Chú sáu kinh hoàng, bỗng choàng thức giấc, khóc nấc từng cơn, van lơn từng hồi
nửa tỉnh nửa mê, tái tê cõi sống, gào rống cõi mơ, vương tơ cõi mộng
----------------------------------
Mới sớm tinh mơ, bầu không khí ảm đạm ngột ngạt đã bao trùm lên Tô phủ. Có tai ương, có tử khí, có tuyệt vọng và ngập tràn đớn đau. Chúng lấn át hết thảy phần phú quý giàu sang tầm thường của thương tộc lớn mạnh nhất nhì thành đô Lệ Tích.
Trong một đêm, cả hai vị thiên kim tiểu thư đều đã từ trần.
Thật khó để mà tin vào chuyện ấy, dù có lấy từ nguồn tin nào đi chăng nữa thì cũng thật khó tin. Tô phủ không phải là sui gia tương lai của Tiêu Vương tộc ư? Người của phủ Kiều Dương đâu rồi? Tại sao lại để xảy ra cơ sự này?
Đến cả Tô Thiện Thành cũng không hiểu. Hắn vừa tỉnh dậy, cả thế giới đã khác trước.
Chuyện bắt đầu từ nửa đêm, nhóm gia nhân khiếp đảm chen nhau đi đánh thức hắn một cách cuống cuồng và hỗn loạn. Hành lang trước cửa phòng ngủ chính chật ních người, hắn chẳng thể nắm bắt nổi đầu đuôi tai nheo khi mà bọn họ cứ lắp ba lắp bắp nói không nên câu. Rặt một đám vô dụng, không có lấy nổi một kẻ nên hồn.
"Ngươi nói là có người đột nhập vào phủ hòng ám sát con nhỏ đó?" Tiêu phu nhân lại phát hiện ra vấn đề nhanh hơn. Có lẽ do từ lúc đặt lưng xuống giường đến giờ nàng vẫn chưa hề đi vào giấc ngủ được cho nên mới tỉnh táo như thế, hắn thầm nhủ. Sau đó Tô Thiện Thành thở dài, phất tay, "Tô Tư Tư sao có thể gặp chuyện gì được. Việc mấy ám vệ phủ Kiều Dương luôn ẩn quanh đây để bảo vệ nó đâu phải không ai biết. Loạn hết cả lên, chẳng ra thể thống gì, định không cho ta nghỉ ngơi chợp mắt chút à." Hắn nổi giận bâng quơ.
"Không... Không phải vậy đâu lão gia..." Có điều giờ khắc này đám gia nhân còn sợ hãi thứ gì đó hơn cả cơn thịnh nộ lẫn lời trách móc của chủ nhân. Người bọn họ run như cầy sấy, nhất thời làm Tô Thiện Thành bị hoảng theo, "Nhị... nhị tiểu thư... đã không còn nữa rồi!"
Tô Thiện Thành không nhớ mình đã xuống giường, xỏ ủng, khoác thêm áo như thế nào. Tô Thiện Thành mang máng là có cảm giác phu nhân hắn nhanh chóng chuẩn bị qua loa rồi bám theo mình, rời khỏi phòng ngủ. Nhưng rốt cuộc hai người cũng không đến được tây Tô phủ, bởi lẽ giữa chừng có một thứ thu hút sự chú ý của họ.
Một đốm sáng rất nhỏ bỗng lấp lóe trước cửa phòng Tô Ngọc Lan. Thường thì đang mau mải rảo bước như vậy sẽ rất khó để ý thấy, tuy nhiên không hiểu sao tự dưng Tô phu nhân lại khựng chân, duỗi tay ra giữ lấy vạt áo trượng phu. "Gượm đã." Nét mặt sửng sốt của Tô phu nhân thành công lôi kéo sự chú ý của Tô Thiện Thành, "Có gì ở kia thì phải? Chỗ phòng của Lan Nhi ấy! Chúng ta mau lại xem xem."
