Lâm Hóa Long quả thật không dám tin vào mắt mình nữa, trong số họ có người sở hữu sức chiến đấu sánh ngang với mình ư…
Chẳng lẽ ông ta không biết gì về Huyết Sát sao?
Sao có thể chứ, bởi vì Huyết Sát là do một tay ông ta gây dựng nên cơ mà!
Nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Huyết Sát vậy mà đã phát triển tới trình độ này.
Đây thật sự là Huyết Sát mà trước kia ông ta đã sáng lập sao?
Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, Lâm Hóa Long chắc chắn sẽ không tin!
Cuộc chiến giữa Huyết Sát và Quân Đao thật sự chẳng khác nào một đám người lớn đấu với mấy đứa con nít cả.
Quân Đao hoàn toàn bị chế ngự!
Sự thay đổi của Huyết Sát quá lớn, hơn nữa có xu thế không địch lại nổi.
Lão Dương mở to hai mắt nhìn, chị Dương trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Tô Bửu Điền cũng ra sức dùng tay xoa xoa hai mắt mình.
“Tướng quân Lạc, chuyện này?” Tô Bửu Điền thật sự không dám tin vào mắt mình nữa.
“Đã nói ông không cần khẩn trương, ông lại không nghe.” Lạc Tú vẫy tay, như thể kết quả này căn bản nằm trong dự đoán của anh, là chuyện chắc như đinh đóng cột vậy.
Vốn không cần phải lo lắng làm gì.
Anh đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện, thậm chí còn dặn dò người của Huyết Sát sau khi dẹp sạch những kẻ khác, thì có thể dừng chân nghỉ ngơi dưới chân núi một lát, hút xong mấy điếu thuốc hẵng đi lên.
Bằng không chuyện này đã sớm có kết quả rồi.
Ở đỉnh núi đối diện, Quân Đao đã hoàn toàn bị đánh bại, căn bản không còn đường sống để thương lượng, toàn bộ ngọn núi đã bị Huyết Sát chiếm đóng, thậm chí người cầm đầu bên Quân Đao còn bị bắt.
Tính ra thì chuyện này cũng có chút mất mặt, bởi vì tên đó là bị bắt sống, nếu có thể giết người, tên đó hẳn đã chết từ lâu. Dù sao bắt sống một người còn khó hơn giết chết người đó gấp mấy lần.
Lão Dương kinh ngạc nhìn Lạc Tú, sau đó trợn mắt, tức giận lườm con gái mình một cái.
Quả nhiên tình báo của bà ta là giả.
Có thể dạy dỗ Huyết Sát trở thành dáng vẻ như bây giờ chỉ trong vài tháng ngắn ngủn, thì sao có thể là kẻ yếu đuối bất kham trong miệng chị Dương được chứ?
Lâm Hóa Long lúng túng đứng yên tại chỗ, vừa nãy còn đắc ý lắm, nhưng giờ đây, khi sự thật hiển hiện trước mắt, lại khiến ông ta xấu hổ tới nỗi không còn chỗ dung thân.
Tô Bửu Điền quay sang nhìn Lạc Tú, càng nhìn càng cảm thấy Lạc Tú vô cùng thần bí.
Chuyện đi ngủ không phải lời nói suông cho vui, mà ông ta biết có chuyện như vậy thật.
Chỉ là từ khi nào đi ngủ cũng có thể huấn luyện người khác được vậy?
“Hầy, tướng quân Lạc, tôi chịu thua.” Lâm Hóa Long cúi đầu nói.
Không chỉ mình Quân Đao bại trận, mà ngay cả Lâm Hóa Long đây cũng chịu thua.
Còn thua tâm phục khẩu phục, bởi vì đứng trước mặt Huyết Sát, Quân Đao thật sự không còn chút sức lực nào để chống đỡ.
Tuy chị Dương vẫn chưa phục, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.
Hệt như câu nói mà bà ta từng thốt ra kia, sự thật sẽ chiến thắng lời ngụy biện.
Chuyện này quả thật chính là lời trào phúng nặng nề nhất đối với bà ta, nên sắc mặt bà ta lúc này cực kỳ khó coi.
Lão Dương thở dài một tiếng.
Sau đó bình thản mở miệng nói.
“Hậu sinh khả uý, thật là hậu sinh khả uý. “
Vốn ông ta định dạy cho Lạc Tú một bài học, nhưng xem tình hình bây giờ thì là người ta lên lớp giảng dạy cho ông ta mới phải.
“Lạc…”
Lão Dương vừa hé răng, còn chưa kịp nói dứt câu, Lạc Tú đã thẳng thừng xoay người rời đi.
Cấp bậc của ông ta còn cao hơn cả đám người Tô Bửu Điền một cái đầu, có ai lại dám không nể mặt ông ta như vậy cơ chứ?
Nhưng Lạc Tú lại dám làm vậy, hiển nhiên anh không hề có ý định nghe ông ta nói, trực tiếp bỏ đi.
Trong lúc nhất thời, cả Tô Bửu Điền lẫn Lâm Hóa Long đều chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng vừa nghĩ tới tính cách của Lạc Tú, có lẽ đây cũng không phải lần đầu tiên Lạc Tú có hành động này, với anh, mọi thứ đều là chuyện đương nhiên.
“Cha, cha xem bộ dạng ngông cuồng đó của cậu ta kìa.” Chị Dương đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió.
