Búp bê thế mạng, bé út u sầu, hỏi sao bé khóc, bé trả lời đâu
Một giọt máu rơi, một bồ nước mắt, một nỗi đắng cay, một bể họa đày.
--------------------------
Diêm Vương nổi khùng, quyết định chuyển mục tiêu tạm thời sang một hướng khác. Nàng nhíu mày lại, vung tay về phía trước. Song chưa kịp làm gì thì Tiêu Y đã lao ra chắn trước mặt nàng, hoảng sợ thốt lên, "Ngài định làm gì vậy?!"
"Phá hủy đống rác rưởi kia! Thứ ô uế!" Diêm Vương quắc mắt nhìn kẻ ngáng đường. Hiện tại nàng đang thấy cực kỳ bực bội, không hề muốn thỏa hiệp với giống người đối diện.
"Không không không không!" Tiêu Y sợ hãi lắc đầu, tay cũng bấu víu lấy vạt áo Diêm Vương, "Có chuyện gì khiến ngài giận dữ như thế?" Theo phản xạ, Tiêu Y cũng ngoái đầu lại, ngửa mặt lên quan sát. Y như rằng, chính Tiêu Y cũng phải giật mình, "Sao chúng nó lại quay hết lại thế kia? Phòng đó làm gì có ai ở." Nàng hoảng hốt đến mức buông cả áo Diêm Vương ra, khó hiểu đến xoắn quít, "Mới ban nãy còn xoay lưng lại mà, phải không Diêm vương? Mà không phải tất cả đều quay lại, bé út u sầu vẫn ở nguyên vị trí mà!"
Diêm Vương đang định nhắm thẳng một nhát từ đây bắn lên trên kia để phá hủy căn phòng ngứa mắt thì đột nhiên khựng lại, ngây người quay sang, hỏi, "Gì cơ? Cái gì út?"
"Bé út u sầu." Tiêu Y nhìn nàng, kiên nhẫn lặp lại, "Đó là tên gọi của con búp bê nhỏ nhất. Ngài nhìn nó kìa." Nàng chỉ tay lên. Diêm Vương nhướng mày. Quả thật, trong hàng búp bê quái dị kia có một con ngược chiều hẳn lại. Nó vẫn hướng vào bên trong y như lúc nàng thấy lần đầu, và kích cỡ thì bé nhất giữa các con búp bê củ lạc.
"Sao lại gọi nó kiểu dở hơi như thế?" Diêm Vương như đã hạ hỏa đi rất nhiều. Nàng buông tay xuống, ngữ khí còn nhuốm chút hằn học. Được rồi, nàng cũng không muốn phí hoài thần lực ở đây. Nơi này năng lượng thật ít ỏi. Nàng không muốn phá tòa phủ này, sẽ lắm hệ quả lắm.
"Vì vẻ mặt của nó lúc nào cũng ủ rũ cực kỳ." Tiêu Y làm mặt mếu, cố cho thật hài hước. Nàng không muốn Diêm vương nổi cơn thịnh nộ. "Ngài mà để ý kĩ thì cả bảy con búp bê đều có một biểu cảm riêng trên gương mặt đấy. Có bé út u sầu, chị hai ủ dột, cô ba nhàm chán, chàng tư..."
"Đủ rồi, ngừng đi." Diêm Vương đảo mắt, tỏ vẻ ngán ngẩm, "Ta thấy đủ lắm rồi. Thật tình, một thế giới lộn xộn." Sau đó nàng xoay người, rảo bước chân, "Vào việc chính. Ta muốn gặp Vương gia. Dẫn đường tiếp đi chứ, giống người."
Tiêu Y gãi trán, sau đó chạy nước đôi bám theo Diêm Vương. Được rồi, dù nữ nhân này thật vô phép tắc, cũng thật huênh hoang tự đại thích gì làm nấy, thì ai bảo nàng ta chính là Diêm vương cơ chứ. Mình mà không nhịn cũng chỉ hại thân mà thôi,
giống người ạ.
