*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liệu có ai hay biết, về giọt cảm xúc của con người?

-------------------------

Băng qua con đường dài ngoằng ngoẵng, cánh cổng Hải điện mở rộng đón chào, xung quanh là tiên tử khắp chốn chào hỏi tấp nập, dường như ai cũng ngạc nhiên trước sự có mặt của Diêm Vương. Cũng có người để ý đến Tân Thế, song chẳng ai đặt nặng. Người này tu vi không đáng quan tâm, hẳn chỉ là tiểu tiên hầu hạ vương hậu, ai mà không biết Quân Thượng sủng ái cô con gái út của mình, có điều lại chẳng ai hiểu được lí do ngài lại để nàng ngự trị âm thế.

Mấy nghìn năm về trước, toàn bộ sinh linh tứ giới đều đinh ninh rằng Diêm Vương sẽ trở thành chủ nhân Bầu Trời. Tấm lòng yêu thương cưng nựng Tiểu Diêm Vương khi ấy của Quân Thượng người người đều thấy, nhà nhà đều tỏ, ngài thậm chí còn dặn dò quan binh cẩn thận dìu dắt Tiểu Diêm Vương. 


Không phải quá rõ ư? Sẽ chẳng phải Thủy Đế tính cách trầm lặng ít nói, tâm cơ giấu sâu hay Thiên Hoàng rụt rè nhút nhát, mặt lúc nào cũng cúi gằm, mà là Diêm Vương cao cao tại thượng, chẳng e ngại bất kỳ ai, bất kỳ điều gì. 

Mà khi ấy, Bầu Trời vẫn chưa được gọi là Thiên Đường. Nó chỉ được gọi là Thiên Đường khi Thiên Hoàng đắc vị. Cũng như Hải điện chỉ sinh ra vì Thủy Đế. Riêng Địa Ngục, nó vốn vẫn luôn nằm ở đấy, chôn sâu dưới mười tám tầng đất, chờ đợi quân vương xuống tiếp nhận. 

Đó là sự kiện gây chấn động nhất thời bấy giờ, phá tan mọi phán đoán chắc nịch của tất cả, để rồi bây giờ nhìn lại cũng đã như một câu chuyện xưa cũ không ai buồn nhắc tới, im lìm nằm trên trang sách đã phủ bụi. 

Không biết Diêm Vương có còn nhớ chăng, về cái thời hoàng kim của ngài? 


Hay ngài đã vùi sâu nó vào giấc ngủ đông kia, mặc cho hết thảy những gì đang diễn ra xung quanh mình? 

Thật sự, không ai biết.

Diêm Vương có quyền kiêu ngạo với tất cả những người xung quanh nàng, nàng làm lơ những lời chào hỏi kia, một mạch dẫn Tân Thế băng qua cánh cổng trắng cao vút của Hải Điện, băng qua dãy hành lang ngập ánh nắng với những dải màu lấp lánh ở hai bên, những tấm rèm cửa mỏng phất phới bay, nhưng khi chạm vào da thịt lại chẳng cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Bấy giờ người tiếp đón kia đã không đi cùng hai người bọn họ nữa, trên dãy hành lang dài và rộng ấy chỉ còn mình Tân Thế và Diêm Vương.

"Dường như mọi lần đến Hải điện nàng đều ở đây?" Tân Thế cảm thấy Diêm Vương nãy giờ luôn trầm lặng bèn bắt chuyện.

"Nơi này được xây dựng dành riêng cho ta." Diêm Vương chậm rãi đáp. Ngày thường nàng không như vậy. Tân Thế nghiêng đầu nhìn Diêm Vương. Diêm Vương của ngày thường, dường như luôn có một chút vội vã giữa những mốc sinh hoạt rời rạc, không như bây giờ, không như dạo gần đây, có lẽ nàng đang muốn cảm thụ thời gian trôi, từng phút, từng giây, không khoảng khắc nào như khoảnh khắc này, cũng như những gì đã qua sẽ không trở lại được. Nếu nàng đã tìm lại được cảm giác sống như thế, chân thật như vậy, Tân Thế rất vui.


