Năm ấy, ta lựa chọn không cứu ai. Kể cả khi có người than khóc muộn sầu ngay trước mặt, ta cũng không tìm được lý do để mà phải đưa tay tương trợ. Trên bầu trời, giữa đại dương, sâu dưới tầng đất hay lạc lõng chốn nhân gian, điều quý báu không tài nào tìm thấy, người khác có tư cách gì để yêu cầu ta phải thế này thế nọ?
Vậy nên ta bỏ mặc bọn họ.
Nếu đã muốn tìm đến cái chết thì ngăn cản còn ích gì? Đi đi, nếu ngươi đã muốn từ bỏ hiện tại. Ta thì không đâu. Có quá khứ ắt sẽ có tương lai, chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta còn ở đây thì bất kể người khác nghĩ sao, ta vẫn cương quyết tồn tại tới cùng.
Ta mãi mãi là ta của những điều chân thực nhất, kể cả khi có kẻ nói ta chỉ là cái bóng của một người cũng chẳng nghĩa lý gì.
-------------------
Kết thúc buổi học đàn, bầu trời đã nhá nhem, không biết người hầu đốt đèn từ lúc nào, Diêm Vương buồn ngủ gật gù khi Diêu Mục Du bắt đầu đẩy nhanh tốc độ đôi bàn tay khiến bản nhạc liền mạch và hoàn thiện hơn.
Ru ngủ tốt lắm.
Lúc Diêm Vương mở mắt, Diêu Mục Du đã thôi không còn ngồi bên cây đàn. Ngài dựa vào lan can màu đỏ thẫm, hướng tầm mắt về phía hồ sen. Sen trong hồ đã khuất phục trước mùa đông đang chầm chậm nhai nuốt thành đô, bèo không dạt, mây cũng không trôi. Cảnh sắc thế gian ngưng đọng lại ở khung hình này, tại nơi chỉ nhuốm màu tiêu điều quạnh hiu.
Diêu Mục Du thật không phù hợp với một cảnh nền u tối như thế. Mặt Diêu Mục Du khi cười vô cùng rạng rỡ, ánh mắt Diêu Mục Du sạch sẽ, thi thoảng còn lộ vẻ ngây ngô của kẻ chưa rành sự đời. Toàn thân toát lên hơi thở thanh xuân, không già cỗi, không úa tàn.
Diêm Vương cũng từng nghĩ Tân Thế thật không phù hợp với cõi mây phủ. Tân Thế đứng trước mặt nàng mà như kẻ lạc lõng giữa thế gian, đội lên đầu bầu trời không thuộc về mình, giẫm dưới chân mặt đất chẳng hề thân thuộc. Ngươi không thuộc về nơi này đâu, đã bao lần Diêm Vương toan nói vậy, nhưng rồi nàng vẫn nuốt lại.
Tiếng đá rớt xuống làn nước vang lên khiến Diêm Vương giật mình. Diêu Mục Du sửng sốt ngoái nhìn lại, lộ vẻ áy náy, "A, xin lỗi, ta sơ ý quá."
Ngươi là vua, ở đâu ra kiểu hạ mình như vậy. Diêm Vương chỉ nghĩ trong lòng, không nói thành lời. Dù sao đó luôn là điểm thu hút nàng, ngay từ khi bắt đầu.
Diêm Vương đứng dậy, vuốt tà áo rồi tiến lại gần Diêu Mục Du. "Ta nắm sơ sơ được quy tắc rồi."
Diêu Mục Du cười không đáp. Mắt ngài lại hướng xuống dưới nơi sự tồn tại của những đóa sen đã rơi vào trạng thái héo hắt. "Nàng thích hoa không?"