Tô Thiện Thành ngoảnh lại thì chẳng thấy gì hết, có điều hắn sơ lược thật nhanh một chút tình huống hiện tại. Nếu thật sự có kẻ gian nào đó đã xâm nhập vào Tô phủ, thậm chí còn đủ lợi hại để hạ gục đám ám vệ của Tiêu Vương tộc thì võ nghệ cao cường là điều chắc chắn. Mà đã vậy thì gϊếŧ Tô Tư Tư làm quái gì? Có giá trị gì đâu cơ chứ? Người như con nhỏ đó, kể cả khi có qua lễ trưởng thành cũng chỉ có nước đi làm ma hữu của quận chúa phủ Kiều Dương, đời đời sống trong bóng tối. Rồi kết thúc sẽ chẳng khác nào bao kẻ làm ma hữu nhà quyền quý, hoặc đợi đến khi bạn đời thấy chán rồi thì đương nhiên sẽ bị vứt bỏ, hoặc phải chứng kiến đối phương sinh con đẻ cái với một người khác 'đúng chuẩn mực' hơn. Kết cục nào rồi cũng thế cả. Ngay từ khi nghe Tiêu Vương gia đề nghị Tô Tư Tư làm ma hữu cho nữ nhi của mình, Tô Thiện Thành đã thấy thật chẳng ra làm sao.
Ngay thời điểm ra đời đã chẳng ra làm sao; từ nhỏ đến lớn cũng chẳng ra làm sao, và nó sẽ cứ tiếp tục như thế, đến chết vẫn chẳng ra làm sao. Thay vì nói là ma hữu của Tiêu Vương nhị tiểu thư, chằng thà gọi là bóng ma Tô phủ thì hơn.
Một vết nhơ nhức nhối.
Thay vì phải lo lắng cho kẻ không đâu như thế, chẳng thà ghé qua xem xem nữ nhi bảo bối của mình có bị giật mình kinh hãi vì sự ồn ã bên ngoài hay không. Dù sao Lan Nhi mới đích thực là chủ nhân tương lai của phủ Kiều Dương khang trang bệ vệ kia.
Nhưng có đánh chết, Tô Thiện Thành cũng không ngờ cảnh tượng chờ đợi hắn lại là cái xác lạnh lẽo vô hồn của Tô Ngọc Lan. Nàng nằm trên chiếc giường quen thuộc, vẫn một tư thế ngay ngắn chỉnh tề, hai tay để ngoài chăn, chắp gọn trên bụng. Đôi mắt nhắm nghiền, miệng hơi hé mở, vẻ mặt bình yên.
Song Tô Ngọc Lan không còn hít thở nữa. Cánh mũi bất động, và cả quả tim giấu trong lồng ngực của nàng cũng thế. Không còn dấu hiệu sự sống. Làn da lạnh ngắt. Giờ đây, nàng chẳng khác nào một con búp bê vô tri vô giác đang say ngủ, từ chối rời khỏi giấc mộng đẹp của chính mình.
Tô Ngọc Lan đã ra đi trong lúc ngủ. Vì lí do gì thì chẳng y sĩ nào có thể giải thích nổi.
Bên ngoài căn phòng chật cứng người, Tô Ngọc Lan tò mò ló đầu xuyên qua cánh cửa sổ khép kín, lẳng lặng quan sát biểu cảm luống cuống của các y sĩ cùng nỗi khiếp đảm của nhóm tỳ nữ hầu cận. Lúc thấy thân sinh suy sụp, nhất là mẫu thân, dường như khóe mắt Tô Ngọc Lan đã thoáng lấp lánh.
Nàng buồn bã và tủi hổ khi để thân sinh mình chịu đau đớn. Cách đáp trả công ơn dưỡng dục thế này thì thật tệ bạc. Nhưng chuyện gì đến sẽ phải đến, nàng đáng lí ra đã chết từ nhiều năm về trước, sự sống leo lắt dai dẳng càng kéo dài thì càng thống khổ,
chi bằng... "Để mọi việc lại cho A Y." Tô Ngọc Lan khẽ thủ thỉ.
Bên cạnh nàng có một đốm vàng bằng nắm tay lơ lửng giữa thinh không. Lúc nghe thấy nàng nói như vậy, một giọng điệu non nớt chợt vang lên, "Ngọc Lan tỷ, giờ tỷ có muốn đi đâu không? Sợ là đến khi mặt trời mọc, sẽ có người đưa tỷ về âm thế, đợi tới lúc ấy thì không thể gặp ai được nữa rồi."
Tô Ngọc Lan nghiêng đầu nghĩ ngợi, phải qua một lát nàng mới dịu dàng đáp, "Phúc Tinh, em đối xử với ta tốt quá. Bao nhiêu năm qua vẫn nhờ em chiếu cố nhiều."