“Câm miệng!” Lão Dương không chỉ không trách cứ Lạc Tú, ngược lại còn quát chị Dương một tiếng.
“Con thì biết cái gì?”
“Bộ dạng đó của người ta không phải ngông cuồng, tự cao tự đại, mà là có tư cách để lên mặt với cha.” Lão Dương mở miệng nói.
Một nhân vật như vậy hiển nhiên đã vượt qua sức mạnh của thế tục, chỉ có người khác cầu anh, chứ làm gì còn ai có thể chèn ép nổi anh nữa?
“Cố gắng tìm cơ hội mượn sức cậu ta đi.” Lão Dương dõi theo bóng lưng dần rời xa của Lạc Tú.
Bên phía Huyết Sát đã chiến thắng, tất nhiên Lạc Tú cũng sẽ rời khỏi.
Về phần phần thưởng và mấy thứ khác, Lạc Tú không thèm để ý tới.
Còn văn bản chính thức của tướng quân gì gì đó, hẳn là mấy ngày nữa mới được gửi xuống, đương nhiên Lạc Tú không quá quan tâm.
Sau khi gọi xe, Lạc Tú chuẩn bị về nhà.
Nhưng vừa tới trước cửa đã chạm trán người của nhà họ Thẩm.
Trước cửa ra vào của khu nhà Lạc Tú có mấy chiếc ferrari màu đỏ đang đậu, bên cạnh có mấy gã đàn ông ăn mặc trông rất giống quý tộc đứng dựa lưng bên hông xe, miệng phì phèo điếu thuốc.
Là ba người thuộc thế hệ trẻ nhất của nhà họ Thẩm, bao gồm Thẩm Tuấn Trạch, Thẩm Tuấn Kiệt và Thẩm Tuấn Phong.
“Có việc gì?” Lạc Tú nhìn thoáng qua mấy tên nhóc này.
Tuy nhìn bên ngoài thì mấy người này còn lớn tuổi hơn cả Lạc Tú, nhưng trên thực tế, trong mắt Lạc Tú, đám người đó còn không bằng cả trẻ con.
“Đương nhiên có rồi.” Người mở miệng là Thẩm Tuấn Phong.
“Tao thật sự rất ngạc nhiên, trong trò chơi khủng bố lần trước, mày thế mà vẫn còn sống.”
“Có phải mày cảm thấy rất bất ngờ không? Có phải rất muốn hỏi vì sao tao lại biết chuyện đó, đúng chứ?” Thẩm Tuấn Phong nở nụ cười đắc ý, nói.
Nhưng điều khiến đám người Thẩm Tuấn Phong kinh ngạc là Lạc Tú lại chẳng tỏ vẻ gì gọi là bất ngờ cả, trái lại còn vô cùng bình tĩnh.
“Nhưng tao hy vọng mày biết rằng, mặc kệ lúc đó mày đã dùng cách gì để sống sót, nhưng sau đêm nay, mày sẽ không còn làm vậy được nữa đâu.” Thẩm Tuấn Phong lại nở nụ cười mỉa mai.
Mấy tên khác cũng bật cười khinh khỉnh.
“Bởi vì, đêm nay, chúng ta sẽ cùng bước vào trò chơi khủng bố, và đêm nay, tao sẽ giết chết mày!” Thẩm Tuấn Phong miệng ngậm điếu thuốc, buông lời đe dọa.
“Có lẽ tôi nên giết chết anh ngay bây giờ.” Lạc Tú lắc đầu, tính ra tay thật.
Dù sao với Lạc Tú mà nói, muốn giết chết mấy người này là chuyện dễ như ăn bánh.
Nhưng Lạc Tú mới tiến lên được mấy bước thì lập tức dừng lại.
Bởi vì Thẩm Nguyệt Lan đang đi từ xa tới.
Anh đâu thể ở giết chết cháu trai của Thẩm Nguyệt Lan ngay trước mặt bà, đúng không?
“Sợ rồi à?” Thẩm Tuấn Phong cũng cười khẩy một tiếng.
“Vừa nãy không phải mạnh mồm mạnh miệng lắm sao?” Thẩm Tuấn Kiệt tiếp tục buông lời châm biếm.
“Thật là đồ thỏ đế.” Thẩm Tuấn Kiệt cười cười.
Lạc Tú chẳng thèm để ý tới mấy lời vô nghĩa của bọn họ.
Để lúc nào đó tìm một nơi không người qua lại, là có thể dễ dàng trực tiếp nghiền nát đám người này rồi.
Hơn nữa, nói thật thì trước giờ Lạc Tú chưa từng để những lời trào phúng đó trong lòng.
Chẳng lẽ bạn sẽ nổi nóng với một con chó ư?
Thế nên Lạc Tú không thèm liếc mấy người này dù chỉ một lần mà xoay người bước thẳng về phía Thẩm Nguyệt Lan.
“Hưởng thụ nốt khoảng thời gian cuối cùng của mày đi!” Thẩm Tuấn Phong đứng phía sau gào lớn.
Đêm nay, anh ta sẽ đích thân tiến vào trò chơi khủng bố kia, hành hạ Lạc Tú đến chết.
Với năng lực của anh ta trong trò chơi, muốn giết một người mới thật sự vô cùng dễ dàng. Nhưng nếu Thẩm Tuấn Phong biết ban đầu Lạc Tú làm sao sống sót qua trò chơi lần đó, e là anh ta sẽ không dám nghĩ như vậy nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT