Có người nói: lãng quên là loại kí ức sâu sắc nhất.
-------------
"Vậy nên, nếu có thể cứ thế mà quên hết những chuyện phiền não đi thì thật tốt mà, phải không?"
Ty Mệnh đã nói khi thay băng cho ta.
Cô ta còn bảo, có lẽ từ giờ ta sẽ không nhìn thấy gì nữa.
Thậm chí... còn chẳng thể cảm gì nữa.
Thế giới ngập tràn bóng tối thật đáng sợ, và nó còn đáng sợ hơn khi mà ta đã nhớ ra mọi thứ, nhưng chỉ đành lực bất tòng tâm. Đã nhiều lần ta hỏi Ty Mệnh về nàng, song Ty Mệnh không trả lời. Ta còn hỏi Ty Mệnh rằng cô cũng nhảy xuống Vong Xuyên để cứu ta, vậy cô có bị làm sao không? Kỳ lạ thay, Ty Mệnh chẳng hề hấn gì, trong khi ta lại bị phỏng nặng nhường này.
"Có lẽ lòng cô quá nặng tình." Ty Mệnh nói. "Còn ta... kể cả khi nhớ ra rồi, ta vẫn... không có gì lưu luyến với thứ gọi là 'kiếp trước' hết."
Lúc đó ta đã nghĩ, sao cô ta lại vô tình quá. Những gì đã trải qua, những yêu thương đã ấp ủ, dù có phải chết, ta cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lãng quên như vậy.
Ai ngờ, ta thật sự đã quên.
Vì ta đã chết ư? Ta đã chết thực rồi sao? Khi nào, và tại sao? Sao ta lại ở dưới này? Sao ta lại có mặt tại cõi chết cơ chứ?
Ta nghĩ A Sai biết câu trả lời.
Đã bao tuần ta chưa gặp A Sai rồi. Là Ty Mệnh thay ta nấu canh, song cô ta không nhắc gì về A Sai hết, ta tự hỏi ai đã hướng dẫn cô ta công thức canh Quên Lãng vậy.
Rồi một ngày, ta nghe nói Diêm Vương dậy rồi. Ngài thậm chí còn ghé qua làng Vô Lo trên vịnh Vĩnh Hằng, nhưng ngài không ghé qua phủ Mạnh Bà. Tất cả đều là ta nghe từ lũ quỷ sai, Ty Mệnh thi thoảng mới ghé qua nơi này thăm ta, dạo gần đây ta cảm giác cô ấy đang phân tâm vì một việc gì đó, song cô ấy sẽ chẳng bao giờ chịu chia sẻ hay tâm sự với ta, chúng ta chẳng thân thiết như vậy, chuyện cô ấy dám liều mình nhảy xuống dòng Vong Xuyên để cứu ta đã khiến ta ngạc nhiên lắm rồi, ta sẽ không đòi hỏi gì hơn.
Giờ đây ngày nào ta cũng chỉ nằm trong bóng tối, không làm gì hết, không cần ăn mà vẫn sống, không cần nói chuyện mà vẫn không cảm thấy cô đơn. Có lẽ đây là sự bất cần đời, ta chưa từng tùy hứng như vậy, kiếp trước thì không. Nàng luôn chiều chuộng ta, còn ta lại rất thích chăm sóc nàng, từ thanh mai trúc mã, bọn ta cứ thế trưởng thành bên nhau, sống với nhau cùng ước mong trọn đời. Hai đứa chỉ là những cô gái thôn quê, nhà ta và cả nhà nàng rất đông con cái, đôi khi cha mẹ còn chẳng thể nhớ nổi tên từng đứa chứ đừng nói đến việc quản hết tất cả. Bọn ta cứ thế bên nhau, mang danh gái già cũng được, ở bên nhau bình yên thì hãy cứ ở bên nhau.
Rồi một ngày, ta và nàng đã cãi nhau.
