Chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị thời gian quên lãng
Theo gió, theo mây, theo những hạt bụi lưu lạc cõi trần ai, trở thành mảnh ghép của câu chuyện đã đi đến hồi kết
Ta không biết kết cục rồi sẽ tới được đâu, với ta chẳng có viên mãn hay bi kịch, chỉ có ngày tàn của kiếp người dạt trôi.
Vậy nên ta không mong đợi cái kết. Ta luôn nhung nhớ về điểm xuất phát của mình.
Ở phần mở đầu ấy, câu chuyện đã từng là ngày xửa ngày xưa, có ba người luôn đồng hành cùng nhau - A Ôn, Mục Du và Diệp Phàm.
-----------------------
Mọi chuyện bắt nguồn từ đâu mà lại đi đến bước đường này?
Diêu Mục Du không biết. Diêu Mục Du sống lâu như vậy rồi mà chẳng thể hiểu về thế giới mình đang tồn tại.
Có lẽ tất cả khởi điểm từ lần gặp lại tiên sinh năm ấy. Giữa khoảng thời gian bôn ba khắp lục địa bao la vô bờ cùng Du Mục, bọn họ đã gặp lại tiên sinh.
Tiên sinh... thật là hai tiếng đầy hoài niệm.
"Có vẻ như lá bùa hộ mệnh trong con đã thức giấc. Thế nào, hai đứa hòa hợp chứ?" Tiên sinh cười, dắt Diêu Mục Du vào nhà, rót ra hai tách trà, hỏi han nàng đủ điều.
Vẫn là tiên sinh của nhiều năm về trước, vẫn là tiên sinh của nàng, nhưng có một cái gì đó chẳng bền vững như nàng những tưởng. Có lẽ do nàng chẳng còn như xưa? Diêu Mục Du và tiên sinh đã xa cách ròng rã chục năm trời, thế sự xoay vần, lòng người cũng vậy.
Nàng vẫn là nàng, tiên sinh vẫn là tiên sinh, song bọn họ nay đã khác. Điều ấy làm Diêu Mục Du buồn bã khôn nguôi. "Con gọi nàng là Du Mục."
"Du Mục? Con không cảm thấy cái tên đó mang lại sự lạc lõng hay sao." Tiên sinh bật cười.
Sao tiên sinh còn cười được? Tiên sinh không buồn ư? Tiên sinh không đau lòng hay sao? Nhiều năm mới gặp lại, tại sao tiên sinh không hề thắc mắc bấy lâu qua nàng sống như thế nào, trải qua những điều gì? Ăn có đủ no, mặc có đủ ấm hay không?
À... phải rồi.
Diêu Mục Du của bây giờ đã giống với tiên sinh, không cần lo ăn, không cần lo mặc. Không chết được, cũng không bị người khác ức hiếp. Không ai bắt nạt nổi nàng.
Một người mạnh mẽ như vậy, không ai mất công để tâm lo lắng là đúng.
"Mục Du đã lớn thật rồi." Tiên sinh duỗi tay, xoa đầu Diêu Mục Du. Khóe mắt nàng nhất thời cay xè làm tầm nhìn của nàng mờ nhòe khó chịu. Nàng không hiểu, rõ ràng mục tiêu bao lâu qua của nàng là tìm kiếm tiên sinh, tiếp tục cuộc sống bầu bạn bên nhau của bọn họ trước đây, nhưng giờ phút này... vẫn có gì đó làm nàng cảm thấy không tài nào thỏa mãn. "Mục Du tìm kiếm ta hẳn vất vả lắm. Tuy nhiên, ta lại không thể đưa Mục Du theo được."
Diêu Mục Du ngẩng đầu nhìn tiên sinh.
Tại sao nhỉ?
"Nơi ta sắp đến là một nơi chẳng êm ấm, cũng chẳng hề hạnh phúc. Mọi con đường ta lựa chọn chỉ dẫn tới chiến tranh, tới máu đổ. Bầu trời sẽ sụp xuống, mặt đất sẽ bị xới tung, và ngay cả biển cả cũng sẽ phải dậy sóng. Đó đều là những viễn cảnh kinh hoàng, những viễn cảnh khủng khiếp mà ta không hề muốn học trò của ta phải chứng kiến. Mục Du, bất tử là phản lại đạo trời, phản lại quy luật sống còn của thế gian. Nhưng cả ta và con đều đã nuốt vào trái cấm, nếu có một ngày sự trừng phạt tìm đến, ta mong con có thể... trốn được."
