Vì thế Đường Dục Trân không còn ghen tuông với Cổ Lam nữa, vợ chồng người ta đằm thắm như thế, Mạc Kính Trì tuyệt đối không thể xen vào cuộc hôn nhân của hai người. Chuyện vốn đã không có căn cứ, tội gì phải để cho bản thân ấm ức trong lòng, mà cho dù có gì đó, vậy cũng chỉ là chuyện trước hôn nhân của bọn họ, thật ra việc này Đường Dục Trân lại nghĩ thoáng. Chỉ là bà cảm thấy rất xót xa, vì sao cùng là vợ chồng mà bà và Mạc Kính Trì lại hệt như những người xa lạ, khi hai người ở cùng nhau cũng chẳng có chuyện gì để nói. Đường Dục Trân tự nhận dung mạo của bà không bằng được Cổ Lam, thế nhưng dáng vẻ cũng được coi là đoan trang, học vấn hơi thấp một chút, nhưng mà gia thế thì lại bỏ xa Cổ Lam, vì sao Mạc Kính Trì lại không có định kiến với cô ta?
Sau này mợ cả, vợ của Mạc Kính Phổ đã nhắc nhở bà, con cái là sợi dây gắn kết tình cảm giữa vợ chồng, không có con cái, vợ chồng không thể dài lâu được. Một lời đánh thức người trong mộng, Đường Dục Trân lập tức nhận ra mấu chốt của vấn đề, vì thế rất tích cực muốn sinh một đứa con, điều này không chỉ để duy trì tình cảm giữa vợ chồng mà còn còn ảnh hưởng đến việc phân chia tài sản mai sau, mặc dù bây giờ ông cụ vẫn dùng dằng chưa chia, nhưng khi đến lúc không chia cũng phải chia, nếu không có con cái, sau này bà sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Nhiều năm sau đó, Đường Dục Trân vắt hết cả trí óc về chuyện sinh con, không phải là bà chưa từng mang thai, khi mới kết hôn năm đầu bà đã mang thai một lần, nhưng vào lúc sáu tháng đã bị sinh non, từ đó về sau bà không còn có thể mang thai nữa, lúc đầu Mạc Kính Trì còn rất hợp tác với bà, đến bệnh viện khám cũng đồng ý, uống thuốc đông y cũng đồng ý, tính toán ngày chung chăn gối cũng đồng ý, Đường Dục Trân nói thế nào thì ông sẽ như vậy, suy cho cùng thì bất hiếu có ba điều, không thể sinh con, duy trì hương khói cho nhà họ Mạc cũng là trách nhiệm của đứa con nối dõi gia tộc là ông. Chỉ là sau khi bị sinh non, phương diện sinh sản của Đường Dục Trân đã xảy ra vấn đề, khám khắp các bác sĩ giỏi, chữa đủ các loại phương pháp cũng không thể khiến cho bà mang thai, dần dần Mạc Kính Trì cũng mất lòng tin và sự kiên trì, không còn hợp tác với bà như trước nữa, nhất là sau khi Đường Dục Trân bị bác sĩ kết luận cả đời không thể sinh con, một chút mong mỏi cuối cùng của ông đối với Đường Dục Trân cũng đã tan biến theo. Trong suốt một khoảng thời gian dài, Đường Dục Trân đều lấy nước mắt để rửa mặt, đành phải chấp nhận số mệnh không có con cái, chỉ là cho dù bà có khóc lóc đến mù mắt cũng chẳng có ích lợi gì, cho nên sau này, khi Mạc Kính Trì nhận nuôi Mạc Vân Hà, bà không có lập trường để phản đối, ông cụ đã nói một câu: “Cô không thể để Kình Trì không có con cái chăm sóc lúc cuối đời được, là do cô không thể sinh nở.”
Chỉ một câu nói đã ném Đường Dục Trân xuống địa ngục.
