Vị ngọt làm mê say, hương cay gợi thức tỉnh
Muối mặn xát xác thân, sắc chua chát linh hồn.
-----------
Tân Thế nhìn người bên cạnh.
Người bên cạnh nhướng mày nhìn nàng.
Cả hai đang ngồi trên chiếc thảm của đám quỷ thư, chậm rãi trôi về phía âm phủ. Nãy giờ không ai nói lời nào, Diêm Vương không gặng hỏi về lí do vì sao ban nãy Tân Thế lại tới gần dãy Tử Bi Sơn như vậy, mà Tân Thế dường như cũng chưa có ý định giải thích. Cả hai cứ tự ngầm hiểu, và Tân Thế lại có cơ hội để ngạc nhiên trước sự nhẫn nại của Diêm Vương.
Hoặc nàng chẳng hề quan tâm đến mình như nàng đang thể hiện, hoặc nàng đang chờ đợi mình chủ động thật thà. Không biết thực hư ra sao, nhưng trái tim Tân Thế vẫn muốn tự đặt bàn cân nghiêng về bên phải, mặc cho ý nghĩ ấy khiến lòng nàng nặng gánh.
Có vẻ như thấy bầu không khí quá mức u ám, Tân Thế bắt chuyện trước.
"Nàng biết không, khi mới tới âm phủ, ta đã có một người bạn."
Diêm Vương quay hẳn mặt sang, trầm tư không nói. Tân Thế tự biết nàng đang để mình tiếp tục, bèn kể, "Đó là một con quỷ thư, tên là A Ôn, rất lắm miệng, lúc nào gặp ta hầu như hắn cứ nói liên mồm, tưởng chừng như những câu chuyện của hắn có thể sẽ trải dài đến vô tận, không bao giờ kết thúc vậy. Có cái thú vị, có cái lại rời rạc chẳng ra đâu vào đâu, thế nhưng ngồi nghe hắn lảm nhảm lúc chẳng có việc gì để làm cũng rất thích. Đại để, đó là quãng thời gian nàng vẫn chưa tỉnh dậy, chỉ có một mình ta trong âm phủ, rất buồn chán, mà ta lại không thể đánh thức nổi nàng."
Diêm Vương cau mày, tựa hồ đang cố gắng nhớ lại xem cái tên A Ôn có khơi gợi ký ức nào trong hồi ức mình hay không, thế nhưng cuối cùng nàng cũng đành bỏ cuộc.
Một con quỷ mờ nhạt. Tân Thế trông thấy nàng khẽ lắc đầu thì phì cười, "Dưới này lắm quỷ như vậy, khó trách nàng không nhớ hết tất cả. A Ôn trông cũng như mọi con quỷ khác thôi, song ta nghĩ nếu như đặt hắn giữa một đám quỷ thư tương đồng, cho ta thời gian ta vẫn có thể nhận ra hắn. Khi ấy bọn ta hay ngồi chơi ở dưới bếp, A Ôn bảo hắn trốn việc, chạy ra bầu bạn với ta, không hiểu sao khi ấy lòng ta lại cảm thấy rất ấm áp. Không biết ta đã kể với nàng chưa, rằng trước đây ta chưa từng có một người bạn?"
Diêm Vương thoáng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Tân Thế lại thêm một chiều sâu khác lạ. Tân Thế không để ý đến Diêm Vương nữa, cặp đồng tử của nàng hơi mơ hồ, hướng về phía cánh đồng Bỉ Ngạn ở xa xăm, "Vậy nên lúc ấy ta thấy rất vui. Quỷ cũng được, không sao hết, miễn là có tấm lòng thì đều đáng quý như nhau."
"Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có ai đó nói như vậy đấy." Diêm Vương bật thốt.
Tân Thế rũ mi mắt. Cũng không hẳn là bởi lòng bao dung, mà có lẽ càng không phải vì bản thân muốn thể hiện một khía cạnh đặc biệt nào đó trước mặt Diêm Vương, nàng chỉ bỗng chợt cảm thấy lòng tiếc thương vô hạn đối với chính mình, cảm giác tủi thân ấy cứ lớn dần, tới mức nàng thèm được thổ lộ với ai đó, một người có thể khiến nàng nhẹ nhõm hơn, mặc cho đối phương có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu được sự dày vò trong thâm tâm nàng.