Diêm Vương nghiêng đầu. Nàng nheo mắt lại, không hiểu sao mình lại có một phản ứng rất kỳ quái trước câu hỏi của Diêu Mục Du. "Không thích, cũng không ghét, như nhiều thứ trên thế giới này, ta không có quá nhiều cảm xúc." Diêm Vương đứng bên cạnh Diêu Mục Du. Đây là lời thật thà của nàng. Hoa, cỏ hay vô vàn thứ muôn màu muôn vẻ, muôn hình vạn trạng từ lâu đã không còn khiến Diêm Vương dậy nổi hứng thú. Một con đường trải đầy lá đỏ có lẽ thích hợp với nàng hơn, nơi từng bước đi của nàng đều sánh cùng tiếng rồm rộp giòn tai hay hương thơm thoang thoảng mùa gió mát. Nàng thích những điều giản đơn như vậy, dù không biết mình đem lòng yêu mến tự bao giờ.
"Còn ta thì thích lắm. Hoa đào mùa xuân, bằng lăng mùa hạ, cúc mùa thu rồi cải trắng mùa đông. Hoa sưa như cánh bướm, rồi cánh đồng hướng dương trên những mảnh đất luôn đón lấy mặt trời. Ta lên núi ngắm lưu ly, xuống đồng bằng tìm cúc họa mi, cuối năm lại đón chờ mùa thược dược. Một năm bao nhiêu mùa hoa là ta ấp ủ bằng nấy mùa mong đợi." Diêu Mục Du bật cười, có gì đó yếu ớt trong tiếng cười của ngài. "Trong mắt ta, thế gian đẹp đẽ do được điểm tô bởi trăm ngàn loài hoa mà trong đấy không tồn tại vẻ trùng lặp. Ta thấy thật kỳ diệu, thấy thán phục bất kể thứ năng lượng siêu nhiên nào đã chung tay dựng xây nên khung cảnh choáng ngợp cõi lòng ấy. Người khác hẳn sẽ chê cười ta vì ta lại mềm lòng trước những bông hoa, nhưng ta luôn lấy nó làm điều hãnh diện."
Diêu Mục Du xòe bàn tay, nhưng đợi một lát chẳng thấy hiện tượng gì bèn rút nó lại. Dường như Diêu Mục Du đã ngóng chờ một phép nhiệm mầu nào đấy, song không có gì xảy ra hết, chí ít là trong thế giới này. Diêm Vương mím môi. Nàng cũng lực bất tòng tâm, nàng không thể vận tới thần lực của mình.
"Việc đàn có khơi gợi hồi ức nào của ngươi không?" Diêm Vương thử đổi chủ đề. Nàng không chịu được vẻ hụt hẫng của Diêu Mục Du. Dù sao thì việc làm sống dậy những ký ức thật cũng rất quan trọng. Tối quan trọng thì đúng hơn.
Diêu Mục Du xoa bàn tay vào vạt áo, buông thõng hai vai, "Tiếc là không. Đầu ta cứ miên man nghĩ mãi về buổi lễ dâng hương thành ra chẳng để tâm tới việc khác nổi. Chỉ còn hai ngày để chuẩn bị thôi." Ngài rũ mi mắt, "Nàng phải cố gắng lên."
Diêm Vương định bảo việc luyện đàn cũng không gay go đến mức phải ủ rũ như thế, kể cả với kẻ mất gốc như nàng, nhưng chẳng hiểu sao lòng Diêm Vương cứ sục sôi một mối bất an không tên, làm nàng sốt ruột mà chẳng thể hiểu được nguyên do. "Ngươi phải tích cực hơn thôi." Cuối cùng Diêm Vương quyết định phải giáo huấn con người này một chút.
"Sao cơ?" Diêu Mục Du ngạc nhiên nhìn nàng. Đôi mắt Diêu Mục Du mở lớn, tròn xoe.
"Hãy nghĩ tới những điều tốt đẹp chờ đón phía trước. Đương nhiên ta biết tự dưng yêu cầu ngươi như thế thật sặc mùi bắt bẻ vô cớ, tuy nhiên ngươi thấy sự ảm đạm có ích gì hay không, ngoài việc làm người gặp trở ngại trong việc tận hưởng cuộc sống." Diêm Vương hất cằm, "Hơn nữa ngươi cũng đâu đơn phương độc mã, ngươi có ta mà. Chẳng lẽ có người song hành cùng mình không giúp ngươi phấn chấn hơn hay sao!"
