Trên xe quả là rất ấm áp, Mạc Vân Trạch chỉnh điều hòa lớn. Anh đưa Tứ Nguyệt đến một phòng riêng trong quán ăn yên tĩnh, Tứ Nguyệt ăn một bát cháo táo đỏ, cảm thấy tinh thần đã khá lên nhiều. Mấy ngày nay tinh thần của Tứ Nguyệt rất kém, cô gần như không biết bản thân đã ăn gì, khi không phải lên lớp, chủ yếu cô đều trùm chăn ngủ. Ngủ nhiều quá, mắt sưng vù, đôi môi khô nẻ trắng bệch.
“Mỗi khi không ngon miệng tôi thường tới đây ăn cháo, cảm thấy rất dễ chịu.” Mạc Vân Trạch nhìn Tứ Nguyệt, nhíu mày, “Tứ Nguyệt, lấy lại tinh thần đi thôi, chẳng có chuyện gì là không vượt qua được, có tôi ở đây, em luôn có người để dựa vào, hiểu chưa?”
Tứ Nguyệt khẽ gật đầu. Cô biết, cho dù cô có buồn rầu đau khổ thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Chỉ là công ty mà Dung và người ta góp vốn, còn chưa đi vào quỹ đạo đã xảy ra tranh chấp, đối tác chạy trốn, Dung lại gánh thêm một khoản nợ khổng lồ, chưa nói đến số tiền ít ỏi ông gửi ngân hàng đã bị đóng băng, bất động sản cũng bởi vậy mà bị ngân hàng niêm phong, nghe nói sắp tới sẽ bán đấu giá. Hôm qua Tứ Nguyệt biết tin, lập tức bỏ luôn buổi học chạy đến ngôi nhà kia, khóc nức nở bên ngoài cánh cổng.
Cây bồ đề vẫn nhẹ nhàng rì rào trong gió.
Tựa như tiếng thở dài lặng lẽ của Dung.
“Làm sao vậy, sao lại khóc nữa.” Mạc Vân Trạch đưa tay lau nước mắt cho Tứ Nguyệt, “Đừng khóc, nếu thấy khó chịu thì hãy nói ra, đừng để ở trong lòng.”

“Anh Vân Trạch, em không sao, em chỉ cảm thấy đột ngột quá, cho nên không được chuẩn bị một chút tâm lý nào.” Tứ Nguyệt nhìn ly rượu trống không trước mắt, hít một hơi dài, vào giờ phút này, đột nhiên cô muốn nói ra tất cả, trái tim cô như bị đè nặng bởi một ngọn núi lớn, nặng trĩu đến nỗi khiến cho cô không thể nào chống đỡ nổi. Tứ Nguyệt nói rất chậm, nói một đoạn rồi dừng lại hồi lâu, những mảnh ghép ký ức quá nhiều, quá hỗn loạn, cô nhớ lại từng chút, từng chút một, sau đó chắp vá chúng thành một câu chuyện như có vẻ hoàn chỉnh.
Khi nói đến đoạn tro cốt của Dung được mai táng dưới cây bồ đề, Tứ Nguyệt khóc rất to, Mạc Vân Trạch không thể không đứng dậy ngồi xuống bên cô, ôm cô vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng cô, “Đã qua rồi, không sao cả đâu, lần sau tôi sẽ cùng em đến thăm cái cây đó.”
Mạc Vân Trạch thở dài, anh không khỏi sinh ra lòng đồng cảm dối với người đàn ông chưa gặp mặt kia, anh hối hận, anh ước giá như anh sớm đi gặp ông ta, sớm ngăn cản bi kịch xảy ra thì tốt biết bao.
Tứ Nguyệt lắc đầu nói: “Nhưng ngôi nhà đã bị ngân hàng niêm phong, không vào được nữa.”
“Niêm phong?”
“Vâng, nghe nói sẽ bán đấu giá.”
Ngày ngày nối tiếp trôi qua, chớp mắt đã đến mùa xuân năm sau. Sắp tốt nghiệp, mọi người đều bận rộn bù đầu, viết luận văn, tìm việc, thi cử, ngay cả thời gian ăn cơm cũng thiếu thốn. Trái ngược với nó, thời gian này Phương Phỉ lại rất rảnh rỗi, có tốt nghiệp hay không Phương Phỉ chẳng quan tâm gì, dù sao mọi chuyện đều có Trình Tuyết Như chuẩn bị cho Phương Phỉ. Trong những ngày Dung qua đời, Phương Phỉ cứ rảnh rỗi là tới chỗ Tứ Nguyệt, hai người bàn với nhau, sau khi tốt nghiệp sẽ thuê một phòng bên ngoài, như vậy hai người sẽ sống chung với nhau giống như trước kia.
“Chị, em muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó sẽ nuôi chị.” Ngày đó Phương Phỉ ôm lấy khuỷu tay Tứ Nguyệt nói. Tứ Nguyệt gõ trán Phương Phỉ, “Em ấy à, nuôi sống được bản thân em là đã tốt lắm rồi.”