Không hiểu sao nữa, giờ nghĩ lại vẫn thấy mơ hồ. Có điều hôm ấy mọi việc cứ như muốn chống đối ta vậy. Từ thời tiết, đến xóm làng, đến gia đình, đến cuộc sống, tồi tệ - ta chỉ nhớ rất tồi tệ mà thôi. Cơn nóng giận sôi sục từ dạ dày lên tim, từ tim truyền qua miệng, để rồi bộc phát thành những thứ tệ hại chém nát tâm can của những linh hồn đầy tin yêu. Khi yêu nhau, con người ta lại càng dễ bị đối phương gây tổn thương hơn, bởi vốn dĩ nàng là một cô gái rất mạnh mẽ, vậy mà ngày hôm ấy nàng đã bật khóc rồi chạy khỏi ngôi nhà của hai đứa bọn ta.
Ngôi nhà thiếu đi hơi ấm của nàng thì cũng không còn là nhà nữa.
Ta nhớ, giữa cơn mưa tầm tã, ta đã đi tìm nàng.
Rồi sau đó...
Không còn sau đó nữa.
Ta xuống địa ngục.
Là nơi âm thế âm u, là chốn mây phủ sương mờ. Là những con quỷ sai gớm ghiếc, là lớp lớp quỷ thư độc địa. Là dãy Tử Bi Sơn cao ngút ngàn, là dòng Vong Xuyên tàn tro xám. Là cầu Nại Hà lê thê dốc đổ, là phủ Mạnh Bà tiêu điều quạnh hiu.
Hương canh Quên Lãng như bao trùm lấy toàn bộ nơi đây, thoang thoảng thứ mùi vị khiến con người ta thực sự có thể say đắm để rồi gạt bỏ đi hết thảy muộn phiền.
Dạo gần đây giọng điệu Ty Mệnh đầy mệt mỏi. Ta hỏi về A Sai, nàng vẫn lờ đi. Nàng bảo, da mặt ta cũng lành lại được đôi phần rồi, ta có hỏi nàng rằng trông ta có phải rất đáng sợ hay không; nàng đáp, cô đang hỏi một người sống giữa một bầy quỷ là 'liệu cô có trông đáng sợ hay không' ư.
Ta phì cười. Ít nhất thì đó cũng là quãng thời gian thư giãn hiếm hoi mà ta có được lúc bấy giờ.
Đột nhiên Ty Mệnh nói, nơi này không phải nơi cho con người sống, phải không.
Ta không biết phải trả lời sao nữa.
Rồi Ty Mệnh lại bảo, cô có muốn biết lí do vì sao mình xuống dưới này không.
Ta hỏi, cô biết ư.
Ty Mệnh đáp, ta biết, thế cô có muốn nghe hay không.
Ta không nói gì.
Song Ty Mệnh vẫn tiếp tục mà không cần câu trả lời từ ta. Là vì Quân Thượng muốn có người ở bên giúp đỡ Diêm Vương. Nhưng lại chẳng có vị thần tiên trên trời nào chịu xuống dưới này cả, vậy nên sự lựa chọn của vị Đấng Tạo Hóa, lại chính là chọn ra một ai đó từ làng Vô Lo để cai quản phủ Mạnh Bà và điện Luân Hồi.
Càng nghe ta càng cảm thấy mơ hồ. Ty Mệnh vẫn chưa dừng lại,
có điều, theo như ta biết, năm cô chết vẫn chưa đúng hạn kỳ của cô. Đáng lẽ ra tuổi thọ của cô còn dài hơn thế nhiều.Ta cảm thấy không gian như ép đặc lại, bóp chặt lấy khí quản của ta. Ty Mệnh không bận tâm lắm, nàng nói,
cô đã bị hại chết. Không phải bởi người, mà bởi quỷ ở dưới này.Hại chết.... Ta bị hại chết.... không phải bởi người.... mà là quỷ....
