Thái dương đại diện cho chốn mây sương, như vầng trăng tượng trưng cho xứ mây tan hay mưa sao băng là những linh hồn siêu thoát vút qua bầu trời, đánh dấu sự tồn tại của một cõi mây phủ chìm sâu vào lòng đất. Trăng đưa thủy triều mang những sự sống của đại dương chiếm lĩnh lại bờ cát, tinh tú đem con người quay trở lại vòng luân hồi chuyển kiếp, còn mặt trời bao phủ những luồng sáng rực rỡ của mình lấy nhân gian, diệt trừ đi bóng tối và những nguồn năng lượng đen tối tiêu cực của ác quỷ.
"Nơi nào ánh sáng còn tồn tại, nơi đó sẽ không dung thứ cho những thứ xấu xa."
-------------------------
Tô Ngọc Lan đã không còn đắm chìm trong mộng mị.
Hai mắt nàng mở lớn, trân trân nhìn lên.
Trong tầm nhìn của nàng, nàng thấy một gương mặt người.
Người đó đứng bên giường, đôi mắt lạnh màu, da dẻ nhợt nhạt thiếu sức sống. Ánh mắt y khiến nàng thấy mình chẳng khác nào đóa hoa bụi cỏ ven đường hay con chó con mèo lảng vảng ngoài sân. Vô cảm.
Tô Ngọc Lan
biết người này. Vạt áo hoàng kim của y thấp thoáng khắp mọi nơi. Từ trong tâm trí, cho tới hiện thực, thâm nhập vào cuộc sống của nàng, tự bao giờ chẳng hay.
"Ngươi đang yếu dần đi." Y cất tiếng, "Cứ thế này, chẳng mấy chốc ngươi sẽ chết. Vốn không như vậy. Tô Ngọc Lan, ngươi đang làm gì? Ngươi muốn điều gì?"
Thế nhưng Tô Ngọc Lan không hồi đáp. Y thật buồn cười, nàng chưa từng đối diện y, y cũng chưa từng đối thoại với nàng. Rõ ràng suốt bấy lâu qua, họ biết nhau, nhìn thoáng nhau, nhưng chưa từng lật tẩy đối phương. Vậy sao giờ này y lại muốn phạm quy cơ chứ?
Tô Ngọc Lan nâng khóe miệng, nàng mệt rồi, nàng phải ngủ thôi. Mơ nhiều mệt lắm, sống cũng mệt. Nàng muốn ngủ, nhưng đến cả trong mộng cũng chẳng được bình yên.
Người đàn ông kia, bao giờ mới chịu rời đi đây?
***
Bầu trời bỗng dưng tối sầm lại.
Tân Thế đang cùng Diêm Vương nán lại bên một sạp đồ chơi, nàng ngửa mặt lên, cau mày. Rõ ràng tiết trời lặng gió, mấy phút trước còn hoàn toàn bình thường, đột nhiên giờ thay đổi khiến người ta thắc mắc khó hiểu. "Có khi nên vào nơi nào đó trú mưa, tiện thể dùng bữa luôn thôi." Tân Thế với lấy tay Diêm Vương, giữ chặt lấy nó. Không biết vì sao, chợt Tân Thế thấy bất an trong lòng.
Diêm Vương cũng để ý đến sự khác lạ của bầu trời. Nàng ngẩng đầu, nghĩ ngợi chốc lát mới đáp, "Không có mưa đâu. Đó không phải do mưa."
"Không phải do mưa ư?" Tân Thế ngạc nhiên.
Diêm Vương gật gù, "Cái bóng Thiên Môn đấy, chắc do có kẻ nào sắp hạ phàm. Yên tâm, ai gặp ta cũng sẽ phải kính nhường thôi, không có chuyện gây phiền hà gì đâu."
Song Diêm Vương vừa mới dứt lời, đột nhiên bầu trời lóe lên tia chớp sáng lóa, sau đó một cột sáng khổng lồ từ trên cao giáng xuống, khiến cho mặt đất rung chuyển. Luồng hơi nóng đến từ thứ ánh sáng kia bùng nổ mãnh liệt, lan tỏa dữ dội đến mức thổi bay hàng quán của những người bán hàng rong.