Diêu Mục Du chớp mắt vài cái trước khi bật cười. Ngài cười như đứa bé được thưởng món đồ chơi mình mong ước. Rõ ràng ngài vui vẻ là thế, nhưng Diêm Vương thấy xót xa vô ngần.
Từ lúc nào cứ thấy Tân Thế là trái tim Diêm Vương lại đau đớn khôn nguôi? Tân Thế cười cũng làm nàng thương xót, buồn cũng làm nàng xót thương. Chỉ nhìn Tân Thế thôi cũng khơi dậy bản năng che chở của Diêm Vương.
Đôi lúc Diêm Vương thật sự chẳng biết đã có chuyện gì xảy đến với mình.
"Công chúa, nàng tuyệt vời quá!" Dứt được trận cười nắc nẻ, Diêu Mục Du gạt nước mắt bên khóe mi, hai mắt sáng rực nhìn Diêm Vương. "Thật lòng đấy, không phải xu nịnh đâu. Ta cứ lăn tăn mãi rằng tại sao mới gặp nàng lần đầu, ta đã ấn tượng như vậy. Giờ thì ta đã hiểu."
Diêm Vương nhướng mày. Nghe thế nào cũng giống Diêu Mục Du đang trêu chọc nàng.
"Nàng làm ta nhẹ cả người." Diêu Mục Du bỗng đứng dậy, dang hai tay hướng về phía Diêm Vương. "Ta có thể xin nàng một cái ôm được không?"
Diêm Vương kinh ngạc nhìn ngài.
Đây là lần đầu có người đề nghị Diêm Vương như vậy nên theo lẽ đương nhiên, Diêm Vương cực kỳ bối rối. "Không" hay "có" đều trở thành vấn đề, quan trọng là lý do để từ chối hoặc đồng ý.
Nhưng rồi mọi băn khoăn bâng quơ lẫn đắn đo rối rắm đều đồng loạt tan biến lúc nàng đối diện vẻ mặt mong chờ của Tân Thế. Nàng đành phải công nhận mình chẳng có tí phản kháng đối với yêu cầu của ngài.
Thậm chí Diêm Vương còn cảm thấy khá dễ thương.
Vậy nên Diêm Vương đứng dậy, đáp lại tư thế dang tay của Diêu Mục Du. Đã lâu họ không ôm nhau, Diêm Vương thầm nhủ. Quan hệ giữa hai người đôi khi thực khó hiểu, nhưng những lúc có thể kề cận đối phương đều khiến Diêm Vương thấy những vướng bận dường như cũng chẳng còn to tát.
"Ta sẽ phụ nàng tìm lại bạn nàng." Rồi Diêu Mục Du khẽ thủ thỉ.
Diêm Vương sững sờ, sau đó nàng nhận ra Diêu Mục Du đang nhắc đến Tân Thế.
*
Buổi tối hôm ấy, khắp hoàng thành như bị một cơn sóng thần tàn phá và càn quét hết thảy. Nỗi sợ hãi méo mó biến dạng thành khiếp đảm. Niềm tự tin nghiền nát thành tro, thành bụi, hòa tan vào những giọt mưa nặng hạt kéo theo cơn giông bao trùm lên cảnh vật điêu tàn.
Có tiếng la hét, rồi tắt ngúm, chết lặng giữa màn đêm lộp độp vỡ tan.
Diêm Vương chìm trong giấc ngủ mà tâm không tài nào yên ổn. Lòng nàng bỗng bồn chồn bất an. Trong cơn mơ, gương mặt cười Diêu Mục Du tái hiện không ngừng, làm bụng dạ Diêm Vương càng thêm cồn cào.
Diêm Vương khó nhọc thở hắt ra, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Xung quanh đặc màu bóng tối, họa chăng hi hãn loáng thoáng ánh đuốc mờ từ những toán tuần tra lẻ tẻ. Cơn giông bên ngoài khiến đèn đóm gần như bị dập tắt thô bạo, không dễ bề quan sát tứ phương tám hướng.