Tại sao đây?
"Con không thể trốn tránh cả đời." Diêu Mục Du nhìn tiên sinh với ánh mắt ngơ ngác. Đột nhiên nàng cảm thấy mọi thứ trên đời trở nên thật sự khó hiểu. Tất cả mọi quy tắc đều vô nghĩa nếu tìm được cách lách luật; tất cả mọi sự tồn tại đều vô nghĩa nếu tìm được cách bất tử; vậy liệu có phải rồi sẽ có ngày ngay cả cái chết cũng trở nên vô nghĩa vì tìm được cách hồi sinh hay không? "Con còn không biết một đời dài bao lâu, vậy con phải trốn tránh đến chừng nào đây?"
"Trốn tránh đến bao giờ con sẵn sàng đối diện với cái chết." Tiên sinh lại không hề ngần ngại đưa ra câu trả lời. "Con chỉ chết một lần, cũng như chỉ sống một lần mà thôi. Dù con có tu tiên chăng nữa, đó cũng là định luật bất di bất dịch."
"Nếu tiên sinh cứ tiếp tục con đường hiện tại, rồi tiên sinh sẽ chết sao?" Diêu Mục Du hỏi.
Tiên sinh chần chừ chốc lát trước khi gật đầu. "Chết, phải. Ta sẽ chết. Chắc chắn đấy."
"Vậy thì con thà chết cùng tiên sinh còn hơn." Diêu Mục Du cúi đầu. Nàng nhìn xuống bàn tay mình, rồi nhìn xuống bàn chân. Tay và chân, chân và tay, nàng giống tất cả những người còn lại trên thế gian, nhưng rồi lại không giống. Nàng đã từng giống họ thì đúng hơn. Một con người. Có điều lúc ấy nàng còn quá nhỏ, nàng còn chưa kịp hiểu được sống là thế nào, nàng đã trở thành một thứ gì đấy...
một thứ gì đấy chẳng còn giống con người nữa.
"Đôi khi con rất nhớ mẹ của mình. Mẹ con, hàng xóm láng giềng của con. Và cả dãy núi băng ở quê hương con nữa. Trong lúc rong ruổi khắp nơi, con đã thử tìm kiếm lại làng mình. Ngôi làng của con và tiên sinh. Nhưng rồi con nhận ra con còn chẳng thể nhớ nổi đường về. Du Mục không thể giúp đỡ, khi làng còn, nàng vẫn chưa được sinh ra trên đời. Thế là con từ bỏ. Con không thể quay về quá khứ, cũng chẳng còn tương lai để ngóng trông. Nếu đích đến cuối cùng của cuộc đời là cái chết, vậy con tình nguyện đi theo tiên sinh, đối diện với kết cục dành cho mình một cách thật ý nghĩa còn hơn."
Diêu Mục Du siết chặt bàn tay.
Tại sao nhỉ?
Tại sao khi tiên sinh nói không muốn mình theo, mình lại chẳng hề thắc mắc hay không cam tâm?
Không đi theo cũng được. Ở lại đây hay rời đi nơi khác, thế nào cũng được.
Nhưng nếu rời khỏi tiên sinh, vậy phải chết như thế nào?
Làm thế nào để chết?
Du Mục sẽ không đời nào cho Diêu Mục Du chết. Đó là sứ mệnh của Du Mục, là lời gửi gắm của tiên sinh ngay từ thuở Du Mục chào đời. Du Mục sẽ sống vì nó, đồng thời cũng chết vì nó. Còn Diêu Mục Du? Diêu Mục Du có gì trong tay vậy? Tiên sinh cũng là người bất tử, song tiên sinh giấu giếm quá nhiều bí mật, tiên sinh có mục đích, có mục tiêu sống và chết, tiên sinh có con đường của riêng tiên sinh.
Diêu Mục Du lại chẳng có gì. Diêu Mục Du không thể tồn tại nếu chỉ đơn độc một thân một mình.
"Phấn chấn lên nào. Ta có một... bất ngờ dành cho con đây." Tiên sinh đặt một tay lên vai Diêu Mục Du. Giọng điệu này thật quen thuộc. Tiên sinh luôn dễ mềm lòng, ngay cả cách khích lệ cũng lóng ngóng nữa. Vẫn luôn vì không nỡ thấy Diêu Mục Du rầu rĩ mà làm trái kế hoạch. Ngay chuyện hồi trước cho Diêu Mục Du chiêm ngưỡng phép màu cũng thế, hoàn toàn đi ngược lại với dự kiến của bản thân.