Ha ha... nghe sao bất lực, chẳng thể làm gì, không đường chống trả, có lẽ khi ấy, việc duy nhất ta có thể làm là chấp nhận. Bởi vốn dĩ đó là thứ năng lực siêu phàm ta không tài nào hình dung nổi chăng? Liệu có ai thấy bất công thay cho ta hay không?
"Ta thấy bất công thay cho cô."
Ty Mệnh nói.
"Vì thế ta đã tìm hiểu chuyện này. Từ đó truy ra một cái tên - A Lầm, đó là con quỷ đã nhận mệnh chọn ra người từ làng Vô Lo để đưa đến chỗ Quân Thượng."
"Cô biết những chuyện này từ đâu vậy?"
Ty Mệnh xoa má ta.
Không biết thì hơn.Ta cho quỷ sai gọi A Lầm tới. Từ đó mới biết, hóa ra A Lầm giữ một vị trí không hề nhỏ trong binh đoàn quỷ sai dưới âm thế. Ta còn đang sợ không biết đấy có phải là một con quỷ hống hách thích làm càn hay không thì thái độ cung kính đáng bất ngờ của A Lầm lại khiến ta ngạc nhiên.
"Mạnh Bà đại nhân có việc gì muốn sai khiến thế ạ?"
Thật... lễ phép.
Tự dưng ta lại cảm thấy muốn trốn chạy. Nhưng tình huống bấy giờ không cho phép ta làm như thế.
Giọng A Sai đột ngột vang lên, "Gọi đích danh A Lầm đến đây ư, Mạnh Bà đại nhân."
A Sai cũng ở đấy, vậy mà ta không hề hay biết. Cũng phải thôi, vì ta đâu thể nhìn thấy gì.
"Là về... chuyện..." Ta dần mê man. Đã bao lâu rồi? Nàng đã già như vậy, cũng đã xuống dưới hoàng tuyền rồi, vậy đã bao lâu trôi qua? Với ta thì hẳn chỉ là một khoảng thời gian ngắn, ngắn hơn nàng nhiều lắm, còn nàng đã chịu nỗi đau mất ta bao nhiêu năm rồi? Nàng đã đau đớn đến nỗi trẫm mình dưới dòng Vong Xuyên ư?
Liệu có phải vì ta hay không? Ta đã bỏ lỡ bao nhiêu năm nhân sinh của nàng rồi?
Quá bi ai. Dù có làm rõ được việc này, vẫn chẳng ai có thể bù đắp được. Dòng Vong Xuyên đã nuốt trọn lấy nàng, và chẳng ai có thể giải thoát cho nàng được nữa. Ta chợt chỉ muốn chết quách đi cho xong. Đáng lẽ Ty Mệnh không nên cứu ta... Để ta chết theo nàng dưới đáy Vong Xuyên đi, thật là một cái kết tốt đẹp.
"Tuy không biết đại nhân hay tin từ đâu..." Giọng A Sai lại vang lên, "Song chính ta đã xui khiến A Lầm cắt đứt mạng sống của ngài trên trần thế."
Thế giới của ta như sụp đổ. Dù chỉ còn bóng tối, ta vẫn cảm thấy như màn đêm rầm rầm chuyển động. Những mảng màu chói lóa dày xéo tâm trí ta. Nghe về cái chết bất đắc kỳ tử của mình quả đúng là chẳng hề dễ chịu, không những vậy, nó còn được phát ra từ một người ta từng coi như tri kỷ - người đã bầu bạn với ta giữa chốn xa lạ này.
"Vì sao ngươi lại làm như vậy?"
Im lặng.
Không ai nói gì nữa.
Xong sau đó A Sai phá vỡ bầu không khí u ám ấy, bằng một lời thậm chí còn đáng sợ hơn.
"Vì ta yêu đại nhân."
Một chữ 'tình', đúng là nên dùng một chữ 'quên' để xóa đi hết thảy vướng bận trong lòng.