Bởi nàng cảm thấy đã giúp Diêm Vương phần nào ngộ ra một chân lí mà nàng đã không thể, nên niềm vui của nàng dành trọn vẹn cho Diêm Vương.

"Nàng biết không, ở âm phủ có tổng thể một đại điện, một phòng ngủ, đương nhiên là của nàng, một nhà bếp, một thư phòng, một phòng tắm, hai phòng khách, và ba phòng nghỉ. Có phải chúng cũng được xây dựng dành riêng cho người nhà của nàng không? Như Thủy Đế, hay như Thiên Hoàng?" Tân Thế hỏi.

"Ngươi để ý?" Diêm Vương lại ngạc nhiên, nhưng rồi ngẫm nghĩ lại, nàng cảm thấy mình hơi thái quá. Suy cho cùng, đó cũng không phải là những chi tiết khó nhận ra, không những vậy còn rất vụn vặt. Chỉ là số phòng trong nhà, công dụng của chúng, cách bố trí mà thôi, Diêm Vương có thể không để tâm, song nàng nghĩ Tân Thế không như nàng. Tân Thế chỉnh chu hơn nhiều, điều ấy cũng vô thức khiến Diêm Vương an tâm.
Cảm giác như, mặc dù không thể hiện rõ ra bên ngoài, nhưng con người này lại rất đáng tin cậy.

"Ngươi biết không." Diêm Vương đáp, "Ta không biết trong âm phủ có những căn phòng nào đâu. Ta dành nhiều năm để loanh quanh trong phòng ngủ của mình, có lúc ngẩn ngơ nhìn trời, lại có lúc ngủ say. Ta không thể biết được ai là người ngày đêm chăm sóc cánh vườn bỉ ngạn, cũng có thể chẳng có ai, hoặc cũng có thể đám quỷ thư thay phiên nhau làm. Ta cũng không biết Mạnh Bà hay Ty Mệnh khi rảnh rỗi sẽ làm gì, bọn họ có giao hảo với nhau hay không, hay quá khứ bọn họ liệu đã từng là một cái gì đó ngoài những vị thần. Ở dưới đấy thì ai cũng như nhau thôi, đều là thần dân của ta, là quân thần của ta, đều sẽ lắng nghe mệnh lệnh của ta, vậy nên tất cả đều như nhau, kể cả người ở vịnh Vĩnh Hằng, hay quỷ sứ, hay tay sai thân tín danh nghĩa, ngay cả đám tội đồ phía đằng sau Địa Ngục Môn, chúng còn không bằng những nắm đất trên tay ta, sẽ có ai quản số mạng chúng chứ? Ít nhất không phải ta. Thủy Đế những năm qua có tổ chức sinh nhật hay không, ta đâu biết, chẳng ai gửi thư mời, hoặc là có những cũng đã bị ta vùi sâu vào những giấc mộng mơ. Ngay cả sinh nhật của ta, cũng là làm bạn với hồi ức. Thời gian gần đây Quân Thượng dường như rất bận rộn, ngoài ngài ra, ta đã nghĩ, chẳng còn ai quan tâm tới ta nữa. Thiên Hoàng có sứ mệnh của nó, vốn dĩ nó cũng không phải người sẽ đặt quan tâm ra ngoài mặt. Những món quà nho nhỏ, hay lời hỏi thăm thường niên, thật sự chẳng bao giờ là đủ với một người như ta."
Diêm Vương nói không ngừng nghỉ, chưa từng thấy nàng nói nhiều như thế. Hai người bước trên đoạn hành lang nay đã đi được hơn nửa, Tân Thế tập trung lắng nghe, cũng chẳng còn tiếp tục thắc mắc xem tại sao hành lang nào trong Hải điện cũng phải lê thê như thế.