Mặc kệ bà có bằng lòng hay không, có chấp nhận hay không, bà cũng phải làm mẹ nuôi của Mạc Vân Hà.
Thật không may rằng vào năm Mạc Vân Hà ba tuổi, cả hai vợ chồng Khúc Hướng Từ đều đã qua đời vì tai nạn xe cộ, ngày qua đời đó cũng chính là ngày sinh nhật ba tuổi của Mạc Vân Hà, hai vợ chồng ra ngoài mua bánh sinh nhật cho con trai vào sáng sớm, kết quả trên đường về nhà bị một chiếc xe chở xăng chạy ngược chiều đâm phải, xe hỏng, người không còn.

Ngày đó Mạc Vân Hà vẫn còn kí ức mơ hồ, sáng sớm anh bị bà bảo mẫu gọi dậy, ăn sáng xong chỉ có một mình chơi đùa ở trong vườn, chờ ba mẹ mua quà về cho anh. Ngày đó sương mù rất dày, điều mà Mạc Vân Hà nhớ nhất vào hôm đó là trước nhà và sau nhà đều bị sương mù bao phủ, sau khi trưởng thành anh cũng chưa từng gặp trận sương mù nào lớn như thế, mịt mịt mờ mờ, tầng tầng lớp lớp vây kín lấy ngôi nhà, đến nỗi khi bảo mẫu gọi anh về ăn trưa, đứng trong sương mù một lúc lâu mà vẫn không tìm thấy anh.
Lúc ấy Mạc vân Hà đứng trong lớp sương mù, chẳng hiểu sao lại như nghe được tiếng của ba mẹ gọi anh, chợt xa chợt gần, anh đứng dậy nhìn xung quanh, ngoại trừ sương mù mờ mịt thì không còn nhìn thấy gì nữa.
Màn sương mù dày đặc vẫn bao phủ đến tận chiều mới dần tan, bảo mẫu ôm Vân Hà năm ba tuổi ấy trên hành lang, khẽ hát một bài hát ru, ngôi nhà thật là tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức nghe được cả âm thanh của chiếc lá rơi. Vân Hà rúc vào lòng của bà bảo mẫu, từ từ ngủ thiếp đi, trong lòng vẫn còn nghĩ mơ hồ: “Sao ba mẹ đi mua quà mà về nhà lâu thế…”
Mãi cho đến đêm khuya, Vân Hà bị những tiếng khóc xé lòng làm cho bừng tỉnh, là bà bảo mẫu đang khóc ở dưới nhà, thỉnh thoảng còn có tiếng trò chuyện của người khác. Vân Hà cũng khóc òa lên, anh sợ tối.
Bà bảo mẫu nhanh chóng lên phòng tìm anh, bật đèn rồi ôm chặt anh vào trong lòng, vừa dỗ anh vừa khóc. Mà lúc ấy Mạc Kính Trì cũng ở bên cạnh, ông đón lấy anh từ trong lòng bà bảo mẫu, ôm anh nói: “Tĩnh Tĩnh, đừng sợ, có chú ở đây rồi, đừng sợ nữa.”
“Đúng là nghiệp chướng, đứa bé đáng thương, trong chớp mắt đã không còn ba mẹ, sau này phải làm sao bây giờ…” Bà bảo mẫu khóc đến khàn giọng, dựa lên bức tường run rẩy.
Mà hốc mắt của Mạc Kính Trì cũng đã đỏ hoe, đặt Vân Hà đang mơ màng chẳng hiểu cái gì xuống đất, ông ngồi xổm xuống, đỡ lấy bả vai của cậu bé Vân Hà, khàn giọng nói: “Nghe này, Tĩnh Tĩnh, ba mẹ của con đã mất, nhưng mà ba mẹ con vẫn luôn ở bên cạnh con, nhìn con lớn lên, con phải tin, rằng ba mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh con.”