Dù là quỷ, thì cũng có xuất phát điểm là một con người, có lẽ ngay cả chúng vẫn còn nhung nhớ cách yêu thương. Chắc chỉ có làm tiên mới thoát được nỗi sầu khổ của kẻ trần tục.
Từ hôm đó trở đi, ta không còn gặp A Sai nữa.
Câu hỏi cuối cùng của A Sai, lại là 'Đại nhân không muốn làm thần tiên hay sao? Thoát khỏi sinh tử luân hồi, nắm giữ sinh mệnh của người khác trong tay, ngài không muốn ư?'
Muốn hay không?
Ta nhìn lại những gì ta đã trải qua kể từ sau khi trở thành Mạnh Bà.
Không, làm thần tiên thật buồn chán, cuộc sống bỗng chốc trở nên dai dẳng, mỗi ngày mở mắt, ta cảm thấy như sắc trời ảm đạm bên ngoài sắp vây khốn ta, ngột ngạt đến mức không tài nào thở nổi. Ta từng nghĩ, mù rồi cũng tốt, mù rồi thì sẽ không phải nhìn cảnh quan chốn mây phủ thêm một giây phút nào nữa.
Song, đau đớn nhất vẫn là phải cách xa người mà ta thương nhất trần đời, và cũng là người yêu ta nhất thế gian.
Phải lãng quên một lần, ta mới thấu hiểu những ký ức giữa ta và nàng đáng trân trọng nhường nào, thậm chí nàng còn đánh đổi sinh mạng của mình để giữ lại chúng, vậy tại sao ta lại có thể dễ dàng bỏ cuộc?
Ta phải quay trở lại! Bằng mọi giá, ta phải cứu lấy nàng!
Hồi tưởng đến đây, Mạnh Bà ngẩng mặt lên.
Trước mắt nàng chỉ là những cái bóng lờ mờ. Vết thương trên mặt lâu dần cũng lành, song thị giác của nàng bây giờ lại nhập nhòe như thế đấy. Diêm Vương hẳn vẫn chẳng khác xưa, có điều trông tựa hồ lại có sức sống hơn một chút. Có phải vì người ở bên cạnh hay không? Thật đáng tiếc, Diêm Vương cũng chỉ là một con rối đắp từ bùn, nàng ta đâu thể cảm nhận sự yêu thương.
"Với Diêm Vương, hẳn âm thế là thứ quan trọng nhất với ngài, có phải không?"
Diêm Vương trả lời ngay lập tức, "Đương nhiên."
"Vậy mà ngài đã bỏ mặc thứ quý giá của ngài biết bao nhiêu lâu, liệu ta có nên tồn tại ý nghĩ rằng không ai bội bạc bằng thần tiên hay không đây?" Ta muốn cười, nhưng cười không nổi. Dù sao ta đã bị dồn đến bước đường cùng này rồi, Diêm Vương cũng góp một phần, chẳng phải sao? Nếu năm ấy Diêm Vương không bỏ bê công việc, không chìm sâu vào giấc ngủ đông tưởng chừng như vô tận, thì dù chỉ muộn đi một năm mà thôi, ta vẫn sẽ có thêm mười lăm năm trần thế để sống bên nàng. Mười lăm năm vô thực ấy, có lẽ ta đã già đi, khuôn mặt đã không còn xinh đẹp, và rồi A Sai sẽ chẳng còn đoái hoài hay si mê ta nữa.
Mười lăm năm, cuộc đời có bao nhiêu cái mười lăm năm cho ta mơ ước. Với nàng thì chỉ là một năm giữa quãng đời vô tận, nhưng với ta như đã là cả một kiếp người.
"Với ta, thứ quan trọng nhất trên đời, cũng chỉ là một người mà thôi. Nàng là cả thế giới, và ta đã thèm khát nàng sẽ là tương lai của ta biết dường nào."
Đã đến lúc kết thúc. Muộn rồi. Quá muộn cho tất cả.
"Cho đến một ngày, thế giới của ta dần sụp đổ."