"Đều-đều là do ta nhận mệnh lệnh từ chủ nhân thôi, tỷ đừng bận tâm!" Phúc Tinh dường như bối rối trước lời cảm ơn không báo trước của Tô Ngọc Lan, vầng quang màu vàng bao xung quanh nó thoáng chuyển đỏ.
Nó sẽ đau lòng lắm nếu từ giờ trở đi không được ở bên bầu bạn với Tô Ngọc Lan nữa, dù rằng sự xuất hiện của nó cũng chẳng đáng là bao.
"Không. Em quan trọng với ta hơn em tưởng." Tô Ngọc Lan thì thầm, "Đợi đến khi mặt trời mọc ư. Vậy ra ta còn chừng đó thời gian. Thật lòng, ta muốn đi gặp A Y lần cuối. Dù ta biết làm vậy sẽ thật phiền nhiễu, bởi quanh đi quẩn lại, bọn ta luôn dính vào một vòng lặp chẳng ra đâu vào đâu." Nàng thở dài, "Nhưng đi đến đây có lẽ là đủ rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Người lo toan hết thảy là A Y mà. Phúc Tinh, ta nghe gia nhân kháo nhau rằng Tư Tư và A Sâm bị thương, em dẫn ta tới chỗ họ được không?"
"Tỷ không đi gặp Tiêu Y ư?"
"Không đâu." Tô Ngọc Lan mỉm cười hiền dịu. Trông nàng bây giờ lại sức sống hơn cả khi còn tại thế. Có lẽ đúng như nàng nói, cái chết mới chính là sự giải thoát dành cho nàng. Vậy thì chẳng phải, Phúc Tinh nghi hoặc, việc mà chủ nhân kiên trì suốt bao nhiêu năm qua chỉ đem lại bất hạnh cho nàng hay sao? Chủ nhân biết, nhưng chủ nhân không hề ngừng lại. Nó theo chủ nhân từ rất lâu, song đây là lần đầu tiên nó ngờ vực đến như vậy.
Tô Ngọc Lan không nhận ra sự rối rắm trong tâm tưởng của Phúc Tinh. Những gì nàng có thể trông thấy chỉ là một đốm sáng vàng nho nhỏ thi thoảng đổi màu theo trạng thái cảm xúc chứ không phải gương mặt người. Nàng vẫn đang nhìn về phía thân sinh mình, lắng nghe tiếng bọn họ than khóc, nụ cười đã chẳng thể duy trì được lâu, "Bởi ta và A Y sẽ sớm gặp lại thôi."
*
Tiêu Y đã ôm cơ thể cứng đờ lạnh ngắt của Tô Tư Tư trong một khoảng thời gian dài như vô tận. Nàng chôn mình trong suối tóc mềm mại và thơm tho ấy, mặc kệ thứ mùi tanh tưởi cùng sự nhơ nhớp đến từ lớp vải ô uế của đối phương.
Đủ rồi. Thế là đủ rồi.Tiêu Y chậm rãi mở mắt.
Đủ để tiếc nuối, đủ để thôi chần chừ.
Nàng từ từ buông Tô Tư Tư ra, nhẹ nhàng đặt xác chết say ngủ ấy xuống chiếc đệm êm ái. Tô Tư Tư từng bảo nàng, rằng mình chưa từng được ngủ chăn ấm nệm êm bao giờ, thế nên nếu ngay cả chỗ chết cũng là một nơi dơ dáy bẩn thỉu thì chẳng phải đáng nguyền rủa lắm hay sao. Tô Tư Tư nói với nàng những lời ấy nhiều năm về trước, khi cả hai đứa trẻ cùng mắc kẹt trong trò chơi mang tên [Đồng Dao] kia.
Trò chơi mà đáng lẽ ra bọn họ đã thoát từ nhiều năm về trước.
Éo le biết bao, khi nguyên nhân gốc gác mọi bất hạnh lại đến từ chính Tiêu Vương tộc, là gia tộc của mình, là cái họ mình gánh vác trên vai - thứ thay đổi cả giới tính lẫn những vai trò của mình trên thế gian này.
Tiêu Y kéo cong khóe miệng.