*
Tiêu Sâm mới đầu còn lững thững trên con đường trở về phủ Kiều Dương. Trăng đã treo cao trên đầu, đường phố hôm nay trở nên vắng lặng nhiều lắm, khác vẻ bộ cánh thường thấy khoác trên mình của thành đô Lệ Tích. Khi nàng thắc mắc, nhóc đưa tin đã nói với nàng rằng, mọi người đều về nhà đóng cửa từ sớm một phần vì họ sợ hãi. Ngày hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện khiến họ khiếp vía, dù là trực tiếp chứng kiến hay chỉ nghe qua những lời đồn. Phần còn lại là vì cả chiều hôm nay nhị công tử đã cùng một nữ nhân, mà ai cũng kháo nhau đó chính là Diêm vương mọi người đang bàn tán, lùng sục khắp các nẻo đường lối phố ở nội thành để tìm kiếm một ai đó, đồng thời cũng cảnh báo người dân có một kẻ sát nhân nguy hiểm đang hoành hành trong thành.
"Cái gì? Sát nhân? Nó nói như vậy ư?" Tiêu Sâm nhướng mày. Những lời lẽ hoang đường và lố bịch vô căn cứ như thế, khó có thể tin được rằng chúng thốt ra từ miệng muội muội của nàng. Sự đùa cợt cùng thoải mái đó Tiêu Y chỉ để lộ ra trước mặt tỷ muội họ Tô mà thôi, trước nay Tiêu Sâm chưa từng thấy Tiêu Y làm việc mà thiếu suy nghĩ với bất kì một loại hình hay tình huống nào hết. Nhưng cái làm nàng khó hiểu chính là, làm vậy để làm gì? Một kẻ sát nhân? Và còn qua lại cùng với người lạ, sau đó dẫn người đó trở về phủ Kiều Dương?
Nghe sao thật hoang đường. Nghe sao thật khác lạ đối với muội muội song sinh của nàng.
"Đệ cũng nghe người ta thuật lại thôi. Mà lời truyền miệng thì lan đi nhanh lắm." Nhóc đưa tin cười toe toét, "Cơ mà chỉ cần là lời nhị công tử nói thì gì đệ cũng tin. Chúng ta cũng phải đi nhanh lên thôi,
tòa thành này giờ nguy hiểm lắm!"
Tiêu Sâm chỉ lắc đầu cười cười. "Về trước đi." Nàng nói. Với tốc độ chậm rãi hiện tại của nàng, trông nhóc đưa tin có vẻ chùn chân lắm rồi. Nàng biết thằng bé này, thường xuyên chạy vặt cho Tiêu Y, bước chân lúc nào cũng nhanh thoăn thoắt không ngừng nghỉ.
"Vậy sao được, đệ phải hộ tống tỷ về tận cửa phủ chứ. Đệ bảo vệ tỷ." Nhóc gồng tay lên, khoe ra con chuột nhấp nhô.
"Nếu gặp nguy hiểm gì cũng là ta bảo vệ đệ. Vậy nên có việc gì thì đi đi. Ta cũng đang muốn một mình nghĩ ngợi." Tâm trí nàng thoáng lướt qua hình ảnh về những chiếc vòng tay. Tiêu Sâm bận tâm đến chúng, nhưng nàng biết Tô Tư Tư sẽ không cho nàng những câu trả lời như nàng mong muốn. Làm ma hữu của nhau bao nhiêu năm, nàng hiểu đối phương nhiều lắm. Nhiều hơn cả Tô Tư Tư nghĩ, hay bất kì ai tưởng.
Hôm nay thật quá mức an nhàn, vậy nên nàng chỉ muốn tận hưởng cho tới tận cuối ngày cảm giác bình yên. Dõi theo bóng lưng thoáng cái đã chẳng thấy đâu của nhóc đưa tin, nàng nhẹ nâng khóe miệng. Cái thời nàng và Tiêu Y nhỏ như vậy cũng đã cách khá xa rồi. Quá khứ là thứ không dễ chịu gì, cho nên bọn họ chẳng mấy khi cùng nhau hàn huyên lại về những kỉ niệm xưa cũ. Bọn họ
sợ phải nhớ về. Dù thật lòng mà nói, Tiêu Sâm đã chẳng mấy bận tâm. Nhưng nàng biết ba người còn lại vẫn còn chôn giấu nỗi ám ảnh đó. Thật khó để quên. Tiêu Sâm may mắn hơn, bởi Tiêu Sâm có những cơ hội để rời khỏi tòa thành này, đi thật nhiều nơi, trải nghiệm thật nhiều những kiến thức và nỗi đau mới mẻ, đủ để lấn át lên vết sẹo khó lành.