Trong mắt Diêm Vương, nơi nàng đang trú ngụ là một căn phòng khang trang, rộng lớn, đầy đủ tiện nghi, song khi Diêu Mục Du không ở đây, thế giới tựa hồ thiếu ánh sáng trầm trọng.
Bên ngoài lóe sáng, không gian từ đen biến thành trắng xóa. Ngay sau tia chớp là tiếng sấm rền rĩ làm mặt đất rung bần bật.
Đêm Diêm Vương tới Tô phủ, thời tiết cũng khắc nghiệt thế này. Dường như nó muốn báo trước một tai họa nào đó khiến cả trời đất cũng phải hoảng hốt giật mình. Không rõ tam Tiêu công tử sao rồi. Lời hứa với cô ta đã được kích hoạt, vậy chứng tỏ tất cả mọi người đã quên Tiêu Y rồi ư?
Vì sao Tiêu Y lại mong muốn điều kỳ cục như vậy?
Đúng là chẳng tài nào hiểu nổi...
Cứ thế, Diêm Vương lần thứ hai chìm dần vào giấc ngủ.
Giấc ngủ của nàng thoạt đầu chập chờn không yên. Dần dà nàng quen với nhịp điệu cơn mưa bên ngoài, thành ra giấc ngủ sâu dần trở thành cơn mê man khó cưỡng.
Một giấc ngủ li bì đầy mê mệt, ngươi có thể hình dung nó như vậy.
Tiếng ồn ào ngoài cửa chậm rãi xâm lấn vào cơn mê của Diêm Vương, thức tỉnh một phần ý thức của nàng.
Lộn xộn, rối loạn, phiền phức.
Diêm Vương nhíu mày. Đầu nàng đau như búa bổ. Làm người khó thật đấy - Diêm Vương thầm phàn nàn.
"Diêu Vương... không thể tin được... thật ư?... Thế nguy quá!"
Diêm Vương trở mình, lồng ngực nóng ran. Khó chịu quá. Không muốn ngủ tiếp nhưng không dậy nổi.
"...báo cho công chúa không?"
"Đương nhiên phải báo... giấu sao được."
Tiếng trao đổi đứt quãng ngoài cửa đã trở nên to rõ. Diêm Vương nỗ lực mở mắt, bên ngoài có vẻ còn âm u nên dù đang là ban ngày, trời vẫn sâm sẫm.
Tiếng cửa mở vang lên. "Công chúa." Tạ Ân cất tiếng gọi.
Diêm Vương nheo mắt. "Ta dậy rồi đây. Có chuyện gì ngoài kia thế?"
Tạ Ân tiến đến bên giường, cúi xuống nhìn nàng. Như mọi khi, vẻ mặt cô ta dửng dưng vô cảm. Nếu đã không quan tâm đến bọn họ như vậy, sao còn đặt tên cho cô ta? Tạ Ân? Cái tên này có ý nghĩa gì không nhỉ?
Diêm Vương định gượng dậy nhưng toàn thân vô lực. Nàng như bị rút cạn kiệt sức lực, cơ thể đau nhức và ốm yếu giống trở bệnh. Có điều nàng không cảm giác được cơn sốt. "Sắc mặt công chúa tệ quá." Tạ Ân sốt sắng đưa tay đặt lên trán Diêm Vương. "Công chúa cảm thấy thế nào ạ?"
"Tồi tệ." Diêm Vương thều thào.
Tạ Ân đỡ Diêm Vương ngồi dựa lưng vào đầu giường, vẻ mặt ngập ngừng do dự. "Sao ngươi không vào thẳng vấn đề đi. Chuyện gì xảy ra với Diêu Vương, hả?" Diêm Vương chán chẳng buồn vòng vo. Thế giới này còn có chuyện gì to tát hơn lõi của mình nữa.
Thật nhàm ch_
"Đêm qua Diêu Vương đã bị thích khách thừa cơ ám sát."
Diêm Vương ngỡ ngàng, trân trân nhìn Tạ An. Miệng nàng đang đà há hốc, nàng không truyền tải nổi luồng cảm xúc mãnh liệt vừa đánh úp đến.