Nàng không thể ở lại đây lâu, song nàng ước ao mình có thể gửi gắm lại nơi đây một chút gì đó thuộc về chỉ riêng mình nàng mà thôi, một kỉ niệm, một hồi ức, một chút thứ tình cảm lưu luyến gì đó làm cho trái tim thi thoảng lại đập lệch nhịp, hay một người bạn có thể sẽ kể lại những mẩu chuyện vụn vặt vô cùng đời thường về một quãng thời gian bình yên trong căn bếp nhỏ, nơi có chiếc ghế tựa đung đưa kê sát cửa sổ, trên bệ cửa, lại là một chiếc bình đựng đóa bỉ ngạn đỏ không biết ai đã cắm tự bao giờ, nhưng nó hẳn sẽ vẫn ở đó, mãi lâu về sau, cho tới khi có một người khác bước vào và xóa sạch hết những dấu ấn người đó từng để lại.
"Tuy nhiên, A Ôn đột nhiên biến mất rồi. Ta không tìm được hắn. Ngày hôm nay hình như ta đã vô tình thoáng trông thấy A Ôn ở gần khu vực dãy Tử Bi Sơn, song khi ta đến gần thì lại chẳng thấy gì nữa. Có lẽ ta nhìn nhầm chăng." Tân Thế đưa tay vuốt sống mũi, dáng vẻ mệt mỏi vô cùng. Dạo gần đây nàng nhạy cảm quá độ, thành ra cứ suy nghĩ lan man, rồi sẽ chỉ thấy con đường phía trước ngày càng khó cất bước.
Diêm Vương thấy thế bèn đưa tay gạt tay nàng đi, sau đó áp lòng bàn tay lên trán Tân Thế. Một sự dễ chịu lan tỏa khắp toàn thân, Tân Thế mỉm cười, nhắm mắt lại, tận hưởng sự chu đáo hiếm hoi này, "Thường thì đám quỷ thư sẽ không đến gần dãy Tử Bi Sơn. Từ sau khi những con quái vật kì dị của ngươi đến chiếm đóng dãy núi ấy thì càng không. Có lẽ ngươi đã trông thấy hai con Tỳ Xá Già, bọn chúng gan to lắm, chẳng chuyện gì mà không dám làm. Trong thời gian ta không cai quản, dường như chúng ngày càng hợm hĩnh hơn rồi, lần trước còn dám hống hách lớn lối với đám quỷ sai ngay tại phủ Mạnh Bà, nếu không phải vì chúng ta đến kịp thời thì có lẽ hai đứa nó đã làm một trận với đám quỷ sai rồi cũng nên."
"Tỳ Xá Già?" Tân Thế nghĩ ngợi, "À... Hai con quỷ đỏ rượt nhau trên trời. Ta không thích chúng." Nàng lắc lắc đầu, "Cảm giác không thân thiện."
"Sao ngươi có thể nói vậy nhỉ, tự ta cảm thấy chính ta là người không thân thiện nhất ở đây đây?" Diêm Vương trợn tròn mắt. Thấy Tân Thế chỉ phì cười, nàng mới đổi chủ đề, dù sao nàng cũng không cần lời giải đáp cho câu hỏi kia, "Nhắc mới nhớ, kể từ khi Thủy Đế tới đây, ta không còn trông thấy lũ tay sai của người lảng vảng trên dãy Tử Bi Sơn nữa. Chúng đâu hết rồi?"
Tân Thế hạ thấp độ bay của chiếc thảm, dòng Vong Xuyên không soi chiếu gương mặt nàng, cũng như không phản chiếu lại khoảng trời trên cao. Sấm sét nơi phương xa đã tắt, tiếng gió gần như đã lặng, đoàn hộ tống từ thượng thế quay trở về, đoán chừng bây giờ tầm ban trưa. Tân Thế thử chạm tay vào dòng nước, song chưa kịp thực hiện được suy nghĩ ấy thì đã bị Diêm Vương ngăn cản. Ngón tay Diêm Vương không chút độ ấm, cũng không phải là lần đầu tiên Tân Thế cảm nhận được, có điều tại thế giới lạnh lẽo này, nàng lại lưu luyến chút động chạm vô cùng chân thật này đến khôn cùng.
Diêm Vương khẽ kéo tay nàng lại, nhẹ giọng bảo, "Đừng chạm. Dòng Vong Xuyên nóng, rất xót."
