Mạc Vân Trạch ngẩng đầu nhìn về phía tây nói: “Trời ạ, sao tịch dương hôm nay lại đỏ thế nhỉ?”
“Đúng vậy, em chưa bao giờ thấy tịch dương đỏ như thế cả.” Mạc Vân Hà cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Anh, anh có cảm giác thấy gì không?”
“Cảm giác thấy cái gì?”
“Là cái loại âm u khó bề hít thở ấy.”
Mạc Vân Trạch không lên tiếng, không khỏi có chút hoảng hốt.

Mạc Vân Tố gãi đầu, bỗng nói: “Chậc chậc, đỏ quá, đỏ như lửa vậy.”
Một lời thành sấm.
Hai ngày sau, Mai uyển bị một trận hỏa hoạn bất thình lình đốt trụi thành phế tích.
Về trận hỏa hoạn hày, rất nhiều năm sau vẫn là đề tài bàn luận lúc trà chiều của cư dân lân cận, cháy suốt một ngày một đêm, khói đen cuồn cuộn bao phủ suốt mấy ngày trời mới tan dần. Sau cuộc điều tra, cảnh sát kết luận đây là vụ án cố ý phóng hỏa, người phóng hỏa không phải ai khác, chính là Đường Dục Trân đã bị đuổi khỏi Mai uyển. Bởi vì trước khi xảy ra vụ cháy Đường Dục Trân đã rời khỏi Mai uyển, nhưng mà trong hiện trường sau vụ hỏa hoạn lại phát hiện ra thi thể bị đốt trụi của bà ta. Mặc dù không có bằng chứng chứng minh, nhưng những người sống sót trong gia tộc họ Mạc đều xác nhận đêm đó Đường Dục Trân không hề trở lại Mai uyển, nói cách khác là bà ta vụng trộm lẻn vào Mai uyển. Đương nhiên, chỉ dựa vào điều này cũng không thể chứng minh bà ta là người phóng hỏa, nhưng trải qua điều tra cảnh sát lại được biết, sau lễ tang của Mạc Kính Phổ, Đường Dục Trân bị đuổi ra khỏi Mai uyển. Ngày hôm sau bà ta liền xuất hiện ở ngôi nhà trong con ngõ nhỏ trên đường Bách Bộ Đình của Nhan Bội Lan, đập phá đồ vật, đi cùng lúc đó còn có mấy chị em của Đường Dục Trân, khi ấy hai mẹ con Nhan Bội Lan vẫn còn đang ở trong bệnh viện chữa trị.
Bởi vậy có thể thấy trong lòng Đường Dục Trân đã mang theo sự oán hận đối với Nhan Bội Lan cùng với gia tộc họ Mạc, theo suy luận mà nói là có đầy đủ động cơ gây án, mà em họ của Đường Dục Trân cũng đã chứng thực với cảnh sát, sau khi trở về nhà mẹ đẻ Đường Dục Trân từng nói muốn thiêu trụi Mai uyển, nguyền rủa những người trong gia tộc họ Mạc đời đời kiếp kiếp không được sống tử tế. Chứng cứ rõ ràng nhất là trong hồ sơ của Đường Dục Trân, trước khi xảy ra vụ án từng sai tài xế của nhà họ Đường chuẩn bị mấy thùng xăng, lúc ấy tài xế hỏi bà ta chuẩn bị xăng làm gì. Đường Dục Trân đáp một câu có lệ “Để dùng”, tài xế cũng không hỏi lại gì nữa. Vào xế chiều hôm hỏa hoạn xảy ra, Đường Dục Trân đã mất liên lạc với nhà họ Đường, mãi đến tận hai ngày sau cảnh sát mới phát hiện ra thi thể của bà ta ở Mai uyển, sau đó nhà họ Đường mới biết, vì báo thù, Đường Dục Trân đã táng luôn cả mạng sống rồi.
Rất nhiều ngày sau khi vụ án kết thúc, cư dân sống gần đó vẫn còn bàn tán ầm ĩ, không phải bàn tán về vụ án mà là rốt cuộc vụ hỏa hoạn bi thảm đó đã mang đến cho gia tộc họ Mạc tai ương như thế nào.
Cảnh sát công bố số liệu là bốn người tử vong, mười một người bị thương, trong đó sáu người bị thương mặng. Mà tiêu điểm bàn tán của mọi người là, rốt cuộc con cháu gia tộc họ Mạc ai là người còn sống sót.