Tiên sinh ra ngoài cửa, vỗ tay vài cái. Tiếng vỗ tay của tiên sinh dội xuống đáy lòng Diêu Mục Du, làm nàng cồn cào ruột gan. Có một thứ cảm xúc nào đấy sắp sửa cuộn trào. Nàng biết. Nàng có thể cảm nhận được. Những bất ngờ của tiên sinh luôn dữ dội, ập tới và sẵn sàng càn quét hết thảy mọi thứ.
Do không thể chịu đựng được luồng cảm xúc quá đỗi mãnh liệt trong khi còn chưa rõ thứ gì sẽ xuất hiện, Diêu Mục Du lập tức nhường lại quyền điều khiển cơ thể cho Du Mục, còn mình lẳng lặng đóng vai trò người thứ ba quan sát. Du Mục bị triệu tập liền triển khai tư thế cảnh giác, có điều phát hiện xung quanh hoàn toàn chẳng có chút sát khí khiến nàng ta ngây người, nhất thời chưa biết nên phản ứng như thế nào.
Ngoài cửa ngoại trừ tiên sinh đã nhiều thêm một người.
Là một cô bé.
Du Mục ngơ ngác đứng như trời trồng, còn Diêu Mục Du lẳng lặng nhìn ngắm cô bé đứng kế bên tiên sinh.
"Chắc ngươi không nhận ra muội ấy đâu nhỉ."
Du Mục lắc đầu. Du Mục sao có thể nhận ra. "Đó chỉ là một con rối gỗ." Du Mục nói.
Rối gỗ mà linh hoạt như người, chẳng cần đến dây hay người điều khiển mà vẫn chạy nhảy chẳng khác nào một cô bé đích thực. Ngoại hình thì chỉ tầm khoảng mười ba, mười bốn mà thôi. Lớp vẽ trang điểm trên gương mặt được thực hiện một cách chỉn chu, nhưng dù đẹp cỡ nào chăng nữa, chúng cũng chỉ là sơn, cũng chỉ là "vật chết".
"Phải, chỉ là rối gỗ. Vì A Ôn đã mất rất lâu rồi." Diêu Mục Du đưa tay lên che mắt. Giờ đây nàng chỉ là linh hồn, cho nên nào có thể rơi lệ. Chỉ là nàng rất buồn, cũng rất đau, cho nên hành động này giống như một cách để xoa dịu chính nàng. "Đó là mối tình đầu của ta. Người ta từng yêu nhất thế gian này, chỉ sau gia đình mình."
Du Mục không thể hiểu được tình yêu, nhưng dường như nàng ta rất chú ý đến chuyện chết chóc cho nên mới nghiêng đầu hỏi, "Mất rồi ư?"
"Mất từ rất lâu rồi." Diêu Mục Du thở dài, sau đó quay trở lại chế ngự thân xác của hai người.
"Tiên sinh." Nàng cất tiếng gọi.
Tiên sinh đặt tay lên vai con rối gỗ chỉ cao đến hông mình, mỉm cười nhìn nàng. "Đây là một trong những phép màu mới, có thể thổi hồn vào vật vô tri. Mới là giai đoạn thử nghiệm thôi, A Ôn... con rối phỏng theo A Ôn này là thành công đầu tiên của ta cách đây không lâu."
"Tiên sinh vẽ mặt muội ấy giống lắm." Diêu Mục Du đứng dậy, tiến về phía hai người. Rối gỗ thấy người lạ bèn rụt lại, trốn sau lưng tiên sinh. Không biết đôi mắt rối gỗ được làm từ chất liệu gì mà lấp lánh sinh động như người thật, nhất là khi nhìn chằm chằm Diêu Mục Du, gợi nhắc Diêu Mục Du nhớ tới cô bé năm nào.
"Vì đã quá lâu nên chỗ nhớ chỗ quên. Phải mất một thời gian, ta mới họa được gương mặt ưng ý." Tiên sinh cười, "Lúc đấy hoài niệm lắm. Đã từng có một quãng thời gian chỉ có ta, Mục Du và A Ôn đi khắp chốn. Ta thậm chí còn nghĩ, nếu như đưa được hai đứa trở về với cuộc sống sinh hoạt bình thường thì tốt biết bao."
Diêu Mục Du nhìn tiên sinh, không nói một lời.