Thế thì sẽ chẳng có gì lạ khi mà đến một ngưỡng giới hạn nào đó, trưởng nam Tiêu Vương tộc phát điên vì những trách nhiệm, phát rồ vì những nghĩa vụ được giao, trống rỗng vì những mất mát hứng chịu, để đến nông nỗi mất đi lí trí, tự tay đâm chết tỷ tỷ song sinh của mình trước những đôi mắt mở to thao láo của toàn bộ gia nhân.
Thời khắc nâng mũi dao lên nhìn xuống Tiêu Sâm bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, Tiêu Y đã nghĩ như vậy đấy.
*
* *
"Chỉ trong một đêm."
Tại tửu lâu nhỏ nằm nơi góc khuất thành đô, tiếng người qua kẻ lại huyên náo tới mức át đi hết thảy những âm thanh trò chuyện thông thường. Thế nhưng có người lại cho rằng bàn bạc ở đây mới là sáng kiến, từ đó mới phát sinh tình huống một nam một nữ chụm đầu vào nhau, vừa vờ vịt như đang thưởng thức đồ uống, vừa cố gắng trao đổi thông tin giữa bao tạp âm hỗn loạn như vầy.
"Trưởng nữ bất đắc kì tử. Nghe đâu dạo gần đây nàng ta gặp vấn đề về tinh thần lẫn trí óc, xem chừng bị rối loạn dẫn đến động kinh, quá mức chịu đựng dẫn đến đột tử. Đấy là theo nguồn tim đưa về là thế." Nam nhân xòe hai ngóm tay như muốn liệt kê từng thứ một, "Tiếp đó là thứ nữ. Bị sát hại. Thủ phạm chưa rõ tung tích, nhưng đã có năm người thiệt mạng rồi, đều là ám vệ phủ Kiều Dương. Không bất ngờ đúng không, dù sao hai nhà cũng sắp trở thành thông gia mà. Vấn đề ở đây là ai cũng khai báo kẻ xâm nhập... là một thế lực nào đó không thuộc tầm hiểu biết của nhân loại. Này, ta biết ánh mắt của muội tượng trưng cho điều gì, nhưng theo nguồn tin đưa về thì là thế, ta biết làm sao được. Tra hỏi đám người trực thuộc triều đình khó khăn lắm đấy, không phải muội không biết, nhất là từ khi đảng Trường Sinh bắt đầu giới hạn quyền hành của chúng ta." Nam nhân vò đầu, phiền não thở dài, "Quan trọng hơn là cái chết thứ ba. Trong cùng một đêm, nếu muội chưa quên. Quận chúa đã chết dưới chính lưỡi dao của thế tử, không những vậy còn dưới sự chứng kiến của vô số gia nhân. Bọn người phủ Kiều Dương đến giờ vẫn chưa qua nổi cú đả kích. Thế tử thì từ đêm qua đến giờ vẫn biệt tăm biệt tích, theo nguồn tin báo lại thì đang sắp xếp xin lệnh truy nã rồi."
"Dám xin cả lệnh truy nã ư?" Nữ nhân nãy giờ một mực phụ trách lắng nghe tỏ ra ngạc nhiên. "Truy nã người của phủ Kiều Dương cơ à."
Nam nhân gật đầu, ánh mắt u ám, "Cũng đâu phải muội không biết, từ khi vớ được vị tiên đốc kia, hoàng đế chẳng thiết đoái hoài hay dè chừng các đại gia tộc nữa rồi. Trước còn có Tiêu Vương tộc trấn áp, nhưng gia tộc đó, theo như nguồn tin đưa về ấy nhé, đã chẳng còn nắm nhiều binh quyền nữa. Không biết mấy thập niên vừa qua bọn họ tập trung cho cái gì mà lơ là quân sự, xuống dốc trông thấy."
Nữ nhân duỗi tay nhón lấy một cái bánh bao, từ tốn cắn từng miếng một. Dù miệng thì nhai thế, nhưng mắt nàng như đã thả hồn ở một nơi rất xa. Nam nhân biết đó là lúc nàng đang suy nghĩ, vậy nên cũng giữ trật tự. Cho dù xung quanh hai người chẳng mấy ai biết điều cho lắm, đám đó vẫn đang chuyện trò hết sức hăng say.
"Ba trong bốn người đã chết." Chợt nàng lên tiếng.