Diêm Vương sửng sốt, đôi mắt mở to ngỡ ngàng.
Điều khiến nàng kinh ngạc nhất, chính là mọi việc diễn ra ngay trước mắt mình. Chuẩn xác hơn, là Tân Thế vừa mới đứng bên nàng giây trước, giây sau đã biến mất cùng với cột sáng khổng lồ.
"Đây rõ ràng là..." Diêm Vương thều thào như đang tự lẩm bẩm với chính bản thân, "Kết giới thái dương của Thiên Hộ."
Tân Thế thấy trước mắt bỗng dưng sáng chói rọi, nàng vội lấy tay che mắt, đồng thời mở ra vòng bảo hộ hòng che chắn cho cả mình và Diêm Vương.
Nhưng dường như xung quanh chẳng còn tồn tại bất kỳ thứ gì nữa. Kể cả người, hay vật, hay Diêm Vương.
Tân Thế tức thì mở mắt.
Không gì ngoài một màu trắng xóa. Một khoảng không vô tận trống rỗng. Ngay cả mặt đất cũng không tồn tại. Song Tân Thế vẫn đứng được, vẫn thở được, vẫn có thể trông thấy bóng người thấp thoáng từ đằng xa.
Thoắt ẩn, thoắt hiện.
Tân Thế nhíu mày. Không ổn. Không ổn chút nào. Nàng thử điều động nguồn năng lượng trong cơ thể, may thay, vẫn dùng được. Tân Thế vừa vẩy tay, một góc trong thế giới trắng xóa chợt rạn nứt, bắt đầu có dấu hiệu vỡ vụn.
"Oy, không dễ vậy đâu."
Thanh âm phát ra từ trên đầu. Tân Thế ngửa mặt, lập tức thấy ở phía cao kia có một cột trụ lơ lửng giữa thinh không, trên cột trụ lại có một người áo trắng đang ngồi xổm, hai tay kê lên đầu gối, cúi đầu nhìn xuống.
"Ta nào có thể để ngươi trốn thoát dễ dàng như vậy. Khó khăn lắm mới bắt được."
Là giọng nam.
"Ta là người theo hầu bên cạnh Diêm Vương, lên thượng thế để thực thi nhiệm vụ bắt oán linh. Ngươi muốn làm gì?" Tân Thế thả tay xuống, nghiêm giọng hỏi. Nàng cố gắng giữ tâm trí bình tĩnh để sáng suốt nhất có thể. Chỉ như vậy, nàng mới mang vẻ thuyết phục và đáng tin.
"Này con người, ngươi lừa ai, cũng không thể lừa ta." Tân Thế loáng thoáng trông thấy đối phương nâng tay lên gõ thái dương, "Không lừa được ta, không lừa được bầu trời. Tuy không biết vì sao ngươi lại ẩn náu được đến bên Diêm Vương, nhưng ngươi sai lầm do nông cạn rồi. Lên càng cao, ngã càng đau đấy. Thanh Linh, nước đi này của ngươi vừa tham vọng, lại vừa ngu ngốc."
Thanh Linh.
Hắn gọi mình là Thanh Linh.'Thanh Linh tiên đốc' là cách Tô chủ phủ đã gọi đám tiên sinh. Vậy mà giờ, hắn lại nhầm tưởng mình thành Thanh Linh.Nực cười cỡ nào."Các người có mắt như mù vậy." Tân Thế thì thầm. Lạ kỳ là, đối phương cũng nghe thấy.
Hắn bật cười.
"Ngươi nói thế lại làm ta tin thêm mấy phần đấy. Về việc ngươi không phải Thanh Linh. Nhưng thân phận mà ngươi khai ra thì khác. Hầu cận của Diêm Vương ư?" Nam nhân quyết định đứng thẳng lưng, khoanh tay nhìn xuống dưới, hất cằm, "Người của âm thế? Vậy thì hẳn ngươi cũng chỉ là một kẻ dối trá tệ hại mà thôi."