"Hai nữ nhân với những sinh hoạt bình thường." Tiên sinh càng nói càng chậm, như thể nhất thời quên đi những điều mình định nói. Đối diện với ánh nhìn của Diêu Mục Du dường như khiến tiên sinh do dự. Cuối cùng, tiên sinh buông ra một tiếng thở dài, "Ta hối hận, Mục Du, ta hối hận lắm. Không phải vì cứu con thoát khỏi định mệnh tai ương, cũng không phải vì cứu A Ôn từ tay bè lũ buôn người man rợ. Ta hối hận vì đã dạy hai đứa về thế giới bất tử, thế giới tu tiên, thế giới thần linh ruồng rẫy."
"Con may mắn hơn A Ôn." Diêu Mục Du rũ mi mắt nhìn xuống rối gỗ. Giống thật đấy. Hóa ra suốt bấy lâu qua, tiên sinh cũng chưa từng quên gương mặt muội. A Ôn hiền lành chất phác. A Ôn nghịch ngợm trẻ con. A Ôn rộng lượng nhu mì.
Một A Ôn mang đi hết thảy dự định tươi đẹp về tương lai của ta.
"Con may mắn hơn A Ôn." Nàng lặp lại, "Con bất tử, còn A Ôn thì thất bại rồi."
"Tu tiên không phải một con đường dễ dàng. Chí ít tại thời điểm hiện tại, người muốn tu tiên chẳng khác nào tự đưa bản thân rơi vào thế thập tử nhất sinh." Tiên sinh cầm lấy tay của rối gỗ. Trông tiên sinh như một người mẹ dắt tay con nhỏ vậy. Ngày trước cũng giống như thế, mỗi tay tiên sinh dắt theo một đứa, phải là Diêu Mục Du, trái là A Ôn, chưa từng buông lơi.
Nhưng A Ôn thất bại rồi.
A Ôn không thể bất tử, không thể tu tiên, không thể sống tiếp.
Quãng đường ba người rút lại còn hai.
Tương lai hai người thu bé còn một.
Rồi sẽ có một ngày, thế gian này chẳng còn ai.
Bọn họ sẽ trở thành những người bị thời gian quên lãng.
[Tạm biệt tiên sinh]
Diêu Mục Du nán lại một đêm, sáng hôm sau nàng rời đi thật sớm, chỉ để lại một phong bao đơn bạc.
Diệp Phàm lẳng lặng ngồi trước bàn nước, ánh mắt đặt trên phong bao hồi lâu mới rời ra, ngước lên nhìn trời. Bầu trời trong vắt không một áng mây, ánh nắng xuyên qua tán cây, vẩy lên nền đất những vệt sáng loang lổ. Giữa sân có cô bé người gỗ đang ngồi xổm trông theo đàn kiến về tổ. Mọi thứ trong mắt cô bé hẳn đều vô cùng mới mẻ. Diệp Phàm còn chưa kể với học trò mình rằng không chỉ ngoại hình được mô phỏng theo A Ôn, mà ngay cả sự sống cũng chứa một phần của A Ôn nữa. Đó là lọn tóc Diệp Phàm giữ từ lâu, kỷ vật cuối cùng còn sót lại của cô bé xấu số.
Diệp Phàm thở dài, sau đó với tay nâng phong bao trước mặt lên. Bên trong chứa một bức thư, kèm theo đó là một lọn tóc.
Lọn tóc này tượng trưng cho điều gì, không cần ai phải nói ra bằng lời.
"Tạm biệt tiên sinh,
con không nghĩ mình sẽ ra đi mà không nói một lời như thế này. Tiên sinh luôn dạy con phải biết giữ phép lịch sự, tiên sinh dạy con thật nhiều thứ, có những điều con ngu dốt mãi chẳng bao giờ hiểu.
Gặp lại tiên sinh làm con nhận ra bản thân bấy lâu qua đã sống một cách thật vô nghĩa. Con không tìm thấy một điều gì ý nghĩa trong cuộc sống của mình. Ý chí của con, quyết tâm của con, tất cả đều trôi nổi theo làn gió, phẩy tay một cái liền tức thì tan biến. Con những tưởng tìm thấy tiên sinh là có thể quay trở lại với cuộc sống vô tư lự năm xưa, nhưng giờ con nhận ra rồi. Không thể quay lại, phải không tiên sinh? Bởi ngay cả sự vô lo vô nghĩ năm đó cũng chỉ là ảo giác. Giống như một giấc ngủ đông vậy, chỉ đánh lừa được một khoảng thời gian, nhưng rồi vẫn phải tỉnh giấc, vẫn phải tiếp tục sinh tồn.
