Cho nên lúc nào cũng nói mấy lời không khách quan trước mặt cha mình. Nếu lần này Huyết Sát thua sẽ bị giải tán, đó cũng là đề nghị của chị Dương.
Bà ta luôn rất coi thường Lạc Tú, tuổi còn trẻ, học cái gì không học, lại đi học cả vú lấp miệng em, hơn nữa quá tự phụ và kiêu ngạo.
Đặc biệt là ở căn cứ huấn luyện Huyết Sát lần trước, khiến chị Dương cảm thấy có chút nhục nhã.
Quan trọng nhất chính là lúc đó bà ta chắc chắn Lạc Tú không thể giải quyết được chuyện của Huyết thi vương, cuối cùng sẽ đến hỏi mình.
Nhưng không ngờ tin tức cuối cùng truyền đến là Lạc Tú đã giải quyết xong chuyện.
Điều này càng làm cho trong lòng chị Dương khó chịu.
Vì vậy, hôm nay bà ta tỏ rõ muốn xem trò hay của Lạc Tú.
Mấy người ôm suy nghĩ của riêng mình nhìn về phía ngọn núi đối diện.
Theo tiếng còi vang lên, cuộc thi lớn đã bắt đầu.
Dưới chân núi, không ai nhìn rõ, vì có tán lá tươi tốt và rừng rậm nên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người phải chờ xem ai lên đỉnh núi để tóm được cờ màu trước.
Tổng cộng có năm đội, bao gồm cả Huyết Sát và Quân Đao!
Hiển nhiên, Tô Bửu Điền tương đối căng thẳng, bởi vì lần này sự tình trọng đại, hơn nữa đối thủ mạnh mẽ Quân Đao đã được tăng cường hai lần, Tô Bửu Điền hồi hộp đến mức đổ cả mồ hôi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh núi.
Lạc Tú có vẻ rất thản nhiên, vỗ vai Tô Bửu Điền rồi nói.
"Đừng căng thẳng."
“Làm sao có thể không căng thẳng chứ?” Tô Bửu Điền cười khổ.
“Lão Tô, quả thật ông đừng căng thẳng, bởi vì dù có căng thẳng đến đâu, ông cũng không thể thay đổi chuyện Huyết Sát không thể thắng được.” Chị Dương ở một bên nói với vẻ quái gở.
“Không hẳn.” Lạc Tú lắc đầu.
"Hừ, một đội ngũ chỉ biết ngủ cho béo lên, còn muốn thắng sao?"
“Đừng nói là Quân Đao ngày ngày lay lắt giữa sự sống cái chết, dù so với bộ đội đặc chủng ở các khu vực khác cũng khó mà thắng.” Những gì chị Dương nói thực ra không phải là không có lý.
Khuôn mặt của Tô Bửu Điền lập tức sụp đổ khi nghe nói thế.
Chỉ có lão Dương không nói chuyện, còn Lâm Hóa Long cũng không dám nói gì bởi vì e ngại mặt mũi của Lạc Tú.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn rất tin tưởng vào Quân Đao mà mình bồi dưỡng, dù sao tuy rằng thực lực ông ta không mạnh bằng Lạc Tú, nhưng về phương diện huấn luyện, ông ta cảm thấy Lạc Tú tuyệt đối không thể so với mình.
Quả nhiên, ngay giây phút tiếp theo, người đầu tiên lao lên là người của Quân Đao.
Sau đó, lại là hai người của Quân Đao nhanh chóng vọt lên.
Một nơi có độ cao thế này, chiếm lĩnh càng sớm hiển nhiên càng có lợi thế, dù sao có lợi thế về vị trí địa lý, không chỉ có thể tấn công mà còn dễ dàng phòng thủ hơn.
Do đó, một khi Quân Đao đã chiếm được điểm cao, điều đó có nghĩa là có cơ hội chiến thắng rất lớn.
Tô Bửu Điền nắm chặt tay, không ngừng hi vọng người xông lên tiếp theo sẽ là người Huyết Sát.
Nhưng thật không may, người lao lên lại vẫn là người của Quân Đao.
Cuối cùng, người của Quân Đao đã có được cờ màu!
Chỉ cần có thể giữ được một giờ, thì trận chiến này, Quân Đao sẽ thắng.
Lúc này, trong mắt Lâm Hóa Long đã hiện lên ý cười, bởi vì Quân Đao đã giành được lợi thế.
Tô Bửu Điền thở dài một tiếng, sau đó hai mắt mờ đi, như thể toàn thân bị rút hết sức lực.
Bởi vì bây giờ có gần mười người của Quân Đao đi lên rồi.
“Sự thật luôn thắng ngụy biện.” Chị Dương chế nhạo, trong vẻ mặt có chút sảng khoái.
“Chưa tới lúc nói chuyện thắng thua đâu.” Lạc Tú vẫn rất tự tin.