"Thuyên Miên," Nam nhân ảo não, "Đó là chuyện mười mươi rõ mười không phải sao. Bốn người, hai cuộc hôn nhân sắp đặt, và giờ thì ba người đã chết, chẳng còn đám cưới nào nữa."
"Đó không phải trọng tâm." Nữ nhân tên Thuyên Miên xua tay, "Đấy là chưa kể chính tay thế tử đâm quận chúa nữa. Bất thường quá đi. Cứ như bọn họ đang cố gắng giữ một cái đà vậy. Một cái đà mà tại điểm kết thúc..." Nàng trợn trừng cặp mắt lươn của mình, thều thào, "Tất cả bọn họ đều sẽ chết."
"Thực ra theo nguồn tin còn có một chuyện." Nam nhân liếc mắt đi bốn xung quanh, vẻ mặt nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Thuyên Miên xích lại gần hơn để có thể nghe cho rõ lời y nói. "Dù mới chỉ manh nha thôi, nhưng nghiêm trọng lắm, không đùa được. Hoàng đế băng hà đêm qua rồi."
"Không thể nào!" Thuyên Miên sửng sốt. Để ý thấy mình đã hơi to tiếng, nàng vội bụm miệng, rụt cổ lại, cúi thấp người. "Không thể tin nổi. Chuyện từ bao giờ?"
"Rạng sáng nay thị nữ nghe thấy tiếng thét của phi tần thị sủng. Nghe đâu nàng ta vừa tỉnh đã nhận ra người đầu ấp mai kề đã tắt thở từ lúc nào không hay. Triều đình chưa nhiều người biết đâu, có kẻ đang muốn giấu mà."
"Bên phía các hoàng tử thì sao?" Thuyên Miên cau mày. Nàng vốn không để ý đến chuyện tranh quyền đoạt lợi của các vương tử lắm, có điều lần này thì không thể thờ ơ được rồi.
"Loạn. Chẳng ai ngờ hoàng đế đang độ tráng niên mà lại xảy ra cơ sự này. Đại hoàng tử thậm chí còn mau chóng điều động binh lực phòng ngừa trước kia. Nói chung là mọi việc chằng sớm thì muộn cũng bung bét, nếu chúng ta muốn hậu thuẫn ai thì phải chớp lấy thời cơ là ngay lúc này." Nam nhân đấm nắm tay trái vào lòng bàn tay phải.
Thuyên Miên suy ngẫm rồi cũng gật đầu, "Huynh nói không sai. Đương nhiên sự lựa chọn tối ưu từ trước đến nay của chúng ta vẫn giữ nguyên, đến giờ ta chưa hề có ý định thay đổi. Có điều," Nàng nhăn nhó mặt mày, "Đến tận bây giờ ta vẫn chưa có cơ hội gặp người kia. Tự dưng cục diện trở nên rối loạn cỡ này, ta lo không biết liệu có còn cơ hội nữa hay không."
"À phải, mục đích muội ở lại Lệ Quốc này cũng vì muốn tìm người nhỉ. Chuyện cùng ta lập phủ truy án cũng chỉ là râu ria thôi ha." Nam nhân bĩu môi, ngữ khí hờn dỗi, "Thanh Linh bám đuôi hoàng đế ghê lắm. Giờ hoàng đế từ trần thì Thanh Linh cũng mất đi chỗ dựa. Lúc ấy tiên đốc hay gì thì cũng như người bình thường tuốt, chỉ cần chút mánh khóe, chẳng lẽ lại không thể thuận lợi tìm cách gặp mặt hay sao."
"Ta có cảm giác mọi chuyện không đơn giản đến thế được đâu." Thuyên Miên lấy tay day trán.
Hai người quyết định kết thúc cuộc bàn luận này tại đây. Nam nhân ậm ừ một tiếng, nhét nốt miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, sau đó dùng cả hai bàn tay để vỗ ba tiếng. Những âm thanh ồn ào huyên náo xung quanh lập tức tắt ngấm. Tất cả những người từ nãy đến giờ vẫn say sưa làm đủ mọi trò gây tiếng động nay đã bình tĩnh thu dọn đồ đạc và chỉn trang quần áo, lẳng lặng rời khỏi.
"Cẩn thận nhé." Nam nhân để lại một câu trước lúc bỏ đi.