"Tiểu Diêm Diêm nhỏ mọn như ngươi, sau này ắt sẽ cô độc. Là ai từng nói với ta như thế, đến nay ta đã không còn nhớ. Nhưng ta lại chẳng thể quên rằng trong quá khứ, đã có một người nói với ta như vậy. Khi ấy ta không biết cô độc là gì, chẳng ai cô độc khi không cần một ai ở bên cạnh mình hết. Rồi cũng đến một ngày, là ngày nào đó giữa mảnh đất phủ đầy mây, ta nhìn xung quanh, dường như đã chẳng còn ai nữa, quay đầu lại, bọn họ đã đi thật rồi. Một người xuống biển, một người lên trời, một người tha hương, và một người mất tăm mất tích. Đều là người một nhà, nhưng lại cách xa vạn dặm như vậy; đều là đế vương, nhưng lại mệt mỏi và cô đơn đến thế. Quân Thượng tặng ta một vườn hoa bỉ ngạn, song liệu ngài có để ý, âm thế có cả một cánh đồng bỉ ngạn trải dài tít tắp hay không. Thiên Hoàng tặng ta một mái đình phong vân, nó nằm ngày bên khu vườn, ngồi ở đấy nhất định có thể cảm thấy hương gió hương trời, lại nghe đâu đây lanh lảnh tiếng chuông ngân. Khi ta còn nhỏ, ta rất ghét tiếng chuông, bây giờ đỡ rồi, song ngày ấy chỉ cần nghe thấy tiếng chuông, ta lập tức biết đã đến giờ phải đến giảng đường. Lắng nghe những điều nhạt nhẽo, tiếp thu những điều nhạt nhẽo, mọi sự đều nhạt nhẽo, nhạt như nước vậy, cứ lững thững lững thững bám đuổi không ngừng. Vậy nên, ta cũng không thường ngồi ở trong mái đình đó." Như nghĩ đến cái gì, Diêm Vương lại nhếch khóe miệng, "Người Hải giới thì hay rồi, tay chân lúc nào cũng đeo chuông, lúc lắc lúc lắc, như thể Thủy Đế muốn chọc tức ta vậy. Ngươi không cảm thấy câu chuyện của ta nhàm chán chứ?"
Tân Thế vội lắc đầu, "Nàng nói tiếp đi, con đường còn rất dài."

Diêm Vương phì cười, "Tân Thế, ngươi thật tình. Nói chuyện với ngươi, không hiểu sao cảm giác luôn có thể dôi dai. Vô nghĩa thật đấy, như món quà của Thủy Đế vậy - một bộ ghế san cương. Thực ra ta luôn nghĩ nó có ý nghĩa sâu xa lắm, dường như ý Thủy Đế rằng ta sẽ mãi mãi ràng buộc ở nơi đó vậy, là xiềng xích, là giam lỏng, là nhà tù vĩnh hằng dành cho ta." Tân Thế duỗi tay nắm lấy tay Diêm Vương. Diêm Vương mặc nàng, "Ban đầu có ta và Ty Mệnh. Ty Mệnh ít nói, nàng ta thích đi thi hành nhiệm vụ của mình hơn, cũng chẳng biết thân quen với Thủy Đế từ bao giờ, ta bỏ lỡ nhiều chuyện lắm; sau đó có thêm Mạnh Bà, Quân Thượng bảo âm thế cần người nấu canh Quên Lãng, ta không hiểu sao nữa, đám quỷ thư vốn vẫn đảm nhiệm việc ấy, trước nay chưa từng phát sinh rắc rối nào." Nàng nâng bàn tay đang được nắm lấy của mình lên, nhìn vào những ngón tay đang xen kẽ, "Quân Thượng bảo, chỉ con người mới có thể thêm vào món canh một thứ mà đám quỷ thư không thể thêm được, một thứ mà sẽ khiến cho hương vị món canh trở nên dịu dàng hơn với những người đã khuất, đồng thời xoa dịu tâm hồn của bọn họ."
"Nó là gì thế?"