Một đứa bé ba tuổi vẫn chưa thể hiểu được cái chết là gì, tình cảm và thế giới của người lớn không phải thứ mà một đứa bé ba tuổi có thể hiểu được. Mạc Vân Hà biết ba mẹ đã mất, nhưng ở trong cách hiểu của anh, ba mẹ chỉ đi xa nhà thôi, ba mẹ vẫn sẽ còn trở về. Anh chỉ cảm thấy tò mò, vì sao đột nhiên trong nhà lại có nhiều người như thế, lại còn tới tặng rất nhiều vòng hoa và lẵng hoa, ảnh của ba mẹ được đặt trên bức tường phòng khách, mỗi người đến phúng viếng đều cúi đầu với bức ảnh, vẻ mặt trang nghiêm và đau thương. Nếu là phụ nữ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì hầu hết đều sẽ che mặt khóc, có quen biết hay không cũng chỉ cần nhìn thấy cậu bé Vân Hà là sẽ khóc, “Đứa bé đáng thương”, người nào cũng xoa đầu anh, nói anh là đứa bé đáng thương.
Mạc Vân Hà lại thấy rất vui, bởi vì chưa bao giờ nhà anh náo nhiệt như vậy, ba mẹ vẫn đều thích yên tĩnh, bình thường khách có đến cũng chỉ giới hạn mấy người quen và bạn bè. Trong đó Mạc Kính Trì là tới nhiều nhất, bạn cũ qua đời là một cú sốc rất lớn đối với Mạc Kính Trì, lúc trước, khi Khúc Hướng Từ và Cổ Lam kết hôn ông lại đang ở nước ngoài, không thể tham dự hôn lễ của hai người, ông vẫn luôn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, Khúc Hướng Từ không hề để ý, có một lần còn nói đùa rằng: “Sau này đến lúc cần cậu giúp đỡ, đến lúc đó thì cậu đừng mong trốn.”
Ai ngờ rằng mấy năm sau, cuối cùng Mạc Kính Trì cũng giúp được hai người, chính là lo liệu lễ tang cho bọn họ.
Lúc ấy, khi Mạc Kính Trì chạy tới bệnh viện thì Khúc Hướng Từ vẫn chưa tắt thở, nhưng mà bác sĩ đã ngừng việc cấp cứu, chẳng thể làm được gì. Khi Mạc Kính Trì nhìn thấy Khúc Hướng Từ trong phòng cấp cứu, Khúc Hướng từ đã không nói nên lời, nhìn Mạc Kính Trì rồi rơi lệ, Mạc Kính Trì nghẹn ngào hỏi ông bạn có còn điều gì muốn nhắn nhủ không. Đôi môi của Khúc Hướng Từ run rẩy một lúc lâu cũng chẳng thể thốt nên một chữ, Mạc Kính Trì hiểu, biết Khúc Hướng Từ không yên tâm về vợ và đứa con, liền ghé sát vào tai của ông nói: “Hướng Từ, cậu yên tâm, có tôi ở đây, nhất định sẽ bảo vệ A Lam và Tĩnh Tĩnh chu đáo, tôi sẽ cố hết sức để chăm sóc ẹ con cô ấy.”
Nghe được lời này, Khúc Hướng Từ thở ra một hơi thật dài rồi qua đời. Hơn mười phút sau, Cổ Lam cũng ngừng hô hấp trong một phòng cấp cứu khác. Bọn họ không sinh ra cùng năm cùng tháng, nhưng lại cùng kết bạn với nhau cùng tháng cùng năm, khi Mạc Kính Trì trở lại ngôi nhà của hai người từ bệnh viện, nhìn đứa con thơ của hai người, lệ trào như suối.
Trong buổi hỏa táng, Mạc Kính Trì ôm chặt Mạc Vân Hà vào trong lòng, không cho anh nhìn cảnh tượng ba mẹ mình bị hỏa táng, mãi cho đến đến khi hỏa táng đã xong, Mạc Vân Hà chưa bao giờ nhìn thấy ống khói, chỉ vào ống khói của nơi hỏa táng hỏi Mạc Kính Trì: “Chú Mạc, đó là gì vậy, sao lại cao như thế?”