Nàng từng chờ đợi, trong một khoảng thời gian dài, chờ đợi chính bản thân mình mạnh mẽ lên, để có thể cùng kéo ba người kia thoát khỏi vũng bùn lầy tăm tối. Nàng muốn trở thành kim chỉ nam, muốn trở thành tấm lá chắn, cũng muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho những người mà nàng hết mực quan tâm. Muốn vậy thì phải mạnh mẽ, muốn mạnh mẽ thì cần qua rèn luyện, và muốn rèn luyện thì đòi hỏi nhiều thời gian. Nhưng sắp đến lễ trưởng thành của bọn họ. Nàng nghĩ nàng đã có đủ thời gian để trưởng thành rồi. Không muốn chần chừ nữa. Ngay chốc lát thôi, khi trở về nhà, nàng sẽ kéo muội muội sinh đôi của mình lại, yêu cầu có thể cùng ngủ chung như năm xưa, rồi hai người bọn họ sẽ tâm sự và sẻ chia những điều chân thật thầm kín nhất như bọn họ đã từng.
Càng nghĩ, càng cảm thấy hiện tại thật tốt đẹp, và tương lai rồi sẽ còn tươi sáng hơn. Càng nghĩ, bước chân càng rạo rực, nàng lại càng muốn nhanh chóng quay trở về với mái ấm của mình. Dù cho người khác có bàn tán những lời xấu xa thế nào về phủ Kiều Dương đi chăng nữa, đó vẫn mãi là nơi thân thương quen thuộc nhất của bọn họ.
Không muốn phải rời đi nữa. Không muốn phải xa cách với những người nàng yêu thương nữa. Đã đến lúc nói ra tất cả. Đã đến lúc cứu rỗi tất cả mọi người.
Tiêu Sâm rảo bước qua một con hẻm.
Đó là một con hẻm quen thuộc. Muốn từ Tô phủ về nhà, nhất định phải băng qua nó. Không phải vào trong, mà chỉ đi lướt qua mà thôi. Dù sao trong đó cũng chẳng có gì. Trước kia còn lác đác vài ba gã hành khất, nhưng từ hồi Lệ Vương phát lệnh đuổi hết những người ăn xin ra khỏi thành thì đã chẳng còn ai bén mảng gì tới những con hẻm tối om đặc quánh một màu đen mịt ấy.
Chỉ cần đi qua con hẻm đó, sau đó rẽ trái là lập tức có thể trông thấy cổng chính màu chu sa của phủ Kiều Dương. Vẫn luôn là như vậy.
Nhưng, cũng như đã thoáng nghĩ trước đó. Hôm nay thật là một ngày lạ lùng.
Về sự vắng vẻ của tòa thành, về người muội muội đột nhiên trở tính, về lời đồn đại rằng có một kẻ sát nhân nào đó đang lảng vảng đâu đây, về bóng đen đang lao về phía nàng từ con hẻm tăm tối.
Tiêu Sâm không tài nào phản ứng kịp những chuỗi sự kiện liên tục tựa như chỉ xảy ra trong một thoáng tích tắc. Nàng như đã thấy có ai đó...
một cái gì đó lao ra khỏi con hẻm. Trước khi những móng vuốt sắc nhọn lớn hơn rất nhiều so với bàn tay của một con người chạm được đến nàng, nàng đã thấy động tác của nó khựng lại chỉ cách mình vài phân. Nàng đã nghĩ là nàng có thể thoát được. Nhưng không. Sự đình trệ ấy diễn ra chỉ trong phân nửa của khoảnh khắc. Thời gian lúc ấy dường như đã trôi qua rất chậm chạp, song vẫn không đủ để Tiêu Sâm có thể làm bất kỳ hành động gì để cứu lấy bản thân. Nàng thấy ngực mình đau nhói. Như bị khoét rỗng. Đấy là một cơn đau mà có thể gϊếŧ chết nàng ngay lập tức nếu không phải nàng đã ra sức luyện tập không ngừng nghỉ suốt bao nhiêu năm qua. Ánh trăng mờ mịt, nàng thấy được bóng đen cao lớn không rõ hình thù đang nhe nanh múa vuốt ở trước mặt mình.