"Giọt cảm xúc của nàng." Diêm Vương trả lời. "Đến giờ ta vẫn chưa biết rốt cuộc giọt cảm xúc của Mạnh Bà là gì. Nhưng giờ Mạnh Bà chết rồi, ta không muốn có ai thay thế nàng hết." Dứt lời, Diêm Vương lại quay sang nhìn Tân Thế. "Từ khi ngươi xuất hiện, ta mới nhận ra, dường như ta không muốn có bất kỳ thứ gì bị thay thế khỏi cuộc đời ta."

Trái tim Tân Thế đột nhiên lại đập lệch một nhịp. Nàng giật mình, tự nhủ, lại cảm giác ấy, lại là thứ cảm giác lạ lùng ấy. Vốn dĩ quả tim lạnh vẫn luôn bình ổn trước mọi điều, từ ngày nó sinh ra, và có lẽ cho đến khi một mảnh phù chú mang tên Du Mục chỉ có xác chứ không có hồn tan biến, trả lại sinh mệnh vẹn toàn cho Diêu Mục Du thì nó mới có thể nóng ấm trở lại. Song, dạo gần đây, Tân Thế tự dưng cảm thấy, trái tim nàng đang trở nên rất người. Nàng thích như thế này, tay đan tay cùng Diêm Vương, lắng nghe Diêm Vương tâm sự những điều mà chắc chắn Diêm Vương chưa từng thổ lộ với bất kỳ ai, nàng cũng không ngần ngại bộc lộ sự quan tâm của mình với những điều xoay quanh Diêm Vương, từ cách bài trí âm phủ, tới thái độ của vị vương hậu trước những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Thậm chí có thể quan sát Diêm Vương đi qua đi lại than vãn đủ thứ cũng không phiền.
Trước giờ nàng không như vậy.

Trước khi xuống Địa Ngục, nàng không như vậy.

'Trừ khi xuống Địa Ngục, còn không ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi'

Dường như thanh âm từ quá khứ đột ngột vọng về, đánh úp vào tâm khảm của nàng. Là vậy sao? Nàng lại nghĩ tới việc bỏ mặc Diêu Mục Du, bỏ mặc bản ngã của mình? 

Rồi một suy nghĩ bất thình lình lại lóe qua tâm trí. Nếu nàng không phải Du Mục thì sao? Nếu nàng đã trở thành một ai đó khác, mà không phải thân xác Du Mục của Diêu Mục Du rồi thì sao?

Không phải là không thể. Nàng biết phải tìm ai để giải đáp câu hỏi này, nhưng không phải ở đây.

Phải quay về âm thế.

"Đúng, phải quay về âm thế thôi." Tân Thế bật thốt. Sau đó nàng quay sang nhìn Diêm Vương, đôi mắt bỗng lấp lánh như dải ngân hà ngập tràn tinh tú. "Thật muốn quay trở về, càng sớm càng tốt!"
Ánh sáng của những vì sao ấy như chiếu rọi toàn bộ ngõ hẻm phủ màu tăm tối ẩn trong từng ngóc ngách tận đáy tâm can Diêm Vương. Mặc cho là màn đêm u sầu, hay vầng trăng buồn tẻ treo trên cao, một bầu trời rộng lớn như vậy vẫn sẽ luôn tồn tại những đốt mộng mơ thơ mộng như thế. Là mộng mơ sao? Hay là khát vọng đã chôn sâu từ lâu, lâu hơn cả khi tồn tại những ý niệm tội lỗi đã đày đọa ta xuống Địa Ngục? Thời khắc tỉnh dậy, mở mắt liền có thể trông thấy bóng dáng ai đó thoạt trông thật tri kỉ đang bầu bạn ở bên, thật sự rất tốt. Khi ngồi ăn những món ăn đã chẳng còn rõ mùi vị, lại có thể mặt đối mặt với người đã dành tâm huyết để nấu nướng, thi thoảng có thể tán gẫu đôi ba câu, ừ, thật sự rất tốt. Hay lúc nửa đêm, bầu trời phủ xám, mặt đất âm u, sương khói ngày càng dày, lạnh như thế, vẫn có người chịu vắt vẻo trên bệ cửa, tìm kiếm dấu vết của một bầu trời có sao và trăng, mà kể cả khi không có thì đâu hề gì, nàng ta vẫn sẽ ở đấy, khi thì suy nghĩ vẩn vơ, có bật cười, cũng có ủ rũ, Diêm Vương chẳng thể hiểu nổi nàng suy nghĩ điều gì, nhưng nàng đã luôn ở đó khi Diêm Vương muốn trông thấy nàng.
Cảm giác rất tốt. Thực sự rất tốt. Tốt đến mức Diêm Vương chợt cảm thấy, âm thế tự bao giờ đã trở nên tốt đẹp như vậy.