“Đó là ống khói.”

“Khói đó bay đi đâu thế?”
“Chúng bay lên thiên đường, là một nơi rất đẹp.”
“Cháu cũng muốn đi!”
“Không, con à, bây giờ con vẫn chưa thể đi được, chú cũng sẽ không cho con đi, chú sẽ dẫn con đến một nơi đẹp hơn nhé, nơi đó sẽ có các anh chơi đùa cùng với con, con sẽ sống thật hạnh phúc.”
Mạc Kính Trì thật sự đưa Mạc Vân Hà đến một nơi rất đẹp, lúc ấy đúng vào giữa tháng tư, xa xa trên gò núi cao đã nhìn thấy hoa lê tuôn rơi như múa lượn, giống như tuyết, giống như mây, bay khắp bầu trời.
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy vườn lê ấy, Mạc Vân Hà đã thích ngay cái nơi tên là “Mai uyển” này, lúc ấy anh ôm chặt cổ của Mạc Kính Trì, reo lên vui thích: “Đẹp quá, chú!”
“Con không được gọi chú là chú nữa, con phải gọi là ba.” Mạc Kính Trì sửa lại cho đúng, “Từ nay về sau chú chính là ba của con, con là con của chú, chúng ta là người một nhà.”
Lúc ấy Mạc Vân Hà ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Vì sao vậy.”
“Bởi vì chúng ta chính là người một nhà.”
“Vậy ba mẹ của cháu đâu?”
“Ba mẹ của con đã đi tới một nơi rất xa, rất lâu sau mới có thể trở về, trước khi ba mẹ con trở lại, chú chính là ba của con, và còn dì Đường trước kia của con, dì sẽ chính là mẹ của con, con đã hiểu chưa?” Lúc ấy Mạc Vân Hà trả lời Mạc Kính Trì như thế nào, thời gian trôi qua lâu lắm rồi, anh đã không còn nhớ rõ. Nhưng Mạc Kính Trì nhận nuôi Mạc Vân Hà chắc chắn là chuyện thật, ông cụ Mạc cũng không phản đối với việc này, nhưng ông cụ đưa ra một điều kiện, phải sửa họ đổi tên, bởi vì gia tộc họ Mạc không cho phép nuôi con của người khác trong nhà, nếu đã bước vào cửa gia tộc họ Mạc, nhất định phải là người mang họ Mạc.
Mạc Kính Trì bị buộc phải đồng ý, nếu không ông không còn cách nào giữ Mạc Vân Hà ở lại một cách danh chính ngôn thuận.
Nhưng ông cũng thường xuyên nói riêng với Vân Hà: “Vân Hà, hãy nhớ kĩ ba mẹ của chính con, cũng nhớ kỹ tên của chính con, mãi mãi, mãi mãi đừng quên, nhất định không được quên.”
“Dạ, con sẽ không quên.”

“Vậy hãy nói cho ba biết, ba mẹ con tên là gi?”
“Ba con là Khúc Hướng Từ, mẹ là Cổ Lam.”
“Tên của chính con là gì?”
“Con là Khúc Tĩnh Ba.”
“Lớn hơn một chút, con tên là gì.”
“Con là Khúc Tĩnh Ba!” Mạc Vân Hà lớn tiếng trả lời.
“Tốt, hãy nhớ kĩ tên của con, hãy khắc cái tên này vào trong lòng con. Nhưng mà bây giờ con phải bắt đầu quen dần với cái tên mới của mình. Nói cho ba biết, bây giờ con tên là gì.”
“Con tên là Mạc Vân Hạc.”
“Không phải Vân Hạc, là Vân Hà.”
“Mạc Vân Hà.”
“Đúng, chính là Mạc Vân Hà.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play