Nó lên phòng nằm ngủ. Giờ nằm ở phòng nó cảm thấy rất trống trải, nó cảm thấy rối bù với những chuyện đang xảy ra.Nó chợt nhớ tới hắn, từ hôm nó đi nằm viện đã ba ngày rồi.

Hắn điện thoại nó mà không được chắc nó sẽ xử nó sau mấy ngày mất tích mất:

Hắn thì sau ngày hôm qua đi về, hắn k xuống gặp nó nữa, hắn lấy đt gọi nó mà nó vẫn thuê bao. Hắn lo vì nó sao lại ốm lâu vậy chứ, chắc phải nặng lắm.

Hắn quyết định tiếp tục gọi nó đến khi nào nó bắt máy hắn mới yên tâm là nó đã khỏe.

Nó đang nằm suy nghĩ về người bí ẩn, về hắn nó chợt nhớ ra điện thoại nó đã bị Zin bẻ sim, điện thoại anh nó cho thì bỏ ở nhà từ hôm nó bị ốm. Cầm điện thoại lên bấm nó mới biết điện thoại nó đã hết pin.

Nó đi sạc điện thoại vừa mở nguồn thì cũng là lúc sđt hắn gọi đến, nó bắt máy nhưng không nói gì:

Hắn vui mừng vì nó đã mở điện thoại, nhưng cố tỏ ra kiêu ngạo ( để nó k nhận ra hắn đã đến thăm nó, và nó không biết hắ).

- Cô quên nhiệm vụ hả ???? Tôi gọi cô mấy ngày sao thuê bao suốt vậy ??? - Hắn giả giọng hình sự tra hỏi nó.

Nó nghe thấy hắn nói vậy nó ấm ức, sao hắn không k mở đc một lời quan tâm sau mấy ngày mất tích vì sự cố bị ốm chứ.

Với hắn nhiệm vụ làm osin cao cả đến vậy sao?.

- - Đi chết !!! - Nó nói giọng thờ ơ, bất cần nếu hắn đã coi nó là osin, giọng nó nói bị khàn do bị ngâm nước mưa.

Đối với một người máu lạnh chỉ biết nghĩ cho bản thân hắn làm gì biết nghĩ đến cảm nhận người khác. Nó giờ thấy gét hắn hơn, nếu không phải vì thể diện " nói lời giữ lời" nó đã cho hắn vào danh sách đen từ lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play