Nàng ta muốn về sao?

Ừ. Đương nhiên. Phải về chứ.

Về nhà.

---------------------------

Trong âm phủ:

Tân Thế: Thực ra Diêm Diêm à, có một điều ta cứ thắc mắc mãi, mà dạo mới tán còn sợ bị nàng ghét nên không dám hỏi... (╹∀╹)

Diêm Vương: Thế đừng hỏi, giờ ta vẫn có thể ghét ngươi (눈_눈)

Tân Thế: Nhưng mà ta thực sự rất tò mò (╹‸╹)

Diêm Vương: Bắt đầu cảm thấy ghét ngươi được rồi (눈_눈)

Tân Thế: Chả là thế này... nàng đã ngủ rất rất lâu rồi đúng không? Cái hồi trước khi ta đến ấy, tầm mấy trăm năm chứ ít gì nhỉ... Lúc mới đến ta đâu chỉ phải dọn dẹp mỗi cái bếp kia đâu, cái gì cũng phủ bụi luôn, kể cả cái nhà tắm (⌣̀_⌣́)
Diêm Vương:...( ̄...  ̄|||)

Tân Thế:... Ta biết nàng hiểu ý ta 

Diêm Vương:...( ̄ロ ̄!!! )

Tân Thế:...

Diêm Vương: Tự biết mình phải làm gì chứ? (¬_¬|||)

Tân Thế: Ta đã cho đốt trụi đống xương gai rồi *người ta vẫn rất thông minh, biết tự phá lối đi trước phòng trường hợp xấu* (︶︹︺)

Diêm Vương:... ( ̄□ ̄!!! )

Tân Thế:...

Diêm Vương *ném đồ đạc* Oaaaaaaaaa, không biết gì hết, ngươi tạo phản! Cút đi, cút ra, ta không thích chơi với ngươi nữa, đi đi, ta ghét ngươi, oaaaaaaaaaa   (ᗒᗣᗕ)՞

Tân Thế: (⊙_⊙) *bị trúng một chiếc bình hoa bằng đồng* (ヾノ꒪ロ꒪ )á! Diêm Diêm, nàng mau bình tĩnh lại, ta chỉ hỏi chơi thôi!!! (꒪ཀ꒪)

Gì vậy... Một chiêu mới thay vì bắt ngủ khổ sao...

Trên thiên cung:

Thiên Hộ: Thiên Hoàng coi kìa, Diêm Vương mới luyện lên sao, học được skill cấp SSS mới tinh chưa từng xuất hiện trong toàn sever, khiến boss tối cao Ma Vương Khiết Phích gục ngay tại chỗ, thanh máu cạn đến số âm  ┐(︶▽︶)┌
Thiên Hoàng: ...Tỷ tỷ thật lợi hại...Σ(°ロ°)

Cựu Thiên Hộ: Không hiểu sao, tự dưng ta lại cảm thấy tương lai chợt xuất hiện vô cùng điềm chẳng lành, mà tiếng khóc oe oe hồi còn bé của Tiểu Hoàng lại cứ văng vẳng bên tai, bám dai như đỉa, đuổi chẳng dứt... có... một chút đáng sợ...  (¬_¬;)[BHTT][Đang Viết] Bảy điều ước của tân Ma Vương. - Chương 26. Hành lang dằng dặc, mặc người ca than.

Tân Thế: Để chịu phạt, cõng nàng đi một vòng thế gian, là la la ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play