"Nàng từng thử rồi hay sao?"
"Đương nhiên, ai cũng từng một thời làm đứa con nít." Diêm Vương nhíu mày.
Tân Thế cười cong mắt, Diêm Vương mất tự nhiên đằng hắng, chưa nói thêm lời nào thì đã thấy tay còn lại của Tân Thế tiếp xúc đến bờ mặt dòng Cong Xuyên, rất chậm rãi, lúc chạm phải cũng dừng lại rất lâu.
Có lẽ sẽ bỏng, và có lẽ đang đau đớn, nhưng nàng vẫn bướng bỉnh chưa chịu rời tay.
Dường như cảm thấy thời gian trôi quá từ tốn, còn người kia thì đang quá trì độn, Diêm Vương duỗi tay kéo tay Tân Thế lên.
"Quả nhiên, bị thương rồi." Nàng nhìn chằm chằm vết phỏng nhăn nheo đỏ ửng trên tay Tân Thế, cằn nhằn, "Rõ là đã dặn dò ngươi, sao không nghe lời như vậy."
"Ai cũng có một thời ngây ngô mà, phải không." Tân Thế nghiêng đầu, hai mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn Diêm Vương thổi thổi tay mình.
"Ngươi nghĩ ngươi bao nhiêu tuổi rồi." Diêm Vương dứt khoát đặt tay lên đầu ngón tay đối phương, dùng thần lực chữa trị. Tân Thế vội giật lại tay, không để nàng can thiệp nữa, "Đúng rồi, mà ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Không lớn lắm, ta cũng không nhớ rõ."
"Tuổi mình mà không rõ?" Tất nhiên phản ứng ban đầu của Diêm Vương cho rằng Tân Thế bịa đặt, song nghĩ lại, hình như từ bây giờ trở đi, đã có thỏa thuận sẽ không nói dối nàng, vậy tức là..., "Sao lạ lùng như vậy?"
"Cõ lẽ vì ta nuối tiếc tuổi trẻ của mình chăng." Tân Thế chậm rãi lấy ra một chiếc khăn trắng, buộc nó quanh ngón tay bị thương, "Vì thế nên cứ cố gắng gạt bỏ đi mọi sự thật về tháng năm vô tình."
Diêm Vương tỏ ra rất hiểu chuyện, nàng khoanh tay, gật gù, "Cũng có thể lắm, thần tiên bây giờ ai cũng chăm chăm lo lắng về thần lực của bản thân. Thua kém chút là thọ mệnh cũng chênh lệch nhau, chểnh mảng tí ti có khi còn khiến khuôn mặt xương khớp già đi mấy chục tuổi. Ngươi lo lắng cũng không thừa."
"Ồ?" Tân Thế ngạc nhiên
ồ lên một tiếng, rồi lại chuyển sang một chủ đề chẳng liên quan, "Ngày còn bé nàng thích ăn món gì?"
"?" Diêm Vương nhăn mặt, "Hỏi thừa, đương nhiên là Ngũ Vị Hương nổi danh tứ giới rồi. Còn nhớ năm ấy bọn ta không ai là không thích Ngũ Vị Hương, kể cả vị tỷ tỷ chán ngắt kia. Về sau nhiều người độ kiếp lên thiên cung lắm, phần chuẩn bị cũng nặng nề hơn, vị đầu bếp kia không còn rảnh để làm Ngũ Vị Hương nữa." Nàng chép miệng, "Đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy thèm, đáng tiếc, đất chật người đông ôi đất chật người đông."
"Nàng..." Tân Thế hỏi một cách dè dặt, "Nàng có muốn ta nấu nàng ăn món gì không?"
"Ngươi biết nấu ăn?" Diêm Vương nhíu mày, đối diện một Tân Thế với thần thái nghiêm túc lạ thường. "Sao giờ ta mới biết?"
"Mấy ngày qua đều là ta nấu cho nàng ăn..." Tân Thế lẩm bẩm, vẻ mặt có chút tủi thân khiến Diêm Vương vô thức mang cảm giác tự trách mình.
"Không thể chứ! À mà... Cũng có thể thật..." Diêm Vương có bao giờ để ý mình ngày ngày ăn cái gì sao? Thậm chí trước khi Tân Thế đến nàng còn chả buồn ăn uống, có thể để tâm ư? Dù cho Tân Thế dụng tâm đến mấy thì cũng làm khó Diêm Vương rồi.
