Dù cho bọn ta không phải con người, dù cho bọn ta cũng không đông như con người, thế nhưng vẫn tồn tại những xích mích, hay tính cách tương tự phong phú như thế."
Tân Thế im lặng lắng nghe, thấy Diêm Vương chợt dừng lại hồi lâu, nàng mới hỏi. "Chẳng lẽ... trong nội bộ tam giới có chiến tranh ngầm?"
"Là giữa Thủy Đế và Thiên Hoàng." Diêm Vương lập tức đáp. "Thủy Đế và Thiên Hoàng ấy, ngay từ xưa đã hay gây gổ. Bọn họ mà ở cạnh nhau thì y như rằng sẽ xảy ra tranh chấp. Mọi việc đối với ta tưởng chừng như chỉ là chuyện vặt vãnh, cho tới năm trăm năm về trước, Thủy Đế thậm chí đã khiêu chiến với Thiên Hoàng, đánh một trận sống mái cùng một món cược vô cùng đắt giá."
"Là lãnh thổ?" Tân Thế sửng sốt.
"Phải... họ đánh cược năm phần mười lãnh thổ của mình." Diêm Vương nhíu mày, nàng như đang phải nhớ lại một đoạn ký ức không mấy dễ chịu.
"Thế... ai là người chiến thắng?" Lòng Tân Thế đột nhiên trở nên nóng như lửa đốt. Câu chuyện của Diêm Vương khiến nàng sốt ruột, khiến nàng phấn khích. Nàng chợt muốn khám phá ra những góc khuất của một thế giới mà nàng từng ngưỡng mộ, một thế giới mà người người vốn dĩ vẫn hằng ảo tưởng rằng nó hẳn sẽ là nơi không còn âu lo hay khổ nhọc.
Một thế giới, mà đáng lẽ ra phải tốt đẹp hơn vậy.
Diêm Vương quay sang nhìn Tân Thế, đôi mắt Tân Thế bây giờ đang biểu lộ thứ cảm xúc lẫn lộn nàng chưa từng trông thấy qua. Giận dữ, có; vui sướng, có; buồn đau, cũng có. Vì sao nàng lại giận? Vì sao nàng lại vui? Và vì sao nàng lại buồn?
Diêm Vương không biết.
Diêm Vương chỉ đáp, "Ngươi thử đoán xem?"
Tân Thế xoa hai lòng bàn tay vào nhau, cẩn thận suy nghĩ. Một lát sau, nàng trả lời. "Là Thủy Đế thắng. Vì vậy nên lần hạ phàm này của Thiên Hoàng, hẳn là để chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh giành lại lãnh thổ. Phải không?"
Diêm Vương lấy tay búng trán Tân Thế, Tân Thế giật mình, hỏi. "Sai rồi sao?"
"Không phải." Diêm Vương thở dài. "Vì đúng cho nên mới đánh kẻ tiểu nhân nhà ngươi. Đại gia luôn cảm giác như thể ngươi có thể nhìn xuyên thấu mọi việc, năng lực thật đáng sợ, khiến người khác luôn phải đề cao cảnh giác, ngươi có biết không?"
"Dù sao ta cũng không có ý định hại nàng." Tân Thế vuốt trán, bật cười. "Đoán thì đoán vậy, vẫn là ăn may thôi. Nếu như suy xét lại, thật ra ta vẫn chưa hiểu việc Thiên Hoàng hạ phàm thì có ích lợi gì đối với chuyện giành lại món đồ đã mất của mình."
"Nó muốn tìm kiếm một người." Diêm Vương nói. "Một người có thể giúp nó chiến thắng."
"Ai thế?" Tân Thế thắc mắc. "Ai mà lợi hại như vậy?"
"Cựu Thiên hộ." Diêm Vương chống tay giữ cằm. "Để hiểu rõ hơn, thì cũng không phải chuyện ngắn đâu. Ngày xưa khi học nghệ, Quân Thượng đã phái đệ nhất kiếm sĩ lúc bấy giờ đích thân dạy bảo cho ba người bọn ta. Song Thủy Đế và Thiên Hoàng cạnh tranh quá gay gắt, việc chung một thầy thực sự là điều không tưởng. Thế nên Thiên Hoàng quyết định nghỉ học vị đệ nhất kiếm sĩ kia, thay vào đấy là bám dính lấy Thiên hộ đương thời. Có thể ngươi không biết, thiên cung khác với âm phủ của ta. Âm phủ của ta có cả thảy ba mươi sáu địa hộ, mặc cho bọn họ đã bị ngươi tiêu diệt hết..." Nói tới đây, Diêm Vương nhìn Tân Thế đầy trách móc, "Còn thiên hộ thì chỉ một duy nhất một người mà thôi."
"Sao lại chênh lệch như vậy?" Tân Thể hỏi.
"Vì thiên cung có Quân Thượng." Diêm Vương tự hào trả lời, coi mọi thứ như một lẽ tất nhiên. "Thế gian này có ai có thể địch lại Quân Thượng chứ? Vấn đề ở đây là vị Thiên hộ kia. Ban đầu ai cũng nghĩ, Thiên hộ kia sao có thể sánh bằng đệ nhất kiếm sĩ của tam giới được chứ, Thiên Hoàng quả là tuổi trẻ hồ đồ." Diêm Vương lại nhẹ lắc đầu. "Cho tới khoảng bảy trăm năm tiếp theo đó, tức hai trăm năm sau cuộc chiến giữa Thiên Hoàng và Thủy Đế, một trong những điều vi diệu nhất đời ta đã xảy ra."
"Là về Thiên Hoàng?"
"Thiên Hoàng đánh bại thầy giáo, để rồi trở thành đệ nhất kiếm sĩ mới của tam giới." Diêm Vương nhíu mày, tựa hồ không vui sướng gì lắm trước sự xuất sắc của người em trai. "Một tín hiệu nào đó đã được phát ra. Đây như thế là một lời tuyên chiến vậy, ngươi không cảm thấy thế sao. Dù thế nào đi chăng nữa, sau trận chiến ấy, bỗng dưng vị Thiên hộ kia biến mất, khi ta hỏi, Thiên Hoàng chỉ bảo, hắn ta đã hạ phàm rồi. Rất kì quái mà, phải không?"
"Vậy lần hạ phàm này, lấy danh nghĩa đi khảo sát trần gian, nhưng thực chất là muốn tìm lại vị Thiên hộ tài ba xuất chúng kia?" Tân Thế hỏi.
"Đây quả nhiên là một hồi súng xuất phát dành cho những kẻ rình mồi." Diêm Vương thở dài, màu đỏ của cánh đồng bỉ ngạn bên dưới đã tắt, đặt dấu chấm hết cho quãng thời gian thổ lộ tâm tình giữa không trung ở độ cao với tay chạm tới mây trời.
---------------------
Ở cổng thiên cung:
Thiên Hoàng (Vẫy tay, xách túi qua vai) Bye bye tất cả mọi người, bye bye Thiên hộ ngâu si, ta đi tìm lại tình cũ đây O(≧▽≦)O
Thiên hộ 'mới' : Thiên Hoàng-sannnn, ngài nỡ bỏ lại ta saooooooo *Ít nhất cũng phải xử lí xong đống tấu chương tồn đọng từ tận chương 1 đi chứ* Σ (゚Д゚ )
Thiên Hoàng - chàng trai nổi tiếng nhất tam giới - bỏ người yêu nhanh như tốc độ vote một chương của các bạn vậy =)))