Hắn vừa dứt lời, cây cột dưới chân tức thì nổ tung, để những mảnh vỡ bắn toán loạn ra từ đám khói mịt mờ. Tân Thế siết chặt lấy nắm tay, nhíu mày nhìn lên. Nàng thực sự vừa xuất thủ với ý định diệt trừ kẻ xa lạ đó. Đã lâu rồi nàng mới để sát khí hiển hiện rõ rệt thế này. Trực giác mách bảo Tân Thế rằng, đối phương có lẽ là một người nào đấy biết rất nhiều, hắn thấy được chân tướng, đồng thời có thể dễ dàng lật tẩy hết toàn bộ mọi nỗ lực che giấu của nàng.
Về nàng.
Bóng người thoáng vụt ra khỏi đám khói bụi, tiếp đất một cách cực kỳ nhẹ nhàng xuống vị trí đối diện Tân Thế, chỉ cách nàng khoảng chừng mấy chục bước chân. Trông hắn chẳng hề hấn chút nào, bộ y phục trắng muốt thêu nổi họa tiết cánh chim với những gang màu nâu nhạt vẫn tinh tươm như thường, song vẻ mặt lại không mấy dễ chịu.
"Đúng là ta đã đánh giá thấp đám phàm nhân phản nghịch các người. Thiên Hoàng nói đúng, các người giờ đây đã trở thành một thứ gì đó rất khác rồi." Hắn lẩm bẩm. Tân Thế nghe thấy, tức khắc mặt nàng trắng bệch.
Hắn biết.Chính ra ngay từ khi hắn nhắc đến Thanh Linh, nàng phải hiểu là hắn đã nắm rõ những điều cơ bản nhất về bọn họ. Về những con người phản lại luật trời, tu tiên luyện thần, trường sinh bất lão."Rõ ràng chỉ là người thường, vậy mà lại sai khiến được thần lực. Các người chẳng khác nào mối đe dọa không chỉ với chính đồng loại, mà còn đối với tam giới." Hắn duỗi tay, một luồng khí vàng nhạt bao lấy thân thể hắn, trôi nổi bồng bềnh như những đám mây trong suốt, "Oy, với gương mặt kia, hẳn ngươi phải có liên hệ trực tiếp với Thanh Linh chứ, nhỉ. Vậy thì dễ dàng hơn rồi, chỉ cần bắt được ngươi, ta có thể lần ra đầu mối tìm tới kẻ chủ mưu cho hành động phản nghịch ngu dại này!"
Vừa nói xong, cả hai người lập tức hành động.
Kẻ lạ mặt vốn định triệu hồi thêm một cột sáng nữa hòng bắt giữ lấy Tân Thế, song vừa mới tiến lên một bước, mặt đất vô hình dưới chân đã lập tức nát vụn.
Mà đâu chỉ mặt đất, ngay cả bầu trời trắng toát trên cao cũng vậy.
Thậm chí hắn cảm thấy, ngay cả bầu không khí hắn dùng để thở cũng đang nứt vỡ. Da thịt hắn, tay chân hắn, tất cả những cảm xúc phàm thường hiện tại của hắn dần trở nên tê dại, và nóng bỏng.
Nóng quá! Sao lại nóng như vậy?!
Hắn trợn mắt nhìn địch thủ. Ả ta dang rộng cánh tay, mười ngón quặp chặt lại. Mắt ả chăm chú nhìn về phía hắn, miệng lẩm bẩm đóng mở không ngừng, mỗi lúc khoảng cách giữa hai bàn tay thu hẹp lại, là mỗi lúc hắn thấy hô hấp của mình nén chặt, bức bối. Cùng cảm giác nóng rát cực độ!
Đất đang nứt toác. Trời đang nứt toác. Ngay cả không khí và con người cũng vậy. Bỏng.
Ép hắn, nghiền hắn, nung chảy hắn.