Bởi vì Diêm Vương không hề để ý.
Và cũng bởi Tân Thế hy vọng quá nhiều, nên nếu nói bây giờ nàng không thất vọng một chút nào thì ma mới tin. Ít nhất Diêm Vương không tin, bởi bốn chữ "chạnh lòng tột độ' như đang khắc ngay trên trán người ngồi đối diện.
"Ta đã nấu một thời gian dài như vậy..." Tân Thế lẩm bẩm.
"Ơ này!" Diêm Vương luống cuống bám vào vai áo Tân Thế, "Không thì... chốc nữa về nấu cho ta ăn nhé?"
Tân Thế liếc nàng, giọng điệu mất hứng, "Ngày nào cũng nấu rồi, đâu phải riêng gì hôm nay."
Giờ mới biết ngươi cũng có mặt nhỏ nhen, Diêm Vương thầm nhủ, miệng lại bảo, "Mọi hôm không có khẩu vị, nay tự dưng nhắc đến Ngũ Vị Hương lại thấy thèm đồ ăn nhân gian. Hay ta với ngươi lên thượng thế..."
"Không cần, đi xa làm gì." Tân Thế lắc đầu, chiếc thảm lại tiếp tục là là bay trên mặt sông để quay về âm phủ, "Về, ta nấu cho nàng." Nghiêng đầu nghĩ ngợi phút chốc lại quay sang, nghiêm nghị, "Có thể sẽ không ngon, nhưng ta không muốn nghe nàng chê."
"Ta đã từng chê ngươi sao?" Diêm Vương trừng mắt nhìn lại.
"Nàng còn có thể nói thế?" Tân Thế sửng sốt, rồi lại thả vai chán chường, "Nhắc rồi đấy, nàng chỉ được ăn thôi... không được phê bình."
Còn độc đoán đến vậy?
Mà thôi... Diêm Vương không nói gì nữa, nàng không đặt nặng vấn đề ăn uống, cái nàng muốn nhận, có lẽ cũng chỉ là thành ý của đối phương.
Hai người thật sự đã không nói không rằng gì với nhau suốt quãng đường quay về âm phủ. Tân Thế cũng không điều chỉnh thảm bay bay về đại điện âm thế, mà hướng thẳng phía căn bếp nho nhỏ của nàng. Mà có trời mới biết Diêm Vương cảm thấy lạ lẫm cái khu vực này đến thế nào, gì vậy, đầu nàng đầy dấu hỏi, đây là đâu?
Chỗ này thuộc âm phủ của nàng sao? Hay nói, âm phủ của nàng có nơi như thế này?
Sao nàng không hay biết nhỉ...
Quả thực, nếu vương hậu của cõi mây phủ mà từng lần mò xuống bếp một lần thì đúng là náo loạn hết đám quỷ thư rồi. Quân tử xa nhà bếp, bậc đế quân thì thậm chí khéo chẳng biết sự tồn tại của cái chảo trên thế gian, cũng chỉ đành trách thân phận quá cao sang, đôi tay chưa từng dính chút nước hẳn là nên tránh xa những nơi thế này. Tuy nhiên đấy là trước khi Tân Thế xuất hiện, giờ đây, nói thế nào cũng phải thừa nhận, căn bếp trông thật sự xinh xắn.
Vẫn là nhảy vào bằng đường cửa sổ, lúc hai chân chạm đất, Diêm Vương còn tự chột dạ, sao dạo này nàng lại toàn vào phòng kiểu này, cảm thấy thật chẳng khác gì đang vụиɠ ŧяộʍ.
Có điều đóa bỉ ngạn cắm trong chiếc bình đặt trên bệ cửa sổ nhanh chóng thu hút sự chú ý của nàng. Nàng còn trông thấy cả chiếc ghế đong đưa đong đưa đặt gần đấy, hứng thú dạt dào thử đẩy mạnh một chút, cái ghế lắc lư, lắc lư, thích mắt vô cùng.