Nó không định cào nàng một cái rồi bỏ chạy.
Như một loài thú dữ hung hiểm, quái vật bóng đêm đẩy nàng ngã, sau đó nhào lên người nàng, mở rộng cái miệng chảy đầy thứ dãi nhớt đen ngòm lên để rống vào mặt nàng. Có lẽ vì quá sững sờ và sợ hãi, cho nên Tiêu Y trừng trừng mở mắt nhìn về phía con quái vật.
"Chạy đi."Giữa tiếng gào rống không thuộc về nhân loại, nàng đã nghe thấy một thanh âm yếu ớt, nhưng rõ ràng đến lạ.
"Chạy... mau đi!"Trong con ngươi của quái vật bóng đêm, nàng trông thấy một cặp đồng tử đen nháy đang phản chiếu lại gương mặt của mình. Con quái vật nhấc tay lên định đâm nàng thêm một nhát, song có gì đó đã níu giữ nó lại, khiến nó không thể hạ thủ. Toàn thân quái vật run bần bật. Nó đang bị ngăn cản.
Nhưng dù ai đấy đã bảo nàng hãy mau chạy đi, thì việc đó vẫn thật khó khăn. Ngực nàng đau rát, nàng không thở nổi, người nàng còn đang bị đè lên nữa. Sức lực của nàng như bị rút cạn kiệt, nàng bất lực đến tuyệt vọng với ý nghĩ mình không thể trở mình.
"Dừng tay!"
Một giọng nam đột nhiên vang lên giữa những tiếng thúc giục nàng mau chạy trốn pha lẫn sự điên cuồng của con quái vật. Tiêu Sâm cảm thấy như bắt được một cọng rơm cứu mạng giữa dòng nước siết. Nàng không biết người này là ai, nhưng ở trong ngữ khí của y, nàng cảm thấy y có thể cứu được mình. Thật nhục nhã, song cũng đầy hy vọng.
Rồi sức nặng đang đè nghiến lên cơ thể nàng đột nhiên biến mất, vội vã như cái cách nó xuất hiện vậy. Tiếng gào rống của con quái vật trở nên cuồng dại hơn, và nó trở nên ngày càng xa cách. Con quái vật đang chạy. Nó sợ hãi, Tiêu Sâm cảm thấy như vậy.
Nàng vẫn chưa thể thoát khỏi sự khiếp đảm. Tầm nhìn của nàng nhòe đi vì nước mắt. Nàng nghĩ mình đang vừa giận dữ bởi sự vô dụng của bản thân, lại vừa mừng rỡ vì thoát chết trong gang tấc. Trong khung cảnh mờ nhòa ấy, nàng thấy một cái bóng lướt qua. Rất nhanh, nhưng không phải là không thể trông thấy. Là một nam nhân với vạt áo hoàng kim phất phới theo chiều gió, trên tay y siết chặt một thanh kiếm vân vàng đang nổ lốp bốp những đường gân sét màu đỏ thẫm rọi sáng.
Vốn y đã lướt qua nàng rồi, nàng cũng đã nghĩ y sẽ đặt mục tiêu đuổi theo con quái thú kia lên đầu, song bất ngờ thay, chỉ một giây sau, nàng lại thấy y quay trở về, đặt vào tay nàng một chiếc bình nào đó lành lạnh, tựa như chất giọng đặc trưng của y vậy, "Hiện tại ta không thể ở lại đây với ngươi. Nó là do ta mà nên, ta đã quá bất cẩn mà không gϊếŧ luôn khi có cơ hội. Nếu giờ ta lại mất dấu nó thì sẽ rất nguy hiểm. Mong ngươi hiểu cho. Thứ ta vừa đưa ngươi không phải thuốc bôi bình thường. Nó cực kỳ hiệu nghiệm. Hãy cố gắng xát nó lên vết thương của mình rồi nghỉ ngơi một lúc. Gắng gượng lên, con người."
Dứt lời, cảm giác về sự tồn tại của y cũng biến mất. Y không còn ở đây nữa, và chắc chắn cũng sẽ không quay trở lại, Tiêu Sâm dám khẳng định.