Cảm ơn tiên sinh về tất cả mọi thứ. Vì đã cứu mạng con, vì đã dạy dỗ và nuôi nấng con, vì đã trao cho con tất cả tình yêu thương vào lúc con cần nhất, và hơn hết, vì đã mang Du Mục đến với con, kẻ trống rỗng này.
Tiên sinh tin vào Thiên Đường và Địa Ngục chứ?
Những kẻ tu tiên phản lại đạo trời như chúng ta liệu có nơi nào để nương thân hay không?
Tiên sinh, con vẫn luôn tin vào số mệnh. Thời tiết hôm nay thật dễ chịu, nên con nghĩ nếu mình thử một lần, có lẽ cả con và tiên sinh đều sẽ tìm được hạnh phúc. Tiên sinh, viễn cảnh mà tiên sinh sợ phải trông thấy, tương lai mà tiên sinh bắt buộc phải đối mặt, dù không có con đi chăng nữa, con vẫn muốn có thể giúp được tiên sinh được một phần nào đó.
Vậy nên, tạm biệt tiên sinh,
con mong chúng ta rồi sẽ gặp lại."
Diệp Phàm vân vê lọn tóc trên tay, lơ đãng để một giọt nước mắt được phép rơi xuống.
Năm xưa, Diệp Phàm cũng từng không đánh thức Diêu Mục Du dậy để nói lời tạm biệt mà lẳng lặng bỏ đi. Diệp Phàm đã sợ rằng sau cái vẫy tay tạm biệt ấy, cả hai người bọn họ rồi sẽ thay đổi. Sẽ không còn phải là tiên sinh của Diêu Mục Du hay học trò của Diệp Phàm nữa, chỉ còn là Diệp Phàm và Diêu Mục Du - hai kẻ bất tử cô độc trên cõi đời.
Diêu Mục Du, biết nhiều thứ sẽ kéo theo nhiều rắc rối lắm. Vậy nên kể cả khi con thơ ờ một chút cũng không sao hết. Nếu có thể đi thật xa, bỏ lại hết phiền muộn ở đằng sau thì thật tốt. Bởi dù đã bao chuyện xảy ra, con vẫn là một trong những sự tồn tại cứu rỗi ta, là vị thánh Thanh Linh của lòng ta. Nhờ có con, sự chờ đợi dai dẳng của ta như được tiếp thêm động lực.
Nhờ có con, ta không còn sợ hãi thời gian.
"Thiên Đường có thể có thật, vậy Địa Ngục cũng thế."
Diệp Phàm mỉm cười, trước mặt nàng là một binh đoàn rối gỗ gồm hai vạn quân binh, chỉ cần nàng ra lệnh, chúng sẽ lập tức tấn công Lệ Quốc.
"Thời gian là thứ có thể điều khiển, định mệnh cũng vậy."
"Không hiểu sao, ta vừa cảm nhận được một cảm giác rất quen thuộc đâu đây."
Diệp Phàm đặt tay lên lồng ngực. Một cảm giác gì đó hiện hữu mạnh mẽ khi nàng gần đến thành Lệ Tích, nhưng rồi nó nhanh chóng biến mất, chẳng để lại gì.
"Tiên sinh."
Hai bóng người diện áo choàng xuất hiện ở sau lưng. Đợi Diệp Phàm quay người lại, cả hai đã bỏ lớp mũ trùm xuống.
Hai gương mặt quá đỗi thân thuộc.
Hai gương mặt trông hoàn toàn giống "người". Kể cả cử chỉ của đôi môi hay ánh mắt, hay thậm chí cánh mũi phập phồng đều giống nhân loại. Thứ duy nhất Diệp Phàm không thể cải thiện chỉ là giọng nói.
Diệp Phàm không thể tạo ra những thanh âm ngữ điệu lên xuống. Đáng tiếc thay, nàng lại rất thích giọng nói của Diêu Mục Du, ấm áp như nắng ấm mùa xuân vậy.
"Thanh Linh và A Ôn." Diệp Phàm nhẩm lại những cái tên trong miệng.
A Ôn và Thanh Linh.
Có lẽ từ lâu, đã chẳng còn A Ôn, Mục Du và Diệp Phàm.
--------------------------
Linh Ngụy: Đẩy phần ngoại truyện này lên vì cốt truyện của Điều ước thứ tư sẽ cần đến :3 Tui đã lấy lại được hứng thú viết rồi, mọi người hãy đợi nhé =]]]