"Thì ra những khi không có ta thì ngươi ở đây?" Bầu không khí đầy ắp hương thơm đặc trưng của Tân Thế, như đóng dấu sự hiện diện mãnh liệt của nàng nơi này vậy. Diêm Vương tiếp xúc lâu dần đã quen, giờ đây vào được căn phòng này, tự dưng lại rộn rạo thứ kiêu ngạo kỳ lạ. Tân Thế đang mở những cánh tủ trên cao, lôi ra một số lọ sứ cổ dẹt, tháo nắp ngửi ngửi, lông mày hết giãn xong lại nhíu, đáp cũng mang tính chất cho có lệ, "Chứ không biết lang thang phương nào. Đâu thể cứ mãi ngồi bàn trên tán dưới với mấy tay sai của nàng gϊếŧ thời gian." Rồi ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, "Nàng thích ăn chua hay ngọt, mặn hay nhạt?"
Diêm Vương thế mà cũng suy nghĩ thật kỹ càng, "Nhắc mới nhớ, đầu bếp trên thiên giới đều tài nghệ siêu phàm, duy chỉ có vị cay ta chưa được ăn bao giờ, ta có nghe nói nhiều, ngươi biết nấu không?"
Tân Thế thoáng ngạc nhiên, sau đó xoa cằm, "Cái này... từ từ nàng đợi ta một chút." Dứt lời bèn giữ một cái hũ bên nách, bước chân nhanh thoăn thoắt đi về phía cửa sổ, nhảy một cái, đáp gọn lên thảm bay. Diêm Vương hỏi, "Ngươi đi đâu?" thì nàng trả lời, "Ghé qua làng Vô Lo một chút, chỗ người bán rượu hẳn có ít gia vị. Nàng cứ đợi ở đây, chán thì mở ngăn tủ kia, có vài cuốn sách ta mượn từ chỗ nàng."
Có cả sách? Diêm Vương xoa trán nhìn về hướng Tân Thế chỉ, sau đó cũng không thấy bóng dáng nàng cùng chiếc thảm bay đâu nữa.
Nghĩ lại, có lẽ cũng không cần thiết phải là món cay, Diêm Vương định bảo đối phương rằng món gì cũng được, dù sao với nàng cũng thế cả thôi, bao nhiêu tuổi rồi còn lo việc ăn uống thỏa miệng chứ. Song chẳng hiểu sao, dáng vẻ Tân Thế dồn toàn bộ tâm huyết cho việc chuẩn bị lại khiến nàng cao hứng một hồi, từ đấy lại chẳng còn thiết tha gì mấy điều lặt nhặt linh tinh nữa.
Nàng muốn ăn cay, thậm chí phải cực kỳ cay, Diêm Vương vui vẻ ngồi lên chiếc ghế gỗ, khẽ đong đưa, tầm mắt lại không dứt ra khỏi đóa bỉ ngạn chính mình mới sớm nay thôi đã tặng cho Tân Thế.
--------------------
*Chuỗi ngày tháng lưu lạc trên trần gian của Tiểu Hoàng Hoàng*
Trong lúc Tiểu Diêm Diêm đang ngồi cầu ăn thì dưới hạ giới, Tiểu Hoàng Hoàng phơi sương hứng nắng đau khổ đánh một tin nhắn lên Thiên Cung cho Thiên hộ, icon *nước mắt đổ sông đổ bể*, nội dung như sau:
"Vì sao ta thoáng nghe gió thoảng lời tỷ tỷ, rằng ở Thiên giới có Ngũ Vĩ Hương nổi đình nổi đám, 'không ai là không thích'? Ta thậm chí còn không biết đấy là gì, cần lắm ai đó giải thích cho ta biết vì sao ta lại không biết đến cái thứ 'người người đều tỏ' như vậy?"
Hai ngàn năm sau, Thiên Hoàng mới nhận được thư trả lời, trên thư đề tên người gửi: Thủy Đế, nội dung, lại là thế này:
"Tiểu ngây thơ, còn không phải vị mà ngươi gọi là tỷ tỷ yêu dấu ngày nào cũng túc trực chỉ để nhanh chóng cuỗm luôn phần ăn vặt của ngươi sao. Bao nhiêu năm vẫn bị qua mặt. Ngu ngốc."Còn tái bút:"P/s. Ngũ Vị Hương quả thực rất ngon (΄◞ิ౪◟ิ‵ )
"
Sự thật đột ngột bị phơi bày, người thân lại bỗng dưng biến thành kẻ phản diện trong truyền thuyết, không sức chống cự, vì một Ngũ Vị Hương mơ hồ đẹp đẽ nào đấy, Tiểu Thiên Hoàng lập tức lệ rơi đầy mắt ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅ )‧º·˚