Còn nàng, thì phải tự thân nỗ lực thôi. Dù y đã bảo mọi việc bắt nguồn từ y, thì cũng không thể phủ nhận rằng nhờ y, nàng mới còn sống; và có thể nhờ thuốc của y, mà nàng sẽ tiếp tục sống.
Chỉ những lúc này đây, mới thấy mạng sống thật đáng giá biết chừng nào.
Tiêu Sâm vừa cười nhạo bản thân, vừa nâng tay lên mở bình thuốc. Ngực đau như sắp rạn vỡ, nàng tự hỏi không biết trái tim nàng đã gặp phải thương tổn hay chưa. Nếu thật sự đòn tấn công vừa rồi chỉ phá vỡ lồng ngực nàng mà không làm ảnh hưởng gì đến tim, thì quả thật nàng đã gặp được một may mắn diệu kỳ.
*
Tiêu Vương gia ngạc nhiên cực độ khi thấy con ông dẫn theo một người xa lạ bước vào thư phòng của mình. Ông vẫn thường để Tiêu Y - đứa con sẽ nối nghiệp và thừa kế mọi thứ liên quan đến gia tộc được phép ra vào thư phòng, thế nhưng đây là lần đầu tiên con ông dẫn theo
một ai đó khác theo cùng. Đây không phải chuyện có thể dễ dàng bỏ qua, bởi ngay cả cánh cửa của chính viện cũng là một thứ mà Tiêu Vương gia nghiêm cấm người xa lạ bước vào. Song ông hiểu đứa con thứ ba của mình, như cái cách ông hiểu hai tỷ tỷ của nàng, Tiêu Y không thể hành động bộp chộp mà không suy nghĩ đến hậu quả.
Tiêu Vương gia cất lại cuốn trục mình đang nghiên cứu vào hộc tủ nằm đằng sau. Hộc tủ chất đầy những cuộn tròn bọc mình trong những tấm da với đủ loại trạng thái đi từ rất cũ đến còn mới đến mức giữ nguyên mùi hôi của da thuộc. Ông đứng dậy, duy trì vẻ phong độ và nhã nhặn. Dẫu sao thì vị khách không mời kia cũng là nữ nhân, dù cho dáng vẻ ả ta trông thật khác thường, nhưng ông hiểu được sống ở đời phải biết cư xử cho đúng mực với những gì mình không hề hay biết.
Không... cũng không hẳn là không hề hay biết gì. Lời đồn về một vị Diêm vương đến ghé thăm Tô phủ đã rộ lên từ sớm ngày hôm nay. Giờ đây cả tòa thành không ai không biết, huống chi là người nắm giữ mạng lưới thông tin dày đặc như Tiêu Vương gia. Tô Thiện Thành, không biết kiếp trước ông ta làm gì mà kiếp này mọi điều quái dị đều đổ ập lên đầu - Tiêu Vương gia thầm nhủ.
"Con sẽ cho phụ thân một câu trả lời ngay lập tức." Tiêu Y áy náy cúi mình, làm một loạt thủ thế bày tỏ sự hối lỗi của mình theo phương thức truyền thống của dòng dõi. Sau khi hoàn tất, nàng mới nói tiếp, "Con đã lập ra một lời hứa, con cũng xin đảm bảo với phụ thân rằng con sẽ chịu mọi hậu quả nếu như có điều gì không hay xảy đến cho gia đình hay gia tộc của chúng ta."
Dù miệng thì nói vậy, nhưng trong đầu Tiêu Y lại chẳng còn đặt nặng vấn đề ấy nữa. Đối với nàng hiện tại, không còn quá nhiều thứ quan trọng để mà phải bàn tính suy xét. Mục tiêu của nàng chỉ có một mà thôi.
"Ta hiểu con, hơn bất kỳ ai hết." Tiêu Vương gia nhìn thẳng vào mắt con mình, xoáy sâu vào cặp đồng tử màu nâu như được đúc ra từ một khuôn với đôi mắt của ông, lại một lần nữa, ông tự thuyết phục chính bản thân rằng phải tin vào quyết định mình đã đặt ra. "Ta tin ở con, Tiêu Y, con trai ta."