Ở trong bốn người chết Đường Dục Trân đã được xác nhận, ngoài ra một người nữa là thân thích của gia tộc họ Mạc mới đến đó chơi, còn lại hai người chết, Mạc Vân Tố, con trai của Mạc Kính Thêm cũng đã được xác nhận sau đó, bởi vì cậu ta bị chết cháy trên chính chiếc giường trong phòng, rất dễ xác nhận, tranh cãi lớn nhất là người thiệt mạng thứ tư, rốt cuộc là Mạc Vân Trạch hay là Mạc Vân Hà. Nếu là Mạc Vân Trạch, vì sao thi thể của cậu ta không ở trong phòng mình mà lại được phát hiện cuộn tròn trên hành lang gần phòng ngủ của Mạc Vân Hà? Vụ hỏa hoạn xảy ra vào lúc tảng sáng, đã trễ như thế, vì sao cậu ta lại không trở về phòng của mình? Hơn nữa, khiến cho người ta khó hiểu là nhà họ Mạc không đưa tro cốt về an táng trong khu mộ của gia tộc họ Mạc mà lại mang đến chôn ở khu mộ ngoại ô phía đông thành phố, nơi đó chính là nơi an nghỉ của hai vợ chồng Khúc Hướng Từ qua đời đã nhiều năm, chẳng lẽ người chết là Mạc Vân Hà? Kỳ thật muốn xác nhận chuyện này rất đơn giản, khoa học hiện đại phát triển như thế, kiểm tra DNA là có thể xác minh thân phận người chết, vấn đề là gia tộc họ Mạc lại giữ kín chuyện này như bưng, còn bác sĩ và cảnh sát thì đều kiên quyết từ chối tiết lộ chi tiết của tình huống, nói rằng để cho người chết được yên nghỉ, không muốn người khác quấy rầy.
Bí ẩn bao phủ phế tích Mai uyển, nhiều năm vẫn không tan đi...
Mọi người chỉ biết là hôm đó Mạc Kính Thêm tham dự một buổi tiệc xã giao bên ngoài nên thoát khỏi kiếp nạn, sau vụ hỏa hoạn đã chuyển nhà ra nước ngoài, tập đoàn Thịnh Đồ của Mạc thị cũng được rời sang nước ngoài, chỉ mở một công ty con ở gần Thượng Hải, rất nhiều năm sau đó, những người trong gia tộc họ Mạc như thể đã bốc hơi ở trong thành phố này. Chỉ có vườn lê phía sau Mai uyển là vẫn nở hoa đều đặn, cứ tháng tư hàng năm, trên núi lại phảng phất như một biển mây trời, hấp dẫn du khách bốn phương đến chụp ảnh du lịch.
Đứng ở phía sau núi có thể quan sát toàn bộ Mai uyển, phế tích mọc đầy cỏ hoang cao ngợp, lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Nếu như phế tích cháy đen kia không bị phơi bày trong đám cỏ dại, rất khó tưởng tượng nơi đó đã từng là nơi sinh sống xa hoa của một gia đình dòng dõi cao sang. Từng có bộ phận liên lạc với người nhà họ Mạc, hy vọng bọn họ xử lý sơ qua phế tích Mai uyển, tránh cho phế tích ảnh hưởng tới bộ mặt của thành phố. Sau đó nhà họ Mạc liền phái người san bằng phế tích trong uyển, trồng lên rất nhiều hoa cỏ cây cối, trông hệt như một vườn cây tư nhân, còn thuê một cặp vợ chồng già đến trông nom, tường cũng xây cao thêm, cấm người ngoài bước chân vào.

Vì thế khi mọi người vòng qua ngọn núi phía sau Mai uyển, nhìn xuyên qua cánh cổng sắt khắc hoa văn, một năm bốn mùa đều có thể nhìn thấy nhiều loài hoa trong vườn nở rộ, hương thơm tràn ngập cả nửa con phố. Thỉnh thoảng có người tò mò, muốn trèo qua bức tường để hái hoa hoặc chụp ảnh đều bị ông lão trông coi quát tháo, ông lão kia rất hung dữ, lại thêm nuôi một đàn chó săn to, đừng nói người, cho dù chim có bay vào mấy con chó kia cũng sẽ sủa vài tiếng, dần dà không còn ai leo lên tường nữa.
Năm năm sau.
Cánh cổng lớn im lìm của Mai uyển bỗng nhiên bật mở, một đội thi công khổng lồ lặng lẽ đi vào Mai uyển, dường như chỉ trong một đêm, cây cối hoa cỏ trong uyển đều bị san phẳng, cư dân gần đó tò mò tới xem, hóa ra con cháu nhà họ Mạc đã trở về, nghe nói muốn xây dựng lại Mai uyển. Tiếng thi công ầm ĩ đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới cư dân, có người khiếu nại, phía trên lập tức phái người xuống can thiệp, tỏ thái độ sẽ cố gắng điều chỉnh thời gian thi công, giảm thiểu tiếng ồn, hy vọng cư dân phụ cận thông cảm. Trong số người khiếu nại có người hỏi một câu: “Con cháu nào của nhà họ Mạc trở lại mà phải gây ra động tĩnh lớn đến thế.”