Bởi Phương Phỉ thường đến tìm Tứ Nguyệt, vì vậy rất thân thuộc với Diêu Văn tịch và Lý Mộng Nghiêu, mọi người thường xuyên cùng nhau dạo phố và ăn cơm, mơ mộng về những ngày tháng sau khi tốt nghiệp. Thỉnh thoảng sẽ cùng đến hội trường, hoặc là đi xem phim tối, trở về thì vụng trộm nấu ăn trong ký túc. Trong những tiếng trò chuyện cười đùa, Tứ Nguyệt đã cảm thấy khá hơn rất nhiều. Đới Phi Phi không cùng tham dự, cô ta tự biết không được mọi người chào đón, vì vậy đã sớm dọn ra ngoài ở cùng với bạn trai.
Từ sau chuyện đó, Tứ Nguyệt và Mạc Vân Trạch cũng thường xuyên gặp nhau, gần như cuối tuần nào Mạc Vân Trạch cũng tới đón Tứ Nguyệt ra ngoài ăn, có đôi khi anh ở nước ngoài cũng nhất định sẽ gọi điện thoại thăm hỏi, sự ấm áp đó khiến cho người ta không thể nào cự tuyệt. Bởi vì hai người là anh em họ, cho nên Tứ Nguyệt không có sự đề phòng gì với Mạc Vân Trạch, chỉ là dần dần ở bên nhau, cô bắt đầu cảm thấy có điều gì đó khác thường. Ánh mắt của Mạc Vân Trạch, vẻ mặt thản nhiên của Mạc Vân Trạch, giọng nói của Mạc Vân Trạch, tất cả đều khiến cô cảm thấy một sự sợ hãi vô hình, trái tim của cô rất hoảng hốt, nhưng lại không biết đang hoảng hốt cái gì.
Mạc Vân Trạch chỉ là anh họ của cô thôi, Tứ Nguyệt tự lặp lại nhiều lần với bản thân mình như thế.
Mạc Vân Trạch rất thích mặc đồ trắng, Tứ Nguyệt rất ít khi thấy ai mặc đồ trắng lại có thể thoát tục đến thế, áo sơ mi, áo phông, hoặc là âu phục của anh, gần như đều là màu trằng, hoặc trắng thuần, hoặc trắng ngà, Tứ Nguyệt chưa bao giờ biết, thì ra màu trắng lại có thể có nhiều mức độ như vậy. Mỗi lần nhìn Mạc Vân Trạch mặc đồ trắng, Tứ Nguyệt luôn luôn cảm thấy hoảng hốt không hiểu, nó khiến cô nhớ đến những đóa hoa lê năm ấy, đã bao năm trôi qua, không biết vì sao hình bóng đó vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.

Mà Tứ Nguyệt không biết, trong khoảng thời gian này Mạc Vân Trạch đang tích cực liên hệ với ngân hàng muốn mua lại ngôi nhà của Dung Niệm Sâm. Điều khiến cho anh ngạc nhiên là ngân hàng không hề có thái độ rõ ràng với chuyện này, không lâu sau thì có tin ngôi nhà đã bị một người bí ẩn mua mất, Mạc Vân Trạch hỏi A Sâm: “Ai đã mua?”
“Hiện giờ vẫn chưa rõ, ngân hàng từ chối tiết lộ thân phận của đối phương.” A Sâm báo cáo chi tiết.
Mạc Vân Trạch chán nản tựa lưng vào ghế, “Chúng ta đã chậm một bước.” Mạc Vân Trạch phân phó A Sâm, “Lập tức đi hỏi thăm xem ai đã mua ngôi nhà, tôi muốn mua lại, giá cả không thành vấn đề.”
Chuyện này thì cũng thôi, điều khiến Mạc Vân Trạch ngoài ý muốn là sau khi cổ phần của Thịnh Đồ bị một tập đoàn tài chính bí ẩn thu mua 27%, đối phương đột nhiên ngừng hành động, Thịnh Đồ vốn muốn sử dụng công ty dự trữ tài chính quyết chiến với bên kia, bây giờ đối phương lại rút lui, sự lặng lẽ này giống hệt như khi tập kích.
Mạc Kính Thêm cảm thấy rất vui, sự việc cứ vậy trôi qua, thế là có thể thư thái. Mạc Vân Trạch thì lại không đồng tình với điều này, anh nói: “Chú ba, bên kia đột nhiên đình chỉ hành động, chỉ có hai cách giải thích, thứ nhất là bọn họ không muốn chơi nữa, thứ hai là bọn họ muốn chơi trò mèo vờn chuột, đùa chết chúng ta.”
Lúc ấy Mạc Vân Trạch đang ở trong văn phòng, Mạc Kính Thêm hút xì gà xì xèo, nhíu mày, “Không nghiêm trọng như thế chứ?”

Mạc Vân Trạch nhìn dáng người béo tròn của chú ba, cười lạnh nhạt, “Chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ, đối phương đột nhiên ngừng việc thu mua cổ phiếu vừa đúng lúc chúng ta bắt đầu có hành động, điều đó có nghĩa, đối phương nắm rõ hành động của chúng ta như trong lòng bàn tay…”
Mạc Kính Thêm biến sắc, “Ý của cậu là, gián điệp?”