Vậy là chỉ còn mình Thuyên Miên với những ý nghĩ rối rắm quẩn quanh. Mọi diễn biến đêm qua và rạng sáng nay quá mức đột ngột, nhất thời làm nàng nhận ra mấy năm nay đã tiêu tốn nhiều thời gian ở thành đô Lệ Tích đến chừng nào trong khi nhiệm vụ hàng đầu của nàng vẫn giậm chân tại chỗ. Truy án giúp người thì đương nhiên không khiến nàng hối hận, song nàng áy náy về việc đã hoàn toàn lãng quên mục đích sơ khai của mình tại đây.
"Rốt cuộc ngài đang ở đâu vậy? Đáng lẽ ra ngài phải ở đây mới đúng, vì ngay cả Thanh Linh cũng đã xuất đầu lộ diện rồi..."
"Ngài trốn chỗ nào vậy?"
"Diệp Phàm."
*
* *
Tiêu Y loạng choạng bám vào mặt tường ẩm ướt, bắt đầu thở dốc.
Quãng đường trốn chạy mệt mỏi và cam go vượt ngoài sức tưởng tượng, nhưng mỗi lần nghĩ đây chính là dịp hiếm hoi nàng được cho phép bản thân vùng vẫy vì mạng sống như thể tiếp thêm động lực để nàng tiến bước. Tiêu Y cảm thấy mình ngày càng trở nên mạnh mẽ, dù bầu trời có rơi xuống, nàng cũng có thể cáng đáng được
Không muốn dựa dẫm vào ai, cũng không muốn ai phải tổn thương.
Tiêu Y mỉm cười, lê lết thân xác tàn tạ vì mệt nhoài men theo bức tường phủ đầy rêu xanh. Tiếng nước chảy theo dòng quanh quẩn bên tai, kèm theo mùi xú uế lượn lờ nơi cánh mũi. Phía trước tăm tối, đi một lúc mới thấy được chút ít luồng sáng hắt từ những lỗ tròn nằm trên đỉnh, nhưng hiếm khi thấy chúng mở ra hẳn, tuy nhiên Tiêu Y mong hay là đừng mở nữa đi, bởi mở lỗ tương đương với việc xả những túi rác hôi hám xuống đường hầm nàng đang ẩn náu. Rác rưởi khiến đường trở nên khó đi hơn và rất trơn trượt. Nếu giờ Tiêu Y mà sượt ngã thì không biết liệu có thể đứng lên được hay không.
Một, hai ba bốnBắt về, lại thả điBốn, ba hai mộtThả đi, lại bắt vềTrò chơi trốn tìm này kết thúc được chưa? Những người từng tham gia đều đã mệt nhoài, họ chẳng còn sức lực để mà tiếp tục được nữa. Nếu đây là tội lỗi ai đó phải hứng chịu, thế thì chẳng còn người nào thích hợp hơn Tiêu Y.
Đứa đầu tiên, chơi đùa cùng bầy cáĐứa thứ hai, nhảy múa cùng đàn chimĐứa tiếp theo, hòa vang cùng cây cỏĐứa cuối cùng, mãi mãi chỉ riêng ta
Khúc hát vừa kết thúc, Tiêu Y lập tức khum người nôn khan.
Thật tởm lợm quá, Tiêu Y thoáng nghĩ về cảnh tượng cõi âm ti mà Diêm vương đã cho nàng chiêm ngưỡng mới vừa hôm qua, hóa ra những góc tối xung quanh mình còn đáng ghê rợn hơn cả Địa ngục. Chính cuộc sống này mới là bản án dữ của luân hồi giáng xuống những linh hồn tội lỗi.
Tiêu Y thời nhỏ từng nghĩ, sứ mệnh của một người như mình thật sự rất đỗi đơn giản. Như trong cuốn lưu bút viết bởi người mẹ đã mất khi sinh ra cặp song sinh vậy, bà ghi, 'chỉ mong có thể trở thành một người tử tế và hạnh phúc'. Nhưng giờ thì không thể được nữa rồi. Sinh ra làm ma, chết đi thành quỷ. Có lẽ sẽ như 'oán linh' kia, trở thành một thứ quái vật người không ra người, hợm không ra hợm, đánh mất cả lí trí lẫn lương tri.
Đứa cuối cùng, mãi mãi chỉ riêng ta, Tiêu Y khẽ thầm thì.
"Ta sẽ là của ngươi. Vậy nên hiện thân đi, Tiêu Diêu Đồng Dao."