E rằng hiện tại đánh không lại - hắn toát mồ hôi, thầm nhủ trong đầu, đồng thời soạn ra hàng loạt phương án trốn thoát khỏi gọng kìm của đối phương - đây là nhân giới, thần lực quá hạn chế; hơn nữa, kết giới đang bị phá từ cả trong lẫn ngoài.
Kẻ nào bên ngoài dám tác động đến kết giới vậy?
Tầm nhìn của hắn bị mờ đi. Hắn không còn nhiều thời gian, chẳng thể làm gì khác ngoài việc cưỡng bức cách ly khỏi kết giới, dịch chuyển tức thời bản thể đến một vị trí bất kỳ cách đó xa nhất có thể.
Vậy nên thoáng cái, Tân Thế lại xuất hiện trở về giữa đường phố mới ban nãy nàng còn dạo bước cùng Diêm Vương. Sự biến chuyển đột ngột đến mức nàng không kịp thu lại thuật pháp, khiến cho những gì còn sót lại của mặt tiền những ngôi nhà bày bán hàng quán xung quanh lại một lần nữa bị nổ tung.
Một vài người ẩn nấp gần đó hối hả chen nhau bỏ chạy thoát thân. Bọn họ dính đầy bụi bẩn, song trông có vẻ như không ai trọng thương. Tân Thế vẫn cảm thấy dường như còn người đang lấp ló đâu đấy hướng ánh mắt tò mò nhìn lại, song dường như đã chẳng còn mối nguy hại gì nữa. Người kia bỏ đi rồi. Nàng thu lại thần lực, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Tân Thế?"
Chợt nghe được thanh âm quen thuộc khiến tâm trí nàng như bừng sáng trở lại. Tân Thế quay phắt lại, lập tức trông thấy dung nhan quen thuộc đang mang theo chút vẻ khó hiểu đứng ở đằng sau.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong kết giới thái dương vậy?" Diêm Vương ở bên ngoài tương đối sốt ruột. Nàng chẳng hiểu vì cớ gì mà Thiên Hộ lại phải nhốt Tân Thế vào trong kết giới. Có điều nàng xử lí sự mơ hồ của mình bằng những hành động cảm tính khá là dứt khoát: lập tức tìm cách phá vỡ kết giới từ bên ngoài.
Diêm Vương không thích cảm giác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nàng cũng không muốn
thuộc hạ của mình gặp bất trắc ở một nơi nào đó nàng không nhìn thấy. May thay, thoạt trông Tân Thế không sứt mẻ gì hết, quần áo vẫn rất phẳng phiu sạch sẽ, có điều hình như sắc mặt trông không được tốt lắm, duy chỉ đôi mắt kia vẫn rạng rỡ như thường.
"Hình như có người nhận nhầm ta thành một ai đó. Một vị sứ giả Thiên đường." Tân Thế nhanh chân chạy lại gần Diêm Vương, tiện đà quan sát bốn bề xung quanh. Không biết nàng ở trong đó được bao lâu? Khung cảnh phố xá mới ban nãy thôi trông còn cực kỳ nhộn nhịp và sống động, ấy thế mà giờ đây xác xơ tiêu điều. Tiếng bước chân ngựa hí từ đâu vọng lại, kèm theo cả tiếng người xen lấn nhau. "Quan binh đến rồi!" Tân Thế thốt lên, đều dựa theo kinh nghiệm sống lâu năm của mình, nàng bắt lấy tay Diêm Vương, kéo đi, "Chuồn trước đã!"
Diêm Vương: "..."
Diêm Vương: "Ha ha, đây là lần đầu tiên bổn vương phải trốn chui trốn nhủi kiểu này."
Tân Thế: "Đừng cười nhạt thế chứ, ta sẽ áy náy."
Diêm Vương: "..."
Hai người vượt qua vài con hẻm quanh co nằm giữa những tòa nhà nối nhau san sát, Diêm Vương mơ hồ cảm thấy dường như Tân Thế nắm khá rõ địa hình ở đây thì phải. Sau đó nàng nhận ra luồng khí xung quanh bọn họ như bị co lại với một độ nén tương đối nhỏ, đến mức người bình thường khó mà nhận ra.