Mạc Vân Trạch gật đầu.
Ngày hôm sau đúng vào cuối tuần, Mạc Vân Trạch đón Tứ Nguyệt đến Mai Uyển ăn tối. Mấy ngày này Trầm Đoan Đoan và Mạc Kính Thêm đã đi du lịch Thái Lan, nếu không anh cũng sẽ không tùy tiện đưa Tứ Nguyệt về Mai Uyển, Mạc Vân Trạch biết, chị Đoan không hề thân thiện với Tứ Nguyệt giống như bề ngoài, mà Tứ Nguyệt cũng rất xa lạ với chị Đoan. Tứ Nguyệt mới chỉ gặp chị Đoan vài lần, cô cảm thấy chị Đoan đối đãi với cô vô cùng khách khí, có lẽ chính bởi vì quá khách khí, cho nên khiến Tứ Nguyệt cảm thấy mất tự nhiên. “Tứ Nguyệt, em thật là giống mẹ.” Đây là câu mà chị Đoan nói nhiều nhất. Tứ Nguyệt hỏi Mạc Vân Trạch: “Có phải trước đây chị Đoan rất quen thuộc với mẹ em không, vì sao chị ta luôn nói đến mẹ em?”
Mạc Vân Trạch nói sâu xa: “Chuyện đó rất bình thường, bởi vì trong quá khứ, em và mẹ chính là đề tài bàn luận nhiều nhất của mọi người trong nhà chúng ta.”
Sau đó Tứ Nguyệt không hỏi thêm gì nữa.

Ăn tối xong, Mạc Vân Trạch dẫn Tứ Nguyệt đến phòng sách trò chuyện. Vừa vào cửa, Tứ nguyệt đã nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, thì thào: “Mọi người trong nhà không giống nhau anh Vân Trạch nhỉ.” Mạc Vân Trạch ngồi trên chiếc sô pha sát cửa sổ, châm một điếu thuốc, nhìn tàn thuốc giữa ngón tay, ánh mắt hơi hoảng hốt, “Mọi người chỉ là anh em con chú bác thôi mà, huống hồ…”
“Huống hồ gì?”
Mạc Vân Trạch cụp mắt, cười cười, “Thôi, không nói với em chuyện này nữa, rất nhiều chuyện em không cần biết nhiều.” Nói xong Mạc Vân Trạch quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, “Mấy ngày nữa hoa lê sau núi sẽ nở, Tứ Nguyệt, em nhất định phải tới xem.”
Ánh mắt Tứ Nguyệt cũng hướng ra ngọn núi ngoài cửa sổ, không khí mùa xuân phả vào mặt, cành cây mặc dù vẫn trụi lá, nhưng mà mùa đông đã qua rồi, không phải sao?
Ngồi một lát, Mạc Vân Trạch lái xe đưa Tứ Nguyệt trở về trường học. Nhân lúc vẫn còn sớm, Mạc Vân Trạch hỏi Tứ Nguyệt có muốn ra ngoài bãi đá một lúc không, mỗi lần đều là như thế, quyến luyến chia xa, vì thế lúc nào cũng nghĩ cách để được ở bên nhau thêm nữa. Tứ Nguyệt cũng không từ chối anh, Mạc Vân Trạch nói đi đâu, cô đều đồng ý. Chỉ là ngoài bãi đá quá nhiều người, đến đâu cũng chật kín, Mạc Vân Trạch không thích ồn ào, vì thế đưa Tứ Nguyệt đến uống cà phê ở một quán ven đường.
“Nếu sợ buổi tối ngủ không được, có thể uống chút nước trái cây.” Mạc Vân Trạch rất chu đáo giúp Tứ Nguyệt chọn một ly trà hạnh nhân. Còn anh lại chọn cà phê. Tứ Nguyệt hỏi Mạc Vân Trạch: “Anh không sợ bị mất ngủ à?”
Mạc Vân Trạch nhún vai, “Dù sao uống hay không cũng đều không ngủ được, không sao cả.”
Tứ Nguyệt vốn muốn hỏi vì sao không ngủ được, nhưng cuối cùng lại thôi. Mỗi người đều có nỗi lòng riêng, đêm dài tịnh mịch khó tránh khỏi trằn trọc. Không ngủ được, rất nhiều khi là bởi vì tịnh mịch.
Âm nhạc chậm rãi chảy xuôi. Tứ Nguyệt cảm thấy thứ âm nhạc này chính mà một loại mê hoặc đối với người tịch mịch, nghe nhạc, bạn sẽ bất giác nói ra tâm sự của mình. Mỗi lần đối mặt với Mạc Vân Trạch, Tứ nguyệt đều cảm thấy toàn thân được thả lỏng, cô không cần phải đề phòng cái gì, bởi vì Mạc Vân Trạch là anh họ của cô, là là người thân của cô trên đời này.
“Em từng làm một chuyện khiến cho cả đời em cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, cho nên em thường bị mất ngủ.” Nói ra câu đó, ngay cả bản thân Tứ Nguyệt cũng bị dọa giật mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play