“Mạc Vân Trạch.” Đối phương trả lời.
Không thể nào! Lập tức có một ông lão khẳng định, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: Tôi biết cả ba đứa cháu của ông cụ Mạc, trước kia chúng thường đến quán của tôi mua diều và cần câu cá, mấy hôm trước tôi tận mặt trông thấy đứa cháu thứ hai Mạc Vân Hà đã trở lại, cậu ta còn bắt chuyện với tôi nữa mà, hỏi tôi có nhận ra cậu ta hay không.
“Vớ vẩn, không phải năm đó Mạc Vân Hà bị chết cháy sao? Nhất định là mắt ông mờ rồi.”
“Có cậu mới vớ vẩn, tôi sống trên con đường này nhiều năm như thế, nhìn anh em bọn chúng lớn lên, tôi lại không phân biệt được Mạc Vân Trạch với Mạc Vân Hà chắc? Rõ ràng chính là Mạc Vân Hà! Tuy rằng dáng vẻ có thay đổi một chút, nhưng chỉ liếc mắc tôi đã nhận ra, cái đó giả làm sao được.”
“Thật hả, chẳng lẽ người bị chết cháy năm đó là Mạc Vân Trạch?”
“Thế mới kì lạ.”
“Nhất định là gặp ma rồi.”

Mà trong văn phòng làm việc hình cung trên tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh Đồ thường xuyên có một người trẻ tuổi đứng sát cạnh cửa sổ, nhìn dòng sông Hoàng Phố phía xa xa, khuôn mặt anh ta tuấn tú, dáng người thẳng tắp, khi đứng chắp tay sau lưng bên cửa sổ, ánh tịch dương bên ngoài phác họa lại khuôn mặt anh ta thành những đường nét màu vàng, bất kể nhìn ở góc độ nào đều hoàn mỹ không chê vào đâu được. Chỉ là ở giữa đôi mày nhíu chặt của anh lại như ẩn giấu nghìn trùng tâm sự, thỉnh thoảng lại thở dài, không biết đang tiếc thương cái gì, hay là đang nhớ nhung cái gì.
“Mạc tổng, thứ ngài cần đã chuẩn bị xong rồi.” Chiều hôm đó, thư ký Đàm lễ phép gõ cửa đi vào, cung kính đặt một hộp quà tinh xảo lên trên chiếc bàn trà sát cửa sổ.
Xoay người một cách tao nhã, người trẻ tuổi gật đầu với thư ký, khóe miệng mỉm cười, “Vất vả cho cô rồi, tốn không ít thời gian để chọn hả?”
Thư ký Đàm mỉm cười nhẹ nhàng, “Đâu có, Mạc tổng nên biết, chuyện mà con gái am hiểu và yêu thích nhất chính là chọn quà, bởi vì khi chọn quà sẽ rất vui vẻ.”
“Thật sao?” Người trẻ tuổi ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy hộp quà, thờ ơ tháo sợi dây nơ trên nắp hộp, “Thế lần này cô chọn cho tôi thứ gì?”
“Thứ mà con gái thích.”
Người trẻ tuổi hơi gật đầu, ánh mắt trở nên mơ hồ, ngẩn người nhìn hộp quà trên tay. Thư ký Đàm hiểu ý rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa. Lúc này ánh tịch dương nghiêng nghiêng chiếu xuyên qua cửa sổ, dát lên chiêc ghế sô pha vàng nhạt một lớp ánh kim mê người. Một nửa khuôn mặt của người trẻ tuổi bao phủ trong ánh tịch dương, nửa bên còn lại ẩn trong bóng tối, khiến cho vẻ mặt anh ta có vẻ mơ hồ không rõ, ánh mắt cũng trống không. Nếu như đến gần quan sát, bất kể là ai cũng phải kinh ngạc với những đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt anh ta, màu da trắng ngần, mặt mày thâm thúy, ánh sáng trong đôi mắt tựa như biển khơi dưới trời sao, giữa lấp lánh như có ánh sao chớp hiện... Trong ánh hoàng hôn khiến cho người ta suy tư xa xôi đó, anh ta chơi đùa với chiếc nơ con bướm trên nắp hộp, đôi mày nhíu lại, thật lâu sau vẫn duy trì tư thế ngồi không động đậy.
Năm năm.
Tứ Nguyệt, em đã mười chín tuổi rồi nhỉ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play