Tân Thế đang dùng khí để đọc vị con đường? Diêm Vương hoài nghi vào suy đoán của mình.
Bọn họ bỏ trốn trong im lặng. Diêm Vương thì một mình chôn sâu những nghĩ ngợi của bản thân. Đột nhiên thế này, cảm giác lại có phần lúng túng và buồn bực.
"Này, Tân Thế." Diêm Vương gọi.
"Đây, ra ngoài con hẻm này là hết khu vực náo loạn rồi, chúng ta có thể đi lại bình thường." Tân Thế không ngoảnh mặt nhìn nàng, cứ tiếp tục tiến lên phía trước, nhịp chân đều tăm tắp.
"Ngươi có biết Thanh Linh tiên đốc là ai không?" Diêm Vương hỏi một cách vu vơ, như thể nàng hoàn toàn chẳng có chủ ý gì rõ ràng hay mục đích sâu xa nào hết. Thế nhưng câu hỏi lại khiến bước chân vốn đang cực kỳ vững vàng của Tân Thế loạn nhịp. Điều đó làm Diêm Vương chú ý, cũng làm Diêm Vương bận tâm.
"Ồ. Sao bỗng dưng lại hỏi về người đó?" Tân Thế quay đầu lại, ánh mắt săm soi như muốn tìm tòi bất kỳ dấu hiệu nào đó trên gương mặt Diêm Vương. Cùng lúc đấy, bọn họ rời được con hẻm nhỏ, hòa mình vào dòng người đang say sưa bàn tán về những sự kiện kỳ lạ vừa diễn ra ở con phố cách đó độ trăm bước chân. Vốn Tân Thế bỏ ngoài tai tất cả những lời hàn huyên tranh cãi vô nghĩa ấy, toàn bộ tập trung đều dành hết cho Diêm Vương, cho đến khi nàng chợt nghe thấy những từ như 'Thanh Linh tiên đốc', 'đảng Trường Sinh' hay 'nhất định lần này là do họ'.
"Thì do cũng nghe được những lời như thế này."
Diêm Vương hơi nghiêng đầu, khẽ nhướn mày về phía đám đông tụ hội.
"Ta thấy rất quen tai, nhưng lại chẳng thể nhớ ra được là đã từng nghe ở đâu."
Tân Thế hơi mở lớn con mắt. Mắt Tân Thế vốn đã to, thường thì trông nó lúc nào cũng chứa vẻ điềm tĩnh, giờ thì lại đầy ắp sự ngạc nhiên, "Ồ, nàng thấy quen ư? Về Thanh Linh hay đảng Trường Sinh?"
"Không rõ, có thể là cả hai." Diêm Vương lắc đầu.
Hai người bọn họ bắt đầu rảo bước, có vẻ chẳng ai quan tâm tới việc những bước chân ấy sẽ dẫn họ đến đâu. Họ đi hoàn toàn dựa theo bản năng, dù họ có phải
người hay không.
"Nếu nàng đã thắc mắc như vậy." Tân Thế bật cười, trước sự khó hiểu đến nhíu mày lại của Diêm Vương, nàng nói, "Thì ta sẽ kể cho nàng hay tất cả những gì ta biết về bọn họ. Về Thanh Linh tiên đốc. Và về đảng Trường Sinh."
-----------------
Tại một nơi không hề xa xôi một chút nào, ngay trên nhân giới này thôi,
_Không ổn!_Không ổn, thật sự không ổn! ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅ )‧º·˚
_Chết mất thoyyyyyy! Щ(º̩̩́Дº̩̩̀щ)
_Nhân loại dị thường ngu ngốc lại dám đánh mìnhhhhhhhhhhh Щ(º̩̩́Дº̩̩̀щ)
_Thiên Hoàng-san, ngài nhất định phải trả chù cho taaaaaaaa ( ͒ ˃̣̣̥᷄ꇵ͒˂̣̣̥᷅ ू ͒)
_Cục cưng chịu đựng hông nổi nữaaaaaaa, Thiên Hoàng-san, rốt cuộc ngài trốn ở đâuuuuuu 。・゚゚*(>д