Lõi thế giới không bao giờ có thể gặp tổn hại bởi chính tiểu thế giới của nó. Chỉ những kẻ như nàng - những kẻ xâm nhập - mới có thể gây ảnh hưởng lên cấu trúc lõi. Không lí nào Tân Thế tự hại mình, càng không lí nào có kẻ muốn hại Tân Thế, vì chỉ một mình kẻ xa lạ như nàng ở đây.
Không còn người thứ ba.
"Nói rõ hơn xem." Cuối cùng Diêm Vương chỉ có thể thốt một câu mù mờ như vậy. Nàng chằng biết mình hiện đang nghi ngờ điều gì hay đang sợ hãi chuyện gì nữa.
"Cụ thể tình hình đêm qua thế nào thì thần không dám chắc. Công chúa, đêm qua mưa rất lớn. Ngự cung của Diêu Vương vốn được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng tối hôm qua..." Tạ Ân lộ vẻ bối rối, "Hình như đêm hôm qua biệt thất dưới đất của bọn họ đã gặp hỏa hoạn. Biệt thất nằm ngay dưới ngự cung của Diêu Vương, lúc ấy Diêu Vương cũng đang ở dưới đó. Binh lính hối hả ùa vào hòng tìm cách dập lửa ngay khi nghe được cấp báo. Trong tình cảnh rối loạn đó, đã có kẻ thừa nước đục thả câu tấn công Diêu Vương."
Diêm Vương hít một hơi, cảm giác lạnh gáy từ từ rút khỏi cơ thể. Tân Thế không có chuyện gì đâu. Khả năng suy xét của nàng đã quay trở lại hoạt động. Nếu Tân Tân Thế có mệnh hệ gì thì tiểu thế giới đã sụp đổ. Nàng vẫn còn ở đây, tiểu thế giới chưa tan vỡ là bằng chứng rõ rệt nhất cho việc Tân Thế vẫn ổn.
Tạm thời coi là ổn.
"Sao ngươi không kể tiếp?" Diêm Vương trừng mắt nhìn Tạ Ân.
"Thần chưa biết phải nói sao." Tạ Ân hốt hoảng, "Có rất nhiều tin đồn. Ngự cung của Diêu Vương cũng đang đóng kín không ai được phép ra vào. Những gì thần được biết đều dựa vào các cung nữ thái giám có mặt ở đấy đêm hôm qua. Mỗi người một kiểu, có điều..." Tạ Ân chần chừ trước ánh mắt sắc lạnh của Diêm Vương.
Mà vẻ lưỡng lự đấy như đang sợ hãi. Nỗi sợ hãi dần trở thành khiếp đảm khi Tạ Ân nhớ ra được điều gì, nhưng lại quyết định không cho Diêm Vương biết về nó.
"Ngươi rốt cuộc bị sao vậy?" Diêm Vương kìm lòng chẳng đậu hét lên. Lâu lắm rồi nàng mới thấy mất kiểm soát như vậy.
Tạ Ân bất lực thở dài. "Công chúa, công chúa phải thật bình tĩnh. Thần cũng không dám tin khi được biết, nhưng trăm phần mười mọi người đều đồn như vậy."
Diêm Vương phát mệt với kiểu lòng vòng của đối phương. Nàng dùng ánh mắt để lẳng lặng thúc giục.
"Diêu Vương đêm hôm qua," Tạ Ân hít một hơi thật sâu như để thu hết dũng khí vào một lời, "đã bị thích khách chém hỏng mất mắt phải rồi. Giờ ngài ấy chỉ còn mắt trái lành lặn mà thôi."
--------------------------
"Chỉ nhìn Tân Thế thôi cũng khơi dậy bản năng che chở của Diêm Vương.
Đôi lúc Diêm Vương thật sự chẳng biết đã có chuyện gì xảy đến với mình."
Linh Ngụy: Nữ nhân, cái đó trên thượng thế người ta gọi là "bản năng làm mẹ" đó ┐( ̄ヮ ̄)┌